Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (120.95 KB, 3 trang )
Mía Quảng
Cây mía đối với Quảng Ngãi có một quá khứ đáng yêu. Nó đã thành
duyên thành nợ với bao đời. Cái duyên có tự bao giờ chưa ai biết,
nhưng cái nợ thì quả đến muôn đời: phải sống cùng cây mía. Vì thế về
lâu về dài, cây mía không thể không là thế mạnh.
Ngoài con sông lớn Trà Bỗng, Trà Câu, Trà Khúc, sông vệ ở Quảng Ngãi đã
tạo thêm trên 100 công trình thủy lợi sẽ đảm nhiệm tưới cho 50 ngàn ha
ruộng mía mặc dù Quảng Ngãi vùng nắng nông hàng năm có tới 2500 giờ
nắng. Nhưng nước và triển vọng của nước sẽ làm toại nguyện nỗi khát khao
nghìn đời của bà con trồng mía.
Sau chiến dịch Tây Nguyên, Cây mía lại trở về chốn cũ tuy vẫn giống cây cổ
truyền nhưng vì hàng chục năm tạm ngừng sản xuất nên nhà nông được dịp
vui sướng như mở cờ. Mía như rừng, trùng trùng xanh suốt bãi bỡ từ nguồn
chí biểu.
Hàng ngàn chiếc chòi canh mọc lên tua tủa. Từ canh hai đến chiều sẫm,
đứng che kìn kịt từ các lò đường vọng lên đều đều. Một mùa mía dồn dập
hiếm có. Sau khi trả công thợ và các khoản chi phí nhà nào cũng có ít nhất
từ 30 đến 50 "muỗng" đường nặng tới 30kg/muỗng.
Ai có dịp sống ở Quảng Ngăỉ, ngoài cái thú thưởng thức nước chè hai tinh
thơm lúc nửa buổi, cứ tang xắt lát ngào đường vừa độ chín vàng, sẽ còn cái
khoái nữa là món chim mía ram, kẹp với bắp chuối chát non xát thật mỏng
chấm mắm thấm, phải nói “hết ý”.
Vào khoảng tháng ba tháng tư là mùa chim mía rô, người ta đi hùa chim vui
lắm, có lúc được cả mẻ lưới, đầy nghẹt, hàng vài nghìn con có dư. Giờ
không còn nhiều như trước. Nhưng chim mía vẫn là đặc sản cổ truyền hấp
dẫn đối với người dân Quảng Ngài.
Đường bông đúng “mác” của nhà nghề, cũng như đá, đập không dễ vỡ ngay,
nhưng bỏ vào nước tan tức khắc và rất thanh thơm, mùi thơm lâng lâng dìu
dịu gợi nhớ những kỷ niệm một thời khó quên.
Còn nghề kẹo gương, đường phèn, đường phối thì phải nói nhiều người tài