Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.3 KB, 2 trang )
Ai trong đời chẳng đã một lần làm thơ. Dù làm thơ để giải trí hay sẻ chia thì những trang thơ ấy cũng là
tiếng hát của trái tim, là nơi dừng chân của tâm hồn.
Văn Cơng Tồn cũng chọn thơ ca để gửi gắm tâm tình. Anh bén duyên với thơ khi còn tham gia phong
trào đấu tranh của thanh niên, học sinh, sinh viên miền Nam. Anh làm thơ không phải để đăng báo, để
mọi người đọc mà đơn giản anh viết cho chính mình, cho người thân và bạn bè. Qua đó, anh cũng
muốn gửi chút tình cho cuộc sống mà mình mến yêu. Sau tập thơ Khúc ru tình (NXB Thuận Hố,
1999), anh quyết định xuất bản tập thơ thứ 2 mang tên Tình dâng. Khơng cầu kỳ, khơng đánh đố bạn
đọc bằng ngơn từ, Tình dâng là tập thơ rất đỗi giản dị mà thiết tha.
Đọc thơ anh không tránh khỏi cảm giác quen. Quen bởi nó là thơ, là một phong cách thơ rất riêng. Âm
điệu, ngữ nghĩa dễ dàng bắt gặp ở bất kì bài thơ nào. Chính chất trữ tình và ngơn ngữ giản dị đã làm
cho mỗi vần thơ của anh mang đầy tính mỹ học:
“Tơi ru giấc ngủ của tơi
Ru từ năm tháng mồ côi mẹ hiền
Mẹ ru quả thị cơ tiên
Tơi ru khó nhọc muộn phiền vây quanh
Ru đêm trằn trọc năm canh
Ru ngày sáu khắc đã thành nguồn cơn
Không ghen tuông để dỗi hờn
Không tham chức tước để buồn cơng danh
Ru nghìn thu thống mong manh
Ru tơi mn thuở độc hành thi ca.”
(Ru tơi)
Văn Cơng Tồn là nhà báo, thế nhưng, nhắc tới anh, mọi người lại nghĩ ngay đến một người yêu thơ và
“chăm chỉ” làm thơ. Dù nghề báo chi phối phần lớn thời gian, anh vẫn dành tâm huyết cho những vần
thơ đong đầy tâm trạng. Khơng lạm dụng những chiêu “qi” để thốt khỏi “khuôn vàng thước ngọc”,
không sáng tạo ra cái thứ “ngôn ngữ quái đản” như học giả Phan Ngọc từng định nghĩa về ngơn ngữ
của thơ, thơ Văn Cơng Tồn nhẹ nhàng, sáng trong, tạo được một ấn tượng rất “thơ” cho người đọc.
Với tình u, anh khơng hoa mỹ mà mộc mạc, dung dị và chân thật như chính con người anh. Đọc
những bài thơ 2 câu của anh, tự nhiên thấy hoang mang về một thi pháp mới. Là thơ nhưng người đọc
dường như vẫn cứ có cảm giác, đó khơng hẳn là thơ mà là những cảm xúc anh lượm lặt được trên