Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Tải Top 11 bài kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình siêu hay - HoaTieu.vn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (100.17 KB, 11 trang )

1. Dàn ý kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình
I. Mở bài
Giới thiệu về câu chuyện mà em định kể lại (về người thân, thầy cô hay bạn bè).
II. Thân bài
1. Giới thiệu chung về đối tượng
- Đối tượng đó là ai: ơng, bà, bố, mẹ, anh, chị, thầy cô, bạn bè…
- Một vài nét về ngoại hình, tính cách.
2. Kể lại kỉ niệm sâu sắc
- Thời gian diễn ra câu chuyện.
- Diễn biến của câu chuyện.
- Kết quả của câu chuyện.
- Cảm xúc của em đối với người đó sau kỷ niệm.
III. Kết bài
Nêu tình cảm của em dành cho người đó.

2. Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về mẹ - mẫu 1
Trong cuộc đời mỗi người chắc hẳn ai cũng đều có người để yêu thương và quý mến nhưng
đã có ai từng nghĩ: "Ai là người mình yêu nhất và ai là người để lại cho mình những kỉ niệm
khơng thế phai mờ?". Đối với mọi người có thể người ấy là bạn thân, ông bà hay anh, chị, em
nhưng riêng đối với tôi, người mà tôi luôn yêu mến và mãi sẽ yêu là Mẹ - người đã trao cho
tôi cuộc sống.
Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Mọi người vẫn khen mẹ tôi trẻ và xinh nhưng đôi khi
tôi gần mẹ, tâm sự với mẹ, tôi thấy mẹ như đã già đi nhiều. Đôi mắt mẹ ánh lên vẻ ấm áp, trìu
mến, giờ đây đã xuất hiện nhĩíng vết chân chim. Vầng trán mẹ đã có nhiều nếp nhăn. Nổi bật
nhất trên khuôn mặt mẹ là chiêc mũi cao dọc dừa và đôi môi đỏ. Tôi vẫn cịn nhớ như in
những nụ hơn ấm áp mẹ trao cho khi tơi cịn bé. Làn da mẹ mềm mại, trắng hồng nhưng đã
điểm những nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi. Trước đây, khi tơi cịn nhỏ, mẹ có mái tóc dài,
mượt mà, mái tóc đen của mẹ như một đoạn của dải của Ngân Hà, đen mượt và óng ả. Khi tôi
học lớp Năm, mẹ tôi đã thay đổi kiểu tóc, mẹ đã cắt mái tóc dài và thay vào đó là mái tóc
xoăn. Mái tóc ngắn, xoăn, màu nâu đỏ thả bồng bềnh trên vai có lẽ hợp với khuôn mặt trái
xoan của mẹ hơn, nhưng tôi vẫn thích mẹ để tóc dài như trước.


Tơi cịn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã mang vào phịng
tơi một bọc quà rất to. Tôi cứ nghĩ là được mẹ mua cho đồ chơi hay là một bộ lego mà tơi
hằng mong muốn. Tơi háo hức mở bọc q, thì ra đó tồn là sách, vở, đồ dùng học tập và có
cả một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tơi rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng
phiu. Mọi thứ đã sẵn sàng, tơi rất thích thú đợi đến ngày mai — ngày đầu tiên tôi gấp thành
nêp và được xếp lại ngay ngắn bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến
trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác hồi hộp và lo sợ lúc đó, tơi khơng biết mình sẽ làm gì và mình
sẽ như thế nào khi khơng có mẹ ở bên. Rời tay mẹ, tôi bước vào cổng trường, tôi thấy mình
thật bơ vơ và lạc lõng. "Cố lên con, rồi con sẽ quen với cô giáo và các bạn.
Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: "Con lớn rồi mà, từ hôm nay con đã là học sinh lớp Một rồi. Hãy
tự tin lên nào!". Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hơm đó đối với tơi thật dài, tôi rất nhớ
mẹ, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này.


Đã tám năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên đi học nhưng tơi khơng thể nào qn được hình ảnh
thân thương của mẹ và những cảm xúc của mình trong cái ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã giúp tôi
tự tin, vững vàng bước những bước đi đầu tiên trên con đường tri thức.
Đã có lần, tơi vơ lễ với mẹ và tôi nhớ mãi để không bao giờ tái phạm nữa. Tơi cịn nhớ như
in, đó là một ngày mưa, khi tơi cịn là một cậu học sinh lớp Sáu. Tôi đi học về với một vẻ mặt
buồn bã. Mẹ rất quan tâm, mẹ hỏi han rất nhiều. Nhưng vi quá bực bội nên tôi đã gắt lên với
mẹ: "Con ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa!". Nói rồi tơi bật khóc và chạy lên phịng, đóng sập
cửa lại. Tơi khóc rất to, mắt đã đỏ hoe. Chỉ vì thằng bạn thân hiểu nhầm tôi mà chúng tôi cãi
nhau to. Cả ngày hơm nay, tơi khơng có tâm trí nào mà tập trung vào việc học được nữa và
hậu quả là tôi đã không làm được bài kiểm tra mơn Tốn. Nghĩ đến những việc đó, đầu óc tơi
lại như phát điên. Tôi nằm bẹp suốt một giờ đồng hồ. Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo khiến tôi
tỉnh táo hẳn. Tơi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói với mẹ. Trời ơi, tơi đã mắc phải
một sai lầm lớn! Tại sao mình lại có thể nói vơ lễ với người ln u thương, chăm sóc mình
được chứ? Tơi ân hận lắm! Chỉ vì bị bạn hiểu lầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi bật dậy,
định chạy ra ngồi xin lỗi mẹ thì mẹ tơi đã mở cửa phịng bước vào. Như đốn được suy nghĩ
của tơi, mẹ nhìn tơi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. "Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai

rồi!". Tơi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tơi rồi nói thật nhẹ nhàng:
"Mẹ cũng có lỗi vì đã khơng thơng cảm và hỏi han con". Tơi rất ân hận vì đã làm mẹ —
người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, phải buồn. Chính những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu
yếm của mẹ làm tơi thêm day dứt vì lỗi lầm của mình hơn. Tơi đã kể cho mẹ nghe mọi
chuyện. Mẹ đã an ủi và động viên khiến tôi phấn chấn hơn nhiều. Từ lần đó, tơi ln tự hứa
phải suy nghĩ kĩ trước khi nói và khơng được làm mẹ buồn nữa.
Có những lần tơi bị ốm, mẹ đã chăm sóc tơi tận tình và dành cho tơi tình u thương nồng ấm
để tôi mau khỏi bệnh. Những đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở bên động viên và giúp tôi
học.
Với tôi, mẹ như một làn mây che cho tôi mưa nắng, mẹ là ngọn lửa thôi thúc con tim tôi để
vững bước trên đường đời. Dù mai đây nếu mẹ có mất đi thì trong tơi, mẹ luôn sống và theo
tôi suốt cuộc đời.

3. Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về mẹ - mẫu 2
Nếu có ai hỏi em, ai là người quan trọng nhất với em thì em sẽ khơng ngần ngại mà trả lời
rằng, đó là mẹ của em, người đã sinh ra em, mẹ của em cũng không chỉ đơn thuần là người đã
sinh ra em, có cơng ơn lớn lao ni dưỡng, chăm sóc cho em mà mẹ cịn là một người bạn tốt
nhất của em, người mà em có thể vô tư chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống mà khơng cần
phải che giấu hay giữ ý điều gì. Với em, mẹ là người tuyệt vời nhất.
Mẹ em năm nay 40 tuổi, mẹ có dáng người cao ráo, nhỏ nhắn nhưng rất hoạt bát, nhanh nhẹn.
Gương mặt của mẹ tròn, ánh mắt dịu dàng và nụ cười rất phúc hậu. Mẹ em là nhân viên văn
phịng cho một cơng ty may tư nhân trên phố huyện, mỗi ngày mẹ đều mất gần 30 phút chạy
xe để đến nơi làm việc. Công việc của mẹ bắt đầu từ 7 rưỡi sáng đến 5 giờ chiều thì tan làm.
Cơng việc của mẹ có chút vất vả nhưng mẹ ln bố trí sắp xếp thời gian hợp lý để có thể
chăm sóc tốt cho gia đình mình.
Mẹ em là một người phụ nữ khá cầu tồn, nhất là trong cơng việc chăm sóc gia đình, mẹ rất
cẩn thận. Mỗi buổi sáng mẹ đều dạy từ rất sớm để nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, mẹ em nấu ăn
rất ngon, mẹ em chú trọng vào chế độ dinh dưỡng và vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm. Buổi
sáng nào chúng em cũng được thưởng thức những món ăn thơm ngon nóng hổi như xôi,
phở…giúp chúng em và cả bố được nạp năng lượng rất nhiều cho một ngày học tập và làm

việc thêm hiệu quả. Buổi tối nào cũng vậy, sắp xếp những công việc dọn dẹp xong là mẹ lại
tranh thủ lên phòng trò chuyện với chúng em, hỏi han chúng em về tình hình học tập, hỏi han


chúng em về những mối quan hệ với bạn bè, thầy cơ… Giữa em và mẹ khơng hề có chút
khoảng cách nào cả, mẹ luôn hướng chúng em đến sự cởi mở, chân thành, trò chuyện tâm sự
như những người bạn, điều đó với em ln là điều vơ cùng tuyệt vời.
Em cảm thấy mình rất may mắn khi được làm con của mẹ, mẹ luôn đem đến cho em cảm giác
ấm áp và an toàn nhất. Và dường như em chưa bao giờ thôi mến mộ mẹ, mẹ luôn mang đến
cho em những khoảnh khắc cảm thấy xúc động vô cùng. Mẹ luôn khuyên răn em những điều
hay lẽ phải, cần phải sống chan hịa, khơng nên bon chen, đố kị. Phải biết trân trọng tình cảm
gia đình, mẹ em là người con rất hiếu thảo, quan hệ với cả bên nội và bên ngoại đều rất tốt.
Mẹ hay làm những món ăn ngon, thường làm rất nhiều để biếu hai bên ông bà ăn lấy thảo, mẹ
thường xuyên sang thăm, giúp đỡ ông bà trong việc nhà. Những ngày cuối tuần gia đình em
lại về thăm ơng bà nội ngoại, em cảm nhận được ý nghĩa của tình cảm gia đình và điều đó
khiến em thấy rất vui và hạnh phúc.
Đối với em, mẹ luôn là niềm cảm hứng bất tận, sự hy sinh của mẹ với gia đình ln khiến em
cảm động vơ cùng.Em nhớ như in hồi em còn nhỏ, em là một đứa gầy còm, hay ốm đau, điều
đó khiến mẹ em buồn lịng và rất vất vả, nhất là thời đó kinh tế gia đình em khơng được như
bây giờ,em hay ốm và phải nằm viện suốt. Bố phải đi làm để có tiền chạy chữa thuốc thang
cho em, thường là chỉ có mình mẹ em ôm con trong bệnh viện trên thành phố. Mẹ thương em
rất nhiều, lúc nào cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến với em, mẹ lúc nào cũng
động viên, an ủi em phải cố gắng chữa bệnh vì em là món q tuyệt vời nhất của mẹ em, là
người quan trọng nhất của cuộc đời mẹ, là niềm vui của mẹ bởi vậy nhất định em phải cố
gắng chiến đấu bệnh tật để về nhà chơi với mọi người. Gia đình cịn khó khăn nhưng mẹ vẫn
lo cho em đầy đủ, em vẫn nhớ mẹ đã rất tiết kiệm, mẹ mua đồ ăn cho em rất ngon nhưng mẹ
thì lại ăn cơm từ thiện, hết sức tiết kiệm dành bòng tiền để lo cho em , điều đó khiến em xúc
động vơ cùng.
Đối với em mẹ là người tuyệt vời nhất, em yêu thương mẹ của em rất nhiều, em luôn mong
những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ của em.


4. Kể lại kỉ niệm về tình cảm gia đình với bố
Ba gọi điện chiều nay sẽ trở về sau chuyến công tác dài ngày, mẹ nhoẻn cười hiền lành,
không giấu nổi cái khấp khởi của người phụ nữ đã hai con, xa chồng lâu ngày.
Cúp điện thoại là mẹ vội vàng gõ cửa phòng ồ ạt thông báo liền cho hai thằng nhỏ đang
“chiến game” ở trong. Nói rồi, mẹ hào hứng cầm rổ ra sau vườn ngắt vài ngọn khoai cho vào
tủ lạnh trước khi xách giỏ đi chợ.
Dù có chuẩn bị bữa tối tinh tươm đến đâu thì rau lang luộc vẫn khơng thể vắng mặt trong
những dịp như thế này - món ăn kỉ niệm của cả nhà mình. Nhìn đĩa rau xanh hãy cịn bốc
khói trên bàn, nhớ q đi thơi một thời xa lắc chính nó là món ăn cứu tinh cho cái gia đình bé
nhỏ qua một thời đói khát, lo cho ba đi học tiếp, cũng chính những ngọn khoai ấy đưa chúng
con vào giảng đường.
Khoảng đất trống ở góc vườn, mẹ thả mấy dây khoai lang hịng lấy ngọn cải thiện bữa ăn. Hết
rau lang luộc chấm ruốc rồi lại ngọn lang xào tỏi, cứ đều đều ăn riết thành quen, đâm nghiện
lúc nào không hay.
Mùi nhựa rau hăng hắc khi cho bắc chảo xào, rồi cái mùi ê ê của nước rau cho thêm tí mì
chính, tí đường cũng thành món canh húp nước ngon lành. Nhìn dây khoai tốt ngọn óng mượt
bị tràn lan trên mặt đất, ai cũng bảo “chắc lắm củ đấy”. Vậy mà, đến ngọn cịn khơng đủ làm
thức ăn cho cả nhà lấy đâu mà ra củ. Nhiều bữa thấy mẹ phải ngắt luôn cả hàng lá ở gần sát
ngọn, rồi sợ lá già sẽ đắng và cứng, mẹ cho vào nước luộc trước khi đem xào dầu.


Dạo ấy, ba đi học tiếp trên thị xã, mẹ phải tăng ca làm thêm tất bật mới đủ sức ni “ba đứa
học trị trong nhà”. Cứ mỗi chiều thứ Bảy ba lại đạp xe về. Ba cha con tự nhiên đến nỗi tự
biết xách rổ ra sau vườn hái ngọn lang vào luộc làm bữa chính bởi cả cha cả con thừa hiểu
nếu có về mẹ cũng chỉ đủ tiền mua mớ tép con con cho có cái gọi là tanh tanh một chút. Ấy
vậy mà đấy được coi là bữa ăn xa xỉ nhất trong tuần.
Cơm chiều dọn ra, mẹ ân cần xúc bỏ vào chén ba, chén tụi nhỏ mấy con tép vàng vàng, còn
ngọn rau luộc xanh xanh mẹ cẩn thận chấm nước cho vào chén mình, tươi cười mẹ ngồi lặng
lẽ nhìn ba bố con ăn ngon lành. Cái vị bùi bùi, giòn giòn lại ê ê, vậy đó mà cả nhà vét đến hạt

cơm cuối cùng, thấy thế là sướng rơn và vui vẻ khơng gì bằng.
Cuộc sống tằn tiện chắt chiu, song vẫn không thể bền bỉ như thế được lâu. Ba tự túc xin đi
học thêm lên, kinh phí tự bỏ ra, tụi con lớn lên sách vở cũng phải tăng trang, mỗi bữa cơm
dọn ra càng tố cáo nỗi eo hẹp của cái gia đình bé nhỏ ấy.
Đồ đạc trong nhà lần lượt đội nón ra đi theo từng đợt học phí, chỉ có một đám dây khoai ở
góc vườn là không ngừng được nới rộng đất trồng. Thực đơn của mẹ cũng vì thế mà thêm
phần sáng tạo: Ngọn lang xào tỏi, rau luộc chấm ruốc, canh rau lang nấu dầu... Hiếm có bữa
nào, mâm cơm lại thiếu đi màu xanh quen thuộc.
Thời gian tím sắc trơi theo từng đợt hoa lang nở rộ, bung cánh tím biếc cả một góc sân rộng.
Nhà mình bây giờ khá hơn nhiều, cuộc sống đã theo kịp nhịp của một gia đình phố thị. Bữa
cơm khơng cịn theo chủ nghĩa “độc tơn một món”, nhất rau xanh như trước đây nữa!
Chúng con mỗi đứa có được một phịng riêng, cũng chẳng cịn cảnh cả nhà ba người đàn ông
và một người khác giới phải trải chiếu dưới nền nhà ẩm mốc lăn đùng ra ngủ sau một ngày
thở dốc. Song, dù có tiện nghi đến mấy, mỗi thành viên vẫn không khỏi thấy nhớ và thương
đến đắng lòng từng đám ngọn lang xanh rì bị dọc ngang trong vườn nhà.
Ba trở về, mẹ khấp khởi mừng thầm. Chiều nay, cả nhà mình lại chung mâm cơm có món rau
quen thuộc và có cả kí ức đầm ấm một thời bên nhau.
Vịng tay qua ôm trọn lấy vòng eo vốn đã không còn thon thả nhưng vẫn còn đủ sức cho cái
mặn mà một thời đắm say của mẹ, bên bữa cơm chiều, giọng ba thỏ thẻ:
Anh đi anh nhớ vợ anh
Hết rau lang luộc, lại đem xào dầu...
Thương lắm từng đọt ngọn lang ơi...!

5. Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình với ơng
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu sẽ trở thành
sự thật? Đã có lúc tơi rất tin vào điều đó và ln nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã
đem đến cho tôi.
Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ. Tơi nằm trên trần nhà mơ
mộng đếm những vì sao. Bỗng nhiên tơi thấy cả khơng gian như bừng sáng. Trong vầng hào
quang sáng lấp lánh, ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi. Tôi sung sướng đến nghẹt thở

ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ơng u q. Ơng
tơi vẫn thế: dáng người cao đậm, bộ qn phục giản dị và cái nhìn trìu mến! Tơi ngồi bên
ông, tay nắm bàn tay của ông, tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé... Tôi
muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Ơng ở đâu? Ơng có nhớ đến gia đình
khơng... Tơi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Ơng kể cho tơi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ơng vẫn kể. Giọng ơng vẫn thế:
rủ rỉ, trầm và ấm. Ơng hỏi tơi chuyện học hành, kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu
lại khi thấy tơi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố


gắng học tập chăm chỉ hơn. Ơng nhìn tơi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ơng cịn
bảo những khát vọng mà ơng làm dang dở, cháu hãy giúp ơng biến nó thành hiện thực.
Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. Muốn làm được điều ấy chỉ có con
đường học tập mà thơi...
Ơng dẫn tơi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói
chuyện thật vui. Ơng bảo đến chợ hoa xn, ơng muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của
cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn
hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thống
như những đốm sao. Tơi tung tăng đi bên ơng, lịng sung sướng như trẻ nhỏ. Ơng cầm cành
đào trên tay. Có lẽ mùa xn đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy... Xung quanh ông cháu
tôi, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!
Tơi đang bám vào tay ơng, ríu rít trị chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe
tiếng mẹ gọi rất to. Tơi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trên trần nhà. Lòng luyến
tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi...
Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng
học được nhiều điều từ giấc mơ đó. Và quan trọng nhất là tơi được gặp ông, được ông truyền
cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.

6. Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình ngắn
Trong gia đình mình, có lẽ người gắn nhất chính là ơng nội của tơi. Tuy rằng hiện tại ơng đã

khơng cịn nữa, nhưng những kỉ niệm về ơng vẫn sống mãi trong lịng tơi.
Ơng nội của tơi có dáng người khá cao. Đơi bàn tay đầy những nếp nhăn đã suốt đời làm lụng
vất vả để nuôi con cháu. Khuôn mặt phúc hậu, anh mắt hiền từ lúc nào cũng nhìn chúng tơi
rất trìu mến.
Ơng rất u thích cơng việc trồng cây nên vườn nhà lúc nào cũng đầy những cây trái. Khu
vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái
ngọt không biết bao nhiêu mùa. Sau khi làm xong những công việc vặt trong nhà, ơng thường
ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tơi lại chạy theo ơng để địi được tưới tắm cho cây cối
trong vườn. Ơng cịn dạy tơi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Phải nhắm mắt và
cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu.
Cịn nhớ lúc nhỏ, tơi thường ngồi trong lịng ơng nội, nghe ơng kể những câu chuyện về thời
xa xưa. Đó khơng phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là những chuyện về
cuộc sống của chính ơng thời xưa. Những lúc như vậy, tơi thường chăm chú lắng nghe, sau
đó cịn hỏi ông rất nhiều câu chuyện ngây ngô.
Qua những câu chuyện của ơng, tơi dần lớn lên. Cịn ơng ngày càng già đi. Ơng khơng cịn
khỏe mạnh như trước nữa. Nhưng vẫn rất lo lắng cho con cháu của mình. Lo lắng từ cái ăn,
cái mặc đến việc học hành của chúng tôi. Cuộc sống hiện đại dường như đã kéo tôi xa rời
những câu chuyện ngày bé mà ông vẫn thường kể. Tơi cũng khơng cịn quấn qt bên ơng
như hồi nhỏ nữa. Rồi đến khi ông đổ bệnh, tôi mới chợt nhận ra bấy lâu nay mình đã quá vô
tâm. Những ngày cuối đời của ông, tôi cố gắng ở bên ơng nhiều hơn. Tơi cùng trị chuyện với
ơng, ăn cơm và chơi cờ cùng ông. Những lúc như vậy, tơi cảm thấy vơ cùng hạnh phúc khi
nhìn thấy nụ cười của ông. Và cho đến bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào qn được ánh mắt ơng
nhìn tơi lần cuối. Ánh mắt vẫn đầy trìu mến và yêu thương.
Tuy bây giờ, ơng đã khơng cịn nữa. Nhưng tơi vẫn nhớ đến ông với những kỉ niệm thật đẹp.
Kỷ niệm nào cũng sâu sắc và đáng trân trọng biết bao nhiêu.

7. Kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với anh trai


Gia đình - hai tiếng thật giản dị mà đầy thân thương. Trong gia đình của mình, có lẽ người tơi

cảm thấy u mến nhất đó chính là anh trai.
Anh trai tôi hiện đang là học sinh lớp 12. Hằng ngày, ngoài việc đến trường, anh thường ở
nhà giúp đỡ bố mẹ những công việc nhà như nấu cơm, rửa bát… Điều tôi cảm thấy tự hào
nhất là anh trai tôi nấu ăn vô cùng ngon. Anh cũng học rất giỏi khi nhiều năm liền giành được
học bổng của trường. Có thể nhận xét rằng, anh tơi là một người con trai vơ cùng hồn hảo.
Điều đó khiến bố mẹ rất tự hào về anh. Cịn tơi, thì ln được dịp khoe với bạn bè về người
anh trai tuyệt vời.
Vì là em gái nên anh tôi luôn nhường nhịn tôi trong mọi việc. Đôi khi khi tôi làm biếng
không chịu làm việc nhà. Anh chỉ lắc đầu và mỉm cười rồi làm thay tơi. Có lẽ do tính tình của
anh rất hiền lành. Mà anh cịn rất ít nói nữa. Thế nhưng khơng vì thế mà hai anh em xa cách
nhau. Anh luôn là nơi để tôi chia sẻ mọi buồn vui. Anh luôn động viên tôi khi gặp phải khó
khăn. Anh cũng là người định hướng cho tơi trong cơng việc học tập.
Tơi cịn nhớ mãi kỉ niệm khi còn bé, những lần được anh chở đi chơi trên chiếc xe đạp cũ.
Những trò chơi như thả diều, câu cá… đều do anh hướng dẫn tôi một cách tỉ mỉ, tận tình. Có
nhiều lúc tơi giận dỗi hay khóc lóc, anh đều đến bên dỗ dành, an ủi. Nhưng có lẽ kỉ niệm làm
tơi nhớ nhất đó là vào năm tôi học lớp 5. Khi ấy, bố mẹ phải đi cơng tác xa nhà. Chỉ có hai
anh em ở nhà tự chăm sóc nhau. Ngày hơm ấy là thứ sáu, trên đường đi học về thì trời bỗng
đổ cơn mưa rất to. Tôi quên mất không mang áo mưa theo vì lúc đi học trời vẫn cịn nắng ráo.
Nên khi về đến nhà thì quần áo đã ướt nhẹp. Hơm đó, anh tơi cũng phải đi học. Nhưng vốn là
người cẩn thận, anh luôn mang theo áo mưa.
Khi trở về nhà, anh thấy tôi đang mệt mỏi nằm trên ghế. Anh liền đến bên hỏi han. Nhưng tôi
cảm thấy rất mệt nên không trả lời anh. Tôi chỉ thấy có một bàn tay sờ lên trán tơi. Một lúc
sau đó, có một chiếc khăn mặt ấm đặt lên trán. Tôi ngủ từ lúc nào mà không biết. Chỉ khi
nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh gọi tơi dậy ăn cháo, tơi mới tỉnh dậy và nhìn thấy anh
ngồi đó bê bát cháo nóng hổi trước mặt. Anh nhẹ nhàng bảo tơi ăn cháo để uống thuốc. Có lẽ
chưa bao giờ tôi ăn một bát cháo ngon đến như vậy. Sau khi ăn và uống thuốc xong. Tôi nghe
theo lời ăn lên giường nằm nghỉ ngơi. Mặc dù mơ màng trong giấc ngủ nhưng tôi vẫn cảm
nhận được suốt đêm hơm đó, anh vẫn ở bên chăm sóc cho tôi. Sáng hôm sau thức dậy, anh
yêu cầu tôi phải kiểm tra thân nhiệt. Khi chắc chắn rằng tôi đã hạ sốt, anh mới thở phào nhẹ
nhõm.

Sau ngày hơm đó, tôi dường như cảm thấy yêu mến anh trai của mình hơn. Đối với tơi, anh
khơng chỉ là một người anh mà còn giống như một người bạn. Trong suốt những ngày tháng
sau này, hai anh em tôi đã cùng nhau trải qua nhiều kỉ niệm tuyệt vời cùng nhau.

8. Kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo
Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng
không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái dở, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi.
Với tơi, điều đáng nhớ nhất trong đời học sinh là chút kỷ niệm về thầy.
Ngày hơm ấy, có một cơ nhỏ nhớn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài
cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm
đốn: thầy hay cơ? Giờ Tốn của lớp 8/1 hôm nay thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ sản.
Thầy giám thị thơng báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng
trong sự sốt ruột của học trị. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: "Mười lăm phút
đồng hồ, buồn nhớ Tốn thấy mồ, buồn như con cá rơ... đang trôi... vào tô..."
- Nghiêm!


Giọng lớp trưởng vang to, nghe khá oai. Thầy giám thị xuất hiện. Gần một trăm con mắt học
trò đen láy đổ dồn về phía cửa. Thấp thống phía sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc "ơng"
thầy Tốn mới? Ô, nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!!
Thầy giám thị cười khá tươi:
- Xin giới thiệu với các em, đây là thầy Tuấn sẽ phụ trách mơn Tốn lớp 8/1 thay cho cô Nga.
Một tràng pháo tay ngưỡng mộ vang lên như mưa rào tháng sáu. Thầy mỉm cười gật nhẹ đầu:
“Chào các em thân mến!”. Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận
st chút nữa rơi khỏi sóng mũi. Chắc vì cảm động trước "thịnh tình" của lũ học trị cỡ... hoa
khôi đến hai phần ba lớp, dành cho!
Trước khi trở về văn phòng, thầy giám thị còn "ân cần dặn dị":
- Các em phải học cho ngoan. Nhớ là khơng được phá thầy!
Ơi! Lời "đe nẹt" ấy khơng phải là khơng có dun cớ. Bởi vì, con gái 8/1 có truyền thống
mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng chuyên nghịch ngợm

cũng đứng vào hàng qi chiêu! Thầy cơ thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều.
Không biết trước khi vào lớp, thầy đã "nghiên cứu lý lịch" học trị chưa mà ngó bộ thầy "bình
tĩnh rồi… run" thấy rõ.
Sau màn tự giới thiệu rất dễ thương:
- Thầy là sinh viên năm cuối Đại học Khoa học Tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu
đà như con gái).
Thầy yêu cầu kiểm tra bài cũ. Bốn mươi mấy cái miệng than trời cùng lúc vẫn không làm
thay đổi được quyết định "sắt đá" của thầy. Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên rất lâu. Khi cây
viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:
- Trần Thị Ngọc!
Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của bạn Ngọc, để rồi sau đó hai phút,
bổng nổ ra một trận cười bom dội.
Ngọc là một cơ gái có dáng dấp "oai phong" của một vận động viên bóng rổ. Cao 1m65, học
trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy ốm nhom, chiều cao chỉ
khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng ln bề dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ
chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển,
vội vã hỏi dăm ba câu lấy lệ rồi "mời" bạn Ngọc về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội
vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng.
Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua mau, rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ niệm. Mà kỉ
niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngơ của cả thầy lẫn trò, lúc hai bên biết "hợp đồng
tác chiến" trong những giờ học Tốn.
Tơi cịn nhớ một lần, thầy giáo có hứa sẽ dựng mơ hình cho một bài tốn hình học khơng gian
khó nuốt, để học trị dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Vậy mà, hai lần, ba lượt thầy quên
mất. Một ngày nọ, cuối cùng thầy đã nhớ được lời hứa với học trò. Thầy đem theo nhưng trên
đường đến trường, khi đi xe đị đơng q, người ta chen nhau làm hỏng mất mơ hình của
thầy. Đó là lời giải thích của thầy. Mà lũ học trị chúng tơi đâu chịu tin. Chúng tơi đã bắt thầy
dựng mơ hình ngay tại lớp. Thầy bối rối "huy động" thước kẻ với số lượng tối đa nhờ các bạn
học sinh trong lớp lên giúp thầy. Cuối cùng cũng thành cơng. Đó quả là một kỉ niệm đáng
nhớ.
Cũng có lần, chúng tơi q nghịch ngợm khiến thầy nổi nóng khiến cả lớp ai nấy đều im

phăng phắc làm thầy ngạc nhiên hỏi:


- Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy?
Thầy giáo của chúng tơi chẳng giận học trị được lâu bao giờ. Thầy như một chiếc lá, vơ tình
vờ rơi xuống mặt nước hồ đang dao động của tuổi học trị, góp thêm một con sóng giao thoa
nhỏ bé, rồi lại theo gió cuốn bay đi. Thầy dạy chưa hay, giảng bài chưa hấp dẫn. Chúng tôi
biết vậy, nhưng học trị khơng chê, mà mặc nhiên chấp nhận như một thứ kỉ niệm, xếp bên
cạnh những tầng lớp kỉ niệm phải có trong tuổi ngây thơ, đáng quý của tuổi học trị.
Đối với tơi, những kỉ niệm về năm lớp 8 với sự dạy bảo của người thầy Tuấn sẽ mãi in đậm
trong kí ức của em.

9. Kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô ngắn gọn
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà ln được u q, kính trọng. Tơi rất
u mến các thầy cơ giáo của mình, nhưng người để lại cho tơi những ấn tượng sâu sắc nhất
chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tơi.
Cơ có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và ln phảng phất hương thơm. Đơi mắt cơ to
trịn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tơi đạt
thành tích cao trong học tập, cơ ln nhìn chúng tơi với ánh mắt trìu mến. Cịn mỗi khi chúng
tơi mắc lỗi, đơi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra
những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cơ cịn giúp chúng
tơi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cơ thật truyền cảm, khi thì dịu
dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, qn cả
thời gian. Tính cách cơ hiền lành, chính trực, cơ ln nghiêm túc với cơng việc của mình.
Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm
khắc. Cô từng nói rằng với cơ dạy học khơng chỉ là một nghề, mà cịn là một niềm đam mê.
Cơ ln chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cơ cịn sử dụng cả những đoạn clip
ngắn về bài học, giúp chúng tơi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên

nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cơ. Cơ ln thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau
khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cơ nói thấm thía lịng chúng tơi.
Tơi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong
đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không n. Sau đó, chúng tơi mới vỡ lẽ, ra là
hơm ấy, gia đình có việc quan trọng nhưng cơ đã lựa chọn đi cùng với lớp chúng tơi vì cơ sợ
rằng có vấn đề gì khơng hay với chúng tơi, cô sẽ ân hận cả đời.
Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần.
Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi
những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tơi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tơi
thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cơ và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đị tri thức qua
sơng”. Đó cũng là nghề mà tơi mong ước sau này khi trưởng thành.

10. Kể về kỉ niệm sâu sắc nhất về bạn bè - mẫu 1
- Hùng ơi! Sao lâu thế? Muộn học mất rồi.
- Tớ xin lỗi vì đã để cậu phải đợi lâu. Tặng cậu nhân ngày sinh nhật!
Tôi thật bất ngờ khi Hùng dúi nhanh vào tay tơi một đơi dép mới. Nhoẻn miệng cười, tơi nói:
- Sao hôm nay bày vẽ thế. Cậu định chuộc lại lỗi lầm hôm trước hay sao?


Tơi nói ra câu ấy cốt là chỉ nói đùa thôi. Ấy vậy mà không ngờ mặt Hùng xịu hẳn đi. Trơng
cậu, tơi hối tiếc về những gì mà mình vừa mới nói. Câu chuyện xảy ra hai tháng trước đây khi
tôi với Hùng từ một đôi bạn vô cùng thân thiết trở nên đối nghịch.
Hùng với tôi không cùng xóm nhưng chúng tơi làm bạn với nhau từ khi bước vào lớp một.
Từ đó trở đi năm nào chúng tôi cũng học cùng lớp với nhau, ngồi cùng bàn với nhau và chia
sẻ với nhau tất cả. Tình bạn của chúng tôi cũng bởi thế mà bền chặt và thân thiết lắm. Cuộc
sống cứ thế trôi đi thật đẹp nếu khơng có chuyện lớp tơi xảy ra liên tiếp những vụ mất tiền.
Trong gần một tháng hơn một triệu đồng bỗng nhiên không cánh mà bay. Nạn nhân là gần
chục bạn lớp tơi, trong đó Hùng bị mất nhiều hơn tất cả.
Khơng khí ở lớp từ hơm xảy ra chuyện mất tiền bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Cô chủ nhiệm

rồi cả đoàn thanh niên cũng vào cuộc mà khơng thể nào tìm ra thủ phạm. Ở trường chúng tơi
cũng chịu nhiều áp lực. Một lớp chọn với tồn những học sinh ưu tú mà lại xảy ra chuyện
không hay như thế thì tránh sao khỏi những cái nhìn và sự chê bai của các bạn lớp bên. Cứ
thế nội bộ lớp tôi bắt đầu lục đục. Một số mối quan hệ có nguy cơ rạn nứt và đổ vỡ. Dẫu vẫn
biết "một mất mười ngờ" nhưng rõ ràng khơng thể khơng bực giận khi mình tự nhiên bị cả
lớp hồi nghi.
Gần một tháng đã trơi qua vậy mà chuyện ở lớp vẫn không hề tiến triển. Hôm ấy, vẫn như
thường lệ, tôi đi học và qua cổng nhà Hùng. Thế nhưng mới gặp tơi, Hùng đã nói:
- Có lẽ từ nay tao chẳng nên tin ai cả.
Tôi nghe thấy lạ, bèn hỏi lại:
- Cậu nói thế nghĩa là sao?
Hùng lạnh nhạt:
- Chẳng sao cả. Có vậy mà cịn khơng hiểu hay sao?
Câu nói của Hùng đáp hẳn vào nhân cách của tôi. Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hùng
quay ngoắt đầu xe đi thẳng.
Vậy là đã rõ, Hùng đã nghi ngờ cả bản thân tôi. Tôi buồn lắm, rệu rã đạp xe tới cổng trường,
cắp cặp vào lớp ngồi bên người bạn thân cả buổi mà khơng dám bắt lời. Mỗi khi tơi trộm nhìn
sang, vẻ mặt Hùng lại ánh lên sự bất cần và thách thức. Buổi học hôm ấy trôi qua căng thẳng,
chậm chạp và mệt nhọc.
Tan học, lần đầu tiên từ khi bước vào ngơi trường mới, tơi một mình đạp xe vội vã về nhà.
Mệt mỏi và chán nản, tôi nằm vật ra giường. Chẳng lẽ tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi lại đổ vỡ
một cách đơn giản thế ư? Không thể được! Tôi phải nghĩ và phải làm rõ "vụ án" này để
chứng minh cho sự trong sạch của mình và quan trọng hơn là để cứu vãn tình bạn của chúng
tơi.
Những ngày sau đó là những kỷ niệm rất buồn đối với tình bạn của chúng tơi. Tơi khơng nói
và như thế Hùng càng có lý để ngờ vực gian trá của tôi. Nhưng tôi không chấp nhận, tôi cùng
một vài bạn nam trong lớp đã lập thành một nhóm quyết tâm phá vụ án này. Khơng nghi ngờ
bạn nào trong lớp, chúng tôi hướng mũi điều tra vào một số người hay qua lại lớp mình.
Khơng ngờ, chỉ khơng đầy năm buổi học chúng tơi đã tóm được ngay thủ phạm. Tất cả thế là
đã rõ, thủ phạm lấy cắp tiền không phải là học sinh của lớp tơi. Những căng thẳng trong lớp

tự nhiên khơng cịn nữa, bạn bè lại hòa nhã và vui vẻ với nhau.
Cũng sau hôm ấy, Hùng đã đến tận nhà tôi và xin lỗi. Tôi chỉ cười và nắm chặt hai bàn tay
của nó. Tơi khơng bao giờ ngờ được giữa tơi và Hùng lại có những ngày như thế. Nhưng quả
thực sau tất cả những chuyện này, tôi lại cảm thấy càng yêu quý nó hơn...
- Tớ... tớ cảm ơn và xin lỗi cậu. Tớ chỉ đùa thôi.


Hùng khơng nhìn thẳng vào tơi:
- Tớ biết mình có lỗi và tớ ân hận lắm. Tớ chỉ mong từ bây giờ cậu vẫn coi tớ là bạn.
- Cậu ngốc lắm. Tớ có suy nghĩ gì đâu! Tơi an ủi.
Thế đấy kỷ niệm của tôi và Hùng là thế. Đúng là hạnh phúc là một sự đấu tranh. Hay nói
đúng hơn, sau những gian nan ta mới hiểu hết ý nghĩa của hai từ hạnh phúc. Tôi tự hào về
người bạn của tôi. Tôi yêu quý cả sự ngây thơ và chân thành của nó.

11. Kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn bè - mẫu 2
Năm nay tôi vào lớp sáu, cịn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với
nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm!
Tất cả bắt đầu từ lần ấy…
Năm ấy, tơi học lớp bốn cịn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc,
rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó khơng chịu
được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tơi. Thế là anh
em quen nhau từ đó.
Một buổi chiều hè, tơi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tơi hỏi:
- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?
Bé Nhi nói:
- Anh biết khơng! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm
vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước
mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh!
Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Tôi cọng lá to

nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay
xuống nước. Kỳ lạ là con thuyền lại không trơi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bị lổm
ngổm ở giữa dịng. Bé Nhi nói:
- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể
chìm thơi!
Tơi nghe vậy thấy vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vượt
chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng “sụt” chân tôi trượt phải một hố bùn giữa
sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn
dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tơi bị lên được tới bờ khi bụng đã uống
no nước nhưng rất may khơng sao, cịn lấy được con thuyền ngun vẹn cho bé Nhi. Nhìn
thấy tơi, con bé mặt tái mét và sợ hãi. Tôi khẽ an ủi:
- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sơng.
Hơm đó, vì sợ mẹ mắng, tơi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về.
Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều khơng nói. Mẹ thì cứ tưởng tơi dãi nắng
nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay hơm bố mẹ nó hịa giải và về sống
với nhau, nó rủ tơi đem chiếc thuyền ra sơng thả.
Nhưng chiếc thuyền đã khơng khơng cịn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những
chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trơi về tận
cuối dịng sơng.


Điều bí mật giữa tơi và bé Nhi cịn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ
tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi với Nhi vẫn còn là những người bạn thân thiết cùng chia sẻ mọi
buồn vui với nhau.



×