Tải bản đầy đủ (.pdf) (101 trang)

Các nhân tố ảnh hưởng đến quyết định lựa chọn kỳ hạn nợ của công ty nghiên cứu thực nghiệm tại việt nam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.99 MB, 101 trang )


B GIÁO DCăVÀăÀOăTO
TRNGăI HC KINH T TP.HCM



PHAN TH NGUYÊN THO




CÁC NHÂN T NHăHNGăN
QUYTăNH LA CHN K HN N
CA CÔNG TY
NGHIÊN CU THC NGHIM
TI VIT NAM



LUNăVNăTHCăSăKINHăT





TP. H Chí Minh ậ2014



B GIÁO DCăVÀăÀOăTO
TRNGăI HC KINH T TP.HCM




PHAN TH NGUYÊN THO


CÁC NHÂN T NHăHNGăN
QUYTăNH LA CHN K HN N
CA CÔNG TY
NGHIÊN CU THC NGHIM
TI VIT NAM

Chuyên ngành: Tài chính ậ Ngân Hàng
Mã s: 60340201


LUNăVNăTHCăSăKINHăT


NGIăHNG DN KHOA HC:
TS. HOÀNG TH THU HNG


TP. H Chí Minh ậ2014


LIăCAMăOAN
Trong quá trình thc hin lun vn “Các nhân t nh hng đn quyt đnh
la chn k hn n ca công ty. Nghiên cu thc nghim ti Vit Nam”, tôi đƣ vn
dng kin thc đƣ hc và vi s hng dn cng nh đóng góp ca giáo viên hng
dn đ thc hin nghiên cu này.

Tôi cam đoan đơy lƠ công trình nghiên cu ca tôi, các s liu và kt qu trong
lun vn lƠ trung thc.
Thành ph H Chí Minh, 2014

Phan Th Nguyên Tho


MC LC
TRANG PH BÌA
LI CAM τAσ
MC LC
DANH MC BNG BIU
DANH MC BIU 
TÓM TT
CHσG 1: GII THIU 1
1.1. Lý do chn đ tài. 1
1.2. Mc tiêu nghiên cu và câu hi nghiên cu 3
1.3. i tng vƠ phng pháp nghiên cu. 4
1.4. Nhng đóng góp ca lun vn: 4
1.5. Cu trúc bài nghiên cu. 4
CHσG 2: TNG QUAN LÝ THUYT. 6
2.1 Lý thuyt nn. 6
2.1.1 Lý thuyt chi phí đi din. 6
2.1.2 Lý thuyt thông tin bt cân xng. 7
2.1.3 Lý thuyt v thu. 8
2.2 Nhng nghiên cu trc đơy. 8
CHσG 3: PHσG PHÁP σGHIểσ CU. 21
3.1. Mô t bin 21

3.1.1. Bin ph thuc: 21

3.1.2. Bin gii thích. 22
3.2. D liu nghiên cu 30
3.3. Mô hình nghiên cu. 30
3.4. Các bc tin hành nghiên cu. 32
CHσG 4: KT QU NGHIÊN CU 36
4.1 Kt qu thng kê mô t. 36
4.2. Kt qu mô hình nghiên cu. 45
CHσG 5: KT LUN 57
TÀI LIU THAM KHO 60
PH LC 64





DANH MC BNG BIU

Bng 2.1 Bng tóm tt các nghiên cu thc nghim v k hn n 19
Bng 3.1: Bng tóm tt các bin và k vng du 28
Bng 4.1. Thng kê mô t cho toàn b mu 37
Bng 4.2: T l công ty s dng n dài hn trong các nhóm mu 38
Bng 4.3: Kt qu thng kê mô t ca nhóm mu phân theo quy mô công ty và Kim
đnh Wilcoxon 40
Bng 4.4: Kt qu thng kê mô t ca nhóm mu phân theo tính thanh khon ca công
ty và Kim đnh Wilcoxon 42
Bng 4.5: Kt qu thng kê mô t ca nhóm mu phân theo kh nng tip cn vn và
Kim đnh Wilcoxon 44
Bng 4.6: Ma trn h s tng quan gia các bin. 46
Bng 4.7: Kt qu kim đnh VIF 47
Bng 4.8: Kt qu nghiên cu mô hình Tobit vi hiu ng c đnh cho toàn b mu

quan sát. 50
Bng 4.9: Kt qu nghiên cu mô hình Tobit vi hiu ng c đnh cho nhóm mu các
công ty phân chia theo quy mô. 52
Bng 4.10: Kt qu nghiên cu mô hình Tobit vi hiu ng c đnh cho nhóm mu
phân chia theo tính thanh khon ca công ty. 53
Bng 4.11: Kt qu nghiên cu mô hình Tobit vi hiu ng c đnh cho nhóm mu
phân chia kh nng tip cn vn ca công ty. 55


DANH MC BIUă
Hình 4.1 : S lng công ty phát hành trái phiu trong giai đon 2009 -2013 39





TÓM TT

Bài nghiên cu tìm ra các yu t tác đng đn quyt đnh la chn k hn n
ca các công ty Vit Nam bng vic s dng s liu ca 444 công ty niêm yt trên hai
sàn chng khoán: S Giao Dch Chng Khoán Thành ph H Chí Minh (HoSE) và S
Giao Dch Chng Khoán Hà Ni (HNX) trong giai đon 2010-2013. Nghiên cu xác
nhn tm quan trng ca lý thuyt chi phí đi din, lý thuyt thông tin bt cân xng đi
vi cu trúc k hn n ca các công ty hot đng trong mt nn kinh t đang phát trin.
Quy mô công ty, doanh thu, t l thanh khon, đ bin đng li nhun di tác đng
ca đòn by là nhân t xác đnh cu trúc n công ty. Nghiên cu này cung cp bng
chng mnh m rng các công ty b hn ch tài chính và không b hn ch tài chính v
quy mô công ty, ri ro thanh khon, kh nng tip cn ngun vn dài hn theo đui
chin lc k hn n khác nhau.



T khóa: k hn n, cu trúc vn, Vit Nam.
1


CHNGă1: GII THIU

1.1. Lý do chnăđ tài.
Có rt nhiu bài nghiên cu v cu trúc vn ti u ca công ty đc thc hin
trong thi gian qua. Tuy nhiên, ngoài vic la chn mt c cu vn hp lý, các nhà
qun lý còn phi la chn c cu k hn n đ ti đa hóa giá tr ca công ty, nhng vn
đm bo đc tính thanh khon. Chính vì vy, gn đơy các nhà kinh t đƣ bt đu
nghiên cu sơu hn các nhân t nh hng đn c cu k hn n ca công ty, nhn
mnh vai trò khác nhau ca n dài hn và n ngn hn. N ngn hn cho phép các
khon n đc đnh giá li đ phn ánh tình hình kinh t ngay ti thi đim hin ti,
tng hiu qu kinh t khi chm dt các d án không thành công. Trong khi đó, n dài
hn đm bo cho công ty có ngun tài tr lơu dƠi, đm bo kh nng thanh khon ca
công ty.
Da vào bài nghiên cu ca Barclay & Smith (1995), có ba lý thuyt tài chính
nh hng đn cu trúc k hn n ca công ty: lý thuyt chi phí đi din, lý thuyt
thông tin bt cân xng, lý thuyt v thu.
Lý thuyt chi phí đi din lp lun rng chi phí đi din gây ra vic đu t di
mc, tc mt d án có giá tr hin ti ròng dng nhng không đc thc hin. 
gim bt mâu thun gia c đông vƠ trái ch, các công ty gim k hn n (Myers,
1977). Xem xét đu t lƠ mt quyn chn thc, các công ty s dng k hn n ngn
hn đ có nhiu quyn chn tng trng hn trong c hi đu t ca h.
H thng thông tin bt đi xng dn đn gi thuyt tín hiu và thanh khon. Gi
thuyt tín hiu cho rng vic phát hành n ngn hn là mt tín hiu tích cc ca công
ty có ri ro tín dng thp (Kale & Noe, 1990). Flannery (1986) lp lun rng các công
ty đc đánh giá tín nhim cao thích yêu cu n ngn hn đ ch ra mc đ tín nhim

ca h, trong khi nhng công ty tình hình tài chính kém thích n dài hn bi vì h
2


không đ kh nng đ tr n ngn hn trong trng hp chi phí giao dch tng. Vic
ci thin hng tín dng dn đn chi phí lãi vay thp hn, k hn n có mi tng quan
âm vi cht lng công ty.
H tr nhng tranh lun v thanh khon, Diamond (1991) thy rng các công ty
xp hng tín dng cao thích phát hành n ngn hn do ri ro tái cp vn nh. Phng
đoán nƠy mt ln na ám ch mt mi tng quan nghch chiu khi các công ty hot
đng tt hn c gng tránh mt "cuc khng hong đáo hn".
Cui cùng, gi thuyt thu phân tích nhng tác đng ca thu đn la chn k
hn n. Ví d, Brick & Ravid (1985) tìm thy rng các công ty s dng nhiu n dài
hn hn khi k hn lãi sut có đ dc dng. Chi phí n dài hn cao hn cho phép các
công ty tránh thu nhiu hn: mt hiu ng hp dn hn đi vi các công ty có li
nhun cao.
Các nghiên cu v vn đ k hn n ch yu đc thc hin  các nn kinh t
phát trin. S dng d liu ca các công ty ti Ý vƠ Vng Quc Anh, Schiantarelli và
Srivastava (1996) đƣ phát hin mi tng quan cht ch gia k hn tài sn và k hn
n, ngoài ra bài nghiên cu cng đa ra kt lun là nhng công ty có li nhun cao hn
đc tip cn vi ngun vn dài hn hn so vi các công ty khác. Mi tng quan gia
k hn n và k hn tài sn còn đc khng đnh trong các công ty ti Colombia trong
bài nghiên cu ca Calomiris, Halouvam, Ospina (1996). Ngoài ra, các nghiên cu đƣ
ch ra rng ti các nc th trng tài chính phát trin, ni thoát khi s can thip ca
chính ph, có th cung cp ngun tài chính dài hn hn cho các công ty cht lng tt
hn, vƠ c gng theo dõi các công ty cht lng thp mt cách cht ch hn bng cách
s dng n ngn hn. H thng tài chính phát trin và hoàn chnh to thun li đ công
ty có th điu chnh c cu ngun vn. Tuy nhiên, trong khi th trng mi ni có mt
s hn ch ngn chn các công ty xây dng cu trúc n ti u. Do mt s các gi đnh
trong các lý thuyt liên quan đn các yu t quyt đnh k hn n không hp lý hoc

3


cn thay đi đi vi các công ty hot đng trong th trng chuyn đi (Demirgüc-
Kunt & Maksimovic, 1998). Ví d, trong th trng tƠi chính cha phát trin, các công
ty buc phi s dng vn t bên ngoài vi lãi sut cao. Hay do li nhun thp hn vƠ
b hn ch tip cn th trng, các công ty  các nc đang phát trin s dng n dài
hn ít hn đáng k so vi các nc phát trin (Demirgüc-Kunt & Maksimovic,
1998). Ngoài ra, s bin đng ca môi trng kinh t v mô và thông tin th trng còn
bt cân xng khin các công ty không th gi ắtín hiu” tình hình tƠi chính thích hp
đ có đc khon vay hp lý, hoc làm nu vay đc thì lãi sut khá cao. Vì vy, vn
đ này cn phi đc xem xét trong th trng tƠi chính đang phát trin.
Chính vì nhng lý do trên, tác gi la chn đ tài “Các nhân t nh hng đn
quyt đnh la chn k hn n ca công ty. Nghiên cu thc nghim ti Vit Nam”
nhm kim tra nhng yu t then cht ca s la chn k hn n trong môi trng tài
chính ti Vit Nam.
1.2. Mc tiêu nghiên cu và câu hi nghiên cu
Bài nghiên cu đc thc hin vi mc tiêu xác đnh các nhân t nh hng đn
quyt đnh la chn k hn n ca công ty.
Các nhân t đc nghiên cu trong bài bao gm:
- K hn tài sn.
- Quy mô công ty.
- C hi tng trng.
- Doanh thu.
- Bin đng thu nhp.
- Kh nng thanh khon.
- òn by.
- Kh nng tip cn th trng trái phiu.
- Thu.
4



Bài nghiên cu tin hành nghiên cu và xác đnh các nhân t trên nh hng
nh th nào đn s la chn k hn n ca công ty.
1.3. iătngăvƠăphngăphápănghiênăcu.
 i tng nghiên cu.
Mu quan sát bao gm các công ty đc niêm yt trên hai sàn chng khoán: S
Giao Dch Chng Khoán Thành ph H Chí Minh (HoSE) và S Giao Dch Chng
Khoán Hà Ni (HNX).
 Phm vi nghiên cu: t nm 2010 đn nm 2013
 Phng pháp nghiên cu:
Bài nghiên cu thc hin thng kê mô t, phng pháp kim đnh Wilcoxon và
mô hình Tobit cho toàn b mu và tng nhóm mu các công ty.
1.4. Nhngăđóngăgópăca lunăvn:
Bài nghiên cu này đƣ xem xét các nhơn t khác nhau nh hng đn k hn n
 Vit Nam. Bài nghiên cu đóng góp bng cách s dng ngun d liu tng đi
phong phú và ln, cho phép tác gi xem xét nhiu gi thuyt nghiên cu trc đơy
trong mt khuôn kh duy nht. Ngoài ra, bài nghiên cu cng có cách tip cn khác
bng cách to ra nhóm mu các công ty theo mc đ hn ch tài chính khác nhau. Bng
cách s dng phng pháp nƠy, hn ch tài chính có th nh hng đn quyt đnh c
cu k hn n thông qua tác đng ca các bin, t đó gii thích s la chn thi gian
đáo hn n ca các công ty. Cui cùng, mô hình nghiên cu đc đa ra trong bƠi là
mô hình Tobit, giúp kim đnh chính xác hn các gi thuyt và phù hp vi đc đim
ca mu quan sát khi giá tr ca bin ph thuc k hn n ch nm trong khong t 0
đn 1.
1.5. Cu trúc bài nghiên cu.
Bài nghiên cu đc chia thành 5 phn nh sau:
5



Chng 1: Gii thiu đ tài.
Chng 2: Tng quan các nghiên cu trc đơy.
Chng 3: Phng pháp nghiên cu.
Chng 4: Kt qu nghiên cu.
Chng 5: Kt lun.
6


CHNGă2: TNG QUAN LÝ THUYT.

 gii thích cho vic s dng n dài hn hay n ngn hn ca công ty, các nhà
nghiên cu đƣ da trên ba lý thuyt tài chính sau: lý thuyt chi phí đi din, lý thuyt
thông tin bt cân xng và lý thuyt v thu.
2.1 Lý thuyt nn.
2.1.1 Lý thuytăchiăphíăđi din.
Chi phí đi din là s xung đt li ích có th xy ra gia các bên liên quan khác
nhau v quyn s hu và quyn qun lý trong công ty. Trong tài chính doanh nghip,
chi phí đi din ch yu phát sinh gia các c đông vƠ qun lý, gia các c đông ln và
c đông thiu s, gia qun lý và ch n. Các công ty nên gim thiu chi phí đi din.
Trong đó, vn đ đi din ca n xy ra trong hai trng hp có th làm cho chi phí
ngƠy cƠng tng, c th lƠ đu t di mc vƠ đu t quá mc. Nhng mâu thun gia
nhóm các c đông ậ nhà qun lý và các trái ch trong mt công ty có s dng n vay
có th làm gim đng c đu t vƠo nhng c hi kinh doanh có σPV dng vì lo s
nhng li ích t các d án s thuc v trái ch. Myers (1977) cho rng vic s dng n
ngn hn làm gim bt vn đ ắđu t di mc” khi các công ty không mun theo
đui các d án tng đi ri ro vì các ch n nhn đc li ích nhiu hn. σ ngn
hn ít nhy cm vi ri ro và làm gim chi phí đi din thông qua phng thc áp đt
c ch giám sát thng xuyên hn t các nhƠ đu t. Liên quan đn vn đ đu t da
trên k hn n, mt k hn n phù hp s tác đng đn kh nng thanh toán các khon
vay d kin tng ng vi mc suy gim trong giá tr tài sn. N ngn hn nên đc

s dng đ tài tr cho tài sn ngn hn vƠ ngc li cho tài sn dài hn và n dài hn,
biu hin tính tng thích gia tài sn và ngun vn. Và k hn n tr thành mt thành
phn quan trng trong vic làm gim thiu xung đt gia c đông vƠ trái ch. Lý
thuyt chi phí đi din cng đ xut rng, các công ty nh hn quy mô trung bình các
7


công ty có chi phi đi din cao hn vì kh nng chuyn dch ri ro gia nhà qun lý và
c đông ln hn.
2.1.2 Lý thuyt thông tin bt cân xng.
Lý thuyt bt cân xng thông tin đc bit đn ln đu tiên vƠo nm 1970 vƠ
dn đc b sung cng nh hoàn thin. Tình trng thông tin bt cân xng phát sinh
trong mt giao dch khi mt trong các bên tham gia có nhiu thông tin hn hoc có
thông tin tt hn (các) bên còn li. Trong th trng tài chính đang phát trin, thông tin
bt cân xng làm hn ch kh nng tip cn ngun vn vay hp lý cng nh các d án
đu t.
Trong th trng tài chính hiu qu s không xut hin các tác nhân th trng
gây ra tình trng bt cân xng thông tin nên tt c các d án có σPV dng s đc tài
tr và thc hin. Tuy nhiên khi có s tn ti ca bt cân xng thông tin có th dn đn
vic đu t vƠo các d án có σPV ơm (đu t quá mc) hay t chi các d án có NPV
dng (đu t di mc); và trong vic tip cn ngun vn t bên ngoài, các công ty
buc phi s dng vn t bên ngoài vi chi phí tng đi cao. S bin đng ca môi
trng kinh t v mô vƠ s vng mt ca mt quá trình đánh giá tín nhim lƠm tng kh
nng t chi cho vay và chi phí cao. Chính vì vy, các công ty phi đa ra nhng bng
chng (du hiu) v tình hình tài chính hin ti ca công ty nhm đm bo kh nng tr
n. Tuy nhiên, vic gii thích v nhng tín hiu này liên quan đn k hn n vn còn
gây tranh cãi. Gi thuyt tín hiu hàm ý rng các nhƠ đu t s dng hp lý c cu k
hn n ca các công ty đ suy ra tình hình tƠi chính công ty do ngi trong t chc
luôn đc thông tin tt hn so vi các nhƠ đu t bên ngoƠi v cht lng ca công ty.
Nhng tín hiu v tình hình tài chính công ty có th th hin di hình thc n ngn

hn (Diamond, 1991a; Flannery, 1986), đ bin đng thu nhp (Stohs & Mauer
(1996)). Theo nhng bài nghiêm cu trên, nhng công ty có tình hình tài chính tt,
đc xp hng tín nhim cao thích s dng n ngn hn hn.
8


σhìn chung, đ gim nh hng ca s bt cân xng thông tin trong th trng
đi vi công ty, công ty s s dng n ngn hn. K hn n ngn cho phép kim soát
dòng tin đu t vƠ quá trình tái cp vn xy ra thng xuyên hn. iu này cho phép
kim soát các khon vay mt cách có hiu qu hn t đó làm gim ri ro tài chính.
2.1.3 Lý thuyt v thu.
Cui cùng, li gii thích cui cùng là lý lun v thu. Lý thuyt thu khuyn
khích công ty vay n dài hn vì li ích t lá chn thu.
Nhng tác đng ca thu đi vi la chn k hn n đƣ đc khám phá trong
mt lot các bài nghiên cu. Trong đó, n dài hn đc s dng vì liên quan đn li
th v thu. Luôn tn ti mt li th thu ca n và lãi sut ngu nhiên nƠo đó, n dài
hn s tng giá tr hin ti ca li ích v thu nu cu trúc k hn ca lãi sut tng. Mt
cu trúc k hn ca lãi sut gim, các công ty s chn n ngn hn.
2.2 Nhng nghiên cu trcăđơy.
Myer (1977) nghiên cu v các nhân t nh hng đn vic vay n ca công ty,
cho rng chi phí đi din ca n nh hng đn k hn thanh toán n ca công ty.
Myers xem xét c hi đu t tng lai ca công ty cng ging nh nhng quyn chn.
Giá tr nhng quyn chn này ph thuc vào vic công ty thc hin quyn chn mt
cách ti u. Vi nhng ri ro xác đnh trc trong cu trúc vn, li nhun thu đc t
nhng d án sinh li đc chia đu cho c đông vƠ trái ch. Tuy nhiên, trong mt s
trng hp, trái ch s nhn đc phn li nhun này mà các c đông thì không. Chính
vì vy, các c đông có đng c t chi các d án có σPV dng đ thc hin nhng d
án ri ro hn, và Myer gi vn đ nƠy lƠ đu t di mc. Càng có nhiu quyn chn
tng trng trong các c hi đu t ca công ty, mâu thun gia c đông vƠ trái ch
càng ln. Myer cho rng công ty có th khc phc mâu thun này bng nhiu cách: s

dng ít n trong cu trúc vn hoc s dng k hn n ngn hn.  các nc đang phát
trin, c hi phát trin ca các doanh nghip là rt ln vì vy vn đ đu t di mc
9


tr nên nghiêm trng hn. Chính vì vy, công ty càng có nhiu quyn chn tng trng
thì phát hành nhiu n ngn hn hn.
Ví d, xem xét mt công ty có c hi tng trng và cn ngun vn đu t trong
mt nm. Gi s công ty nƠy có đng c nh nhau đ vay mt khon n trong vòng 1
nm hoc mt khon n 10 nm đ đu t. Sau 1 nm, d án hoàn thành, chin lc tái
cp vn yêu cu công ty phi tip tc vay khon n dài hn trc đó, vi chi phí có th
cao hn chi phí n dài hn hin ti và không phù hp vi d án mi, vƠ khi đó li
nhun ca d án vn phi chia đu cho trái ch và vn đ đu t di mc tn ti. Vic
phát hành n ngn hn s tránh đc vn đ này. N ngn hn giúp điu chnh chi phí
vay ti thi đim công ty vay và cho phép nhƠ đu t có th kim soát tt hn tình hình
hot đng ca công ty hay kim soát li nhun t các khon đu t nƠy.
Ngoài n ngn hn, Myers lp lun rng k hn tài sn cng có th là mt công
c gim thiu vn đ đu t di mc. Myers lp lun rng các công ty lên k hoch
tr n phù hp vi giá tr tài sn hin ti nh mt cách đ gim chi phí đi din ca n.
Myers gii thích rng vic phù hp hai k hn này có th kim soát xung đt đi din
gia c đông vƠ ch n bng cách bo đm tr n đƣ lên k hoch đ phù hp vi s
st gim trong giá tr tài sn hin ti. Vì vy, các công ty có nhiu tài sn dài hn có th
h tr bng các khon vay dài hn hn. Vic phát hành n có k hn đúng vƠo thi
đim này giúp tái lp mt quyt đnh đu t hp lý và cn thit.
Barnea, Haugen, & Senbet (1980) lp lun rng vic rút ngn c cu k hn
n phù hp vi c cu tài sn có th giúp gim chi phí đi din v vic đu t di
mc và chuyn dch ri ro. Nhng công ty có nhiu c hi đu t trong tng lai
thng là nhng công ty nh. Vì vy, công ty nh phi đi mt vi mâu thun đi din
nhiu hn các công ty ln, có th s dng n ngn hn đ gim thiu nhng xung đt.
Nhng công ty ln có mc đ bt cân xng thông tin và mâu thun đi din thp hn

10


cùng vi tài sn hu hình ln vƠ các c hi đu t trong tng lai, giúp các công ty nƠy
d tip cn th trng n dài hn hn.
Kane và cng s (1985) nghiên cu tác đng ca thu đn k hn n, đƣ phát
trin mt mô hình chui thi gian cho phép xác đnh nhân t nh hng k hn n ti
u, kt hp c hai loi thu doanh nghip và cá nhân, chi phí phá sn, chi phí phát hành
n. Thi gian đáo hn n ti u liên quan đn lý thuyt đánh đi gia li th ca n,
chi phí phá sn và chi phí phát hành n. Bài nghiên cu d đoán rng k hn n ti u
tng khi chi phí phát hành n tng, li th v thu ca n gim, và bin đng giá tr
công ty gim. Các công ty kéo dài k hn n khi chi phí phát hƠnh tng lƠm tng chi
phí tái cp vn trong mt thi gian dài. Các công ty kéo dài k hn thanh toán n khi
li th v thu ca n gim đ đm bo rng các li th thu ca n còn li, tr đi chi
phí phá sn, không nh hn so vi chi phí phát hành. Và k hn n ti u tng khi bin
đng giá tr công ty gim, bi vì công ty không cân bng li c cu vn ca mình vi
chi phí phá sn d kin. Cui cùng, Kane và cng s phân tích cho thy hai gi thuyt
thc nghim đc kim chng. u tiên là thi gian đáo hn n ca công ty tng lên
khi mc thu sut hiu qu gim. Th hai là thi gian đáo hn n ca mt công ty tng
khi bin đng giá tr công ty gim.
Brick và Ravid (1985) phơn tích tác đng ca thu lên k hn n. Vì công ty có
th phá sn khi phi tr các khon vay, tin thu k vng ca công ty ph thuc vào k
hn n. Brick và Ravid cho rng kh nng phá sn tng theo thi gian. Nu đng
cong lãi sut hng lên, trong nhng nm đu chi phí lãi vay t vic phát hành n dài
hn ln hn chi phí lƣi vay t vic phát hành n ngn hn. σhng chi phí nƠy s ít hn
nhng nm sau đó. Trong trng hp này, Brick và Ravid lp lun rng phát hành n
dài hn làm gim trách nhim thu k vng vƠ lƠm tng giá tr th trng ca công ty.
Ngoài ra, Brick & Ravid (1985) ch ra s khác nhau ca vic thanh toán lãi sut ca k
hn n khác nhau nh hng đn ngha v thu ca hai bên ch n và con n. Bài
11



nghiên cu cho cho rng công ty đi vay tìm cách đy nhanh tin đ thanh toán lãi sut
đ ti đa hóa giá tr hin ti ca lá chn thu sut, trong khi ch n tìm cách làm chm
thanh toán lãi sut đ gim thiu giá tr hin ti ngha v thu ca h. Kt qu là mt
khon vay thi gian thanh toán lƣi nhanh thì có chi phí cao hn so vi mt k hn tr
lãi chm. Ý ngha ca mô hình Brick và Ravid là công ty thích vay n dài hn khi các
cu trúc k hn lãi sut có đ dc hng lên vì giá tr hin ti ca lá chn thu sut là
cao nht.
Mauer (1996) nhn mnh vai trò ca thu trong các hp đng n dài hn. Vi
hàm thu doanh nghip li, s gia tng bin đng lãi sut làm gim giá tr ca lá chn
thu t n ngn hn, trong khi giá tr ca lá chn thu t n dài hn vn không thay
đi. σh lp lun ca Titman (1992), bin đng lãi sut cng nh hng đn ri ro
thanh khon ca các khon n ngn hn. Lãi sut cao vào ngày tái cp vn làm nh
hng đn quyt đnh đu t vƠ có th dn đn mt chính sách đu t vƠ thanh lý
không hiu qu . Do đó n dài hn hp dn hn khi lãi sut bin đng.
Lewis (1990) lp lun rng thu không có nh hng đn c cu k hn n ti
u. Lewis chú ý rng công ty la chn đòn by trc khi cu trúc k hn đc la
chn. Nu đòn by ti u vƠ c cu k hn đc la chn đng thi, khi đó cu trúc k
hn n không liên quan.
Flannery (1986) tip cn theo mt cách khác đ tìm ra các nhân t nh hng,
xem xét nh hng ca s bt cân xng thông tin lên quyt đnh vay n. Khi các nhà
đu t vƠ qun lý trong công ty có cùng mt thông tin v trin vng ca mt công ty,
các khon n s đc đnh giá đúng. Tuy nhiên, nu trong ni b công ty có đc
nhiu thông tin hn các nhƠ đu t bên ngoài, nhà qun lý công ty s chn phát hành
nhng loi chng khoán đc th trng đánh giá cao nht. Nói cách khác, vic s
dng k hn n ngn hay dài là tín hiu đ nhà qun lý thông báo tình hình tài chính
công ty vƠ cng lƠ tín hiu giúp nhƠ đu t đánh giá. Flannery (1986) cho rng mc đ
12



la chn k hn n ca mt công ty dùng đ báo hiu thông tin ni b v cht lng tài
chính công ty. Trong bài nghiên cu này, Flannery kim tra nhng tín hiu tài chính t
công ty nh hng nh th nƠo đn k hn n. Vic phát hành n ngn hn đc th
trng đánh giá nh lƠ mt tín hiu tt t công ty. Các nhƠ đu t tin rng rút ngn k
hn thanh toán n có ngha lƠ các công ty đu t có hiu qu. Ông cng lp lun rng
các công ty có tình hình tài chính xu thích n dài hn và nhng công ty có tình hình
tài chính tt thích vay n ngn hn hn. iu nƠy đc chng minh trong thc t là,
công ty có tình hình tài chính kém không đ kh nng đ tr khi các khon n ngn hn
đáo hn, và công ty có th đi mt vi mt ri ro khng hong tài chính trong trng
hp các khon n không đc vay tip. Flannery lp lun rng, nu không có chi phí
phát hành n, trng thái cân bng chung xy ra, các công ty có tình hình tài chính xu
có th la chn k hn n ging nh các công ty có tình hình tƠi chính tt; và th
trng không phân bit đc hai dng công ty nên th trng s đnh giá thp công ty
tt vƠ đnh giá cao công ty xu. Nu có chi phí giao dch, trng thái cân bng tách xy
ra. Trong trng thái cân bng tách, các công ty tt s dng tín hiu ca h bng cách
phát hành n ngn hn.Nu công ty có tình hình tài chính xu không có kh nng cho
vic vay liên tip các khon n ngn hn, công ty này s chn n dài hn.
Tuy nhiên, trong bài nghiên cu ca Kale và Noe (1990) cho thy trong trng
hp không tn ti chi phí phát hành n, trng thái cân bng tách vn có th xy ra,
trong đó các công ty có tình hình tài chính tt phát hành n ngn hn và công ty có tình
hình tài chính xu phát hành n dài hn,
Diamond (1991) phát trin mt mô hình da trên các thông tin bt đi xng v
ri ro v n ca công ty. Trong đó, mô hình tp trung vào ri ro thanh khon liên quan
đn khon n ngn hn. Vi tình hình tài chính riêng ca công ty, khi công ty công b
thông tin v trin vng tng lai trên th trng, công ty s có th tn dng li th v
s đánh giá cao công ty t các nhƠ đu t và do đó vay vi chi phí thp vƠ đc tái cp
13



vn khi đáo hn. Thng thì các công ty có li nhun cao hn có th la chn các
khon vay ngn hn bi vì công ty tin vào kh nng đ tái tài tr trong thi gian đáo
hn. Tuy nhiên, n ngn hn li quá ri ro cho thanh khon ca công ty nu các khon
n ngn hn không đc đƠm phán li hoc không tip tc cho vay. Kt lun này phù
hp vi nghiên cu Flannery (1986)  trên.
Diamond (1991a) và Titman (1992) cho rng nhng thông tin xu ca công ty
vay n có th làm các ch n không tip tc cho vay hoc tng lãi sut, điu này dn
đn công ty gp ri ro thanh khon khi không đc tái cp vn hoc gây ra mt khon
l cho công ty khi khon n đc vay vi lãi sut cao. Diamond xác đnh ri ro thanh
khon là ri ro mà công ty mt kh nng kim soát dòng tin vì ch n không mun tái
tài tr, vƠ do đó công ty có th dn đn tình trng phá sn. Ri ro thanh khon hoc có
nguy c khng hong tài chính thúc đy các công ty kéo dài k hn các khon n. Bi
vì vi n ngn hn, công ty có th cha kp thu li đc li nhun trc khi thi gian
đáo hn đn. Vì vy khi vay n, công ty s phi chú ý đn s đm bo tái tài tr n
ngn hn hoc khuyn khích s dng n dài hn đ đm bo tình hình thanh khon ca
công ty. Tuy nhiên, trong th trng bt cân xng thông tin. Các công ty có đ tín
nhim thp có th b loi khi th trng n dài hn, và ch có các công ty n đnh vi
mc đ tín nhim cao (ví d, các công ty ln) mi có th vay trên th trng tín dng
dài hn. Diamond (1991) tip tc lp lun rng nhng công ty vay n có tình hình tài
chính xu vi lng tin mt thp không th tr n dài hn, buc phi vay n ngn hn.
Nhng công ty có tình hình tƠi chính trung bình thng s dng n dài hn vì công ty
phi đi mt vi ri ro thanh khon cao hn so vi nhng công ty có tình hình tài chính
tt. Và nhng công ty có tình hình tài chính tt đi mt vi ri ro thanh khon thp nên
có xu hng vay ngn hn. Cui cùng có hai loi khách hàng vay ngn hn: nhng
công ty có tình hình tài chính tt hoc nhng công ty có tình hình tài chính xu, trong
khi các công ty có tình hình tài chính trung bình s vay n dài hn.
14


Barclay & Smith (1995) trong bài nghiên cu cu trúc k hn n ca các công

ty  M trong giai đon 1974 -1992 s dng hn 30.000 quan sát theo nm ca công
ty, kim tra các nhân t tác đng đn n, kt qu nghiên cu h tr gi thuyt rng
nhng công ty có nhiu c hi tng trng trong c hi đu t thng phát hành n
ngn hn. Kt qu này phù hp vi Myer (1977) rng vic gim n k hn giúp kim
soát vn đ đu t di mc. Bài nghiên cu cng tìm đc bng chng v mi quan
h gia quy mô công ty và k hn n: nhng công ty ln thng phát hành mt t l n
dài hn ln hn. iu này phù hp vi thc t là các công ty nh thng ph thuc
nhiu vào n ngân hàng ngn hn hn lƠ nhng khon n công dài hn. Ngoài ra, bài
nghiên cu kim tra nhng tác đng ca ri ro tín dng lên t l tng n có k hn ln
hn ba nm (tc là n dài hn). Kt qu ch ra rng các công ty có ri ro tín dng cao
nht và thp nht có xu hng s dng n ngn hn, trong khi các công ty có ri ro tín
dng  mc trung bình s dng xu hng có n dài hn hn. Phù hp vi kt lun ca
Myer, bài nghiên cu thy rng các công ty có tim nng tng trng ln có xu hng
phát hành n ngn hn. H cng tìm thy rng thu nhp bt thng trong tng lai có
mi tng quan nghch chiu vi k hn thanh toán n. Kt qu bài nghiên cu này
phù hp vi gi thuyt rng nhng công ty có mc đ bt cân xng thông tin càng ln
thì càng phát hành nhiu n ngn hn. Tuy nhiên bài nghiên cu ít h tr gi thuyt
rng các công ty dùng n ngn hn nh mt tín hiu thông tin cho th trng.
Guedes & Opler (1996) nghiên cu nhng nhân t công ty cn phi xem xét
khi la chn k hn n bng cách phân tích d liu ca 7368 các công ty s dng n
ti M trong khong thi gian 1982 -1993. Bài nghiên cu phát hin ra rng quy mô và
xp hng trái phiu ca công ty là nhân t quan trng gii thích xu hng s dng n
dài hn trong công ty. Kt lun này h tr mnh m kt qu nghiên cu trc đó ca
Diamon (1991a) v mô hình la chn k hn n. Bài nghiên cu ch ra rng nhng
công ty có quy mô nh và ri ro hn him khi phát hành n ngn hn, điu này phù
hp vi ý tng rng các công ty có vn đ ri ro thanh khon cao phát hành n dài
15


hn đ tránh nguy c mt tính thanh khon. Kt qu bài nghiên cu phù hp vi quan

đim công ty c gng kim soát chi phí đi din ca n bng cách thay đi thi gian
đáo hn các khon vay ca công ty. Công ty vi các quyn chn tng trng ln hn
có xu hng phát hành n ngn hn so vi các công ty khác. Kt qu này phù hp vi
kt qu nghiên cu ca Barclay và Smith (1995) v nh hng ca chi phí đi din lên
k hn n ca công ty.
Stohs & Mauer (1996) s dng d liu ca 328 công ty trong khong thi gian
t nm 1980 ậ 1989 đ nghiên cu thc nghim nhng nhân t nh hng đn k hn
n ca công ty. Bài nghiên cu tìm thy bng chng h tr quan đim v chi phí đi
din rng n ngn hn đc s dng đ kim soát mâu thun gia ch n và c đông.
Ngoài ra, kt qu bài nghiên cu không h tr nhiu cho d đoán ca Myer (1977) và
Barclay (1995) v mi tng quan ngc chiu gia c hi tng trng và k hn n,
mà cho rng nhng công ty vi nhiu quyn chn tng trng vƠ đòn by thp thì ít
khuyn khích công ty s dng n ngn hn đ gim mâu thun li ích t các quyn
chn này. Và các công ty ln có th s dng n dài hn đ tn dng c hi tng doanh
thu. Bài nghiên cu cng kt lun rng công ty nên điu chnh phù hp k hn tài sn
và k hn n. Stohs & Maurer lp lun rng mt công ty có th phi đi mt vi nguy
c không đc bo him tin mt đy đ trong trng hp các k hn tr n ngn hn
so vi k hn tài sn hoc thm chí ngc li trong trng hp các k hn tr n là ln
hn k hn tài sn (các dòng tin t các tài sn cn thit đ chm dt tr n). Bên cnh
đó, bƠi nghiên cu này h tr cho các d đoán t lý thuyt thông tin bt cân xng. u
tiên, kt qu nghiên cu ca bài này phù hp vi Flannery (1986) rng các công ty có
li nhun ln bt ng có xu hng s dng n ngn hn. Th hai, phù hp vi d đoán
Diamond (1991), bài nghiên cu tìm thy bng chng mnh m ca mi quan h gia
cu trúc k hn n và cht lng tín dng công ty. Ngoài ra, Stohs & Mauer đ ngh
kim soát đòn by khi kim tra nh hng ca ri ro thanh khon lên k hn n. H
lu ý rng các công ty có t l đòn by thp s có xu hng s dng n ngn hn bi vì
16


công ty có ri ro thanh khon thp, trong khi công ty có t l đòn by cao s mun kéo

dài k hn n ca h đ gim thiu ri ro tái cp vn. Tuy nhiên, bài nghiên cu không
h tr nhiu cho lý thuyt thu, kt qu không tìm thy bng chng cho thy rng công
ty điu chnh k hn n đ đc hng li ích t tm chn thu.
Budina và cng s (2000) đƣ nghiên cu 1003 công ty  Bungary trong khong
thi gian 1993 ậ 1995. Bài nghiên cu ch ra rng các công ty  Bungary trong thi
gian này có nhiu ràng buc v tài chính, do th trng tài chính ti nc này còn cha
phát trin. Bng cách chia mu thành các nhóm nh, theo quy mô công ty và cu trúc
vn, bài nghiên cu phân bit gia các công ty có tính thanh khon hn vƠ ít hn ch
so vi các công ty còn li. Trong đó, nhng công ty ln không b hn ch v thanh
khon, nhng công ty nh thì ngc li. Và ri ro thanh khon và kh nng thanh toán
hn ch tr thành vn đ nghiêm trng hn đi vi các công ty có khon n ln.
Ngoài ba lý thuyt chính đc trình bày  trên, nhng nhân t tác đng đn k
hn n còn đc gii thích bi mt s các lý thuyt và các nhân t khác.
Demirgüc-Kunt & Maksimovic (1999) kim tra k hn các khon n công ty
ti 30 quc gia phát trin vƠ đang phát trin trong giai đon 1980 ậ 1991 da trên s
phát trin ca h thng tài chính. Bài nghiên cu tìm thy s khác bit trong vic s
dng n dài hn gia công ty  các nc phát trin và công ty  các nc đang phát
trin.  các nc phát trin, các công ty s dng n dài hn nhiu hn. S khác bit
nƠy cng không th đc gii thích bng cách kt hp ca thi gian đáo hn ca tài sn
và n phi tr, vì công ty  nc đang phát trin có t l tài sn c đnh ròng trên tng
tài sn cao hn. Chúng tôi tìm thy bng chng mnh m rng các công ty ln  các
nc có h thng tài chính hiu qu s dng nhiu n và t l n dài hn cao hn. i
vi các công ty nh, bng chng v mi liên h gia tính hiu qu ca h thng pháp
lut và t l n dài hn đ tài sn là yu. Nhìn chung, bài nghiên cu nhn mnh tm
17


quan trng ca h thng pháp lut hiu qu, quy mô hot đng ca th trng chng
khoán, và quy mô ca khu vc ngân hàng là yu t quyt đnh ca k hn n.
Titman & Wessels (1988) nghiên cu tác đng ca cnh tranh th trng sn

phm lên c cu vn đc tho lun trong, cho thy rng các công ty vi các sn phm
đc quyn có t l đòn by thp hn.
Schargrodsky (2002) s dng d liu ca các công ty thuc ngành công nghip
sn xut ca M trong khong thi gian 1975 -1994, cho thy rng đc quyn nhóm có
t l n cao hn so vi đc quyn duy nht.
Showalter (1999) nghiên cu tìm hiu chi phí và bin đng nhu cu nh hng
nh th nƠo đn c cu vn. iu thú v là, ông thy rng bin đng trong nhu cu sn
phm nh hng cùng chiu đn đòn by, trong khi bin đng chi phí làm gim vic đi
vay. Sarkar (1999) tìm thy mt mi quan h nghch đo gia k hn n ti u vƠ bin
đng li nhun. Cui cùng, Emery (2001) phát trin mt mô hình trong đó n ngn hn
có tác đng tích cc trên biên đ ca chu k sn xut vƠ đu t.
Schmukler & Vesperoni (2006) cho thy nhng nh hng ca toàn cu hóa
vi c cu n là rt ln. Kt qu bài nghiên cu ch ra rng tác đng ca toàn cu hóa
không ging nhau gia các doanh nghip. Trong khi các công ty ch da vào ngun tài
chính trong nc s rút ngn cu trúc k hn ca h sau khi t do hóa, thì các các công
ty có kh nng tip cn vn s phát hành trái phiu và c phiu quc t và m rng cu
trúc k hn n ca công ty.
Cui cùng, cng có vƠi nghiên cu quc gia đn l v k hn n và đòn by 
các nc đang phát trin. S dng mt mu ca nhóm 50 doanh nghip nhóm kinh 
n , Bandyopadhyay & Kumar Das (2005) tìm thy mt mi quan h tích cc gia
phát hành chng khoán ngn hn và th trng sn phm. Nhng phát hin ca Erol
(2004) cho rng quyt đnh k hn n  công ty Th σh K b nh hng bi cú sc
tm thi, chi phí c đnh và nhu cu.

×