Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (97.82 KB, 2 trang )
<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">
Một hôm, Ốc Sên con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao chúng ta vừa mới sinh ra đã phải mang một cái vỏ vừa cứng vừa nặng trên lưng thế hả mẹ?” Ốc Sên mẹ đáp: “Bởi vì cơ thể của chúng ta khơng có xương đỡ nên chỉ có thể bị, nhưng chúng ta lại khơng bị nhanh được nên phải cần có vỏ để bảo vệ con ạ”.
Ốc Sên con lại hỏi: “Chị Sâu Róm khơng có xương, cũng khơng bị nhanh, vậy tại sao chị ấy lại khơng cần cái vỏ vừa cứng vừa nặng này?”.
Ốc Sên con lại hỏi tiếp: “Em Giun Đất khơng có xương, khơng bị nhanh mà cũng không thể biến thành bướm, vậy tại sao em ấy lại không cần cái vỏ như thế này?”.
</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2">Ốc Sên con lại hỏi tiếp: “Em Giun Đất khơng có xương, khơng bị nhanh mà cũng khơng thể biến thành bướm, vậy tại sao em ấy lại không cần cái vỏ như thế này?”.
Ốc Sên mẹ kiên nhẫn trả lời con: “Em Giun Đất biết trườn, mặt đất sẽ bảo vệ em ấy con ạ”.
Ốc Sên con ịa khóc, và nói: “Mẹ ơi, chúng ta thật đáng thương! Bầu trời không bảo vệ chúng ta, mặt đất cũng không che chở cho chúng ta”.
Ốc Sên mẹ dịu dàng an ủi Ốc Sên con: “Vì thế chúng ta mới có vỏ con ạ. Chúng ta không dựa vào trời, cũng không dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân mình”.
(Sưu tầm)