Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

tâm lý học giáo dục

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (19.59 KB, 3 trang )

Đề 1:Tại sao nói người có đạo đức thường nói lời đẹp, cịn người nói lời đẹp chưa
hẳn có đạo đức.
Bài làm
-Khái niệm: đạo đức là hệ thống những chuẩn mực biểu hiện thái độ đánh giá quan
hệ giữa lợi ích của bản thân với lợi ích của người khác và của xã hội.
-Cấu trúc tâm lý của hành vi đạo đức.
Một hành vi đạo đức chọn vẹn thường phải bao gồm những thành phần tâm lý cơ
bản sau:
+Tri thức đạo đức: tri thức đạo đức là sự hiểu biết cảu con người về những chuẩn
mực đạo đức quy định hành vi của họ trong mối quan hệ với người khác và với xã
hội.
Người có đạo đức thường nói lời đẹp: khi người có đạo đức thì trước khi hành
động người đó phải biết điều gì nên làm và điều gì khơng nên làm, tức là phải hiểu
những ngun tắc, chuẩn mực trong quan hệ ứng xử. Người có đạo đức thì từ ngữ
của họ ln ln mang tính xác thực không giả dối so với nội tâm của họ trong thời
điểm nói nên họ thường nói lời đẹp.
Người nói lời đẹp thì chưa chắc có đạo đức: bởi vì trước khi hành động thì người
nói thường suy nghĩ để chọn lọc lời nói của họ chứ lời nói của họ khơng xuất phát
từ nội tâm của mình mà lời nói của họ nói ra để đạt được mục đích của mình.
+Niềm tin đạo đức: Niềm tin đạo đức là sự tin tưởng một cách sâu sắc và vững
chắc của con người vào tinh thần chính nghĩa và tính chân lý của các chuẩn mực
đạp đức và sự thừa nhận tính tất yếu phải tơn trọng triệt để các chuẩn mực đấy.
Người nói đạo đức thường nói lời đẹp: thì những tri thức đạo đức của họ được
kiểm nhiệm khẳng định thơng qua thực tế thì họ sẽ tin tưởng một cách sâu sắc và
vững chắc vào tính chân lý và chính nghĩa của các chuẩn mực đạo đức. Ngồi ra
nó cịn thúc đẩy người có đạo đức nói những lời nói đẹp.
Người nói lời đẹp thì chưa chắc có đạo đức: bởi vì niềm tin đạo đức của họ khơng
được vững chắc, mà những lời nói của họ khơng được thúc đẩy bởi niềm tin đạo
đức mà lời nói của họ chỉ được dùng để che đi sự thiếu niềm tin đạo đức.
+Nhu cầu đạo đức: là sự đòi hỏi của con người về thức hiện các chuẩn mực đạo
đức quy định hành vi của họ trong mối quan hệ với người khác và với xã hội.




Người có đạo đức thì như cầu đạo đức chẳng những nảy sinh, tồn tại như 1 nhu cầu
độc lập, tức là họ có nhu cầu nói những lời nói đẹp.
Người nói lời đẹp thì chưa chắc có đạo đức bởi vì lời nói đẹp của họ khơng xuất
phát từ nhu cầu đạo đức mà xuất phát từ ích lợi của lời nói đẹp đó.
+Tình cảm đạo đức: là những thái độ rung cảm của cá nhân đối với hành vi của
người khác và với hành vi của chính mình trong quá trình quan hệ giữa cá nhân với
người khác và với xã hội.
Người có đạo đức thì được hình thành tình cảm đạo đức trở thành cái nhân lõi
trong nhân cách con người, nó thúc đẩy người có đạo đức nói những lời nói đẹp
với người khác và với xã hội.
Người nói lời nói đẹp những chưa chắc có đạo đức bởi vì tính chất hành vi của họ
khơng được quy định bởi tình cảm đạo đức, họ khơng có những thái độ dung cảm
của cá nhân đối với người khác trước những lời nói của chính mình.
+Động cơ đạo đức: là động cơ bên trong, đã được con người ý thức, nó trở thành
động lực chính làm cơ sở cho những hành động của con người, biến hành động của
con người thành những hành vi đạo đức.
Người có đạo đức thường nói lời đẹp bổi vì hành động nói của họ thể hiện đó là
hành vi đạo đức.
Người nói lời đẹp chưa chắc đã có đạo đức bởi vì hành động nói của họ khơng phải
hành vi đạo đức vị hành động nói của họ mang tính vụ lợi.
+Ý chí đạo đức: là ý chí của con người hướng vào việc thực hiện những chuẩn
mực đạo đức để tạo ra giá trị đạo đức.
Người có đạo đức thì nói lời đẹp bởi vì lời nói của họ hướng vào việc tạo ra giá trị
đạo đức.
Người nói lời đẹp thì chưa chắc co đạo đức bởi vì lời nói cảu họ hướng vào việc
tạo ra hành vi đạo đức.
+Thói quen đạo đức là những hành vi đạo đức ổn định của con người, nó trở thành
nhu cầu đạo đức của người đó. Nếu nhu cầu này được thỏa mãn thì con người cảm

thấy dễ chịu, nếu nhu cầu khơng thỏa mãn thì ngược lại.
Người có đạo đức thường hay nói lời đẹp bởi vì đó là nhu cầu của người có đạo
đức việc nói lời hay thỏa mãn được nhu cầu của họ.


Người nói lời đẹp thì chưa chắc có đạo đức bởi vì đó khơng ohair là nhu cầu của
người nói mà lời nói đó xuất phát từ lợi ích của lời nói, nói cách khác tức là những
lời nói đẹo đó thường khơng được nói thường xun mà nó chỉ xuất hiện khi lời
nói đem lại lợi ích cho chính bản thân chủ thể.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×