Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Gìai quyết tình huống ở trẻ - Phần 8 ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (124.01 KB, 5 trang )

Làm sao cho ngọt cho bùi
Ðể dạy cho con thật tốt không phải là chuyện đơn giản vì nó đã trở thành một
"nghệ thuật". Ðôi khi chỉ là những lời nói trong cơn nóng giận hay một cái tát…
nhưng tất cả những thứ ấy đã tạo nên vết rạn nứt trong tâm hồn trẻ thơ.
Nói về những hành động này, các bậc cha mẹ đều viện lý do "giận quá mất khôn
nên không kiểm soát được hành động".
Lời nói tổn thương
"Nó lì lắm, nói bên này thì lọt qua bên kia, chửi ra rả suốt ngày mà không thấm
tháp vào đâu hết". Ðó là lời than phiền của chị Xuân Lan (quận 10) về đứa con trai
duy nhất của mình. Bởi không ngày nào chị quên "ca" cho nó nghe những kịch
bản đã thuộc nằm lòng. Thế nhưng đáp lại cách dạy của chị, thằng bé chẳng những
không sửa đổi được chút nào mà trái lại nó còn đổ lì ngày một nhiều hơn. Ðiều đó
hoàn toàn dễ hiểu bởi những lời của chị nghe tới đâu thì nhói tai tới đó. Phải chi
những câu như “thằng khốn” “đồ mất dạy” được thay bằng một câu nào đó ngọt
ngào hơn thì có lẽ chị Lan sẽ không phải than phiền về tính nết của con trai mình.
Mới 13 tuổi nhưng Hồng Mai lại bắt chước đám bạn trong xóm nhuộm tóc vàng,
quần áo thì "thiếu trước hụt sau" Thay vì giáo dục lại cách ăn mặc cho con bằng
những lời lẽ nhẹ nhàng mà thuyết phục, đàng này mỗi lần thấy con bé, chị lại lớn
tiếng chửi bới không thương tiếc. Cuối cùng, chuyện không thay đổi theo chiều
hướng tốt mà còn biến Mai thành một cô bé lầm lì, ương ngạnh. Hễ mỗi lần chị
Hạnh lớn tiếng la mắng thì y như rằng Mai sẽ phản ứng bằng cách làm ngược lại
những gì mẹ nói. Mai than vãn: "Có nhiều câu nói nhẹ nhàng hơn sao mẹ em
không nói mà cứ mở miệng ra thì phải chửi mới thấy vừa lòng".
Không phải chỉ có phụ nữ mới hay la mắng con cái mà ngay cả đàn ông cũng vậy.
Anh Minh vừa mới dọn về khu phố này không bao lâu nhưng đã có thâm niên về
việc chửi mắng con. Ngày nào cũng vậy, hễ đi chạy xe thì thôi, về đến nhà là anh
hết kiếm chuyện này để la rầy lại xoay sang chuyện khác bắt bẻ. Ðã nhiều lần,
những người hàng xóm khuyên can anh nên dạy con từ tốn một chút nhưng đáp lại
lòng tốt của mọi người, anh gạt phắt: "Con tôi, tôi có quyền la mắng, mắc mớ gì
tới mấy người". Chỉ tội mấy đứa con của anh, suốt ngày chẳng đứa nào dám hó hé,
vì chỉ cần phật ý cha một chút là sẽ có "chiến tranh" xảy ra ngay lập tức.


Ly dị vợ khi con gái mới 6 tuổi, anh Thành An đã phải vất vả vừa làm hồ vừa chạy
xe ôm để nuôi con. Mỗi lần, con bé phạm lỗi gì anh dạy con bằng cách "nhắc" lại
tất cả những tật xấu của vợ và luôn nói đi nói lại một câu nghe đến não lòng: "Mày
giống mẹ mày như đúc, lớn lên mày cũng theo trai mà thôi".
Thương cho roi cho vọt…
Có nhiều cặp vợ chồng mỗi lần xảy ra xung đột lại lấy con của mình làm "bia đỡ
đạn”. Nhẹ thì la mắng vô cớ, nặng một chút thì đánh cho hả giận.
Chị Mỹ vẫn thường than phiền chuyện chồng chị vẫn hay đi sớm về muộn và
người luôn nồng nặc mùi nước hoa. Mỗi lần như thế, thay vì hai vợ chồng giải
quyết với nhau cho êm đẹp thì chị chẳng thèm nói với chồng tiếng nào mà quay
sang trút giận vào mấy đứa con. Có nhiều khi, thằng con trai 8 tuổi của chị phải
chạy sang nhà hàng xóm tránh nạn, còn cô con gái 12 chỉ biết ôm mặt khóc trước
những lằn roi của mẹ. Khổ thay, vợ chồng chị vẫn thường xuyên gây cãi và những
đứa con luôn là nạn nhân.
Có lẽ trong khu phố của anh Lâm không ai mà không nhớ đến trận đòn anh răn đe
đứa con trai mới học lớp 1 của mình. Chỉ vì thằng nhỏ nói chuyện trong lớp bị cô
giáo mời phụ huynh mà anh Lâm đã phạt nó từ 5 giờ chiều đến 9, 10 giờ đêm.
Người hàng xóm của anh Lâm đã phải mời cảnh sát khu vực đến can thiệp vì
thằng bé bị lả người do đòn roi và không được ăn uống gì. Giải thích với chính
quyền về điều này, anh Lâm xem như không có gì nghiêm trọng: "Tôi dạy con
theo cách của mình, tại tôi ít học nên tôi muốn nó học hành cho đàng hoàng, mấy
người đâu có nghèo khổ như tôi làm sao mà biết". Tất nhiên, mỗi người có cách
dạy con của mình nhưng nếu chỉ biết dùng roi vọt thì chắc chắn những lằn roi ấy
không chỉ hằn lên da thịt mà còn làm cho tâm hồn những đứa trẻ chai sạn lúc nào
không hay.
Gia đình chị Hằng Phượng ai cũng có việc làm tại cơ quan nhà nước hoặc tư nhân
đàng hoàng nhưng hình như cái tính “động tay động chân” đã ăn sâu vào họ.
Trong nhà có ba đứa con - hai trai và một gái, nhưng mỗi lần đánh con, chị
Phượng lại bắt con trai cởi quần ra úp mặt vào tường và đánh. Có nhiều khi, người
quen đến nhà ngay lúc màn "tra tấn" diễn ra, thế là chị Phượng viện đủ thứ lý do,

nêu đủ tật xấu của con mình mà đa phần là chị "chế” ra cho thêm phần "thuyết
phục" nhằm biện minh cho hành động của mình.
Ước gì…
Tự nhận mình là người trong cuộc vì Trúc thường xuyên chịu đựng cảnh giằng
mâm xắn chén của ba mẹ, Trúc tâm sự: “Ước gì, những trận đòn được thay bằng
một buổi trò chuyện gia đình thì hay biết mấy".
"Trò chuyện gia đình ư? Sến vừa thôi", đó là ý kiến của anh Vĩnh (thợ hồ) vì theo
anh, đi làm cả ngày lo miếng ăn còn không xong chứ đừng nói tới chuyện "nghe
tụi nó thở than, vả lại mình có biết gì mà chia với sẻ”.
Có lẽ sẽ thật khó khăn để hình thành thói quen quan tâm và chia sẻ với con cái từ
chuyện to đến chuyện nhỏ trong những gia đình buôn gánh bán bưng nhưng rõ
ràng vẫn có nhiều gia đình ý thức được sự quan trọng của yếu tố tinh thần đối với
con cái của mình. Bởi lẽ, tiền bạc khi mất còn kiếm lại được chứ tình cảm gia đình
một khi đã sứt mẻ thì dễ gì… Chị Lý (bán cá ở chợ T.B.) cho biết "mặc dù không
được ăn học như người ta nhưng tôi không bao giờ đánh con vì tôi quan niệm
mình thương nó, tôn trọng nó thì nó cũng sẽ nghĩ lại mà có hiếu với mình". Anh
Bằng (giáo viên cấp 3) cho rằng “đánh con chẳng khác nào mình đầu hàng chúng"
bởi theo anh, chỉ khi nào không còn cách nào để trị con nít thì người lớn mới dùng
tới vũ khí, đó là đòn roi. Vì thế theo anh thể hiện bản lĩnh của cha mẹ qua lời nói
và làm gương cho con luôn là điều khó khăn mà cha mẹ phải tự hoàn thiện mình
trước tiên.
Rõ ràng, dù thuộc gia đình nào thì bao giờ những đứa con vẫn có chung một mong
muốn là được cư xử như một “người con”. Chắc chắn, hơn ai hết bạn biết rằng, la
mắng hay đánh đập con là điều không nên làm nhưng cuộc sống luôn có những
yếu tố khách quan làm bạn không thể nào "nhịn được". Hãy giữ mình thật bình
tĩnh để những gì các con được nhận sẽ là hành trình thương yêu cho mai sau.


×