Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Từ cuộc tiến công Đà Nẵng năm 1845 của chiến hạm Hoa Kỳ pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (123.41 KB, 5 trang )

Từ cuộc tiến công Đà Nẵng
năm 1845 của chiến hạm Hoa Kỳ










Tôi bị thuyết phục rằng nếu có bất kỳ điều gì có thể được làm để
ngăn chặn thảm họa đang trực chờ chụp lên vị Giám Mục, nó sẽ phải
được thực hiện tức thời. Sự khích động lớn lao tràn ngập khắp Chiến
Thuyền, được ghi ra nơi phần cước chú của lá thư, là phần duy nhất
mà theo đó tôi đã hành động. Điều đã khiến tôi lo ngại nhất là việc
quyết định tôi có thể tiến hành đến mức độ nào, và không vượt quá
các giới hạn của nghĩa vụ trong sự tranh đấu chống lại việc hành hạ
con người trên một thần dân của một Dân Tộc đã liên kết với chúng ta
bởi các mối ràng buộc của các sự quy định theo hiệp ước và những
hành vi tuy đã qua nhưng chưa quên được từ lòng tử tế trong thời
buổi sơ sinh của đất nước chúng ta. Đây là một trường hợp mà tôi biết
là chưa từng xảy ra, nhưng tin tưởng rằng một tình cảm quảng đại đã
là một đặc tính nổi bật của Chính Phủ chúng ta, và rằng việc hành sử
ảnh hưởng của nó xuyên qua các nhân viên của Chính Phủ trong mục
đích nhân đạo là khuôn mẫu của các tập quán và năng lực đạo đức
của nó từ ngày chấp nhận Hiến Pháp Liên Bang. Tôi đã tiến hành việc
sử dụng các nỗ lực của mình để ảnh hưởng đến sự phóng thích Giám
Mục Dominique Lefevre, một thần dân nổi tiếng của nước Pháp.



Cảm tưởng của tôi là mọi quốc gia đều có quyền ấn định sự giao tiếp
của chính mình với các nước khác, không từ khước lẫn nhau các đặc
quyền thích đáng và công bằng, trong một phương cách sao cho có lợi
nhất cho quyền lợi và sự thịnh vượng của chính quốc gia mình. Tuy
nhiên, về phương diện đối với các ngoại kiều, đặc biệt những người
được mời để cư trú trong lãnh thổ của mình, và để giảng dạy người
dân mình về nghệ thuật, khoa học và tôn giáo, mọi Quốc Gia, có vẻ
đối với tôi, đều có một nghĩa vụ tinh thần là phải đối xử với họ trong
sự kính trọng, tử tế và nhân đạo trong thời gian cư trú của những
người đó; bất kỳ sự can thiệp nào bằng sự truy nã thông thường đối
với các khách được mời đến như thế, về phía một Quốc Gia, đối với tôi
là một sự hành sử quyền hành khắc nghiệt, và còn kết án tử hình các
ngoạI kiều mà không có sự trần tình và không được biện hộ, bởi một
tòa án độc đoán, thì không phù hợp với quy luật đạo đức theo đó mọi
quốc gia đều bị chi phối.

Nếu một quốc gia mời và cho phép các ngoại kiều nhập nội lãnh thổ
của mình, nó bị bắt buộc phải tôn trọng các quyền như thế, chừng
nào mà các khách mời vẫn hoạt động một cách ôn hòa; nếu trong sự
phá bỏ thiện chí, quốc gia đó tiến hành việc trừng phạt các ngoại kiều
nhằm trả thù trong khi không có sự vi phạm luật lệ nào, chính quốc
gia đó phải chịu trách nhiệm một cách sòng phẳng về hành động của
mình, đặc biệt nếu đó là một quốc gia bán khai và từ chối không ký
các hiệp ước hay không có các giao tiếp xã hội với các quốc gia khác
trên thế giới.

Chắc chắn đã phát sinh trong tư tưởng của tôi là mình sẽ phải tiến
bước đến đâu, nếu vị Giám Mục Khả Kính đó là một công dân Hoa Kỳ,
đối với lời kêu cứu của một người Hoa Kỳ đang bị cưỡng bức cầm tù,

đang rên xiết dưới xích xiềng, đã vạch ra cho tôi một con đường duy
nhất (theo tôi nghĩ) để một sĩ quan Hoa Kỳ theo đuổi, và đó là con
đường giải thoát vị giám mục đó bất chấp mọi khó khăn. Tôi đã xem
xét lại các chỉ thị cho tôi để tự xác minh: mức độ mà quý Bộ có thể có
cùng quan điểm mà tôi trích dẫn dưới đây là điều làm tôi lo âu rất
nhiều:


“Mọi sự khích lệ và trợ giúp trong thẩm quyền của ông sẽ được cung
cấp [để hỗ trợ] cho nền Thương Mại Hoa Kỳ và các công dân Hoa kỳ
cùng công dân của các quốc gia thân hữu mà ông có thể gặp mặt
trong suốt các hải trình của mình.”


Các động lực ảnh hưởng đến tôi đều có tính cách nhân đạo, đượ thi
hành vì tình đồng loại đang bị đau khổ, để trợ giúp một thần dân của
một Dân Tộc thân thiện từ lâu với Hợp Chúng Quốc. Nếu tôi có sai lạc,
đó là một lỗi lầm trong sự suy nghĩ chứ không phải trong tình cảm,
vốn luôn luôn được cống hiến cùng với bàu nhiệt huyết cao đẹp nhất
cho danh dự và sự thịnh vương của đất nước tôi.

Tôi kính mong Bộ lưu tâm đến các văn kiện đính kèm, đã được chuyển
đếnn vị Đô Đốc người Pháp, bao gồm một sự trình bày trung thực các
sự việc như chúng đã xảy ra, cũng như về thông tin về tình trạng
người công dân của nước ông ta. Tôi hay biết rằng sau đó ông ta đã
tiến hành đến vịnh Đà Nẵng để thực hiện sự phóng thích Giám Mục
Lefevre.

Tôi kính đệ trình hành động của tôi và các động lực thúc đẩy tôi theo
đường lối mà tôi đã theo đuổi, lên các Thẩm Phán của Bộ [xem xét].


Tôi hân hạnh được là một Công Bộc trung thành của Ngài,
Kính chào với lòng tôn kính sâu xa nhất,
Thuyền Trưởng PERCIVAl,
Chuẩn Tướng Chiến Hạm Constitution của Hoa Kỳ

Kính gửi:
Ngài Bộ Trưởng Hải Quân,
Washington, D.C.


×