Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (942.65 KB, 10 trang )
<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">
<small>ỖỐ1(33)/2O23</small>
<i><b>Tóm tắt:</b></i>
<i>Từ vàithập kỷ gần đây, Phê bình sinhthái (Ecocritỉcism) đã là một trongnhững tràolưu tư tưởng có ảnhhưởng mạnh trong nghiên cứuvănhọc và văn hóa, trên phạm vitồnthếgiới. Sinh thái họcvăn hóa(Cultural Ecology), đượcpháttriểntrước hếtởchâuquacácnỗ lực của những học giả như Peter Finke và HubertZapf, là một nhánh đảng chú ý củaPhêbình sinh thái.Sinh tháihọcvăn hóa nhìnnhận mơhình sinh tháihọc như một mẫu hình cókhả năng tham chiếu cao không chỉ cho nghiên cứu khoa học tự nhiên màcả nghiên cứu văn họcvà văn hóa, đồngthời chấp nhận rằng có một mức độđộclậptương đối giữa cácq trìnhvăn hóa và các q trìnhtự nhiên. Người viếtcho rằngxuhướngSinhthái học văn hóa,nếu muốn phát triển theotinhthầnmà chính nó đặtra, cầnxây dựng hệ thống khái niệmvà thuật ngữ phùhợp với tinh thầnđó. Tham luận đềxuấtmột sốquan điểm vềviệcđịnh hình các kháiniệm: sinhquyến,tổng hịa,phân ly, tính động trong văn họcvàvăn hóa. Trong quả trình xây dựng các khảiniệm này,tham luận chủ ỷtiếpthu và so sảnhvớicácquanđiếm(có liênquan đến vấnđề này) của các trào lưutư tưởng khác như Chủ nghĩacẩu trúc(Structuralism), Tânphê bình(New Criticism), Giải câu trúc (Deconstructionism),Ngôn ngữ họcTri nhận (CognitiveLinguistics), triếthọc Immanuel Kant và Basarab Nicolescu.</i>
<i><b>Từ khóa:</b>Sinh thái họcvăn hóa, cấu trúc, giảicấu trúc,sinh quyển văn hóa.</i>
<b>1. Mởđầu</b>
Thế kỷXXđãchứng kiến sự phát triển
của một số tràolưu, trường phái phê bìnhlớn, trongđóđángkể gồm có: <i>Chủ nghĩacấu trúc</i>
(Structuralism), một trường phái bắtđầu phát triển chủ yếu ở Pháp vàNga từ đầu thế kỷ XX
và phổbiến trong ngôn ngữ học, nhân học và lý thuyết văn học trongnhữngthập kỷ 1950
và 1960, đến cuối nhữngnăm 1960thì thối
trào; <i>Tân phê bình</i> (New Criticism), trường
phái rất có ảnh hưởng ở Mỹtrongnhữngnăm
giữathếkỷXX; Giải<i>cấutrúc,</i> hay<i>Chủ nghĩagiảicấu trúc -</i>nguyên thuật ngữ tiếng Đức là Destruktion của Heidegger (1889-1976), sau
được Derrida (1930-2004) phát triển; <i>Ngôn ngữ học trinhận</i> (cognitive linguistics), được phát triển bởiChomsky và Lakoff...
Các nhà tư tưởng của các trường phái
trên thường kết họp các xuhướng nghiên cứu
vàtư duy trongcác lĩnh vực ngôn ngữ học, văn hố học, triếthọc và văn học... Từ góc độ phê binh văn học, các tranh luận lớn thường xoay
quanhvấn đề quan hệ của các cấu trúc ngôn
ngữ, sự hình thành của các huyền thoạivà đại
tự sự(grand narratives) với tính đơn nghĩa hay đa nghĩa của văn học; quyền lực củachủ thể
sáng tác và chủ thể tiếp nhận(độc giả)...
Vào khoảng những năm cuối thế kỷ XX, trào lưu Phê bình sinh thái(Ecocriticism)
ra đời như mầm mong củamột cuộc thay da đổithịt mớitrong lĩnh vực phê bình (thời điểm sơkhởi của trào lưunày rơi vào những năm
50, 60, nhưng nói chung các nhà nghiên cứu cho rằngdiện mạo tương đối đầy đủ của Phê bình sinh thái chỉ hìnhthành vào những năm 90).Nói một cách ngắn gọn, phê bình sinhthái
là nghiêncứu văn học và mơi trường từ gócđộ
liên ngành, cóxuhướng nhấn mạnh các giátrị tự nhiên trong hoạt động tinh thần cũng như hoạtđộngvậtchất.
Riêng trongbài này, ngườiviết đặcbiệt
quan tâmđến một xu hướng gầnđây của trào
lưunày, đangđược giới nghiên cứu ở Đức và
<small>TẠP CHÍ CỦA DẠI HỌC VĂN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2">Nếu như phái Giải cấu trúc, đối với mọi tác phẩm văn học, đều quan tâm hơn cả
đến ý nghĩa của tác phẩm- cái nó chống hay ủng hộ (mà từ góc độ Giải cấu trúc là "điều màngườiđọcnghe thấytác phẩm nói với họ" hơn là "điều mà nhà văn hoặc tác phẩm gửi
gắm đến người đọc") - thì từ cái nhìn Sinh
thái văn hóa, trọng tâm đã dịchtừ "Sự thật của văn bản" (mối quan tâm của con người triết
học) sang quá trình mà các ýtưởngtruyền bá,
nảy nở, sáng tạo, chảy từ mạch nguồn của nền
văn hóa này sang nền văn hóa khác, từ thời đại này sang thời đại khác, từngành học này sang ngành học khác, từ tác giả này sangtác
giả khác... Điều này dường như là sự lặp lại tinh thần phái cấu trúc của Saussure, vốn có
xu hướng đi tìm những cấu trúc chung trong
các ngơnngữ và các nền vănhóa, qua đó là các mơ thức tưduyphổ biến trong xã hộilồi người, như là những thoạitố (mythème, thuật ngữ của Lévi-Strauss), nhưng Sinh thái văn
hóa nhấn mạnh vào tính đa nghĩa, nước đơi của văn học và vãn hóa. Trong hệ thống tư duy kiểu Sinh thái văn hóa, tác giả (bản thân cũng là người đọc) không "chết" mà người đọc (bản thân cũng là tác giả, nếu họ để lại
cho đời sự diễn giải của mình) cũng khơng thể "chết".Bản thân nhà phê bình hay bạn đọc
khơng bịđịihỏiphải diễn đạtđúng hồn tồn
ýtườngcủa tácgiả (mộtđiều mànhư Derrida
đã chứng minh, là không thể và cũng không nên), nhưng sự cảm nhận với mộtý thức sâu sắc về sự nảy nở và truyền bá của cácý tưởng là khơng thểcó nếu như người tiếp thụ văn học (cũngcóthể làngười táitạo tácphẩm) không cố gắngkết nối với người sáng tác. Tự dodiễn giải vàtự do cảm nhận vẫn tồn tại, nhưng là sau quá trình nhìn nhận về tác phẩm và tác giả từ nhiều góc độ (phương pháp liên ngành là
phương pháp mà các nhà phê bình sinh thái nhấn mạnh hàng đầu), chứ người đọc không đơn thuần biến các chất liệu từ tác phẩm và
tác giả thành“cái loa” để biểu lộ ý tưởngcùa mình. Có thể nói, nếu cấutrúc hướng vềcác bộ khung, các tòa tháp lớn (giả định) của văn hóa, Giải cấu trúc làconđường lật đổ và cách mạng(revolution)thì Sinh thái văn hóa là con đườngnhấnmạnhvào sự tiến hóa(evolution).
<small>TẠP CHÍ CỦA ĐẠI HỌC VÀN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH </small>
<small>ổố 1 (33)./2023</small>
Khoảngkhơngtự do của phê bình và tái sáng tác kiểu Sinh quyển văn hóa sẽ xuất hiện ở
giữa những học giả và nghệ sĩ có nền tảnghọc
thuật khác nhau: một học giả có cănbàn học
thuật là tự nhiên học kết hợp với ngôn ngữ học thường thì sẽ tiếp cận vấn đề khác với nhà nghệ thuật đa ngành. Nguyên nhân dẫn đến sự tồn tại khoảng khơng đó nằm ở trong giả định“Ta khơng biết chính xác tác phẩm bịảnh
hưởng từ những nguồn nào, ành hưởng rasao và ở mức độ nào”.
Từ góc độ ngơn ngữ học cũng như
nghiên cứu hình tượng văn học, ở một mức
độ nào đó cũng có thể nói Sinh thái vàn hóa có khía cạnh tương thơng với Giải cấu trúc: Cảhaihướng tiếp cận đều chấp nhận khả năng biến chuyểnvềýnghĩa (hiểu theocả nghĩa hẹp lẫn khía cạnh mởrộng là “nội hàm”) củacác yếu tố ngôn ngữ và biểu tượng văn hỏa, và
đều khuyếnkhích sự giải thích tác phẩm theo hướng đa dạng và sựtáitạo tácphẩm.
Hơn nữa, <i>quyển ở</i> đây là <i>sinh quyển </i>
(ecosphere). Tại sao?
Cóđiều đáng lưu ý,đó là Giảicấu trúc mặc định là trongnhữngtác phẩm kinh điển, trong những huyền thoại được lưu truyền lâu đời có một thứ tổng hịa (synthesis) mà nhà phê bình (cũng đồng thời là nhà tái tạo tác phẩm)cầnphávỡ, bóc tách các thành tố đơn lẻ (component) rồi lật ngược (reverse) trật tự giữacác thành tố đó- sự pháđổ cáitrật tự tư
tưởng giảtạo cổ xưa bằng cái <i>trật tựgiả tạo mới chỉ tồn tại tạm thời.</i> Trong khi đó, dưới
cái nhìn Sinh thái văn hóa thì thếgiớimà văn học tạo nên là một thế giới giả định - một thế giới “cần được coi như thật”, chứ không phải là một thế giới giả tạo (cũng không phải
là một thế giới thực theo nghĩa vật chất hiện thực hoặc kể cả là sựphản ánh trung thành
củathe giới vậtchấthiện thực). Nếu sử dụng khái niệm của ngành tin học thì cóthể nói đó
là một thế giới mang tính chất ảo hay giả lập (virtual) như khơng gian mạng(hay làtồn bộ
thếgiớiảomàcon người tiếp cận qua các thiết
bị điện tử nói chung) - nếu thế giới ảo của
cơng nghệ thông tinđược tạo lập quacác hệ thống phần cứng (cơ sở vậtchất) vàphầnmềm
<small>114</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 3</span><div class="page_container" data-page="3"><small>ỏố 1 (33)/2O23</small>
(các cấu trúc được tạo nên bởi ký hiệu điện
tử,đóng vai trị cơ sở tinh thần) thì thếgiớiào
của vănhọcđượctạo lậpqua các hệ thống văn bản vàcác cấu trúc được tạo nên bởi ký hiệu
ngơnngữ. Các thế giới ảo đó có những hiện tượng, quy luật, xu hướng... cụthể củariêng chúng và việc tiếp xúcvới những hiện tượng,
quy luật, xu hướng... đó (gọi chung là các tha
lựcảo) gâynênởcon người những cảmgiác, cảm xúc vàtrải nghiệm, cũng như cách con ngườitương tác với các tha lực trong đờisống thực. Dùng thuật ngữ củaFoucault, văn học là một dạng dị giới(heterotopia).Tồn bộ nền
vănhóacủa lồi người là một sinh quyển văn hóa lớn, trong đó các sinh quyển, bao gồm văn học, và trong văn học lại hàm chứa các
sinh quyển nhỏhơn nữa, cùng tồn tại một cách tươngđối độc lập nhưng vẫn có những mạch nguồn tương thơng. Sinhquyển vănhóa nhỏ nhất là tác phẩm - một tác phẩm cũng như
nhà văn đã viết ra nócó thểchịuảnhhưởngtừ những nền văn học, văn hóakhác nhau, đồng thời có những tư duy mới mẻ của riêng minh khơng phổ biến trongcácnềnvăn hóa ấy(có
thể ngẫu nhiên trùng hợp với một người khác,
nhưng theo một cách độc lập, không phải do
biết đếnnhauvà học tập lẫn nhau) Mộtsinh quyền có thể tiếp thu một lực lượng vãn hóa
(hiểu tương đương với mơt “lồi” trong tự nhiên),mộtmối quanhệ, một cấu trúc từ một
sinhquyển khác,nhưng khi yếu tố đó đi vào
sinh quyển mớithi nó sẽ biến đổi trong sựkết
hợp với những yếu tố đặc hữu của sinh quyển đó. Sinh quyểnnày khácvới sinh quyểnkhác
khơng phải vì nó lật ngược lại những cấu trúc
quy định quan hệ giữa các thành tố tồn tại
trong sinh quyển kia mà vì nó đưa ra những
mối quan hệmới, những cấu trúc mớiphủ lên (submerge), đan xen và có thể là nổi bật lên trên - phương thứcsáng tạo và táitạo chủyếu củavăn học,lấy cơ sởlà yếu tố sinh quyển văn
hóa, làbổ sung, tươngtácvàđối xứng hơn là thaythế và đảo ngược. Qua đó, cách tiếp cận nàyvơ hình trung lại trở nên mộtcon đường gần gũi với tinh thần căn bàn của Derrida -đối mặt và tháchthứcsự tồn tại của trật tự truyền thống, nhưng không lật ngược nó một cách trực tiếp[17, tr.74].
<i><b>3.2. Tổng hòa vàphânly</b></i>
Đối với vấn đề tổng hòa (synthesis),sự tiếpcậntheohướng sinh quyểnvăn hóa cũng mở rahướngđi mới mẻ.Derrida dường như đã mặc định tổnghòa (mà với Derrida, trước hết là trật tự quyền lực giữa các lực lượng trong mỗi tácphẩm và trong nền vănhóa) trong văn học ln là một thứ tổng hòa tĩnh. Nhưng thực
tế, văn học - bao gồm cả thần thoại, truyền
thuyết dân gian chođến thi ca bác học - dường
như là thế giớiưutiênchotổng hịa động,hay
nóicách khác làtổng hịa song. Nếu nhưtổng
hịatĩnhcó đượcnhắc đến,thì dường như chỉ như một lý tưởng mà thơi. Văn học là ước
vọng hay quá trình hướng đến tổng hịa, hay là sự tổng hịachuyển hóa thành phânly hay ẩn
chứa mầm mong phân ly. Điều nàythểhiện cả
với những thể loại thiên về “kết thúc có hậu”
nữa. Các câu chuyện cổ tích có hậu phương Tây thường kết thúc bằng: “...Và từ đó họ
sống bên nhau mãi mãi hạnh phúc.” (“... And
they lived happily ever after.”), nhưng bản thân câu chuyện thì khơng bao giờmiêu tả cụ thể q trình sống bênnhauhạnh phúc đó mà ln là q trình nhân vật đấu tranh để đi đến cáikết hạnh phúc ấy.
Nhưvậy, cũng cần nói rằng, dưới cái
nhìn sinh thái vănhóa, phânly (theo cả nghĩa của Heidegger là đi tìmlạinhũng truyền thống
xa xưa đã bị bộ mặt của tổng hòa hiệnđại làm
mờ đi lẫn theonghĩa của Derrida làtáchbiệt những yếu tốmà người đọc tri nhận đượcbất
kể thực chứng về một truyền thống nguyên
gốc có tồn tại hay khơng) là một trongnhững
cơ sởquantrọng cho táitạovà phát triển.Tuy nhiên,sự phânly ở đây không nhằm mục đích giữ cho các thành tố, truyền thống mới (hay
cũ)mãi mãitách biệt, mà luôn đikèm những
hướng thỏa thuận mới, kếthợpmới.Bởi vì, xu hướng sinh thái văn hóa vốn vẫn hướng đến
sức mạnh căn bản của tổng hòa là có thể sinh
ra (generate, hơn là tạo ra, create) cái mới, như
Basarab Nicolescu viết: “sự căng thẳng giữa
hai mặt đối lập tạo nên một thứ hợpnhất mà
bản thân nó bao hàm vàvươn tới cái phong phú hơn là phép cộng đơn giản của hai mệnh
đề gốc”(“ The<i>tensionbetween contradictories </i>
<small>TẠP CHÍ CỦA DẠI HỌC VĂN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH </small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 4</span><div class="page_container" data-page="4">builds a unity that includes and goes beyond
the sum ofthe two terms”. Xem [3, tr.6]; [11,
tr.159). về cơ bản triết học củaNicolescu đi
theo hướng chủ nghĩa Tổng thể (holism), như Hegel người cũng chorằng tổng hòa là cái bao
hàm mặt tốt (như trong tự nhiên, tính trạng trội
thường làtính trạngtốt) của haithể mâuthuẫn
(opposites, bao gồm mệnh đề, tức thesis, và
phản mệnh đề, tức antithesis). Nhưng Nicolescu
chỉ ra rằng ngoại trừ hai thể mâu thuẫn luôn
hoạt động nhưhai mặt đối lập (contradictories)
của cùngmộttổngthể thì cịncómột lớp hiện thực được gọi là<i>cái thứ ba ẩn</i> (Hidden Thứd), cần phải coinhư<i>lớptrung hòa được bao chứa </i>
(theIncluded Middle), làcái cho phép hai mặt
đối lập đó hịa giải (reconcile). Nicolescu nêu
vídụ về sự khơng thểtách biệtcủa hai mặt đối
lậpqua câu chuyện của nhàhài hước Raymond
Devos như sau: “Một người muốntáchhaiđầu gậy đốilập ra khỏi chiếc gậy, liền chẻ chiếcgậy
đó làm đơi. Nhưng thay vì có được hai đầu gậy thì anh ta chi thấy cây gậy biến thành hai cây gậy nhỏhơn,mỗi cây lạicóhai đầu. Cứ thếchẻ
mãi,chả cóđầugậyriêng biệt nào xuất hiện cả ” [5, tr.31]
Thực ra, như John H. Smith viết trong
<i>Dialecticsofthe Will:Freedom, Power, andUnderstandingin Modem French andGermanThought</i> (Smith 2000 : 144), tồn tại có cả hai
mặt: hợp nhất (unity) và phân ly (disunity).
Những học giả như Derrida, khi quá nhấn
mạnh khía cạnh phânlycủa tồn tại, đãngả về
<i>Chủ nghĩa rút gọn</i> (Reductionism), mà như
Nicolescu nói, có xu hướng“hạ thấp hiện thực
của tầng tinh thần xuống tầng tâm lý, sau làtừ
tầng tâmlý xuống tầngsinh lý, rồitừ tầngsinh
lý xuống tầng vật lý.”(Xem [4, tr.24])
Ở đây có một vấn đề: Nicolescu (và Zapf) đang nói về sự bất khả phân ly của hai
mặt đối lập trong một thể (mà thể trong ví dụ của Devoscịn là vậtthể khơngcósự sống), cịn Derrida thì muốn nói đến bi kịch trong sựkết
hợpkhơng hồn hảo, khơng cơng bằngcủa hai thể khácnhau và nhu cầu hướng tới sự tự chủ
của thể yếuhơn. Có lẽ, một sự <i><b>tích hợp</b></i> giữa
triếthọc củaNicolescu vàtriếthọc của Derrida sẽ phùhọp hơnvới tinh thần của Sinh quyển
văn hóa.
<small>TẠP CHÍ CỦA DẠI HỌC VÀN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH</small>
<small>ốố 1 (33)/2O23</small>
Như đã nói, hiện tượng trung tâmtrong
một sinh quyển văn hóalà những <i>tổng hịasống </i>
(organicsynthesis). Tổnghịa sống ln làtổng
hịa tạm thời và chỉ hoạtđộngtốt trên cơsở tự nguyện - trong đó các bên tham gia, ngay trong
sự phụ thuộc lẫn nhau vẫn giữđượcmột mức độtự chủ (autonomy). Các giai đoạn của Chu trình tổng hịa (Synthesization cữcle) có thể được miêu tả nhưsau:
- Tiếpxúc(Exposure): Đâylà giai đoạn có sựtiếp xúc giữa haithể khác biệt (có thểlàmột sinhthểhaymột nhómsinhthểcó cùng mơ thức hoạt động), hay có thể gọi là những lực lượng tự chủ (autonomous forces), trong sinh quyển
vănhóa. Hai thểkhác biệt có mơ thức hoạtđộng
(modusoperand!) khác biệt, nhưng không nhất thiết đối lập với nhau trong mọi đặc điểm.
- Tổng hịa tích cực(Positivesynthesis): Haithể khác biệt kết hợp với nhau tạo nên thể tổnghịa(synthesis),cómột mơ thứchoạt động
chung (common modus operand!) tích hợp những đặc điểm từ hai thể khác biệt ban đầu
và có những đặc điểm mới nảy sinh - đây là khoảng khôngsinh tồn chính của lóp trung hịa
được bao chứa. Hai mơ thứchoạt động của hai thể khác biệt ban đầu vẫn tồntại ở một mức độ
nào đó và thể hiệnrõ nét nhất ở vùngphụcận
hai cực đối lập (contradictories) của thể tổng
hịa. Bởi trong sựchung sống, hai bên sẽ giao
phó (delegate) cho nhau những chức trách mà
bên này khơng cóthế mạnh bằng bên kia, nên
trong giai đoạn này, sự khác biệt giữa các cực càng thể hiện ra hơn sovới giai đoạn tiếpxúc nữa, nhưng đồng thời điềunày cũng tạo ra sự phụ thuộc nhiều chiều (mutual dependence)và làm giảm tính tự chủ của các thành phần tạo nên tổng hòa. Trong tự nhiên điều này giống như sự cộng sinh bền vững (đơi bên cùng có lợi) củacác cá thể của hai loài, sự sốngchung
của con cái và conđựctrongmùa kết đơi... vậy.
- Tổng hịa tiêu giảm (Reductive
synthesis): Mâu thuẫn giữa hai cực trong thể tổng hòa lớnmạnh,tạo nên qtrìnhphân cực
(polarization). Một biểu hiện cóthể là một cực bị yếu đi quá nhiều, dẫn đến quá trình đồng hóa(assimilation), trong đó mơthức hoạt động
chungbị kéoqmạnh ve cựccịn lại.Q trình
<small>116</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5"><small>ổố 1 (33)/2O23</small>
đồng hóa sẽ gặp phảisự phán kháng từ cựcyếu
hơn và cả cácthành phần trung hịa. Một biểu
hiệncó thể xảy ra khác là haicực đều quá mạnh
vàkhông chấp nhận mô thứchoạt động chung nữa, dẫnđến lớptrung hịa được baochứamất
khoảng khơng sinhtồn và thể tổng hòa khủng
hoảng, mất năng lượng phát triển (hay “sức
sống”) và khả năng nảy nở những ý tưởng mới.
Bởi đãmất năng lượng pháttriển nên lúc này thể tổnghòa gọi là thể tổng hòa tiêugiảm, dần dầndẫnđếngiai đoạn Chuyển hóa.
- Chuyển hóa (Reform): Vì trong tự
nhiên đãcó sinh thì phải có diệt,nên tổng hịa
sống nàocũng điđến Chuyển hóa - ở đây, Tử cũnglà Tái sinh. Đây là giaiđoạn tổnghịa ban
đầu biến đổi cơbản về chất đến mức khơng
cịn tồn tại dưới dạng thức ban đầu nữa, cóthể
dưới hai dạng biểu hiện hoặc là một sự hỗn hợp của cả haibiểuhiện sau:
+ Tổng hòa biến thể (Reformed
synthesis): Neu mâu thuẫn chất chứa trong tổng hòa giải quyết được thì tổng hịa bước
sang giai đoạn mới.Vìsự giải quyết mâuthuẫn lnln địihỏi những thayđổi nên tổng hịa mới được tạo ra, khác với tổng hòa ban đầu
ở cả yếu tố cấu thành lần môthức hoạt động. + Tái phânly(Re-separation):Khimâu thuẫn nội tại khơng giảiquyết được, thể tổng hịa tan rã. Những thành phầncũcủa thể tổng
hòa tạo nên những thể khác biệt mới, không
bao giờ giống hẳn với hai thể khác biệt ban
đầu (chutrình tổng hịa càng dài thì điềunày càngthểhiện rõ).
Sơ đồChu trình tổnghịa:
Điều này có thể hiểu như câu chuyện
Lạc Long Quân và Âu Cơ củangười Việt ta vậy. Lạc Long Quân là Thủy mà Âu Cơ là Hỏa,
vìkhácbiệt nên chẳngthể ở mãi bên nhau (nếu hình thành tổng hịatĩnh thì cảhaivịchẳngthể cùng giữtư thế qn trưởng,và khó mà được
sống đúng với bản chất của mình mãi mãi)
nhưng cũng vì khác biệt nêncósự hấpdẫn và
có sức mạnh tạo ra kỳ tích to lớn, là trăm người
con Bách Việt (cũng có thểnói làđại diện cho
“lớp trunghịa được bao chứa” - “the Included
Middle” theo thuật ngữ của Nicolescu), mà những người con nàycó phầnthừa kế cha, có
phần thừa kế mẹ, lại có những đặc điểm mới
khơng có ởchacũng như ở mẹ. Sựphân ly ở
đây làsự giữ khoảng cách để cả hai bên đều có
khoảng khơng phát triểnđộc lập, tự làmmới
mình, mà khỏi phải chèn ép hay hy sinh quá
nhiều cho nhau. Trong sự phânlyấy vẫn làsự
hòa hợp về tinh thần, là hình thái mớicủa một tổng hịa lý tưởng dựa trêntình u vậy.Người
Triều Tiên có câu chuyệntươngtựvới hai vị Quốc tổ Soseono và Jumong. Soseono cùng
Jumong lập ra nước Cao Câu Ly, nhưng khi Jumong chếtvà truyền ngôi cho người con trai
của minhvới đời vợ trướcthì Soseono mang hai con của minhra đi mà lậpnước Bách Te. Sự chia lyở đây là để tránh thứ xung đột mang
tínhhủy diệt (giữa Soseono vớicon trai riêng của Jumong), sẽ đạp đổ cơng trình mà hai người đã dàycơng xây dựng và hủyhoạihồn tồn phe yếu hơn.Nhưng trong những sự phân ly ấy, cũng cócảhàm ý hứahẹn (implication)
rằng những người con cùng chung một gốc rễ một ngày nào có thể sẽ trở về chung mái nhàquốc gia, như đã xảy ra vớicả ngườiViệt
Nam và ngườiTriềuTiên. Cũng cókhi, chính
trong cái chết của tổng hòa mà tổng hòa trở
nên trọn vẹn, đạt đến sự phát triển cao nhất
và sinh ra tổng hòa mới cũng tốt đẹp. Cái chết của Romeo và Julietcũnglàlúcsựhy sinh cao
nhất mà họ dành cho nhau khiến tình yêu trở nên vĩnh cửu, có sức cảm hóa khiến cho gia tộchai bên từbỏmâuthuẫn và đi đến hịa giải.
<i><b>3.3.Tính động</b></i>
Lý thuyết sinh thái văn hóa cịn cho thấy <i><b>khả năng tíchhợpvà phát triển thêm</b></i>
<small>TẠP CHÍ CỦA ĐẠI HỌC VĂN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH117</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 6</span><div class="page_container" data-page="6"><i><b>các ý niệm vềtínhđộng khơnggian-thời gian của Ngơn ngữ học tri nhận, cũngnhư khảnăng liênthông với phương phápluậncủa </b></i>
<i><b>Tân phêbình</b></i> qua sự khai thác tínhđa tầng của văn học.
- Tính động phứchợp
Tính động trongNgơnngữhọc tri nhận có tồn tại, nhưng lý thuyết này thường nhấn
mạnh vào <i>chuyểnđộngkhông gian-vật lý, </i>
tức sự di chuyển từ điểm này đến điểm kia
<i>(physical-spatial motion).</i> Trong khi đó, cái động quan trọng hơn cả trong văn chương là sự biếnhóahaytính biến hóa (transformation).
Đó là bởi vi, như đã nói, văn chương khơng chỉ đi tìm cái Thực (vấn đề thường được nhấn mạnh trong triết học và các ngành
khoa học nói chung), mà trênhếtlàhướng đến
cái Đẹp nữa - cái Đẹp không phải chỉ theo
nghĩa là cái mang lại sự dễ chịunhấtthời cho giácquan, màcònlà cái đáng mong muốn, cái khơi gợinhững khả năng kỳdiệuđang ẩn tàng trong tâm hồn con người và trong hiện thực cuộc sống, một thứhài hịa cơng bằng hơnvà giàu không gian pháttriển hơn cho tất cả các
bên, hơn là cái đang xảy ra trong hiện trạng
(status quo).
<i>Biển hóa mang tính thẩmmỹ </i>là một thứ
biến hóa có chiều sâu, mộtthứ biếnhóa cùng lúc hấp dẫn vàkhơi gợi chiêm nghiệm. Con
người cũng thường bị hấp dẫn bởi một mức
độ kịch tính (drama, hay cóthể hiểu làyếu tố bất thuận), một phầnkhông thể thiếu của một tác phẩm văn chương (tất nhiên, không phải yếu tố sốcđơn thuần như trong các loại báo chí săntin).
Khơng có người lớn hay trẻ con nào
thích đọc một câu chuyện (mặc dù câu chuyện này có thể phản ánh một sựthậtphổquáthàng ngày) đại loại: <i>anh A và chị B đều là ngườikhá giả, côngviệc ổnđịnh, học vấncao. Mộtngày,hai người lấy nhau, đượccha mẹ anh em họhàng ủng hộ ngay. Sau đóhọ có cuộc sống tươngđối bình thường, càng giàu có hơn,sốnglâu, có hai người con cũng bìnhthường. </i>
Trong khi đó những câu chuyện như Tấm Cám, Cinderella... thì lạilimtruyềnmạnhmẽ
<small>TẠP CHÍ CỦA DẠI HỌC VĂN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH</small>
ỐỐ1(33)/2O23
trong vănhóa rất nhiều dân tộc, mặc dù tình huống ngườicon gái sinh ra ở đẳng cấp thấp
mà sautrở thành Cơng chúa, Hồng hậu vốn khơng phổ biến trong lịch sử thành văn của con người.
Như Zapf chỉ ra, văn học là một thứ “phản-diễn ngơn sáng tạo” (imaginative counter-discourse) có khả năng đưa con người vượt không gian của các cấu trúc thống trịhiện tại. Có thểnói văn học là dạng dị giới vừa nằm
ở trong vừa nằm ở ngồi những diễnngơn lớn của các nềnvăn hóa [11, tr. 141], một thứ dị
giới mà trong đó ranh giới giữa những lĩnh vực kiến thức khác nhau tan chảy. Ởđây, một
điều là bấtthuận đối với quy luật nàynhưng lại là thuận lý so với quy luật khác. Các nhà
<i>Tân phê bình</i> cũng hướng đến sự khám phá
sựbấtthuậntrong vãn học trong chiều sâu và
tính đa dạng của nó, mà họ thường miêu tả
dướibốn góc cạnh: nghịch lý, điều mỉa mai, tính nước đơi, sự căng thẳng (paradox, irony,
Ở đầy có một vấn đề: Bản thân sự bất thuậnnhư một cáncân mànhất định sẽthiên
về một bên trong hai thể mâu thuẫn hay hai
cực đối lập ở hai đầu. Vì các nhà Tânphêbình quan tâm đến những bài thơ trữ tình ngắn mà
họ coinhư một sinhthểkhép, trọn vẹn,không nhấnmạnhcác yếu tố bênngoài, cho nênsự thiên vềmột bên ấyrõrệt, gợi người ta theo hướng “một nghĩa”. Neu xét văn học làmột sinh quyển, thi cũng một motif hay hìnhtượng
đó có thểđược táihiện đi tái hiện lạiở nhiều
khía cạnh, tạo nên một chuỗi vô biênnơi các cán cân thuận lývà bất thuận, tĩnhvà động... hòa trộn vàliên tục biến ảo trong nhiều tầng lớp khác nhaucủa tác phẩm. Mỗi mắt xích nghịch
lý hay mỉa mai đềutồntại trong trạng thái vừa
mởvừa khép và liên kết với những mắtxích
khác. Đó là tính chất phức hợp độngcủa văn họcvới tư cách sinh quyểnvãn hóa. Từgóc độ
nhìnnhận văn học như sinh quyển văn hóa, thì
tác phẩm ngắn nhất cũng không tách khỏi nền văn học, ngơn ngữ và văn hóa của lồingười,
cho nên đều có thể xét như một sinh quyển
cả. Ví nhưở thơĐường, mỗibài thơ vốn súc
tíchtrịntrặn trong cái kết cấu gọnvàchặt chẽ
<small>118</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7"><i><small>&ổ</small></i><small> 1 (33)/2O23</small>
của nó, nhưng đồngthời có khảnăng gợi mở
bấttận. Sự bấttận ấy được khơi gợi lên thành
cơng là bởi bài thơ có mạch nguồn thông với di sản thi ca, ngôn ngữ, tơn giáo thời Đường
cũngnhư nền văn hóa Á Đơng nói chung. Bài thơ Phong<i>kiều dạbạc </i>đẹpcũngvì nógắn với truyền thuyết về cáiđêmmà ba thi nhân - chú
tiểu, sư cụvà tác giảTrương Ke - cùng ngắm trăng, cùng làm thơ, rồichẳng hẹn màgặp <i>gỡ</i>
nhau trong sự thănghoa của hồn thơ lẫn hồn
đạo. Rồi tiếng quạ, tiếngchuông,ánhtrăngấy vang vọng qua không gianthời gian trong tác
phẩmcủa bao thi nhânthờiTống, thời Thanh khác, với những sắc thái, góc độ khác nhau.
Đối với những tác phẩm trường thiên và những tác phẩm mang tính chất tập hợp có cùng chủđề (tuyển tập bài thơ, tuyển tập truyệnngắn... cócùng chủ đề), tức những tác phẩm mà bản thân nóđã có kết cấu đa tầngvề mặt hìnhthức sáng tác(vớiđiềukiệntácphẩm
có chất lượngnghệthuật cao),tính chất phức
động và nằmở nhữngcấu trúc tậptrung nhiều
năng lượng nhất củatác phẩm. Thứ tổng hòa này có thể mang lại bức bối, nhưng ln là sự
bứcbối pha trộn với sức hấpdẫn, thu hút độc
giả ở mọi giai tầng, Từ Tiếpxúc đến Chuyển
hóa, một thứ Cân <i>bằng động</i> luôn cần tồn tại.
<i>Cân bằng động </i>đượctạo nên nhờ sựđiều phối lẫn nhau<i> cân bằng</i>và<i> hài hịa</i> của các nguồn
năng lượng và các khía cạnh bổ sungchonhau
trong tác phẩm.
Giữanănglượng hủy diệt haykhíacạnh mâu thuẫn, xung đột giữa các lực lượng, và
năng lượng xây dựng hay khía cạnh thống nhất,hịagiải trong tácphẩm cần phảitồn tại
một hệ <i>cân bang </i>(pendulum).
Ví dụ như trong <i>Thủy hử, người</i> đọc càng thấm thìatấm lịng trung nghĩa của các thủ lĩnh LươngSơn thì càng thấy sức nặng cảm
xúc trong cái việc họ buộc phải làm phản, càng
thấy hứngkhỏi với giaiđoạnoanhliệt và tự do 119
của Lương Sơnthì càng xót xa khi họ từ bỏ cái tự dođó màquay vềvới triềuđình (dùngười đọcđồng tình với cách làmnàochăngnữa).
Như Zapf chỉ ra, sinh <i>quyển văn hóa </i>
cũnggiốngnhưsinh quyển của giới tự nhiên,
cầnphải có<i> sựhài hịa</i> (harmony) giữa năng
<i>lực sảnsinh </i>(generativeness) và<i>khả năng diêntrì</i>(sustainableness).<i> Cải mới lạ</i>khơng những cần xuất hiện, nó cịnphảicó hồn,phải chứng
tỏ được sức sống của nó trong sinh quyển của
tácphẩmnữa. Do đó, sáng tạocũngthường là
táitạo,làsự chuyển hóa một phầncủa cái cũ. Chẳng hạn, ỏ-'-'-' cấp độ từ, văn học với tư cách sinh quyển văn hóa có vai trị quan trọng trong sự hình thành các từ mới,
sựchuyểnnghĩa của từ... Sự sáng tạo từmới thường dựa trên những thành tổ đã tồn tại từ
trước. Tùy vào ngôn ngữ cụ thể, những phương
thức tạotừmới có thể làláy, dịch từ ngoạilai,
mơphỏng âm thanh (từ tượngthanh)... Nhìn chung, các từ và cách biểu đạtsáng tạo mới thường là "mới một phần, cũ một phần": người sáng tạo từ mới luyện ra vàng từ những mỏ quặng mà họ gặp trong khurừng của ngôn ngữ
dân gian, hay là vănhóanhân loại nói chung. Xét đến cùng, bản chất củaquá trình sáng tạo từ(hayrộng ra làngữ liệu và chất liệu văn học nói chung) là <i>sựtáisảnsinh </i>(re-generation)
hơn là<i>tạo tác</i> (creation). Nhất làưong trường hợp của những nhà văn lớn,họ thường không chỉ sử dụng lại hệ thống dấu hiệu hay mã
văn hóađã tồn tại từ trước, mà còn sáng tạo thêm những mã mới dựatrên nền tàng đó, đưa
những nét nghĩa mới vàkhơi gợi những kiểu liên tưởng mới vàocác thành tố cũ, mởđường chonhữngtư duy mới [6] [14],
Tư duy Sinh quyềnvãn hóa chú trọng
vào sự biến đổi. Nhưng bên cạnh sự biến đổi
của những từ,nhữngkháiniệmcụthể, cái nhìn sinh thái<i>vănhóa</i> cịn quan tâm đến sựthayđổi trong mốiquan hệ của những khái niệm đó với nhau, hay nóicách khác làcáitrật tự tưởng vơ hình đằng sau sựbiến đổicủa ngơnngữ và văn học nữa.
Ví dụ:
Từ “mythos” trong tiếng Hy Lạp (vàcác
<small>TẠP CHÍ CỦA ĐẠI HỌC VĂN HĨA TP. Hồ CHÍ MINH</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 8</span><div class="page_container" data-page="8">biến thể hiệnđại củanó là “myth”trong tiếng Anh, “mythe” trong tiếng Pháp, “Mythos” trong tiếng Đức...), có thể tạm dịch “huyền
thoại” “cáiHuyền”,“huyền tính” .
Từ thời cổ, từ này vốn chỉ một câu chuyện có ý nghĩa với sự hình thành, định
hình của mộtchủ thể tự nhận thức nào đó, có thể là một quốc gia, một dân tộc, một cộng
đồng tôn giáo. Ở khía cạnh triết học, thuật ngữ“mythos”biểuhiệnmột xu hướngtư duy
hướng đến cái tồn thể, tổng hịa hơn là cái
phân đoạn, tuyến tính. Hiện tại, trong các ngơn ngữ kể trên, nhất là đối với từ “myth” trong tiếng Anh và trong mơi trường thơng tục (thậm chí một phần nào là môi trường
học thuật), từ này được hiểu theo nghĩa“việc hoang đường, lời nói dối, sự bịađặt” (nhất là sự bịa đặt có mụcđíchchínhtrị, cần phải vạch trần) (Ve sự biến nghĩa này, xem thêm [16, tr.32-33, 131]; [12, tr.104]).
Thời cổ, khái niệm được đem khu biệt với “mythos” thường là “logos” (cái Lý, lý
tính) - haihình thức tư duy mà haikhái niệm này biểu đạtđôikhi mâu thuẫn nhưng thường là tương hỗ - làm nền tảng cho nhau, và cùng được coi trọng, cùng có những khảnăngtốt
lẫn xấu. Cịn từ “myth” hiện đại thì thường
được đặt khu biệt trong thế đối kháng tuyệt
đối với “reality” (hiện thực) vốn là một khái
niệm thường gắn với “logical thinking” (tư duy logic): Một sự kiện có thể thỏa mãn cả “logos” và “mythos”,nhưng nếu đã là “myth” thì khơng thểlà “reality” và ngược lại.
Thực ra, khi xem xét cách dùng từ
“myth” hiệnđại (chẳng hạn, “myth of the Lost Cause”,hay “huyền thoại về một lý tưởng đã
mất”, ý chỉcác câu chuyện ca ngợi phe miền
Nam trong nội chiến Mỹ, mà theo quanđiểm
của nhiều nhà sử họcvà giới hoạt động nhân quyền ngày nay là không phù hợp sự thực lịch sử-’-’-'), kể cả trong dạng thức “thơngtục
hóa”đã phổ biến, ta thấy về căn bản, từnày vẫnđược hiểu là “mộtcâu chuyện có ýnghĩa với sự hình thành,định hình của một chủ thể
tựnhận thức nào đó”, chỉ có điều sắcthái đã đổi thành tiêu cực, bỉ thị: thái độ với<i>cái được biểu đạt đã</i> thay đổi.Sự thay đổisắc thái hay
<small>TẠP CHÍ CỦA ĐẠI HỌC VĂN HĨA TP. Hổ CHÍ MINH</small>
<small>ổố 1 (33)/2O23 </small>
thay đổimột nét nghĩa này là một biến động
nhỏ nếu xéttừgóc độ ngônngữhọc Saussure, nhưng lại phản ánhbiếnđộng lớn củacả <i>trậttự tưtưởng </i>đằng sau hệ thốngcác khái niệm
liên quan đến nhau: Ởđây,vớingười hiện đại,
hiện thực (hiểu là cái xác lập dựa trên biện
luận logic và có thực chứng từ góc độ một ngành khoa họcnào đó, vỉ dụ sử học) được coi trọng hơn so với các câu chuyện về ý nghĩa của sự tồn tại (mà người ta mặc định rằng
được đặtra với ý đồ xấu hoặc ít ra là tư duy lệch lạc); tư duy logic, tuyến tính và có thực
chứng (có thể tri nhận trực tiếp hay gián tiếp qua cácgiác quan)được coi là mô thức tưduy ưu việt nhất và đượccoilàconđườngdẫn đến
hiện thực. Cầnnói thêm, từ“legend”(“huyền thoại”, “câu chuyện”, xưa kia thường chỉ câu chuyện cuộc đời các Thánh) cũng đang trải
qua đoạn đườngchuyển nghĩa ít nhiềutương
đồng, mặc dùcó phần bớt nặngnề hơn. Sự
thay đổi ởđây cũng không diễn ra theo kiểu
đứtđoạn, “cắtlóp” màlà cả q trình lâudài
và phứchợp, với kết quả thayđổi cũngkhông đồng đều ngay cảtrong cùngmộtcộng đồng sửdụng ngơn ngữ.
Có thể nói, nếucái nhìn kiểu Saussure chỉ nhấn mạnh vào bản thân sự khu biệt (ở đây, “mythos” khu biệtvới“logos”, và “myth”
khu biệt với “reality”)thì cái nhìn kiểu Sinh
thái văn hóa cịn chú trọng sự<i> chuyển dịch </i>
<i>trọng tâm khu biệt;</i> bản chất của quan hệ
khu biệt (đối kháng, tương hỗ, cấu
thành-bao hàm...); mối liên hệ giữa sự thay đổi tự nghĩa, từnghĩa, ngữ nghĩa... với sự thay đổi
của nền văn hóa, của tư duy triết học, nghệ thuật... cũng nhưbóng dáng của những biến chuyển về mơi trường, kỹ nghệ, chính trị... đằng saucác thay đổi ấy; vị thế của một dấu hiệuhay một khái niệmtrong một sinh quyển văn hóa.... Nói ngắn gọn, cái nhìn Sinh thái văn hóa quan tâm đến các “hệ” thay vì quá nhấn mạnh vào từng hiện tượngriêngbiệt(từ, khái niệm, biểu tượng... theo nghĩa ngơn ngừ học hayvăn hóa học v.v...), và cho rằng sự
biếnchuyểncủa cáchiện tượng riêng biệtchỉ
có thểhiểu được khi quan sátcác hệ thốngmà
chúng thuộc về hayliên quan.
<small>120</small>
</div><span class="text_page_counter">Trang 9</span><div class="page_container" data-page="9"><i><small>&ổ</small></i><small> 1 (33)/2O23</small>
Nghệ thuật thường được cho là sự bắt
chước tự nhiên, hay ít nhất có cội nguồn từ sự bắt chước tự nhiên. Trong tác phẩm xuất
bản năm 1878 <i>Con người,quá đỗicon người </i>
(Menschliches, Allzumenschliche), Nietzsche cũng cho rằng: “Khoa học là sự bắt chước tự
nhiên từ góc độ khái niệm.” Cái nhìn Sinh thái vănhoá mở ra khả năng để văn học, với tư cách
mộtkhông gian, một dị giới, một quyển, nối kết thế giới tựnhiên với thế giới tinh thần của con người - ở đây, thế giớitinh thần của con người
cũng chính là giới tựnhiên đượctái hiện, tái tạo
và tiếp tục diễn hố dưới những dạngthức mới.
Các nhànghiên cứu vàphê bình theo xu
hướng Sinh thái văn hố có phản biện lại một số khái niệm và cái nhìn của cácnhà cấu trúc,Giải
cấu trúc và các trườngphái khác,nhung Sinhthái văn hố có thế mạnh đặc biệt ởtiềm năng tiếp
nhận và tích họp các xu hướng tư tưởngkhác. Từ góc độ phê bình và nghiên cứu ở ViệtNam, Sinh
thái văn hố là mảnh đất cịnnhiềukhơng gian
khai thác và kết nối. “Bản địa hoá” tư duy Sinh thái vãn hoá cũng sẽ là sự kiến tạo những sinh quyển văn hoá mới cho các ngành nghệ thuật,
phêbình, nhân học, Việt Nam học, Hán Nơm...
<b>TÀI LIỆU THAM KHẢO</b>
1. Art Berman, <i>From the New Criticism toDeconstruction: The ReceptionofStructuralism andPost-structuralism,</i> University of IllinoisPress, 1988;
2. Arthur Koestler (1967). <i>The Ghost in the Machine</i> (1990 reprint ed.). Penguin Group. ISBN 0-14-019192-5.
3. Basarab Nicolescu, “Levels of Reality as Source of Quantum Indeterminacy”, published in
<i>Determinismo e complessità, Fondazione</i> Nova Spes and Armando Editore, Roma, 2000, pp. 127-158, edited by F. Tito Arecchi.
4. Basarab Nicolescu, “Transdisciplinarity: the hidden third, betweenthe subject and the object”,
<i>Human and Social Studies,</i>2012,pp. 13-28;
5. Basarab Nicolescu,Manifesto ofTransdisciplinarity, SUNY Press, Jan 1, 2002;
6. Clotaire Rapaille, <i>TheCulture Code:An Ingenious Way toUnderstand Why People Around theWorld Live and Buy as TheyDo,</i> Crown, Jun 6, 2006.
7. DavidSpangler."A Vision ofHolarchy". Seven Pillars Review.2008.
8. Finke, p. 2013 "A BriefOutline of Evolutionary Cultural Ecology," in Traditions of Systems
Theory: Major Figures and Contemporary Developments, ed. Darrell p. Arnold, New York: Routledge.
9. GS.Trần Văn Cơ, “Những khái niệm ngôn ngữ học tri nhận”,<i>Ngônngữ học tri nhận. Từ điển.</i>
Nxb. Phương Đơng. TP. HồChí Minh,2011. Bản online.
10. Hannes Bergthaller, “Cultural Ecology - A New Transdisciplinary Paradigm for Literary Studies?”, <i>Journal of literary theory,</i> 2009.
11. HubertZapf,<i> Literature as Cultural Ecology: Sustainable Texts, Bloomsbury Publishing,</i> Apr 21, 2016.
12. Jacques Chlopczyk & Christine Erlach,<i>Transforming Organizations:Narrative and Story-Based Approaches,</i> Springer,2019.
13. John H. Smith,<i>Dialectics of theWill: Freedom, Power, and Understanding in Modern French andGerman Thought, </i>WayneState University Press, 2000.
</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">14. Nguyễn Thị BíchHà. “Mã và mã vănhóa”,Tạpchí Văn hóa Nghệ thuật,bản điện từ đăng trên
17. ZeynepDirek, Leonard Lawlor, <i>Jacques Derrida,</i> Psychology Press, 2002.
<b>STRUCTURE AND BIOSPHERE</b>
<i>During the lastfew decades, Ecocriticism has been oneofthe influentialideological movementsin literary and cultural studies,ona worldwide scale.Cultural Ecology, developed primarily inEurope through the effortsof scholars such as PeterFinkeand Hubert Zapf, isa notable branch ofecological criticism. Cultural ecology sees the ecologymodelasaparadigmatic model for not onlynatural sciencesbutalso literary and cultural studies, while accepting that there is a relative degreeofindependence betweencultural and natural processes. The paper suggests that cultural ecology, if it wants to operate anddevelopin the spirit that itsetsout, needs to build a systemofconcepts andtermsthat are in accordance with that spirit. The presentation proposes a number ofperspectives onshaping the following concepts:biosphere,synthesis, division, and dynamicsin the context ofliterature andculture. In the process of building these concepts, the paperpays attention to theviews(related to this issue) of other movements and systems of thought likeStructuralism, New Criticism, Deconstructionism, CognitiveLinguistics, ImmanuelKant’sandBasarab Nicolescu sphilosophy.</i>
<i><b>Keywords: </b>Cultural ecology, structure, deconstruction, culturalbiospher.</i>
</div>