Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (3.79 MB, 46 trang )
Xuất phát từ HN vào 8h30 sáng. Nghỉ chân lần đầu, cách Hòa Bình 11Km
Một khung cảnh đẹp trên đường đi, xa xa là núi chồng núi, con đường dẫn ta đi đến đâu
Đang nói chuyện về tiểu đường, thì xe cũng bắt chước làm cái việc tiểu đường. Một phen
hú hồn. May sao đó chỉ là điều hòa của xe xả nước, còn bể két nước thì quá mệt đi
Đường lên Tây Bắc quanh quanh.
Đỉnh dốc cao là nơi có các quán nhỏ. Đó là điểm dừng chân cho lữ khách lấy sức vượt
đường trường. Qua dốc đá xay này khoảng vài cái vắt vai, dăm cái quăng dao nữa thì
đến Tòng Đậu, ở dó bạn sẽ bỏ đường 6, ăn vào đường 15 để đến Mai Châu.
Mới già nửa đường mà đã bạc cả mặt rồi. Đi đường đồi núi, cái mệt nó đến không chỉ
do đường quanh co cua quắt nhiều, mà còn do mỗi lần lên đèo rồi đổ đèo là một lần bạn
chịu cảnh khi ngồi máy bay khi máy bay cất cánh và hạ cánh. Tai liên tục bị ù, thổi lùng
bùng.Khi đói và mệt thì bắp ngô luộc là một liều thuốc bổ. Ngô nếp non, cực ngọt.
Lồng này nhót 4 con bìm bịp. Không biết có phải không nữa, đã ai nhìn
thấy lần nào chưa?
Quốc định nấu nồi canh măng rừng cho cả lớp ăn hay sao ấy nhỉ?
Bản Lác, đúng hơn phải gọi là Phố Lác. Nhà cửa, đường xá, được quy hoạch ngay ngắn.
Các nếp nhà sàn đã được nâng cao phần cột để tận dung diện tích phần gầm sàn
Đây là khu vực sử lý nước thải của cả Bản. Mơ ước của các làng quê Việt. Một mô hình
hay về bảo vệ môi trường. Ước gì các làng quê mình đều có được các công trình như thế
này.