Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

THƠ - Trần Văn Lưu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.41 KB, 2 trang )

Vì quá yêu anh
Nên có lúc em thành giận dỗi
Dù biết rằng anh đâu có lỗi
Muốn giữ anh, em vội giận hờn
Người đàn ông
Anh - người đàn ông tôi yêu
Đắm say và vượt lên cả những điêu không thể
Anh - người đàn ông tôi mê
Hơn cả người thương tôi vẫn cận kề sớm hôm
Anh - người như linh hồn tôi
Để hồn – xác không thể lìa trôi nhau được
Anh - người tôi hằng ao ước
Cứ như người từ kiếp trước hẹn hò
Anh - với tôi như trời cho
Dẫu cả hai chốn nơi đã có cả rồi
Anh – không còn của riêng tôi
Đã có người phụ nữ khác xứng đôi phải lứa
Anh – chưa hề hẹn hứa
Nhưng không có anh,
tôi như không có lửa cuộc đời
Anh – có hiểu không anh ơi?
Người vẫn bình thản nghe những lời tôi nói
Anh - Người đàn ông tôi khát khao mong mỏi
Đừng bao giờ để tuột khỏi tình tôi
Em tặng anh
Em và anh gặp nhau
Hiểu anh đâu phải dễ
Em đã hiểu, em mê
Mến anh thế, anh à
Yêu thương anh mặn mà
Anh chính là nỗi nhớ!


Em ao ước, mong chờ
Dành duyên nợ tặng anh
Tình mộc mạc trong lành
Cảm nhận anh xứng đáng
Chân thành mà duyên dáng
Thành gương sáng đời em
Tặng, trao tình nồng êm
Anh, em thêm hạnh phúc.
Tương tư
Nét buồn
người bảo tương tư
Tôi nghe thấy, chỉ ậm ừ cho xong
Ngẫm mình, đâu đợi, đâu mong
Cũng không lận đận trong vòng tương tư
Không đến chùa, chẳng gặp sư
Nhớ ai mà phải cánh thư đưa về
Gia thất tôi đã yên bề
Có gì mà phải si mê người ngoài
Thời gian đâu để phí hoài
Tương tư buồn bã, mệt nhoài ích chi
Chào tương tư nhé, đi đi!
Dẫu buồn cũng chẳng phải vì tương tư
Nét buồn có lúc tôi dư
Niềm vui thầm kín cũng từ nơi tôi
Tương tư đâu phải lứa đôi
Say mê công việc để rồi tương tư.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×