Hạnh phúc là
khi ta tìm thấy
tình yêu thật sự
Càng lớn hơn, ta biết hạnh phúc thật vơ
hình, chỉ mình ta đứng đây một mình, lặng lẽ,
cơ đơn tận hưởng những điều giản dị ấy.
Có những đêm ta nằm một mình nghe mưa rơi rả rích, suy
nghĩ về những điều đã trải qua, ta thường tự hỏi mình: Cái gì
trong cuộc sống mới là thứ quan trọng nhất? Phải chăng là
hạnh phúc, thứ mà ta đang mải miết kiếm tìm?
Mỗi giai đoạn trong đời, quan niệm về hạnh phúc đều hoàn
toàn khác nhau. Thuở bé, một viên kẹo từ người bố thương
yêu hay một điểm số cao của bài kiếm tra học kỳ đối với ta
là cả một niềm hạnh phúc. Lớn lên một chút, hạnh phúc là
khi ta có những người bạn thân, cùng sẻ chia những niềm
vui, nỗi buồn. Đến khi trưởng thành, hạnh phúc của ta là
được một người quan tâm, yêu thương ta thật lòng, nắm tay
ta đi qua những lo toan, những bộn bề trắc trở.
Càng lớn hơn, ta biết hạnh phúc thật vơ hình, chỉ mình ta
đứng đây một mình, lặng lẽ, cơ đơn tận hưởng những điều
giản dị ấy, còn những người khác, họ vẫn đang mải miết
ngoài kia với cuộc sống bộn bề lo toan của họ.
Ảnh minh họa: Blogviet.
Nhiều lúc ta muốn vươn lên nhưng ta lại sợ mình đơn độc.
Hay đơi lúc ta cũng rất muốn nói lời yêu ai đó nhưng lại thận
trọng nên cứ chờ ai đó đến mở lời, rồi bải hoải, khắc khoải
trong nỗi nhớ nhung.
Có phải khi càng lớn hơn, ta lại càng khép lịng mình, bởi vì
ta cịn trẻ nên khi thất bại dù nhỏ nhất, ta cũng cảm thấy
hoang mang và sợ hãi? Những câu hỏi đó cứ vẩn vơ trong
đầu ta. Ta cứ ngồi ôm gối, nước mắt dàn dụa lăn trên gò má
ta mỗi khi ta một mình đơn độc.
Cuộc sống vốn dĩ rất khắc nghiệt với người trẻ như ta. Ta sẽ
khơng cịn vơ tư, vui vẻ như trước. Ta mạnh mẽ hơn, nhưng
thận trọng hơn, toan tính hơn. Có khi ta lại thất vọng nhiều
hơn khi những ước mơ đã tự mình đánh mất… hay ta vẫn
cảm thấy lạc lõng giữa cuộc đời vì chưa có ai can đảm nắm
tay ta.
Bởi vậy mà, mong muốn của ta là có một bàn tay xịe ra
trong đêm tối, giống như ngọn đuốc dẫn đường...để ta nhận
ra rằng, trên đời này thứ luôn luôn tồn tại và tồn tại đến tận
phút cuối cùng, đó chính là tình yêu thương và sự chia sẻ
chân thành. Những bàn tay nắm lấy những bàn tay, một giọt
nước mắt sẻ chia cho muôn vạn cảnh đời đau khổ, đó mới
chính là hạnh phúc thực sự...
Giá mà có ai đó
sợ sẽ mất em!??
Em muốn trở nên quan trọng với ai đó, em
muốn có một người thật lịng u và cần đến
em.
Cảm giác mình trở nên vơ dụng, mình trở thành người thừa,
khơng có mình cũng chẳng sao, khơng ai để ý đến sự vắng
mặt của mình, những cảm giác ấy luôn làm em cảm thấy sợ
hãi.
Em và anh vừa chia tay vì một cuộc cãi vã quen thuộc. Anh
q bận rộn với cơng việc, gia đình, bạn bè nên chẳng có
thời gian dành cho em. Anh khơng đắn đo khi lỡ hẹn, không
thực sự muốn lắng nghe điều em nói, khơng ngần ngại hủy
cuộc đi chơi lên kế hoạch bao lâu nay vì những lý do khơng
đáng, không mảy may bận tâm em đang vui hay buồn trước
những việc làm của anh…
Em muốn có một người thật lịng u và sợ mất em.
Ảnh: Hdwallpaper.
Anh có thể cho em là chấp nhặt nhưng sự thật là em khơng
cảm thấy mình quan trọng trong mắt anh. Tình u cũng như
một món tiền mà anh có thể để dành nhưng nếu anh chỉ giữ
nó lại cho mình thì rồi cũng có ngày nó cũ kỹ và chẳng cịn
giá trị nữa.
Em biết dù anh khơng u em theo cách em muốn thì cũng
khơng có nghĩa là anh khơng u em. Nhưng em khơng thích
cách thể hiện tình u của anh chút nào. Em khơng thấy
mình được anh trân trọng. Anh trách em hay giận dỗi nhưng
anh đâu có tìm hiểu xem vì sao em giận đâu, anh chỉ muốn
em hết giận cho qua chuyện. Sau đó, đâu lại hồn đấy. Với
anh, anh chẳng có lỗi gì hết, anh chỉ q bận rộn để mà chiều
lịng cô người yêu rắc rối thôi. Nhưng điều em muốn chỉ
ngắn ngủi là được anh quan tâm nhiều hơn nữa.
Câu chia tay em đã nói cả ngàn lần nhưng đến lần này em
mới dám từ bỏ anh thật. Em nhận ra việc khóc cho người
khơng biết ý nghĩa những giọt nước mắt của mình là chuyện
vơ ích. Em thà cơ đơn cịn hơn mãi quanh quẩn trong một
mối quan hệ nửa vời.
Em muốn bỏ qua một trạm dừng chân để tiếp tục chặng
đường dài. Em muốn trở nên quan trọng với ai đó, em muốn
có một người thật lịng u và cần đến em hơn anh. Nhưng
em vẫn khơng khỏi lo lắng vì có lẽ em khơng đủ có ích,
khơng đủ thú vị để có thể khiến ai đó sợ phải đánh mất em.
Tất nhiên là ln có những người sợ sẽ mất em, đó chính là
gia đình em, cơ bạn thân nhất và chú mèo luôn nằm dài chờ
em về nhà. Em hiểu và trân trọng những người ấy hơn ai hết,
nhưng em vẫn mong đợi một người, một người sẽ sánh đôi
bên em suốt cuộc đời.
Và anh ấy không sợ đánh mất em vì bất cứ điều gì khác, anh
ấy sợ mất em vì thật lịng u em.
Thế mới là
con gái?!!
'Điều con gái mong muốn nhất không phải
là một chàng trai hoàn hảo mà là ăn nhiều mà
khơng béo'.
Là con gái, ai cũng muốn mình xinh đẹp.
Có ngoại hình ưa nhìn thì làm việc gì cũng dễ dàng hơn. Mà
đầu tiên là để giúp con gái tự tin hơn đã. Hàng ngày lên báo
thấy tồn những hình ảnh long lanh của các ngôi sao, lướt
Facebook lại bắt gặp bạn bè cũ bây giờ nhìn ai cũng xinh
hẳn ra, cô gái nào mà không chú ý được cơ chứ.
Con gái ln khơng hài lịng với bản thân, có khuôn mặt
xinh đẹp không thôi vẫn chưa đủ. Các cô gái ln thấy tự ti
vì đơi chân, vịng eo khơng như ý muốn. Con trai có thể thấy
buồn cười nhưng đó là bản năng của mỗi cơ gái.
Các cơ gái ln nhạy cảm về ngoại hình của mình,
đừng bao giờ chê một cơ gái là "xấu". Ảnh: Favim.
Cân nặng ln là nỗi ám ảnh của họ, có câu nói vui là “Điều
con gái mong muốn nhất khơng phải là một chàng trai hoàn
hảo mà là ăn nhiều mà không béo”.
Mỗi lần gặp lại người quen lâu lâu khơng gặp, câu nói quen
thuộc nhất là “Dạo này nhìn em béo ra đấy” hoặc là “Bây
giờ nhìn em gầy đi đấy”. Cơ gái nào nghe cũng nơm nớp lo,
mình gầy đi hay béo ra thế này có đẹp hơn ngày trước
khơng? Hơi hơi mập ra một chút, vịng eo nhích từ 63 lên 65
là con gái vội vã ăn kiêng, luyện tập miệt mài để giữ gìn vóc
dáng. Người trong cuộc mới hiểu khổ đến nhường nào.
Nếu con trai đau đầu vì đam mê cơng nghệ xe hơi thì con gái
quay cuồng trong cuộc chiến mỹ phẩm, túi xách, quần áo,
giày dép, móng tay, phụ kiện, nước hoa… Tình yêu dành
cho bạn trai cho thể giảm nhưng tình yêu với son môi là bất
tận.
Từ “thời trang” không đi cạnh từ “thoải mái”. Các cô gái
phải đi trên những đôi giày cao hay bị xiết chặt trong một
chiếc quây gợi cảm. Tất cả chỉ vì muốn mình đẹp hơn. Ấy
mới là con gái.
Không phải cô gái nào sinh ra cũng đã may mắn có được
một ngoại hình ưa nhìn. Vì thế những lo lắng về cái đẹp luôn
là bạn gối đầu giường của con gái. Xin đừng bao giờ nói vẻ
ngồi khơng quan trọng, câu nói đó khơng có cơ gái nào tin
đâu. Chỉ có những cơ nàng xinh đẹp mới dám tuyên bố “vẻ
đẹp tâm hồn mới làm người ta rung động”.
Chẳng phải Micheal Phan – phù thủy make up từng nói “Hãy
yêu từng bộ phận trên cơ thể bạn, dù chúng khơng hồn hảo”
nhưng rồi cô ấy cũng đi sửa mũi và chỉnh cằm đấy thơi…
Vì những nỗ lực và mong muốn mình được đẹp hơn, mỗi cô
gái đều xứng đáng được khen tặng. Dù sự thật khơng phải
như thế.
Nếu khơng khen được thì cũng đừng bao giờ chê một cô gái
“xấu”, kể cả khi cơ ấy khơng nghe thấy câu nói ấy của bạn.
Cơ ấy biết mình khơng đẹp nên điều cơ ấy cần là sự tự tin để
chung sống được với sự thật đó.
Con gái nhạy cảm và dễ tự ti lắm.
Tôi vẫn chỉ là
một đứa trẻ bị
thời gian bắt
phải lớn.
Khi bước vào tuổi 18 - cái ngưỡng chênh vênh
giữa trưởng thành và trẻ dại, tơi chợt nhận ra mình
vẫn chỉ là một đứa trẻ với những suy nghĩ non nớt
về tương lai.
Thời gian luôn trôi thật nhanh dù con người có khơng trưởng
thành kịp để đuổi theo nó. Mới hơm nào tôi mới bước vào
lớp 1, buổi đầu tiên đứng chào cờ không thuộc bài Quốc ca,
ngày hôm nay ngoảnh lại, tôi đã 18 tuổi, nằm lo nghĩ những
bước đi của sự nghiệp và cuộc đời.
Nhiều khi tôi tự hỏi, tôi bây giờ và tôi của năm lớp 1 ấy, có
gì khác nhau khơng? Tất nhiên là khác rất nhiều, từ thân
hình cao lớn đến cái đầu đã rộng mở hơn suốt 12 năm đèn
sách. Nhưng ngoài kiến thức sách vở, tơi đã chuẩn bị được gì
cho hành trang vào đời?
Con đường phía trước làm tơi hoang mang và chỉ
mong mình được nhỏ lại. Ảnh: Favim.
Sự giật mình trước độ tuổi không tỷ lệ thuận với kinh
nghiệm sống của tôi bắt đầu khi bố mua cho tôi chiếc xe máy
mới. Tôi đã đủ tuổi chạy xe máy, tôi vui mừng như vừa được
thăng cấp. Ngày đi mua xe máy, tôi tham khảo ý kiến mọi
người và chọn mua một chiếc xe đẹp và tiết kiệm xăng nhất
có thể. Tơi cứ ngỡ đó là đủ cho bước đầu trưởng thành. Bố
khen tôi biết chọn và mua xe chiều ý tôi.
Về nhà, bốhỏi “Con có biết mua xe xong là phải làm gì
khơng?”, tơi vẫn cịn lâng lâng vì xe mới nên trả lời “Đãi bạn
bè ăn mừng xe mới ạ?”. Bố cười “Cái đó đúng nhưng để sau,
đi làm giấy tờ xe để có biển trước đã. Đi xe khơng biển
người ta phạt cho đấy”. Thấy tơi ngơ ngác, bố nói thêm “Bố
mua xe cho con rồi, con tự đi làm biển đi, xem con trai bố
biết cách làm không nào”. Tơi ấp úng “Muốn làm biển thì
phải đến chỗ nào ạ, bố làm giúp con với?”, bố chỉ lắc đầu
“Bố sẽ chỉ cho con phải đến đâu nhưng con phải tự đi, bố chỉ
ở cạnh theo sát thôi”.
Đó là lần đầu tơi biết về các thủ tục hành chính. Tơi ngỡ
ngàng vì nó q phức tạp, chỉ vì tơi ghi nhầm “ngách 15”
thành “ngõ 15” thơi mà phải chạy đi chạy lại ba bốn lần để
sửa chữa. Quên mang một tờ giấy thôi là mất bao thời gian
chờ đợi đành phải quay về tay không, tôi cáu không để đâu
cho hết. “Mới mua chiếc xe máy hai chục triệu thôi con đã
than vãn thế này, lúc mua căn nhà hàng tỉ đồng thì con sẽ thế
nào nữa?”, bố mẹ không bênh vực mà muốn cho tôi một bài
học về tự lập.
Ống nước nhà trục trặc, mẹ trách bố hồi xây nhà không biết
trông thợ cẩn thận. Bố tặc lười “Thì ai khơng dưng biết mấy
cái đấy”, mẹ lại trách “Nhà chỉ xây một lần, không biết là
ảnh hưởng đến bao nhiêu thứ, tốn bao nhiêu tiền”. Tôi nghe
cũng thấy mình phải suy nghĩ.
Nếu con gái lớn rồi phải lo dần đến chuyện bếp núc, cúng lễ
thì con trai lớn phải biết điện nước, nhà cửa. Không thể việc
gì cũng khơng biết rồi đợi có tiền sẽ th người làm thay.
Tơi vẫn tự cho mình là người đặc biệt, việc này có mình một
cái sẽ sn sẻ hơn, ai đó nhờ mình mà vui vẻ, mình làm việc
gì cũng dễ dàng. Nhưng sự thật không phải vậy, thất bại
không buông tha một ai.
Tôi phát hiện, kinh nghiệm sống của mình gần như bằng con
số 0. Khơng biết nhìn người, không biết thủ tục pháp lý,
không biết cách cư xử, không biết cốt lõi của vấn đề, không
biết bắt đầu từ đâu, không biết phải làm như thế nào.
18 tuổi nhưng kinh nghiệm sống của tôi
gần bằng con số 0. Ảnh: Favim.
Sống trong vòng tay của bố mẹ, được chiều chuộng, chẳng
việc gì đến tay làm tơi ỉ lại và ngô nghê.
Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ - mà thể xác 18 tuổi bị thời gian
bắt phải lớn.
Rất nhiều bạn trẻ hiện nay cũng có lối sống như tơi, dựa dẫm
và ảo tưởng “mình sẽ làm được thơi vì mình giỏi mà”, “mình
có người giúp rồi việc gì phải lo”. Đó là lối suy nghĩ cực kỳ
nguy hiểm vì cuộc đời phức tạp và bất cơng hơn bạn tưởng
tượng.
Ngoài cố gắng học hỏi, trải nghiệm và quan sát, chúng ta
chẳng còn cách nào khác để đứng vững trước những thử
thách mà “một người lớn” phải có trách nhiệm vượt qua.
Tuổi tác chỉ là một con số, bạn có thể giữ mãi một tâm hồn
trẻ trung nhưng bạn phải chín chắn vì bạn đã lớn rồi.
Đừng ước mơ mình bé lại nữa vì đó là điều khơng thể.
Có một nỗi nhớ
mang tên anh Chàng trai đã
từng là của em
Gió thấy khơng mưa đang ngồi khóc đấy.
Thấy mưa buồn mắt gió cũng cay cay. Em vẫn
thường gọi anh là chàng trai của gió, gió vơ
tình nên sẽ mãi bay đi.
Một cơn gió nhẹ thống qua làm tim em đau nhói. Em nghĩ
về anh, nghĩ về những kỷ niệm đã qua, nghĩ về quá khứ, nghĩ
cho hiện tại và nghĩ đến tương lai. Em không biết phải mất
bao lâu nữa trái tim này mới không thổn thức khi lũ bạn vơ
tình nhắc đến tên anh.
Anh vẫn thường bảo nếu đã là định mệnh thì dù mất nhau
cũng sẽ tìm lại được cịn nếu khơng là của nhau thì ngay cả
bên cạnh cũng không thấy được nhau, liệu cô bé ngốc của
anh có nên tin vào hai chữ định mệnh nữa khơng ?
Có lẽ vì dun mỏng nên tình mau tan, vì đến với nhau q
vội vàng nên em khơng biết mình lại yêu nhiều đến thế…
Khoảnh khắc mà em nhận ra anh chính là lẽ sống, là niềm tin
là mục đích để em cố gắng thì cũng là lúc em biết mình đã
khơng cịn thuộc về nhau nữa.
Anh à! Thế giới này nhỏ lắm nhưng nó lại là một vịng tròn
nhỏ chỉ cần quay lại là thấy được nhau nhưng một khi đã
quay lưng đi thì sẽ mất nhau mãi mãi…
Ảnh minh họa: Internet.
Anh nói biết đâu ngày nào đó ơng trời lại cho ta gặp nhau lần
nữa… Em chỉ mỉm cười vì em biết hạnh phúc đã mất thì sẽ
chẳng bao giờ tìm lại được. Duyên đã qua là duyên đã hết,
tình qua rồi tình cũng hóa hư vơ…Anh của nhiều năm sau
nữa có gột rửa vẫn khơng thể tìm thấy được hình hài ngun
vẹn anh của ngày hơm nay.
Em của nhiều năm sau nữa cũng chẳng còn ngây thơ khờ
khạo để bất chấp tất cả yêu một người vô tâm như anh
nữa??? Ta cũng chẳng thể yêu nhau trọn vẹn vào ngày mai
sau khi ngày hôm nay anh đã lạnh lùng bng lơi tất cả…
Trái tim một khi đã vỡ có chắp vá lại cũng chẳng nên hình.
Ngày hơm nay, khi khơng cịn anh bên cạnh em chợt nhận ra
rằng tình yêu cũng giống như những hạt cát trong lòng bàn
tay, xòe tay ra cát sẽ ở lại, càng nắm chặt cát càng trôi đi.
Nếu như trước đây em chỉ ước những lúc mắt em đỏ hoe và
nấc nhẹ, anh sẽ ơm chặt em vào lịng và nói “đừng khóc nữa
anh đau” thì giờ đây em sẽ khơng để đơi mắt này phải rơi lệ
vì ai nữa, em sẽ cố gắng sống thật tốt như lời em đã hứa, em
sẽ cười nhiều hơn, sẽ dành thời gian của mình cho những
việc có ý nghĩa hơn, em sẽ qn anh.
Tình u là thứ có thể nắm ở trong tay nhưng lại sống ở
trong tim. Em chấp nhận bng tay chẳng phải vì hết yêu mà
là để anh sống trong em mãi mãi. Để kết thúc những tháng
ngày sống trong buồn đau và nước mắt.Để có thể bắt đầu
một cuộc sống tốt đẹp hơn. Để tình yêu của chúng ta ngủ yên
trong cái gọi là quá khứ.
Cho em nhớ anh một lần này nữa thôi… Anh hãy sống thật
tốt nhé, chàng trai “đã từng” là của em….
Sưu tầm.