Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Bài Thi Báo Chí Học Đường

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.2 KB, 2 trang )

BÀI VIẾT THAM DỰ HỘI THI
“Báo chí học đường” chào mừng xuân giáp ngọ 2014
Tên thể loại: Chuyện ngắn
Tên bài viết : Gởi Lời Tri Ân
Mọi người thường bảo : Mặt trời không bao giờ khóc. Mặt trời chỉ biết
tỏa những ánh nắng ban mai, chói chang, rực rỡ, đem lại niềm tin, sự sinh
sôi, nảy nở cho muôn loài.
Những ánh nắng chan hòa, ấm áp, đem đến cho đời sức sống mãnh
liệt, vượt qua muôn trùng sóng gió đi tìm tương lai hạnh phúc cho mình.
Nhưng mấy ai biết khi mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ nhất chính là lúc mặt
trời đang khóc. Những giọt nước mắt cứ rơi trong thầm lặng để dâng hiến
cho đời những mảng màu rực rỡ. Đằng sau ánh hào quang lung linh ấy, là
những nỗi niềm sâu kín thầm lặng.
Người ta bảo nước mắt thầy giáo và học trò trong lắm, mặn lắm. Trong
lung linh nước mắt, những điều tốt xấu ở đời đều có thể biến thành hoa.
Những bông hoa ngát hương, thơm lành làm đẹp cho đời. Thầy cô giống
như mặt trời đốt cháy hết mình đem lại nguồn sang cho chúng em, sưởi
ấm những trái tim non nớt đang chập chững bước vào đời. Vẫn là câu
chuyện “Sư phạm” luôn được tích lũy và gom góp từng hành trính nghề
nghiệp gian khó của thầy cô. Đó không chỉ là những câu chuyện đời dạy
học mà còn là những trăn trở, day dứt của người thầy tâm huyết. Có
người từng nói : “Người thầy giỏi giống như ngọn nến, họ tự đốt cháy
chính mình để đi soi đường cho người khác. Cứ thế, thầy cô cống hiến
trong thầm lặng. Nuôi và dạy người làm người, công việc muôn thuở
nhưng không bao giờ cũ này mấy ai không có những niềm vui, nỗi buồn,
thành bại, đáng suy nghĩ và ghi nhớ nhưng thầy cô vẫn luôn nở nụ cười
thật tươi trên khuôn mặt hiền hậu bao dung.
Mười hai năm ngồi trên ghế nhà trường, mười hai năm rèn luyện để
trưởng thành, để tự tin bước vào cuộc sống. Lũ học trò ngốc nghếch ngày
nào đã không còn là những chiếc chong chóng phải chờ gió chạm mới
quay mà là cánh diều no gió đã sẵn sang tung bay trên bầu trời cao vút.


Bước ra khỏi cánh cổng trường, nhìn lại chúng em mới thấy công lao to
lớn đã cống hiến thật không thể kể hết.
Thầy cô vẫn âm thầm lặng lẽ làm đẹp cho đời, thắp sáng những ước mơ.
Thầy cô dạy cho ta rằng : “Không thể ngồi trên chuyến xe cuộc đời rồi
mặc nó đưa ta đến đâu cũng được mà bằng niềm tin và khối óc chúng ta
sẽ là những người lái xe thông minh sáng suốt đưa chuyến xe cuộc đời
đến bến bờ hạnh phúc. Bằng sự thầm lặng lòng yêu nghề và sự hi sinh
cao cả, thầy cô đã chấp cánh ước mơ, thắp sáng tương lai và mang lại
nguồn sáng cho thế hệ học sinh chúng em.
Đã đến lúc không còn thờ ơ và vô tâm với cuộc sống xung quanh,
học trò lớp 12 đã thấm thía hơn nghĩa tình thầy trò sâu nặng. Thay cho
những lời : “TRI ÂN” ngọt ngào, chúng em xin gửi tới thầy cô những lời
cảm ơn sâu sắc, lòng kính trọng và những tình cảm thiết tha từ sâu thẳm
trái tim mình. Đó là những khoảng lặng lung linh và ấm áp, những mảng
màu trầm nhưng huyền ảo, chất chứa những cảm xúc nhẹ nhàng sâu lắng.
Nó luôn là những khoảng miên man vô tận mà mấy ao hiểu hết.
Trường Tiểu học Kim Đồng
Người viết
Đỗ Hải Đăng

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×