Tải bản đầy đủ (.pdf) (89 trang)

Tác động của sự quá tự tin của nhà quản lý đến chính sách cổ tức của các công ty niêm yết Việt Nam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (3.23 MB, 89 trang )

B GIÁO DCăVĨăĨOăTO
TR
NGăI HC KINH T THÀNH PH H CHÍ MINH




TRNH TH THANH NHÀN







TÁCăNG CA S QUÁ T TIN CA
NHÀ QUNăLụăN CHÍNH SÁCH C TC CA
CÁC CÔNG TY NIÊM YT VIT NAM





Chuyên ngành: Tài chính ậ Ngân hàng
Mã s: 60340201




LUNăVNăTHCăSăKINHăT





Ngiăhng dn: PGS.TS. Phan Th Bích Nguyt






Tp. H Chí Minh - Nmă2013
LIăCAMăOANă






Tôiăxinăcamăđoanălunăvnălàăkt qu nghiên cu ca riêng tôi, không sao chép
ai. Ni dung lună vnă cóă thamăkho và s dng các tài liu,ă thôngă tină đc
đngăti trên các tác phm, tp chí và các trang web theo danh mc tài liu ca
lunăvnă




Tác gi lunăvnă







Trnh Th Thanh Nhàn
DANH MC T VIT TT
CTCP: Công ty c phn
CF: D tr tin mt
DIV: T l chi tr c tc
Duality: S kiêm nhim chc v
HNX: S giao dch chng khoán Hà Ni
HOSE: S giao dch chng khoán H Chí Minh
Growth: Tng trng trung bình ngành
LEV: òn by tài chính
Political: B nhim v mt chính tr
OwnCon: S tp trung s hu
OC: S quá t tin ca nhà qun lý
ROE: T l li nhun trên vn ch s hu
SIZE: Quy mô công ty
State: S hu nhà nc
VIF: H s phóng đi phng sai


DANH MC BNG BIU
Bng 2.1: Tóm tt các nghiên cu trc đây v s quá t tin ca nhà qun lý và
chính sách c tc
Bng 4.1: Thng kê mô t các bin nghiên cu
Bng 4.2: H s tng quan gia các bin nghiên cu
Bng 4.3: Các mô hình hi quy
Bng 4.4: H s phóng đi phng sai (VIF)
Bng 4.5: Phân tích ANOVAR

Bng 4.6: Kim đnh phng sai sai s thay đi
Bng 4.7: Hi quy các mô hình đư khc phc phng sai sai s thay đi
Bng 4.8: Kim đnh b bt bin
Bng 4.9: Mô hình hi quy sau khi loi bt các bin không cn thit
Bng 4.10: Kim đnh t tng quan bc 1 bng kim đnh Breusch ậ Goldfrey
Bng 4.11: Kim đnh b bt bin ca mô hình 3 sau khi khc phc t tng quan
Bng 4.12: Hi quy mô hình 3 đư khc phc t tng quan sau khi b các bin
không cn thit.
Bng 5.1: Kim đnh b sót bin ca các mô hình sau khi b bt bin không cn
thit.

TÁCăNG CA S QUÁ T TIN CA NHÀ QUN LÝ
N CHÍNH SÁCH C TC CA CÁC CÔNG TY NIÊM
YT VIT NAM

Tóm tt
Bài nghiên cu kim đnh mi tng quan gia s quá t tin ca nhà qun lý
và chính sách c tc ca công ty. Nghiên cu thc hin vi 515 quan sát trong ba
nm ca các công ty niêm yt  Vit Nam vi mô hình hi quy đn gin. Kt qu
nghiên cu cho thy: mt nhà qun lý quá t tin s có xu hng chi tr c tc thp
và gi li li nhun đ phát trin vì vin cnh lc quan ca h. Kt qu cng cung
cp bng chng v nh hng ca s hu nhà nc làm suy gim s tng quan
nghch gia bin nghiên cu và c tc trong khi tng trng ngành li có nh hng
ngc li.


MC LC
Trang ph bìa
Liăcamăđoan
Mc lc

Danh mc t vit tt
Danh mc bng biu
Tóm tt
1. Gii thiu 1
2. Các nghiên cu trcăđây 3
2.1. Lý thuyt trong khuôn kh tài chính chính thng v chính sách c tc 3
2.2. Lý thuyt v s quá t tin ca nhà qun lý và quyt đnh tài chính 7
2.3. Lý thuyt v các yu t tácăđng ti các quytăđnh qun lý. 15
3. Phng pháp và d liu nghiên cu 18
3.1. Xây dng gi thuyt 18
3.1.1. Gi thuyt v mi tng quan gia quá t tin ca nhà qun lý và chính
sách c tc 18
3.1.2. Gi thuyt v s nh hng ca binăđiu tit ti quytăđnh qun lý 19
3.1.2.1. Yu t cá nhân 19
3.1.2.2. Yu t t chc, công ty 19
3.1.2.3. Yu t môi trng 20
3.1.2.4. Yu t quc gia 20
3.2. Mô hình nghiên cu, ngun d liu và phng pháp nghiên cu 23
3.2.1. Phng pháp nghiên cu 23
3.2.1.1. Mu nghiên cu 23
3.2.1.2. Bin trong mô hình 24
3.2.2. Mô hình nghiên cu 27
4. Kt qu nghiên cu 28
4.1. Tng quan v bin mô chính 28
4.1.1. Thng kê mô t 28
4.1.2. Tng quan gia các bin 32
4.2. Hi quy mô hình 36
4.3. Tho lun. 52
5. Kt lun 55
Tài liu tham kho

Ph lc
1

1. Gii thiu
Lý do chnăđ tài
Theo Miller và Modigliani, 1961 chính sách c tc là mt trong ba quyt đnh
tài chính quan trng, mà các nhà qun lý cao cp phi xem xét khi điu hành mt
công ty. Theo đó chính sách c tc không tác đng ti giá tr doanh nghip, tuy
nhiên trên thc t th trng là không hoàn ho, các lý thuyt v chính sách c tc
hin ti tip tc phát trin nhng nm sau đó bao gm: lý thuyt hiu ng nhóm
khách hàng, phát tín hiu, lý thuyt c tc trong môi trng có thu, lý thuyt chính
sách c tc theo chu k sng ca doanh nghip….Các nghiên cu trên đu da trên
gi đnh là cá nhân là duy lý. Tài chính hành vi ra đi đư gii quyt đc các l
hng trong nghiên cu khi mà cá nhân không hành đng mt cách lý trí mà có s
tác đng ca các yu t tâm lý. Theo Shefrin, H (2007) ba vn đ chính cn xem xét
đ hiu rõ hn v tài chính hành vi là nhng khuynh hng thiên lch, kinh nghim
và hiu ng khuôn mu. Khuynh hng thiên lch bao gm bn dng là: quá lc
quan, quá t tin, khuynh hng thiên lch sn có, o tng kim soát. Khuynh
hng quá t tin và lc quan có quan h mt thit vi nhau, ngi quá t tin thì s
có xu hng lc quan và ngc li.
 Vit Nam, vi th trng chng khoán còn non tr và b nh hng nhiu
bi các yu t hành vi, vic nghiên cu tác đng ca yu t hành vi ti chính sách
c tc ca công ty là điu cn thit. Bên cnh đó trong giai đon nn kinh t đang
suy yu và nhiu ri ro, nghiên cu s lc quan v trin vng công ty ca nhà qun
lý cp cao và nh hng ca nó lên các quyt đnh tài chính ca công ty có Ủ ngha
rt thc t.
Trên th gii các nghiên cu v s quá t tin ca nhà qun lý là không nhiu,
trong đó nhng nghiên cu v tng quan vi chính sách c tc và đc bit là v
các nc Châu Á, đang phát trin là rt him. Vic kim đnh s khác nhau trong
kt qu gia nn kinh t này vi nn kinh t khác hay gia quc gia này vi quc

2

gia khác rt cn đc thc hin đ thy tính tng quát cng nh nhng đc trng
riêng s tác đng ti mô hình nghiên cu.
Vi mong mun đóng góp cho công tác qun tr tài chính ca các công ty 
Vit Nam, tác gi chn đ tài: “Tác đng ca s quá t tin ca nhà qun lý đn
chính sách c tc ca các công ty niêm yt  Vit Nam”.
Mc tiêu nghiên cu:
Xác đnh tác đng ca s quá t tin ca nhà qun lỦ đn vic quyt đnh chính
sách c tc ca công ty  Vit Nam.
Câu hi nghiên cu:  tài gii quyt 2 vn đ c bn nh sau:
- Liu các nhà qun lỦ có đ tâm lý quá t tin nh hng ti các quyt đnh tài
chính hay không?
- Các bin s nh s kiêm nhim gia ch tch hi đng qun tr và nhà qun
lý công ty, t l d tr tin mt, t l tng trng ngành, s hu nhà nc, s
kt ni v mt chính tr, s tp trung s hu, t l li nhun trên vn ch s
hu, ch s đòn by tài chính, quy mô công ty có kh nng gii thích tác
đng gia s quá t tin ca nhà qun lý và chi tr c tc ca công ty?
iătng và phm vi nghiên cu
- i tng nghiên cu là các công ty phi tài chính đc niêm yt trên hai sàn
chng khoán HOSE và HNX.
- Phm vi nghiên cu: trong khong thi gian 2010-2012
Phngăphápănghiênăcu
Da trên c s ca phng pháp duy vt bin chng và ch ngha duy vt lch
s đ nghiên cu.  tài s dng phng pháp thng kê, so sánh, phân tích kt hp
vi đnh lng bng cách s dng ba mô hình hi quy đn gin, kim đnh các gii
thuyt đt ra nhm gii quyt và làm sáng t mc tiêu nghiên cu.
3

2. Các nghiên cuătrcăđây

2.1. Lý thuyt trong khuôn kh tài chính chính thng v chính sách c tc
V vn đ chính sách c tc có nh hng ti giá tr doanh nghip hay không
có nhiu ý kin trái chiu. Trng phi hu khuynh cho rng gia tng chi tr c tc
s làm tng giá tr doanh nghip, trng phái t khuynh cho rng chi tr c tc s là
gim giá tr doanh nghiêp, trong khi trng phái trung dung cho rng chính sách c
tc không tác đng ti giá tr doanh nghip. Theo hai hc gi Miller và Modigliani,
trong điu kin th trng hoàn ho, tc là không có thu, không có chi phí giao
dch, không có các bt hoàn ho th trng, chính sách c tc không nh hng ti
thu nhp c đông tc là mi chính sách c tc đu nh nhau. Lý thuyt này còn da
trên hai gi đnh là hành vi hp lý ca các nhà đu t và không có bt cân xng
thông tin. Hành vi hp lý ngha là các nhà đu t thích ti đa hóa giá tr tài sn ca
mình. Không có bt cân xng thông tin là ngha là nhà qun lý doanh nghip và nhà
đu t đu có thông tin nh nhau v tình hình công ty.
Tuy nhiên trên thc t th trng là không hoàn ho: thu, các chi phí giao
dch, bt cân xng thông tin là luôn tn ti. S tn ti ca các bt hoàn ho th
trng là c s ca các lý thuyt v chi phí đi din, phát tín hiu, hiu ng nhóm
khách hàng …
Lý thuyt phát tín hiu cho rng mt công b c tc cha thông tin v đánh
giá ca ban qun lý v kh nng sinh li, thu nhp và t l tng trng trong tng
lai. C tc cao phát tín hiu v s lc quan v kh nng sinh li trong tng lai và
ngc li cho các nhà đu t.  các th trng chng khoán mi phát trin nh Vit
Nam, do thông tin bt cân xng nhiu nên nhà đu t thng la chn c tc nh
mt hình thc phát tín hiu v vin cnh ca công ty trong tng lai. Nghiên cu
Fama và Babiak (1968): c tc phát tín hiu v mt trin vng tng lai ca công
ty. H. Kent Baker và Gary E. Powell (1999) kho sát quan đim ca các nhà qun lý
 198 Công ty c phn  M, s lng ngi đng tình rt cao v quan đim phát
tín hiu ca chính sách c tc. Kt qu nghiên cu ca Lazo (1999) cho thy 90%
4

các công ty s dng c tc nh là công c phát tín hiu v vin cnh thu nhp tng

lai. Vic ct gim c tc s đc cân nhc rt k vì nó hàm cha thông tin v dòng
tin gim trong tng lai ca công ty. Trn Thi Hi Lý (2012) thc hin kho sát
quan đim ca các nhà qun lý Vit Nam v chính sách c tc vi 300 bng kho
sát gi ti các nhà qun lý doanh nghip, 76 bng kho sát đc tr v vi đy đ
mi thông tin, kt qu cho thy các nhà qun lỦ đng tình vi quan đim chính sách
c tc phát tín hiu ti các nhà đu t trên th trng.
Lý thuyt đi din đc Meckling (1976) đa ra xut phát t mâu thun li
ích gia các nhà qun lý Công ty c phn (ngi đi din) và các c đông ( ngi
ch), trong môi trng bt cân xng thông tin, mâu thun này làm phát sinh chi phí
đi din. Nghiên cu v chi phí đi din thng thy trong vn đ đu t quá mc.
Theo đó khi công ty có dòng tin thng d các nhà qun tr có mong mun m rng
quy mô và sn sàng đu t vào các d án ri ro, có th làm tn hi ti công ty. Theo
các nhà nghiên cu vn đ này có th gim thiu bng cách gia tng c tc nhm
làm gim dòng tin thng d, và s dng dòng vn bên ngoài, cng là gia tng s
kim soát, làm gim chi phí đi din. Các nhà đu t lo ngi v vn đ chi phí đi
din s phn ng tính cc vi thông tin tng chi tr c tc và ngc li.
Mt trong nhng gii thích v chính sách c tc phi k đn là lý thuyt v
hiu ng nhóm khách hàng. Theo đó các nhóm c đông khác nhau s có s thích v
chi tr c tc khác nhau, do đó h sn sàng tr giá cao hn đ nm gi c tc ca
các công ty phù hp vi mc tiêu ca h. Allen, Bernardo và Welch (2000) xem
xét c tc nh mt thit b đ thu hút các nhà đu t t chc. Vì li th v thu, t
chc đu t thích c phiu có chia c tc.  truyn đt loi tt , nhà qun tr sau đó
s quyt đnh tr c tc làm sao to ra s chú ý ca khách hàng ti các công ty ca
riêng mình. Brav và cng s (2005) kho sát s mu ln các giám đc điu hành tài
chính mà h phát hin ra rng các nhà qun lý tin rng nhà đu t không có s thích
rõ ràng đi vi c tc, nhng các nhà đu t bán l li thích.
5

Gn đây, Graham và Kumar (2006) cng tìm thy bng chng v s tn ti
ca hiu ng nhóm khách hàng tác đng ti chính sách c tc, có ngun gc ca s

khác bit v đc đim khung thu, tui tác và thu nhp ca nhà đu t bán l . H
phng đoán rng s khác bit v chính sách c tc mà nhóm khách hàng yêu thích
liên quan đn tui tác và thu nhp. Nghiên cu ca Bernardo và nghiên cu ca
Welch cùng cho kt qu v các nhà đu t th ch thì thích chi tr c tc hn. Nu
c tc b đánh thu cao hn lưi vn, doanh nghip s chi tr tin mt thp, tin mt
có sn s đc gi li đ mua li c phn đ tit kim thu cho c đông, hành đng
này s đc nhà đu t tng thng bng cách h s sn lòng tr giá cao hn cho
c phn ca công ty có t sut c tc thp. ng h trong lp lun này, Lie (1999)
tìm thy thu sut ca nhà đu t nh hng ti chính sách c tc. Kt qu này
cùng quan đim vi nghiên cu ca Gene Amronmin và cng s (2003), Brav và
cng s (2008). Nghiên cu ca Dng Kha (2011) v chính sách c tc ca các
doanh nghip Vit Nam th hin phn ng vi s ra đi ca lut thu thu nhp cá
nhân, các doanh nghip có xu hng tng chi tr c tc đ né thu thu nhp cho các
nhà đu t.
Khi kim đnh lý thuyt đánh đi và các lý thuyt trt t phân hng, Fama và
French ( 2002) nhn thy rng các công ty có li nhun hn có xu hng chi tr c
tc cao trong khi các doanh nghip có c hi đu t tt hn s chi tr c tc ít hn.
Myers (1984) lp lun rng các giám đc tài chính điu chnh t l chi tr c tc đ
trách vic bán c phn thng ra bên ngoài và tránh các thay đi ln trong s lng
c phn.
Lý thuyt chu k sng ca doanh nghip cho rng tng giai đon khác nhau
trong chu k sng ca doanh nghip s có các chính sách c tc khác nhau, ch yu
là liên quan ti dòng tin. Lý thuyt này da trên lý thuyt vòng đi ca Mueller
(1972) khi cho rng mi công ty đu có mt vòng đi tng đi xác đnh. Mt công
ty mi khi s đòi hi đu t vào nghiên cu và phát trin,  giai đon đu đa các
sn phm mi ra th trng cng là giai đon dòng tin âm. Doanh thu thu vào thp
6

và chm trong khi dòng tin chi ra gm các chi phí cao đi kèm vi vic đa sn
phm ra th trng và các chi phí hot đng thng xuyên. Công ty trong giai đon

này không s dng n vay đ hn ch ri ro tài chính, các nhà đu t cng không
quan tâm ti c tc do dòng tin là âm và công ty không th vay n nên vic đòi hi
thêm c tc ngha là nhà đu t phi b thêm tin đ chi tr c tc cho chính mình,
và trong th trng không hiu qu gm thu và chi phí giao dch điu này là không
hp lý. Bên cnh đó giai đon này mc tiêu ca các nhà đu t là phn lãi vn ch
không phi c tc. Khi công ty  giai đon tng trng s chi tr c tc thp. Khi
công ty giai đon sung mãn s chi tr mc c tc cao do lúc này dòng tin trong
doanh nghip dng vì dòng tin thu n đnh cao, trong khi dòng tin chi thp do
các chi phí đu t và nghiên cu dng nh không có.  giai đon suy thoái công
ty s chi tr toàn b li nhun, đây thc ra là cách doanh nghip hoàn li vn cho
nhà đu t, tuy nhiên nu ngi qun lý có các mc tiêu riêng không theo đui ti
đa hóa giá tr doanh nghip và giá tr c đông thì chính sách c tc nhà qun lỦ đa
ra có th lch vi chính sách c tc ti u. Denis và Osobov (2008), Eije và cng s
(2008) đu tìm thy bng chng thc nghim h tr cho chính sách c tc theo chu
k sng ca doanh nghip. Nghiên cu v ắquan đim ca các nhà qun lý doanh
nghip Vit Nam v chính sách c tc và giá tr doanh nghip” ca Trn Thi Hi Lý
(2012) cho kt qu có ti 67% nhng ngi tr li đng ý rng t l và mc c tc
tin mt nhìn chung thay đi theo chu k sng ca doanh nghip
Banker và Wurgler (2004a) đ xut mt lý thuyt đc xây dng trên nhu cu
thay đi ca các nhà đu t, theo đó công ty đáp ng nhu cu ca các nhà đu t
mc dù bt hp lý, lý thuyt này có th nói da trên tâm lý hành vi ca nhà đu t.
Hai tác gi cho rng công ty s đáp ng c tc theo nhu cu ca nhà đu t bt k
khi nào h đng ý tr mc giá cao hn cho c phiu đó. Talla M.Al-Deehani (2003)
đư kho sát ca các doanh nghip đang niêm yt trên sàn Kuwait và tìm thy kt qu
là các nhà qun lý s đáp ng nhu c tc ca nhà đu t đ gia tng giá tr doanh
nghip.
7

Tt c các nghiên cu đu cho thy các nhà qun lý doanh nghip quyt đnh
chính sách c tc da trên mc tiêu ti đa hóa ti u hóa k vng ca h và là nhà

qun lý lý trí. Hành vi ca h thun túy không bao hàm yu t tâm lý hay cm xúc.
Tài chính hành vi nhìn nhn cá nhân di góc đ thc t. Phn tip theo tác gi s
xem xét chính sách c tc ca các công ty khi mà các nhà qun lỦ đc xem là
không lý trí na tc là có nhng yu t tâm lý s tác đng ti quyt đnh ca nhà
qun lý.
2.2. Lý thuyt v s quá t tin ca nhà qun lý và quytăđnh tài chính
Lý thuyt tài chính chính thng đư lỦ gii th trng tài chính bng cách s
dng mu hình trong đó nhng ngi tham gia th trng là nhng cá nhân duy lý.
Mt khái nim đc H.A.Simon (1978) đa ra cho rng mc dù các cá nhân c x
có lý trí, theo đó s sp đt s thích cho dù là hoàn chnh, nht quán và kín k,
nhng kh nng thu nhp và x lý thông tin ca h li b hn ch, ngha là nó b gii
hn bi kh nng tính toán ca trí óc cá nhân. Tính duy lý hn ch vy thng đc
th hin  nhng ngi có lch lc v nhn thc khi ra quyt đnh (Hammond 2006)
do đó nhà qun lý có th d gây ra nhn thc lch lc (Businetz và Barney (1997),
Cooper và các cng s (1998)). Vì nhng lch lc v nhn thc các nhà qun lý
thng là th phm ca quyt đnh sai lm, và do đó gây tn hi cho công ty, các
hc gi đư nghiên cu nhm tìm kim phng tin đ hn ch ti đa nhng sai lm
này nh Hammond và cng s (2006); Li và Tang (2010).
Trong s nhiu lch lc v nhn thc (Hammond (2006)), s quá t tin đc
nghiên cu rt nhiu ln vi nhiu tên gi khác nhau nh ngo mn (Roll (1986), Li
và Tang (2010)), lc quan (Heaton, (2002)) và quá t tin (Businetz và Barney nm
1997; Cooper và các cng s (1998)).
Các nhà nghiên cu v tâm lỦ đư tin hành mt s thí nghim đ kim chng
gi thuyt là cá nhân thng có xu hng tin tng chc chn vào kh nng ca
mình cng nh có thái đ rt lc quan vào vin cnh tng lai.
8

Ti mt s trng đi hc, nhng ngi tham gia vào nghiên cu đc hi v
trình đ lái xe ca h so vi mi ngi khác trong nhóm, hoc so vi tt c nhng
ai lái xe, thì có trên 80% đc hi khng đnh h lái xe gii và an toàn hn nhng

nhng ngi khác. Ti mt nghiên cu khác mà đi tng cng là sinh viên, khi
đc hi v vic d đoán tng lai và vin cnh ca bn thân mình cng nh ca
các bn đng môn, phn ln sinh viên rt lc quan khi nói v tng lai ca chính h
vi nhng tng tng v s phát trin trong s nghip, hnh phúc trong hôn nhân
và khe mnh. Tuy nhiên, khi đc hi h s phng đoán v tng lai ca các bn
hc nh th nào, h li tin rng các bn ca mình có nhiu kh nng tr thành
nhng k tht bi, nghin ngp, m yu, ly d…
Có nhng nghiên cu tng t đc thc hin bi các tác gi khác trong hoàn
cnh và thi đim khác nhau. Kt qu đu ch ra rng, cá nhân hu nh đu có xu
hng t tin hay thi phng quá mc v nng lc ca mình.
Quá t tin đc đnh ngha là: "s chc chn ca cá nhân v nhng d đoán
riêng ca mình vt quá chính xác ca nhng d đoán" (Li và Tang, nm 2010).
Theo các nghiên cu tâm lý, t tin quá mc là khuynh hng ngi ta đ cao kin
thc và kh nng kim soát tình th (Phm Th Hi Lý và Trn Lê Tun Anh
(2012)). Seo và cng s (2004) cho rng, khi cá nhân quá t tin ngi ta thng ít
xem xét hn khi đa ra quyt đnh hoc không xem xét đy đ các vn đ khi đa ra
quyt đnh hay s ra quyt đnh mt cách ch quan hn. Các k vng ca cá nhân là
thành công dn h ti suy ngh là mt cá nhân cho rng thành công là do hành đng
ca h nhng tht bi là do h thiu may mn. Nhiu nghiên cu cho thy rng các
doanh nhân thng đánh giá quá cao các c hi mà d án ca h s thành công.
Vn đ ca Giám đc điu hành thng là do quá t tin (Businetz và Barney nm
1997; Hammond và cng s (2006)). Kho sát, Cooper, Woo và Dunkelberg (1988)
thy rng 68% ca các doanh nhân ngh rng kinh doanh ca h s làm tt hn so
vi nhng ngi khác. Giám đc điu hành b các vn đ ca cái tôi tng cao có xu
9

hng chp nhn ri ro mà không phi là vì li ích tt nht ca các c đông (Charan
R, Useem J, Harrington A (2002), Sanders WG, Hambrick D (2007)).
Vì quyt đnh ca Giám đc điu hành và qun lý công ty là rt quan trng
nên có nhiu nghiên cu xem xét s tác đng ca hành vi ngi qun lý ti hot

đng ca doanh nghip. Nghiên cu v s quá t tin ca nhà qun lý ti các quyt
đnh chính sách ca công ty chia làm bn loi:
S quá t tin ca nhà qun lỦ tác đng ti đu t
Cooper (1998) tìm thy 68% các ch doanh nghip tin rng đu t ban đu
ca h có th mang li li nhun tt hn vi các đi th cnh tranh ca h trong khi
t l này sau nm nm là di 25%. H kt lun rng các nhà qun lý quá t tin có
xu hng đu t nhiu hn. Nghiên cu ca Malmendier và Tate (2005) kim tra
477 công ty ln ca M t 1980-1994, và phát hin ra rng giám đc điu hành quá
t tin s đu t nhiu hn khi có tin mt trong tay. Khi mt công ty có tài tr ni
b hn, h có xu hng đu t nhiu hn. u t quá mc chim u th khi các
Giám đc điu hành cm nhn th trng đnh giá thp giá tr ca công ty. Gervais,
Heaton, và Odean (2002) thy rng s lc quan thng gây ra tác đng tích cc bi
vì nó khuyn khích các nhà qun tr tin hành đu t. Tác đng này là tích cc bi
tâm lý e ngi ri ro thng gây ra tác đng tiêu cc ti công ty. Tuy nhiên lc quan
quá mc li gây ra tác đng tiêu cc bi nó dn các công ty đn vic đu t vào các
tài sn ri ro cao hoc các c hi có NPV âm. Trong trng hp đ dòng tin, các
nhà qun lý mun bành trng công ty nhng điu này dn ti tác đng tiêu cc do
nó có th dn nhà qun lý ti vic d dàng chp nhn đu t vào các c hi có NPV
âm và các tài sn có ri ro cao. Quá t tin ca nhà qun lỦ cng dn ti kt qu đu
t di mc, khi dòng tin ni b là không đ. Nhà qun lý đánh giá cao hiu qu
hot đng trong tng lai ca doanh nghip, trong khi ch đi mt dòng tin dng
tip tc trong tng lai. M tng này tránh nhà qun lý đu t vào các d án NPV
dng, to ra mt kch bn đu t di mc.
10

S quá t tin ca nhà qun lý và quyt đnh tài tr
Landier và Thesmar (2009) thc hin mt cuc điu tra v cách s lc quan
nh hng đn hp đng tài chính trên mt d liu ln các công ty  Pháp. H nhn
thy rng có s tng quan thun chiu gia các công ty lc quan và vay n ngn
hn là bi vì cho rng h s thành công, và ngay c khi h tht bi, các nhà đu t

s chu thit hi đó. Hackbarth (2004) xem xét nh hng ca khuynh hng quá t
tin ca nhà qun tr ti quyt đnh cu trúc vn. Hackbarth phát trin mt mô hình
cho rng nhà qun tr quá t tin thích vay n nhiu theo hai lý gii sau: Th nht
nhà qun tr t tin cho rng công ty đang b đnh giá thp, h ngh giá tr c phn s
tng trong tng lai, h cng đánh giá thp ri ro kit qu tài chính nên vic s
dng n mang li li ích ln v tm chn thu. Th hai, vic s dng n, đng
ngha gia tng s kim soát ca các ch n ch yu là các t chc tài chính chuyên
nghip, gim thiu vn đ dòng tin t do ra vào, giúp gim thiu ri ro đi din
gia c đông và qun lý. Ben-David và cng s (2007) cho thy rng các công ty có
các giám đc tài chính quá t tin có xu hng đu t nhiu hn, s dng n nhiu
hn, s dng t sut đòi hi thp hn, và h thng đu t dài hn hn là ngn hn.
Mc dù khó khn trong vic tìm kim mu quan sát đ đo lng s quá t tin,
nhng mt s quan sát thc nghim v quan h gia cu trúc vn và tâm lý nhà
qun tr nh Malmendien và Tale (2005b, 2005c) s dng quyn chn c phiu ca
nhà qun lý t tin, Oliver (2005) s dng ch s đo lng tâm lý ca trng đi hc
Michigan đ đo lng s t tin. Tt c đu cho kt qu v s tng quan cùng chiu
gia n và tâm lý quá t tin.
i vi vic tip cn v mi quan h gia nhà qun lý t tin và quyt đnh tài
tr theo vn đ đi din dòng tin làm hình thành mt quan đim khác là ca
Damondaran (2001) ng h mi tng quan âm gia phát hành n và tâm lý quá t
tin. Nhng nhà qun lý s dng dòng tin đ đu t vào d án mi, mà d án này có
th b đnh giá thp (vn đ dòng tin t do). iu này xut phát là do các nhà qun
lý lý trí bit đc d án b đnh giá thp, h s dng n cao nhng không đu t vào
11

d án này trong khi các nhà qun lý t tin ngh rng d án s tng giá do đó ct
gim n, dùng dòng tin t do đ đu t vào d án, tránh làm theo mong mun ca
c đông nh chi tr c tc.
Quá t tin ca nhà qun lý và giá tr công ty
Gervais và các cng s. (2003), lp lun rng, không ging nh các nhà qun

lý hp lý, các nhà qun lý quá t tin có kh nng đa ra quyt đnh nhanh chóng
ngay c trong điu kin cc k không chc chn. H nhn thy Giám đc điu hành
quá t tin thng chp nhn ri ro không cn thit có kh nng làm tn thng li
ích ca c đông và điu này tác đng ti giá tr công ty. Ch có s quá t tin va
phi có th làm tng giá tr công ty thông qua s liên kt ca các nhà qun lý và li
ích ca c đông. Weinberg (2009) cng tìm thy mc đ t tin nh hng ti giá tr
doanh nghip, đó là, s quá t tin cc k làm gim giá tr công ty trong khi s quá
t tin va phi là làm tng giá tr công ty.
Quá t tin ca nhà qun lý và chính sách c tc
Trong các nghiên cu v quá t tin, nghiên cu v chính sách c tc và s
quá t tin ca nhà qun lỦ còn cha đc nghiên cu k. Khi Giám đc điu hành là
quá t tin v s tng trng trong tng lai ca h, h thích đu t thu nhp ca h
đ thúc đy tng trng cho công ty ch không phi là chi tr c tc cho các c
đông (Deshmukh, Goel, và Howe (2009)). Cordeiro (2009) thy rng các nhà qun
lý t tin có xu hng tr c tc ít hn bi vì các qun lỦ đó thng có k vng cao
v dòng tin mt trong tng lai.
Cho dù các nhà qun lý t tin tin tng vào d án đu t s to ra dòng tin
tt trong tng lai thì vic chi tr c tc ch xy ra khi h tin tng công ty có
ngun tài chính sn có ngay ti thi đim đu ca d án. Tùy thuc vào mc đ t
tin ca nhà qun lý s nh hng ti quyt đnh phân phi li nhun. S đông nhà
qun lý cho rng là rt khó đ tìm đ ngun tài tr đ đm bo cho d án kinh
12

doanh tt mà công ty đang có sn, h lo ngi c hi đu t s vt mt do đó s chi
tr ít c tc so vi phn h có th chi tr (Leonardo Cordeiro (2009))
Phát hin trong nghiên cu Malmendier and Tate (2005); Malmendier,Tate và
Yan (2009) cho thy rng giám đc điu hành quá t tin s thích ngun tài tr ni
b hn là ngun tài tr bên ngoài so vi giám đc hành đng hp lý. Dòng tin ni
b cao quá mc tác đng ti hành vi chi tr c tc, khuyn khích h đ li li nhun
và tài tr cho các d án ni b. iu này hàm ý rng giám đc quá t tin s thích

mt chính sách c tc thp đ có th tn dng đc ngun tài tr ni b sn có ca
công ty. Bài nghiên cu ca Sanjay, Deshmukh, Anand M.Goel, và Keith M.Howe
nm 2010 kho sát các công ty ti M và đa ra kt lun rng các Giám đc quá t
tin s tr mc c tc thp hn. Mc c tc tng cho thy rng mc đ t tin ca
Giám đc gim.
Shouming Chen, Hongliang Zheng và Sibin Wu (2011) nghiên cu cho th
trng mi ni  Trung Quc cho hn 250 công ty phi tài chính trong ba nm 2007,
2008, 2009 cho thy các giám đc quá t tin s ít có khuynh hng chi tr c tc
hn so vi giám đc khác. Shouming Chen và cng s thc hin hi quy bin c tc
tin mt theo bin chênh lch li nhun k hoch và thc t (đo lng mc quá t
tin), kt qu nghiên cu theo đó cho thy s quá t tin có tác đng ngc chiu ti
chi tr c tc tin mt.
Rasheed , Sadaqat, Chughtai (2012) s dng phng pháp nghiên cu tng
t Shouming Chen, Hongliang Zheng và Sibin Wu (2011) đ phân tích s tác đng
ca tâm lý quá t tin ca nhà qun lý ti chính sách chi tr c tc và phân phi li
nhun ca các công ty niêm yt  Pakistan. Kt qu nghiên cu cng đng ý vi
gii thuyt v nh hng ca nhà qun lý quá t tin ti vic chi tr c tc thp  th
trng mi ni Pakistan.
Các nghiên cu  Vit Nam v tài chính hành vi c th là s quá t tin ch
yu tp trung nghiên cu v nhà đu t nh nghiên cu Trn Thi Hi Lý, Hoàng Th
13

Phng Tho cho rng s quá t tin ca nhà đu t tác đng ti mc tiêu đu t ca
h, nghiên cu ca H Quc Tun (2007), nghiên cu ca Lê t Chí (2007).
Nghiên cu v s quá t tin hay lc quan ca nhà qun lý tác đng ti các
quyt đnh tài chính cng rt hn ch và ch tp trung  quyt đnh tài tr. Trong đó
nghiên cu ca Lê t Chí (2013) cho kt qu tác đng cùng chiu ca hành vi ca
nhà qun tr, c th khuynh hng quá lc quan và quá t tin ca nhà qun tr ti
cu trúc vn ca doanh nghip. Nghiên cu ca Trn Th Thùy Dng và Quách
Ngc Minh (2013) s dng bng câu hi kho sát các nhà qun tr v tâm lý lc

quan và t tin nh hng ti quyt đnh tài tr. Kt qu nghiên cu cho thy các nhà
qun tr t tin có xu hng gia tng đòn by do h cho rng doanh nghip đang b
đnh giá thp, và đánh giá cao kh nng tng trng, kh nng sinh li trong tng
lai ca công ty, đng thi đánh giá thp chi phí phát sinh và ri ro kit qu tài chính
khi vay n là nhng nguyên nhân chính khin các nhà qun tr t tin thích vay n
khi cn huy đng vn.
Có th thy các nghiên cu  Vit Nam v hành vi nhà qun tr Vit Nam tác
đng ti quyt đnh phân phi li nhun còn nhiu vn đ cn nghiên cu. Thi M
Linh (2013) kim đnh tác đng ca s quá t tin ca nhà qun lý ti chính sách c
tc trên 142 công ty niêm yt trên HOSE trong 2 nm 2010 và 2011, cho kt qu
tng quan ngc chiu gia hai bin. Ngoài ra nghiên cu còn cho kt qu v các
bin khác tác đng ti chính sách c tc nh: li nhun trên vn ch s hu, đòn
by tài chính, d tr tin mt, b nhim v mt chính tr, t l tng trng.

14

Bng 2.1: Tóm tt các nghiên cu trc đây v s quá t tin ca nhà qun lý
và chính sách c tc
Các nghiên cu
Tác đng ca s quá t tin ti
chi tr c tc
Malmendier and Tate (2005)
Nghch chiu
Deshmukh, Goel, và Howe (2009)
Nghch chiu
Leonardo Cordeiro (2009)
Nghch chiu
Malmendier,Tate và Yan (2009)
Nghch chiu
Sanjay, Deshmukh, Anand M.Goel, và Keith

M.Howe (2010)
Nghch chiu
Shouming Chen, Hongliang Zheng và Sibin Wu
(2011)
Nghch chiu
Rasheed , Sadaqat, Chughtai (2012)
Nghch chiu
Thi M Linh (2013)
Nghch chiu
Nhìn chung, các nghiên cu trên đu có mt s đng thun cao là chính sách
c tc có mi tng quan vi s quá t tin ca nhà qun lý.

15

2.3. Lý thuyt v các yu t tácăđng ti các quytăđnh qun lý.
Nghiên cu ca Hambrick và Finkelstein (1987) cho rng các nhà qun lý có
th gia tng nh hng cng nh gim nh hng ca các quyt đnh, các yu t tác
đng đn vn đ này da trên 3 yu t c bn: cá nhân, t chc và môi trng.
Ngoài ra gn đây mt s nhà nghiên cu đ xut mt yu t mi cng có tác đng
không nh ti quyt đnh qun lý là yu t quc gia.
Các quyt đnh qun lý b nh hng bi các yu t v cá nhân nh mc đ
kim soát (Mitchell và cng s (2009)). Theo Lý thuyt đi din ca Meckling
(1976) cho rng c đông (ngi ch thc s) và Giám đc (ngi đi din thc hin
các quyt đnh ca công ty) thng có li ích mâu thun nhau, và luôn tn ti bt
cân xng thông tin. Nhà qun lý là nhng ngi làm vic thay mt cho ngi s
hu, tc là các c đông công ty. Khi ngi qun lý vì nhng li ích riêng có th
đa ra nhng quyt đnh nh hng ti công ty, trong đó c đông là ngi chu tác
đng trc tip đó, hoc c đông tn kém tin ca và sc lc đ giám sát ngi qun
lý thì vn đ chi phí đi din tn ti. Vic kiêm nhim ca ch tch hi đng qun tr
đng thi làm giám đc công ty s gii quyt đc vn đ chi phí đi din khi mà

li ích ca ngi qun lỦ đc gn vi li ích ca c đông, nhng li gia tng
quyn kim soát ca h và gia tng s t do trong các quyt đnh.
Ngoài ra các quyt đnh qun lý còn b nh hng bi các yu t t chc nh
thi gian thành lp ca công ty, quy mô, ngun lc, kh nng v vn và c cu s
hu, tng trng ca ngành (Berman và cng s (2005)). Khi mt công ty phát trin
và tr nên ln hn và ln hn, uy tín ca Giám đc điu hành thng đc tng
cng bi các công ty nh vy thng bao ham thành công và do đó, Giám đc
điu hành gia tng trách nhim và quyn hn. Nghiên cu trc đây đư phát hin ra
rng quy mô ca mt công ty thng liên quan đn quyt đnh ca mt Giám đc
điu hành vì các ngun lc kim soát kh nng thc hin các quyt đnh ca Giám
đc điu hành (Hambrick và Finkelstein, 1995). Mt nghiên cu ca Li và nhà
Tang (2010) thy rng các ngun tài nguyên công ty, đc bit là vô hình, có th cho
16

phép các giám đc điu hành d dàng quyt đnh hn. Agrawal và Knoeber (1996)
phát hin ra rng, khi các nhà qun lỦ đư phát trin các ngun lc, h có quyt đnh
qun lỦ hn. Yu t ngun lc tài chính có th kim soát vic ra quyt đnh ca mt
nhà qun lý.
Trong các cp đ ca quyt đnh qun lý, các yu t môi trng đư đc chú
ý nghiên cu nhiu nht (Crossland và Hambrick (2011)). Hu ht các bin là đc
đim ngành công nghip. Hambrick và Finkelstein (1987) lit kê các cp đ môi
trng tác đng ti quyt đnh qun lý: tính riêng có ca sn phm, tng trng th
trng, c cu ngành công nghip, n đnh ca cu, hn ch v hp pháp. Li và
Tang (2010) phát hin ra rng s không chc chn th trng, tính phc tp, tính
hn ch làm ri ro qun lý các ngành khác nhau là khác nhau, khin cho các nhà
qun lỦ cng thn trng khác nhau tùy vào môi trng. Môi trng càng phc tp,
và hn ch tính t quyt ca nhà qun lý càng cao.
Gn đây các hc gi đư bt đu thc hin cuc kho sát v cách các yu t
quc gia có th nh hng đn quyt đnh qun lý (Crossland và Hambrick (2011)).
Các nghiên cu v th trng mi ni có nhng đc trng riêng nh hng ti quyt

đnh qun lý (Li và Tang (2011)). Crossland và Hambrick (2011) đng ý rng đc
đim ngành cn phi đc nghiên cu cn thn, h cng ng h cho vic phi
nghiên cu thêm c cho yu t mc đ quc gia và tác đng ca chúng đn s t do
ra quyt đnh ca giám đc. H đư nghiên cu 15 quc gia và tìm thy rng các
giám đc  M có đc s t do trong khi ra quyt đnh nhiu nht so vi các quc
gia khác, giám đc  Nht li có s t do ít nht so vi các quc gia khác.
Crossland và Hambrick (2007) cng cho rng giám đc có t do nhiu hay ít còn
ph thuc vào chính tr quc gia và h thng xã hi. Bn cht ca s hu nhà nc
có th có tác đng nhiu ti quyt đnh mt giám đc điu hành. Hot đng kinh
doanh ca mt doanh nghip nhà nc thng b hn ch bi các mc tiêu chính tr
và xã hi ca chính ph, có th bao gm vic duy trì vic làm, thi hành, kim soát
và đnh hình theo các chin lc công nghip , hoc thm chí hot đng theo đng
17

c chính tr ca cán b ch cht ( Clarke , 2003). Ngoài ra, doanh nghip nhà nc
thông thng ph thuc vào nhà nc đi vi mt s ngun tài nguyên thit yu
nh vn tài chính, ngun cung cp chính, phân phi sn phm, và lao đng
(Aharoni (1986)), và s ph thuc nh vy cho phép các chính ph đ thc hin
kim soát và can thip chính thc cng nh không chính thc mt cách rng rãi
(Lioukas và cng s (1993)). Các giám đc điu hành ca các doanh nghip nhà
nc do đó có th phi đi mt vi khó khn hn trong vic ra quyt đnh và và tính
t quyt suy gim đáng k.

18

3. Phngăphápăvàăd liu nghiên cu
3.1. Xây dng gi thuyt
3.1.1. Gi thuyt v miătngăquanăgia quá t tin ca nhà qun lý và chính
sách c tc
Quá t tin là s đánh giá quá cao ca kh nng riêng ca bn thân, đc bit là

khi mt công vic liên quan đn mt vic không có s chc chn cao (Russo JE,
Schoemaker PJH (1992)). Khi giám đc điu hành là quá t tin v s tng trng
trong tng lai ca h, h thích đu t thu nhp ca h đ thúc đy tng trng cho
công ty ch không phi là chi tr c tc cho các c đông (Deshmukh và cng s
(2009)). Nghiên cu ca Cordeiro (2009) cng cho kt qu tng t: các nhà qun
lỦ có xu hng t tin hn, chi tr c tc ít hn. Nghiên cu ca Shouming Chen,
Hongliang Zheng và Sibin Wu (2011) tìm thy mi quan h ngc chiu gia s
quá t tin ca nhà qun lý và chính sách c tc.
 Vit Nam khi mà khi mà th trng đc còn non tr, yu t hành vi tác
đng nhiu ti th trng, tác gi đa gi thuyt là:
H1: Nhà qun tr quá t tin s chi tr c tcăítăhnănghaălàăs có mi
quan h ngc chiu gia s quá t tin ca nhà qun tr và chi tr c tc ca
doanh nghip.

19

3.1.2. Gi thuyt v s nhăhng ca binăđiu tit ti quytăđnh qun lý
3.1.2.1. Yu t cá nhân
Mt giám đc điu hành đng thi cng là ch tch hi đng qun tr có th
s dng quyn lc ca mình đ thúc đy các d đnh ca h mà không xem xét nhu
cu ca các c đông. Bi vì la chn phân phi li nhun thng ph thuc vào
cách các công ty phát trin, qun lý cp cao s nghiêng nhiu hn đ đu t thu
nhp cho s tng trng trong tng lai. iu này có th đúng hn  Vit Nam bi
vì Vit Nam đang có nhiu c hi đu t. Kiêm nhim đng ngha qun lý cp cao
có th làm điu h thích mà không b kim tra chéo (Hayward & Hambrick nm
1997; Mizruchi, 1983). Nh vy khi giám đc điu hành và ch tch hi đng qun
tr là mt, h có quyn t quyt hn đ cho phép đa ra nhng quyt đnh vì li ích
riêng và có th ri ro hn, chng hn không chia c tc. Ta có gi thuyt:
H2:  Vit Nam, miătngăquanăgia chính sách c tc và s quá t tin
ca nhà qun lý s đcăgiaătngăbi vic kiêm nhim chc v

3.1.2.2. Yu t t chc, công ty
Mt yu t v mt t chc tác đng ti quyt đnh qun lý là ngun lc ca
công ty. Trong các ngun lc thì tin mt nm vai trò quan trng vì tính thanh
khon cao nht. Nghiên cu Scarborough và Zimmerer (2006) cho thy mt s
doanh nghip nh, li nhun vn không th thành công trong dài hn nu h không
th qun lý dòng tin ca h mt cách hiu qu. Mt công ty có th có li nhun cao
qua các nm nhng không có tin mt thì nhà qun lý vn không th t do trong các
quyt đnh ca mình. Khi giám đc điu hành có ngun lc tài chính ln nh tin
mt, h tin rng trong tng lai s có nhng c hi tt vi li nhun cao, h có th
đu t tin vào d án tng lai đ tn dng c hi. Nh vy, khi công ty có nhiu
tin mt các giám đc điu hành s có th d dàng quyt đnh hn. Theo tác gi, các
công ty Vit Nam cng không nm ngoài quy lut đó, ta có gi thuyt nh sau:

×