Tải bản đầy đủ (.docx) (25 trang)

Thuyết trình môn văn hóa doanh nghiệp và đạo đức kinh doanh chủ đề Mại dâm vấn đề nhức nhối của cộng đồng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (395.38 KB, 25 trang )

TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ TP. HỒ CHÍ MINH
KHOA QUẢN TRỊ KINH DOANH
MÔN: VĂN HÓA DOANH NGHIỆP VÀ ĐẠO ĐỨC KINH DOANH
o0o
ĐỀ TÀI:
MẠI DÂM
VẤN NẠN NHỨC NHỐI CỦA CỘNG ĐỒNG
GVHD: TS. HUỲNH THANH TÚ
Lớp: Cao Học QTKD Đêm 7 – K22
NHÓM 4
TP. HỒ CHÍ MINH – Tháng 04/2014
CHỦ THỂ: TRAI BAO, GÁI BAO - NHỮNG NGƯỜI LÀM NGHỀ BÁN DÂM
Mại dâm là hiện tượng phổ biến và được báo chí nói đến khá nhiều trong xã hội.
Khi nhìn về nghề nghiệp này, thông thường cộng đồng thường có cái nhìn rất khắt khe và
“kết tội” những cá nhân này là những người đi ngược luân thường đạo lý, gây tổn hại về
giá trị đạo đức, phá hoại hạnh phúc bao gia đình khiến tan cửa nát nhà, là virus lan truyền
các căn bệnh xã hội, là vấn nạn nhức nhối của cộng đồng…
Thế nhưng, có phải rằng những người đang hành nghề bán dâm thật sự là “những
tội đồ”? Hãy một lần lắng nghe câu chuyện của họ để hiểu hơn về họ, về công việc của
họ và những đánh giá khách quan, công bằng hơn.
A. NHỮNG NGƯỜI BÁN DÂM – CHÚNG TÔI LÀ AI?
Mại dâm, làm đĩ hay bán dâm là hoạt động dùng các dịch vụ tình dục ngoài hôn
nhân giữa người mua dâm và người bán dâm để trao đổi với tiền bạc, vật chất hay quyền
lợi. Trong xã hội học và tội phạm học, theo nghĩa rộng, mại dâm có thể được định nghĩa
như việc trao đổi sự thỏa mãn tình dục để lấy tiền hoặc bất cứ một giá trị vật chất nào.
(Theo wikipedia)
Trai bao, gái bao là những người hành nghề mại dâm. Họ có thể là bất cứ ai trong
xã hội: sinh viên, công nhân, người lao động, người độc thân, người có gia đình, Bất cứ
ai vì một lý do nào đó đều có thể bước vào con đường làm trai bao, gái bao.
B. NHỮNG NỖI LÒNG VÀ NỖI NIỀM
1. Bối cảnh đẩy đưa chúng tôi đến với nghề


a. Câu chuyện của một gái bao
Tôi sinh ra và lớn lên ở một huyện miền núi của một tỉnh miền trung khô cằn sỏi
đá. Cuộc sống chúng tôi ai cũng vất vả lo toan trăm bề, cuộc sống thiểu thốn bán mặt cho
đất, bán lưng cho trời. Cơm còn không đủ ăn thì những thứ đẹp đẽ sang trọng khác được
xem là ước mơ lớn cả đời của chúng tôi và ao ước, khát vọng đổi đời như là một thứ gì
đó ăn sâu vào tâm trí chúng tôi và hiện hữu ở đó như đó là lẽ sống mà chúng tôi phải có
vậy.
Gia đình tôi nghèo, tôi chỉ đến lớp học biết mặt con chữ rồi cũng ở nhà đỡ đần gia
đình. 16 tuổi, tôi thoát ly khỏi gia đình, một mình vào thành phố - nơi mà tôi chỉ được
nghe kể qua lời kể của những người hàng xóm khi họ có dịp đi vào thành phố. Một đứa
con gái bé nhỏ, không có gì trong tay, xa lạ với tất cả mọi thứ.
Ba mẹ ít học nhưng ba mẹ tôi là người lương thiện và không muốn con cái của
mình phải làm những điều bị người khác coi khinh, chính vì thế tôi cũng nghe theo lời ba
mẹ: “tìm nghề lương thiện mà làm”. Tuy nhiên, lúc đi làm sao tôi biết được nghề nào là
lương thiện và nghề nào là không lương thiện, và tôi cứ nghĩ rằng khi lên thành phố thì
chắc chắn sẽ làm được nhiều tiền và cũng không hề biết rằng muốn kiếm được nhiều tiền
tôi phải mất đi nhiều thứ.
Tôi bắt đầu đi làm với đủ thứ công việc khác nhau, vì không có bằng cấp học hành
nên tôi chỉ có thể làm công việc phục vụ, bưng bê cho người ta, với một mong muốn là
có tiền gửi về cho ba mẹ. Nhưng cuộc sống vốn dĩ có những thứ ta không thể lường trước
được, tiền công kiếm được của tôi cũng chỉ đủ cho tiêu dùng cá nhân.
Một sự việc đã xảy ra và cuộc đời tôi thay đổi từ đó. Ba tôi bị tai nạn nghiêm trọng
và phải nằm viện, gia đình là tìm hết mọi cách mà vẫn không có tiền thuốc thang chạy
chữa cho ba, đành phải đưa ba về nhà. Nhìn ba, nhìn mẹ, nhìn em tôi không thể chịu
đựng được, trong đầu tôi giờ chỉ có một việc là làm sao có tiền chữa bệnh cho ba. Biết
được hoàn cảnh của tôi, một chị cùng làm với tôi mới nói rằng, nếu em muốn có tiền thì
đi theo chị. Và tôi đã đi theo chị, và đưa cuộc sống của
mình rẽ sang một ngã khác.
Cuộc sống của tôi quẩn quanh ngày này qua ngày
khác, gắn liền với ánh sang dập dìu, tiếng nhạc xập

xình, mùi bia mùi rượu mùi thuốc lá nơi quán bar đông
người. Bơ vơ giữa dòng đời oan nghiệt, bị sóng gió cuộc
đời cuốn đi lúc nào không hay trong cuộc chiến
mưu sinh đầy cùng cực để lo cho bản thân và những
người thân đang sống khổ sở, thiếu thốn nơi quê nhà,
tôi đã trở thành một gái bao
b. Câu chuyện của một trai bao
Trước đây, tôi là một đứa con trai ngoan của ba mẹ. Học kỳ nào, tôi cũng luôn là
một đứa học sinh khá của lớp. Tuy không học giỏi xuất sắc, nhưng ba mẹ tôi luôn tự hào
về em. Nhà tôi lại thuộc diện khá giả, nên ba mẹ chỉ cần tôi giữ vững phong độ học tập
như thế cũng đủ hãnh diện để xin cho tôi vào một nơi làm việc cao cấp nào đó rồi.
Nhưng cuộc sống thường không bao giờ như ý muốn của con người. Vào giữa
năm thứ nhất đại học, bố tôi – người trụ cột trong gia đình tôi đã qua đời do bị tai nạn
trong chuyến đi công tác dài này. Mẹ tôi vì không chịu nổi cú sốc này cũng ngày một tàn
tạ, héo mòn và ốm đau liên miên. Từ một đứa con trai
được cưng chiều lúc đó tôi ngã quỵ vì tiếc thương bố.
Nhưng rồi thấy mẹ mãi như vậy nên tôi cũng phải đứng
lên trở thành người đàn ông cứng rắn trong nhà để cáng
đáng và lo toan mọi việc.
Bố tôi vừa nằm xuống chưa xanh cỏ thì mẹ tôi bị
chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Dù chưa phải giai đoạn
cuối nhưng số tiền điều trị hết đợt này đến đợt khác cũng
rất tốt kém. Mẹ tôi lại rất hay ốm đau vặt nên của nải
trong nhà cứ dần đội nón ra đi.
Gia đình bắt đầu gặp khó khăn. Tôi theo lời rủ rê
của người bạn cũ làm trai bao kiếm được tiền nhanh và
nhiều nên đã chọn công việc này. Thế là 20 tuổi tôi bắt đầu bập bẹ trở thành một “trai
bao” và cứ sau một vài lần đầu còn bỡ ngỡ, tôi nhắm mắt đưa chân lún sâu từ bao giờ
không hay.
Công việc đẩy đưa, tôi không chỉ làm trai bao cho những gái già lắm tiền tôi còn

phải là trai bao cho những người đàn ông đồng giới. Và ở thế giới nào của họ, tôi cũng
đều thấy bản thân thật thảm hại. Mẹ tôi đến giờ vẫn chưa biết chuyện này vì mẹ tôi sức
khỏe rất yếu nên rất ít khi ra khỏi nhà. Nếu mẹ tôi biết thì chắc sẽ đau lòng lắm!
Nhiều lúc tôi đã muốn dừng lại
2. Nỗi khổ khi làm nghề
a. Trong công việc
Làm trai bao, gái đứng đường không phải công việc đơn giản như người khác
nghĩ. Cả đêm đi như thế ban ngày chỉ muốn ngủ thật nhiều. Ngủ đến chiều tối hôm sau
mà vẫn còn thèm, mà khi dậy lại đến giờ phải ra đường… Khách gọi lúc nào thì phải sẵn
sàng có mặt, không sẽ mấy khách.
Lúc mới vào nghề mỗi tuần tôi tiếp khoảng 7-10 khách, trong đó có những ngày
tôi tiếp đến bốn lượt khách. Nếu may mắn thì gặp được khách tử tế, bo nhiều, nhưng
thường thì không ít lần tôi gặp phải những khách hàng khó tính, thô lỗ chà xéo thân thể
tôi không kém gì cưỡng bức, thậm chí có khách hàng không vừa ý họ sẵn sàng đánh đập
hành hạ như thể tôi là một con vật xấu xí khiến họ gai mắt.
Một trong số những rủi ro chúng tôi thường gặp phải trong công việc là bị khách
hàng bạo hành. Việc bạo hành trai bao, gái bán dâm như chúng tôi còn kinh khủng hơn
nhiều lần so với bạo hành tình dục thông thường trong gia đình, bởi giữa chúng tôi và
“khách hàng” không có mối ràng buộc nào. Hơn nữa, nếu có bị bạo hành, chúng tôi cũng
phải âm thầm chịu đựng chứ không thể cầu cứu vào ai
Chúng tôi còn thường bị chính chủ chứa hành hạ vì không nghe lời. Mỗi lần đánh
chúng tôi, họ dã man lắm. Họ túm tóc đánh, đá rồi đập đầu chúng tôi vào tường. Họ bảo
nếu không tiếp khách sẽ rạch mặt. Chúng tôi thường bị nhốt biệt lập cho đến khi chịu tiếp
khách.
Không chỉ bị đánh đập, nhiều chị em chúng tôi còn bị quỵt tiền…Bọn chủ chứa
thường rất khéo mồm, chúng gạ gẫm, dụ dỗ, đưa ra lý do: Khách trả bao nhiêu sẽ đưa cho
chúng tôi 50% nhưng thực sự chúng tôi cũng không biết khách trả bao nhiêu. Ở chỗ tôi
làm, họ bắt phải đặt cọc trước, nếu vì lý do nào đó tôi bị đuổi thì toàn bộ tiền cọc đó
thuộc về người ta.
Trong nghề này chúng tôi không thể tránh khỏi tình trạng bị ép buộc quan hệ, bị

đánh đập và không được trả tiền. Luôn có những vị khách còn kề dao vào cổ để đe dọa,
ép quan hệ. Quan hệ xong mà còn “cứng đầu” đòi tiền thì chỉ có nước “ăn đập”. Vì thế,
đa số những người như chúng tôi làm nghề đều nhắm mắt buông xuôi, đến lúc xong mà
còn sống sót thì mới biết là mình may mắn. Thậm chí, sau khi dã làm cho chúng thỏa
mãn cơn say dục vọng, còn tiếp tục bị mang ra làm “bia đỡ đạn”, làm “quả đấm” để
khách làng chơi thoải mái chửi bới, đay nghiến, trút giận bằng những lời lẽ không thể thô
tục hơn.
Còn những lần bị đánh ghen tơi bời của vợ, chồng, bồ của khách. Luôn vẫn biết
có cầu thì mới có cung ,nhưng sau những cuộc mua bán nỗi lo sợ bị gia đình người nhà,
vợ, người yêu của khách hàng tìm đến đánh ghen, dằn mặt lúc nào không thể lường trước
được. Đã có không ít vụ đánh ghen cực kỳ hung bạo đã diễn ra, có những vụ đã cướp đi
tính mạng của những người mà chúng tôi từng biết.
Ngoài bị đánh ghen, bạo hành thì việc bị cướp giật vẫn luôn rình rập chúng tôi
từng ngày từ giờ. Một số băng nhóm cướp giật thường giả làm công an đi truy bắt các đối
tượng mại dâm rồi sau đó cướp hết tài sản của chúng tôi.
Vết thương bị đánh đập còn có thể lành nhưng bị bị mắc những căn bệnh xã hội,
những căn bệnh không thuốc chữa còn đau đớn, xót xa hơn nhiều lần. Khi làm nghề này,
chúng tôi có nguy cơ cao bị các bệnh lây qua đường tình dục (HIV, lậu, giang mai, ).
Trong nhiều trường hợp, chúng tôi gặp phải những tình huống bất khả kháng như khách
say xỉn, nhất quyết không chịu dùng các biện pháp quan hệ tình dục an toàn. Để “chiều”
khách, không ít người trong chúng tôi đã phải chấp nhận nhắm mắt làm ngơ và hệ quả là
bị lây bệnh từ khách.
Là nghề bị nghiêm cấm nên khi chúng tôi những người đã chấp nhận theo con
đường này cũng đã chấp nhận với việc vào trại - ra trại. Đối với xã hội, các trại cải tạo là
nơi để các gái/trai mại dâm được giáo dục lại với mục đích giúp họ gột rửa sai lầm để làm
lại từ đầu. Tuy nhiên khi ra khỏi đây, không phải con đường hoàn lương đã được mở ra
trước mắt bởi con đường ấy với những thân phận đã dính vào cái mác mại dâm luôn
không hề dễ dàng
b. Trong cuộc sống
Hàng ngày, chúng tôi phải đối diện với sự ghẻ

lạnh, với ánh mắt tò mò, giễu cợt, với cái nhìn dè bỉu,
với thái độ ghê tởm và khinh bỉ của người đời. Đằng sau
những cuộc mua bán thân xác, vui chơi trụy lạc là tột
cùng của tủi nhục và đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mỗi chúng tôi, ai cũng có ước mơ riêng, ai cũng có khát
vọng về cuộc sống tốt hơn nhưng cuộc đời xô đẩy, và
trong cơn bí bách của cuộc đời, chúng tôi đã không còn con đường nào khác để đi. Rõ
ràng, khi đứng ở bước đường cùng, ở ranh giới phải lựa chọn giữa chết đói trong cùng
cực và được tiếp tục sống dù có nhớp nhơ thì không phải ai cũng đủ may mắn để tìm
được chỗ bấu víu hay đủ tỉnh táo để có được những tính toán sáng suốt.
Đôi lúc, quá tủi nhục và mệt mỏi với nghề, chúng tôi đã có ý định từ bỏ. Nhưng
rồi sao, một người không học hành, không bằng cấp, người lạ thì họ không nhận, người
quen thì họ coi thường, công việc đàng hoàng đối với chúng tôi là quá khó và áp lực kinh
tế vẫn như lưỡi hái tử thần đeo đẳng mãi trên đầu chúng tôi. Để duy trì cuộc sống cho bản
thân và gia đình, nhiều người trong chúng tôi buộc phải quay trở lại nghề cũ. Và cuộc
sống cứ thế tiếp diễn, chúng tôi lại tiếp tục mải mê vật lộn với cuộc sống mưu sinh không
hề nhàn hạ này. Đâu có nhiều thời gian để bàn tính cho việc bỏ hay không bỏ, trước mặt
chúng tôi là cơm-áo-gạo tiền, là gánh nặng gia đình đang nặng trĩu trên vai. Dù cuộc đời
có chua chát đến đâu, nhiệm vụ của chúng tôi là phải nai lưng ra làm việc để tồn tại, để lo
cho cuộc sống hiện tại và chuẩn bị cho tương lai. Nhiều lần nhìn nhau mà xót xa ngầm
hiểu, đâu ai có tuổi thanh xuân đủ dài để làm mãi cái nghề “buôn hương bán phấn” đâu,
thôi thì cực mấy cũng phải ráng, thêm được chút nào thì hay chút đó.
Cũng là một con người bình thường, chúng tôi xem hạnh phúc gia đình là thứ quý
giá trong cuộc đời. Tôi khát vọng và cố gắng để duy trì niềm hạnh phúc mong manh dễ
vỡ ấy với nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó khi gia đình biết tôi đang làm gì thì họ sẽ như
thế nào. Liệu họ sẽ chửi mắng tôi, coi thường tôi, tủi nhục vì tôi hay thậm chí ruồng bỏ
tôi? Nhiều chị em trong số chúng tôi, hạnh phúc về một mái ấm gia đình đã vỡ tan theo
mây khói, từng bước rời xa theo ánh mắt héo úi vì hy vọng vụn vỡ theo từng cuộc “mua
bán kì kèo” cùng bao nỗi nhục nhã, ê chề.
Nhìn thấy người ta hạnh

phúc đầm ấm bên gia đình, tôi cũng
ước mình được như vậy, có chồng
để dựa vào, có con để thương yêu,
có gia đình để chăm sóc. Nhưng rồi
tôi chợt nhận ra thứ ước mơ và
niềm tin đó sao mịt mùng và xa vời
lắm. Cái tôi nhận được là sự khinh
thường của xã hội vậy liệu mấy ai
dám can đảm để lấy những người
như tôi, và có chắc rằng tôi sẽ may
mắn gặp được người đàn ông can
đảm chung sống cả đời mà không
suy nghĩ về quá khứ của tôi. Trong
mắt người đời, chúng tôi là loại gái bán thân vì tiền, bán thể xác vì danh, đổi trinh trắng
để lấy về một màu đen của sự trượt ngã. Theo cái nhìn của xã hội, là loại đứng đường vẫy
gọi, là thứ mồi chài đàn ông, là kẻ chuyên bán giấc ngủ êm đềm vì ma lực đồng tiền.
Trong mắt đàn ông là sự giải khuây. Trong mắt đàn bà là sự đe dọa, là hiểm họa, là vết
nhơ của trang giấy trắng, là mặt trái của cuộc sống khiến những mối quan hệ chính đáng
bị tan vỡ.
C. CÔNG BẰNG TRONG PHÁN XÉT
1. Cách nghĩ về Nghề nghiệp mà mỗi người chọn lựa
Trai bao hay gái bao cũng là một công việc, cũng phải bỏ sức lao động, “vốn tự
có” ra để kiếm tiền chứ không xin xỏ, lấy không của ai điều gì. Chính vì vậy, thiết nghĩ
công việc này cũng cần có cái nhìn công bằng hơn, không đáng phải chịu những nhục
nhã, khinh rẻ hay lăng mạ của mọi người.
Chúng tôi coi đó là một cái nghề, một cái nghề làm ra tiền nuôi sống chính bản
thân chúng tôi rất nhiều người thân khác. Người ta có tiền mua thứ người ta cần còn
chúng tôi bán thứ người ta cần. Nhiều người cho rằng đồng tiền đó là đồng tiền dơ bẩn,
nhưng chúng tôi coi đó là công sức của mình, chúng tôi không trộm cắp, không lừa lọc ai
hết.

So với các nghề nghiệp khác, chúng tôi nhận lấy về mình nhiều tủi hổ và nỗi sợ
hãi hơn rất nhiều. Chúng tôi đau đớn, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần vì phải chạy đua
với thời gian, sợ cảnh sát, sợ bệnh tật, sợ ánh nhìn của những người xung quanh…Bước
vào công việc này đồng nghĩa với việc chúng tôi phải đánh đổi thân xác, tuổi trẻ và cuộc
sống của mình để có được đồng tiền của khách.
Mặt khác, nếu nhìn một cách khác hơn thì nghề của chúng tôi đã giúp đáp ứng cho
nguyện vọng của những khách hàng có nhu cầu sinh lý cao nhưng chưa được thỏa mãn
(do chưa lập gia đình, chưa có người yêu, hoặc đời sống vợ chồng không như ý) nên thiết
nghĩ công việc này sẽ tồn tại như một lẽ tất yếu trong mọi xã hội, chỉ là dưới hình thức
nào mà thôi. “Nếu không có chúng tôi, xã hội sẽ lâm vào một tình trạng giống như một
cái nồi áp suất bị khóa van an toàn”
Nhiều đàn ông lấy lý do "nhu cầu sinh lý” để biện hộ rằng việc mua dâm là không
xấu. Nhưng ngược lại, chẳng ai có thể chấp nhận vợ con của mình đi mua, bán dâm,
không ai muốn lấy gái điếm làm vợ, cũng không ai dám công khai chuyện mua dâm trước
gia đình và cộng đồng. Họ thấy nhục nhã khi vợ con mình trở thành công cụ thỏa mãn
dục vọng cho kẻ khác, nhưng lại tự cho mình cái quyền làm vậy với vợ con người khác.
Tư duy đầy mâu thuẫn này thể hiện sự thiển cận, ích kỷ, thiếu tiết chế bản thân và vô
trách nhiệm với xã hội của những con người này. Đó chính là lối suy nghĩ "miễn là vợ
con mình đoan chính, còn vợ con người khác thì cứ việc lao vào vũng bùn ô nhục để cho
mình thỏa lòng dâm dục". Nói như vậy để thấy rằng, việc đánh giá bất cứ một nghề
nghiệp nào cũng cần cái nhìn khách quan, từ nhiều góc độ để đảm bảo không bị phiến
diện, chủ quan.
2. Nhân vô thập toàn
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng không ít thì nhiều có những góc khuất hoặc
xấu xí, hoặc vì một lý do nào đó không mong muốn mà vô tình bị “nhúng chàm”. Con
người ta dù là ai, địa vị ra sao hay làm nghề nghiệp gì thì cũng sẽ có những bí mật riêng,
điểm hạn chế hay nỗi khổ tâm riêng. Và chúng tôi cũng là con người…
Ai ai trong đời cũng có một thân xác để trân trọng nhưng vì mưa lũ cuộcđời, thân
xác của chúng tôi bị chà đạp nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi không hề chăm
chút cho tâm hồn mình. Chúng tôi cũng những khát khao, có những ước mơ, có những

người thân yêu cần quan tâm, chăm sóc, che chở. Lẽ dĩ nhiên không ai biết điều không
tốt mà cố làm nếu không có nỗi khổ, tâm sự riêng, chúng tôi cũng vậy thôi.
KẾT
Dù xuất phát điểm ra sao và bước trên con đường nào, thẳm sâu trong bản tính của
con người đều là sự hướng thiện. Là những gái bao, trai bao, trái tim chúng tôi lại càng
đa cảm hơn bất cứ ai. Trái tim chúng tôi khát khao yêu thương và không ngừng ước mơ
về một cuộc sống tươi đẹp về phía trước.
Thanadda Sawangduean
- người đã có cuộc đời hơn hai
mươi năm làm gái mại dâm
xuyên quốc gia - trong cuốn tự
truyện về đời mình đã thốt lên
rằng: “Trên đời này còn có
nhiều điều mà bạn cần phải
biết và còn có những điều
khiến bạn phải thốt lên:
Chuyện này cũng có thể xảy ra
được sao? Nó có thật
sao? Tôi muốn trở thành
người lương thiện như bao
người khác, muốn bỏ lại quá
khứ đen tối sau lưng. Nhưng
tôi cũng không chắc sẽ dừng
lại như thế này được bao lâu và sẽ còn phải lên đường nữa hay không?” (trích “Tôi là Ê-
ri”). Điểm kết cho chặng đường u tối với những ngươi như Thanadda, như chúng tôi, thật
sự chưa bao giờ là rõ ràng và dễ dàng.
Qua những điều đã chia sẻ, chúng tôi hy vọng rằng, mọi người sẽ có cái nhìn bao
dung và đồng cảm hơn với những số phận đã, đang trót lỡ dấn thân vào con đường làm
nghề mại dâm như chúng tôi. Có thể chúng tôi đã không có nhiều cơ hội lựa chọn trong
quá khứ, nhưng với ánh nhìn yêu thương và trái tim rộng mở hơn của xã hội, có lẽ và biết

đâu đấy, chúng tôi sẽ có thêm tự tin và động lực để viết những chương mới tươi sáng hơn
cho tương lai.

KHÁCH THỂ: NGƯỜI MUA DÂM
1. MỘT SỐ QUAN ĐIỂM
1.1. Tình dục là một nhu cầu tất yếu
i. Nhu cầu tình dục là tự nhiên, do đó mại dâm luôn tồn tại như một hình thức tự
nhiên.
ii. Mại dâm sẽ giải tỏa nhu cầu bản năng cho nam giới, giảm đi số vụ hiếp dâm
iii. Mại dâm chỉ là sự "trao đổi cá nhân" mang tính tự nguyện, bán dâm cũng là "lao
động", nghiêm cấm mại dâm là "vi phạm tự do cá nhân".
iv. Các nước tiên tiến đều hợp pháp hóa mại dâm.
v. Người đàn ông mua dâm vì không có vợ hoặc người vợ không thỏa mãn tình dục
cho họ.
1.2. Một số minh chứng
Từ xưa đến nay, nạn mại dâm vẫn tồn tại và có thể xem nó là một nghề có lâu đời
nhất từ trước đến nay. Qua bao nhiêu ngàn năm thăng trầm của lịch sử, nạn mại dâm
vẫn tồn tại. Điều đó nói lên điều gì?
Ở nhiều nước, mại dâm được xem là nghề nghiệp hẳn hoi, có chứng chỉ hành nghề,
có đóng thuế cho nhà nước. Có người đàn ông bình thường nào dám khẳng định rằng
trong suốt cuộc đời mình tôi chưa mua dâm lần nào? Đừng xem người đàn ông mua dâm
là người xấu xa, cần phải lên án. Trên thế giới, chưa thấy nước nào xử lí hình sự đàn ông
mua dâm. Vậy phải chăng việc mua dâm không phải là điều gì quá xấu xa?
Trong một xã hội công nghiệp hóa như hiện nay, hằng ngày con người phải bận rộn
mưu cầu hạnh phúc cho bản thân, gia đình của mình thì đàn ông là người chịu nhiều áp
lực hơn phụ nữ rất nhiều. Ngày nay, đàn ông thường lập gia đình rất trễ. Để giải quyết
nhu cầu sinh lý, rất nhiều đàn ông thường đi mua dâm. Một điều tế nhị này: phụ nữ có thể
không quan hệ tình dục một tháng, một năm cũng không sao nhưng đàn ông thì khác. Có
những người đàn ông không quan hệ tình dục trong một tuần, một tháng thì chịu không
nổi, mất cân bằng sinh lý, tinh thần hoảng loạn, làm việc mất tập trung. Điều ai cũng biết

đó là nam cũng như nữ, sau khi quan hệ tình dục xong, tinh thần minh mẫn, thoải mái,
sáng tạo, năng suất lao động tăng lên Không ít trường hợp vì để giải quyết nhu cầu sinh
lý rất đỗi bình thường của con người, những người đàn ông phải đi hiếp dâm rồi bị xử lý
hình sự, ngồi tù hàng chục năm trời. Nếu các bạn có người thân là những người đàn ông
bị ở tù vì tội hiếp dâm các bạn sẽ nghĩ như thế nào? Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tôi đoán
rằng không ít các bạn nói “ Lúc nào bí quá thì đi mua dâm đi, chứ để lâu ngày thì nó điên
mất, rồi phạm tội hiếp dâm”. Nếu tôi trong truờng hợp này, tôi thà đi mua dâm, nếu tôi bị
bắt thì chỉ bị xử lý hành chính còn hơn tôi có nguy cơ phạm tội hiếp dâm, rồi bị xử lý
hình sự, phải ngồi tù và gây ra không biết bao nhiêu hệ lụy của xã hội. Tóm lại, quan hệ
tình dục là nhu cầu hết sức tự nhiên của con người.
Trên khía cạnh đạo đức, nhiều người phản đối mại dâm vì cho rằng tình dục phải
luôn gắn với tình yêu, nó là cái chỉ có thể trao tặng nhau, chứ không thể đem ra mua bán
được. Rằng khi mua bán tình dục thì chúng ta chỉ còn lại phần “con”, chứ không còn
phần “người” nữa. Quan điểm này rất lãng mạn, nhưng đáng tiếc nó không thực tế. Đòi
hỏi tình dục phải gắn liền với tình yêu thì cũng giống như đòi hỏi hôn nhân luôn phải gắn
với tình yêu vậy. Nếu bắt hôn nhân phải luôn đi cùng tình yêu thì có lẽ phải giải thể hơn
nửa các cặp vợ chồng hiện nay. Rồi nếu lại bắt là hôn nhân phải đi kèm với tình dục, thì
lại phải giải thể thêm một nửa trong số những hôn nhân còn lại. Khía cạnh đạo đức của
mại dâm hiện nay không còn là đề tài để tranh cãi ở phần lớn các nước - người trưởng
thành và không bị ép buộc thì có quyền tự chủ về thân thể, và có lựa chọn cá nhân.
Đây là một nhu cầu tất yếu của con người, cũng giống như hít thở, ăn cơm và
uống nước
- Nên ví thử một thanh niên không đẹp, ăn nói cũng chẳng mấy có duyên, tài chính
không là thế mạnh, thì tốt nhất anh ấy nên "gay" luôn cho rồi, vì nhiều khả năng anh này
sẽ lớn lên, trưởng thành và già đi không một mảnh tình vắt vai, lúc chết bia mộ ghi hai
chữ rõ to: đồng tử. Thế là nghề bán hoa ra đời, xem như những người kém may mắn kia
cũng có một cơ hội thi thố với đời, bản năng đàn ông cũng có dịp được dùng đến.
- Và cũng không phải người đàn ông nào cũng có điều kiện xây dựng gia đình.
Người có gia đình rồi không hẳn đã hòa hợp với bạn đời. Nhưng bản năng kia, thứ mà
được trời sinh ra để duy trì nòi giống, vẫn phải lên tiếng như là phổi cần không khí, như

bao tử cần thức ăn.
Và liệu đàn ông có chết không nếu không có tình dục?
- 99% đàn ông sẽ vội vàng trả lời ngay: chết chắc (Anh thứ 100 bận may vá thêu
thùa nên không tham gia khảo sát). Trên thực tế không thể kiểm chứng nổi câu trả lời này.
Có lẽ không chết ngay đâu, cũng sống được một thời gian tương đối. Nhưng kiểu của
cuộc sống vất vả, thiếu thốn, căng thẳng và mệt mỏi.
- Và dù là khách dạng nào đi nữa, những người can đảm đi mua hoa cũng đáng xếp
vào hàng quân tử. Họ có nhu cầu và họ trả tiền cho việc đó, đôi bên tự nguyện, không ai
ép uổng, không ai lừa mị ai. Xã hội sẽ lên án họ mỗi ngày, nhưng họ có thể tự hào mình
không phải là cây cuốc có chân, không lừa đảo ai, không ruồng rẫy ai. Làm đàn ông, mấy
ai dám tuyên bố “Tui không có nhu cầu”, hay “Không, tui sẵn sàng nhịn để chờ đến ngày
xuất giá”?
Vậy theo các bạn, mua dâm có là suy đồi đạo đức hay không?
2. TÂM SỰ CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG MUA DÂM (TRƯỜNG HỢP ANH NGUYỄN
VĂN HÊN)
Tôi cũng biết nhiều người đàn ông mua dâm với những lý do khác nhau và tôi
không phán xét họ. Tôi cũng có người bạn tâm sự rằng “Ức chế vì vợ hễ giận là cấm
vận” tôi cũng tưởng chẳng bao giờ mình sẽ chẳng bao giờ gặp phải. Nhưng oái ăm thay
tôi lại rơi vào hoàn cảnh éo le này. Vợ tôi bắt đầu dừng “chuyện ấy” với tôi từ khi cô ấy
bước sang tháng thứ 7 của thời kỳ mang thai. Tôi cũng hiểu điều này nên không có ý đòi
hỏi hay bức xúc gì cho lắm. Như nhiều người đàn ông khác, tôi vừa rèn luyện sức chịu
đựng cũng như tự “xả” chứ không có ý định gì không phải với vợ. Nhưng giờ vợ tôi sinh
em bé đã đến tháng thứ 4 mà vẫn cấm vận “chuyện ấy” với tôi là sao? Tôi đã tìm gặp các
bác sỹ tư vấn để hỏi và được trả lời như sau: “Sau khi sinh, cơ thể phụ nữ cần có thời
gian để hồi phục, thường kéo dài khoảng sáu tuần lễ, gọi là thời kỳ hậu sản. Sau sinh 6
tuần là có thể quan hệ vợ chồng trở lại, nhưng có nhiều chị em, vì mới sinh con còn mệt
do việc chăm sóc con, cho con bú, lại nghe theo kinh nghiệm dân gian nên ít quan tâm
đến vấn đề này. Một số trường hợp do thay đổi hoóc-môn trong cơ thể có thể dẫn đến sự
thay đổi về cảm xúc, biểu hiện: ít ham muốn, hay cáu gắt, lo lắng, mệt mỏi. Vì vậy, người
chồng cần có thời gian chăm sóc vợ nhiều hơn. Thêm nữa, sau khi sinh con, người phụ

nữ thường có biến động lớn về giải phẫu và sinh lý, tác động đến tình cảm, nên bạn nên
cảm thông, chia sẻ, động viên chăm sóc về tinh thần, tâm sự với vợ nhiều hơn, thể hiện
sự quan tâm một cách chu đáo về mọi mặt. Sau đó mọi việc sẽ trở lại bình thường.”
Tôi nghe lời bác sỹ, đã chăm sóc vợ nhiều hơn, gần gũi, quan tâm chu đáo hơn thậm
chí còn khiến cô ấy ngạc nhiên và hạnh phúc về cách chiều vợ của tôi. Tôi cũng thỉnh
thoảng hỏi han, tâm sự và gợi ý “chuyện ấy”. Vậy mà vợ tôi vẫn tảng lờ, coi như không
để ý. Theo như bác sỹ nói thì vợ tôi vượt qua 6 tuần kiêng rồi. Giờ đến tuần thứ 17 rồi
theo như tôi đếm. Sao vẫn dửng dưng “chuyện ấy”? Hôm rồi, không vòng vo nữa, tôi đề
nghị vợ khởi động “chăn gối”. Kết quả vợ tôi kêu mệt và tiếp tục lảng tránh. Tôi rất buồn,
không nói thêm gì nữa. Đến hôm sau, bất ngờ vợ tôi đưa cho tôi hai cái BCS và nói nhỏ:
“Em biết anh đã chịu nhiều thiệt thòi thời gian vừa rồi trong “chuyện ấy”. Anh cầm cái
này và ra ngoài “thư giãn” cho khỏi bức xúc chứ giờ em chưa có “hứng” trở lại”. Tôi
không còn tin vào tai mình những lời vợ vừa bảo. Tôi đã cố hỏi lý do nhưng vợ không trả
lời. Ngày trôi qua, dường như chúng tôi càng xa cách, giữa tôi và cô ấy thực sự có một
bức tường ngăn cách rất lớn. Cô ấy bỏ qua hay lờ đi nhưng chia sẻ, tâm sự về chuyện
hằng ngày và công việc. Cô ấy dường như không hiểu và cũng không muốn hiểu những
tâm tư tình cảm của tôi cũng như không muốn chia sẻ những suy nghĩ của mình với tôi.
Tâm trạng tôi rối bời, mệt mỏi, cũng như “bí bách”…tôi đã quyết định đi “thư giãn” như
lời vợ nói với tâm trạng đầy hờn giận. Đó cũng là lần đầu tôi “thư giãn” và thực sự mà
nói tôi cũng có cảm giác như đẩy được phần nào tảng đá đè nặng trên người, tôi cũng đã
tâm sự với người xa lạ, nói lên những bức bối, những suy nghĩ của mình về chuyện gia
đình với những câu hỏi tại sao? Tuy biết rằng cô gái bán hoa đó có thể không gợi ý được
nhiều về chuyện của mình, những dẫu sao tôi cũng nói ra được với một người nào đó Tất
nhiên “thư giãn” cũng cần phải đảm bảo an toàn vì tôi cũng muốn mình không mắc phải
những căn bệnh nguy hiểm. Tôi là người có học vấn, trình độ, chưa vi phạm pháp luật,
mọi người đều cho rằng tôi là người tốt, tôi có gia đình hạnh phúc và tôi luôn muốn giữ
trọn vẹn những điều đó nhưng nếu mọi người phán xét tôi chỉ vì một lần “ thư giãn” mà
tôi là người không có đạo đức liệu điều đó có công bằng?
2. TÂM SỰ CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ MUA DÂM (TRƯỜNG HỢP CHỊ NGUYỄN THỊ
MAI)

Tôi không xinh đẹp, cũng không chân dài, nhưng tôi có duyên (theo một số lời nhận
xét của bạn bè), và hồi còn trẻ, tôi cũng có khá nhiều chàng trai theo đuổi. Và bây giờ tôi
đã 43 tuổi, thân hình tôi không còn như lúc xưa, sau khi sinh 3 đứa con, cho dù tập tành,
nhịn ăn, người tôi phát phì ra, cao 1m53 nhưng nặng tới 60kg. Tôi cũng không sống dựa
vào chồng con mà luôn có cửa hàng bán bánh kẹo nhỏ, đủ để chăm lo cho bản thân. Tôi
có chồng, có con bên cạnh, nhưng vẫn như sống một mình vì tôi như vô hình trong mắt
họ.
Hai mươi năm trước, khi tôi đang học Đại học Văn năm thứ 2 thì có người yêu do
gia đình mai mối. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi nên muốn lấy vợ ngay để ổn định gia đình. Vì
thế, chúng tôi tổ chức đám cưới với dự định tôi vẫn tiếp tục học đại học. Nhưng cưới
được 3 tháng thì tôi có bầu, ốm nghén kinh khủng, vì thế tôi đành bỏ học. Khi con lớn
một chút, tôi định trở lại trường thì gia đình chồng sa sút kinh tế, chồng tôi phá sản, mất
công ty, thất nghiệp.
Tôi lại bỏ dở ước mơ đại học, vừa ở nhà bế con, hầu bố mẹ chồng và thổi xôi để
bán, kiếm thêm đồng ra đồng vào nuôi gia đình. Lúc nào rảnh, tôi lại dán hộp, bóc lạc
thuê. Đứa con thứ hai rồi đứa con thứ ba cứ nối tiếp ra đời. Tôi xoay vần với đủ thứ tã lót,
cơm cháo và kiếm cơm nuôi gia đình.
Và tôi cũng dành dụm từng đồng từng cắt và để dành được một số tiền nhỏ. Có chút
vốn, tôi mở một cửa hàng bán đồ tạp hóa. Có duyên buôn bán, cửa hàng tôi đông khách,
hàng về tơi tới, tôi “lên đời” thành cửa hàng lớn, rồi siêu thị. Quản lý không nổi, tôi
nhường chồng đứng tên, mình lùi lại phía sau làm chuyện lặt vặt. Siêu thị ăn nên làm ra,
chồng tôi mở thêm nhiều siêu thị mi ni nhỏ, trở thành doanh nghiệp kha khá.
Kinh tế khá giả, tôi nhàn nhã hơn, tuy nhiên, tình cảm vợ chồng chợt trống huơ
trống hoác. Bao nhiêu năm nay, tôi bận làm ăn, không hề để tâm xem anh ấy đối xử với
tôi thế nào, nay rảnh rỗi, tôi muốn gần gũi chồng nhiều hơn thì anh ấy đã coi tôi như
người xa lạ.
Phải nói, chồng tôi từ ngày lên Giám đốc, vẻ gày gò, xanh xao đã biến mất, đẹp trai
và phong độ hơn nhiều. Nhưng anh ấy không còn chở tôi đi đến bạn bè họ hàng, nếu bất
chợt phải đi đâu đó với vợ, anh ấy thường tụt lại phía sau hoặc tiến lên phía trước, không
đi sánh đôi cùng tôi. Khi tôi cầm tay chồng, anh ấy rụt lại như phải bỏng rồi nhăn mặt:

“Tay gì mà như cán chổi”. Tôi đắng lòng, tay tôi trước đây cũng mềm mại, nhưng vì làm
đủ nghề nuôi gia đình nên nó hết sưng phồng rồi rách nát, chai sần như ruộng cạn.
Tôi còn có nỗi tủi hổ là suốt 10 năm nay, sau khi đứa con út chào đời, chồng tôi rất
ít khi động tới người vợ. Anh ấy chê tôi khai khú (vì mùi nước đái của con), hoặc đang
giữa cuộc vui, anh ấy béo tay vào bụng tôi rồi bảo: “Béo như con lợn nhỉ”. Tôi càng ngày
càng cảm thấy mình tệ hại trong mắt chồng. Rồi anh ấy lấy ra ngủ riêng, lấy cớ vợ
“ngáy” khiến mình khó ngủ. Mà quả thật, tôi cũng không rõ mình có ngáy hay không. Tôi
không còn nhớ chồng tôi động vào tôi lần cuối khi nào. Nhưng tôi nhớ, chồng tôi ra ngủ
riêng khi tôi mới 33 tuổi.
Tôi biết, chồng tôi có bồ nhưng cũng không có cách nào giải quyết, vì ai cũng bảo
tôi sướng vì xấu gái mà lấy được chồng vừa đẹp vừa giỏi, biết làm ăn. Ai biết cảnh lúc tôi
cặm cụi bóc lạc trong nhà. Ai nhớ lúc tôi trẻ trung, quyến rũ. Rồi con cái lớn, tôi cũng
không thể đánh ghen rùm beng, không dám làm người phụ nữ bỏ chồng. Hơn nữa, trong
mắt chồng, tôi như không tồn tại thì tôi đánh ghen vì cái gì.
Tôi đã héo hon tinh thần suốt 10 năm nay. Đến mức không còn muốn quan tâm đến
vẻ bề ngoài, tôi đã béo, còn luộm thuộm. Con gái tôi cũng chỉ muốn bố đi họp phụ huynh
vì không muốn “xấu hổ”. Nhưng tôi vẫn có nỗi khát khao được yêu thương, được vuốt
ve, âu yếm. Suốt cả tuổi thanh xuân, tôi chẳng được hưởng thụ gì nhiều niềm vui ân ái.
Nhưng tôi vẫn nhớ, cảm giác ấm áp, dịu ngọt khi nằm trong tay chồng mình. Nhiều
lúc, nằm một mình, xem những bộ phim tình cảm, thì nỗi cô đơn trong tôi lại ùa về, tôi
nhớ những lúc xưa mình cũng từng được chồng mình làm cho hạnh phúc như vậy, nhưng
giờ thì…. tôi không tài nào tìm lại được sự hạnh phúc ấy từ chồng tôi.
Gần đây, tôi tham gia một vài câu lạc bộ, ăn mặc cũng tươm tất hơn. Nhiều bạn bè
vẫn khen tôi xinh đẹp và ghen tị với làn da trắng trẻo và vẫn còn căng trẻ của tôi. Nghe
thế, tôi càng cô đơn, càng buồn khổ. Trên sàn nhảy, không phải không có lời ong ve của
cánh đàn ông, nhưng toàn những người có gia đình, tôi không muốn vướng vào chuyện
bồ bịch, nhỡ có đánh ghen rầm rĩ thì mang tiếng, xấu hổ với con cái.
Sau đó, có một người bạn biết chuyện của tôi, luôn nói với tôi rằng, vẫn còn trẻ
trung, căng tràn nhựa sống, tại sao lại phải nhịn, phải cắn răng chịu đựng. Rằng tuổi trẻ
còn rất ngắn, phải tận hưởng niềm khoái cảm. Cô ấy bảo, có vài chàng trai trẻ, sẵn sàng

nâng niu tôi với một chút tiền “trà nước”. Các chàng trai đó cũng cô đơn và vui lòng
chiều chuộng phụ nữ, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau. Mọi chuyện đều rất kín đáo và tôi
chỉ việc tận hưởng.
Trong một tối, vài chén rượu khiến nỗi cô đơn của tôi dâng lên ngập tràn trong cơ
thể, tôi đã gật đầu để cô bạn dẫn dắt. Đó là một chàng trai khoảng 30 tuổi, và hình như
người con trai đó cũng hiểu nỗi đau đớn của tôi, cậu ấy chỉ vuốt ve, chỉ ôm tôi vào lòng.
Hôm đó, chúng tôi không hề ngủ với nhau. Nhưng tôi cảm nhận được hạnh phúc của việc
lần đầu tiên được nâng niu, ve vuốt, được làm một người đàn bà bé bỏng, yếu đuối. Và
tôi biết rằng tôi rất cần cảm giác đó để tiếp tục sống…
Nhìn nhận vấn đề dưới góc nhìn của chị Mai
- Đối với chồng: Tôi nhận thấy rằng mình không có lỗi gì với chồng cả. Suốt 20 năm trời
tôi đầu tắt mặt tối là vì ai? Tôi đã bỏ con đường đại học để lựa chọn cho mình con đường
xây dựng hạnh phúc với anh ấy là vì ai? Hằng ngày tôi phải tảo tần nấu xôi, bóc vỏ lạc,
dán hộp, trông con, là vì ai? Tôi còn chăm sóc cho cha mẹ chồng rồi chồng con nữa là
vì ai? Tôi đã hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình suốt 20 năm trời, không ngó ngàng gì
tới bản thân, lo quần quật kiếm tiền để trang trải cuộc sống gia đình, không hề chăm chút
bản thân mình. Tôi héo úa, tàn phai nhan sắc, bụng bự là vì ai? Nhưng giờ thì tôi được
gì? Đổi lại tôi được sự hờ hững và vô tâm của người chồng. Tôi biết chồng tôi có vợ bé
nhưng tôi chẳng thể làm được gì. Vì tôi sợ nếu làm lớn chuyện thì con mình sẽ sống
không gần cha hoặc không gần mẹ, tôi muốn con mình được sống hạnh phúc, không vì
mặc cảm gia đình mà xấu hổ với bạn bè. Tôi đã chịu đựng anh ấy và dồn nén cảm xúc
của mình suốt 10 năm trời. Có những lúc tôi cần sự âu yếm, vuốt ve từ chồng, nhưng anh
ấy ở đâu? (có lẽ anh ấy đang cùng một cô gái nào đó vui vẻ bên ngoài). Tôi cứ mắt nhắm
mắt mở sống qua ngày. Tại sao tôi phải sống cuộc sống như vậy? Tại sao tôi phải chịu
đựng và dồn nén cảm xúc cùng những dục vọng của mình vì một người chồng không tròn
trách nhiệm?
- Đối với các con: Các con tôi làm cho tôi buồn lắm, có vẻ chúng nó cảm thấy xấu
hổ trước bạn bè của chúng nó khi có một người mẹ vừa không đẹp, vừa không cao, vừa
mập và thô kệch như tôi. Nên nhiều lần chúng nó không cho tôi đi họp phụ huynh học
sinh mà cứ nằn nặc đòi cha của chúng (vì cha chúng rất phong độ)… Những lúc như thế

tôi cảm thấy rất tuổi thân. Nhưng tôi hiểu và rất thương các con của mình, vì tôi nghĩ
rằng có một ngày nào đó con tôi sẽ lớn, sẽ làm một người vợ, rồi làm mẹ thì khi ấy chúng
sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi. Vì các con nên tôi cố giữ hạnh phúc gia đình, không ly dị
cũng không bỏ chồng để theo người khác. Nhưng làm sao để khỏa lấp những nỗi cô đơn,
trống vắng trong tôi, tôi không phải là thánh nhân, tôi chỉ là một người phụ nữ bình
thường, tôi cần sự âu yếm, vuốt ve, cần sự hạnh phúc mang đến từ chồng, nhưng từ rất
lâu rồi tôi không có được điều ấy. Trong khi đó tôi có quyền được đòi hỏi những nhu cầu
đó mà? Nếu sau này con gái tôi lớn, nó sẽ hiểu cho nỗi lòng của người mẹ này của nó.

CƠ QUAN QUẢN LÝ
I. Tình hình mại dâm ở Việt Nam
Hội nghị tổng kết phòng, chống mại dâm năm 2013 của Việt Nam cho thấy:
• Cả nước ước tính có gần 33.000 người bán dâm, phần lớn là nữ; nhưng
chỉ có khoảng 9.000 gái bán dâm có hồ sơ quản lý.
• Độ tuổi bán dâm ngày càng trẻ hóa, từ 16 - 18 tuổi chiếm 15,3%, từ 25 -
35 tuổi chiếm 35% và đông nhất là từ 18 - 25 tuổi chiếm 42%.
• Về học vấn, 17,1% chỉ tốt nghiệp tiểu học, 39,3% đã tốt nghiệp trung học
và đáng lưu ý là khoảng 10,3% đã tốt nghiệp đại học hoặc cao đẳng. Quan
niệm cho rằng gái mại dâm do "học vấn thấp" thực tế không còn đúng
nữa.
• Khảo sát của Bộ Lao động thương binh xã hội cho biết, vào đầu năm
2012, thu nhập trung bình của gái mại dâm đạt 10,6 triệu đồng/tháng,
chưa kể các khoản phụ khác.
• Điều tra quốc gia năm 2005 cho biết: trong số nam thanh niên ở độ tuổi
22-25 và chưa lập gia đình, có khoảng 11,2% ở thành thị và khoảng 5% ở
nông thôn đã từng có quan hệ tình dục với gái mại dâm. Dù tỉ lệ không
phải là cao, nhưng đây vẫn là điều đáng lo ngại vì thanh niên là lực lượng
lao động chủ yếu và sẽ tiếp quản đất nước trong trung và dài hạn.
• Kết quả nghiên cứu năm 2001 ở Việt Nam cho biết 51% gái mại dâm
nghiện ma túy và 27% bị nhiễm HIV, chưa kể các bệnh khác như viêm

gan, lậu mủ, giang mai
• Đáng báo động, tỷ lệ gái mại dâm sử dụng bao cao su thường xuyên là
65,4%, trong khi ở nhóm nhiễm HIV lại chỉ có 23,3% (do tâm lý buông
xuôi và muốn "trả thù đời" khi biết mình đã nhiễm bệnh).
• Thống kê của Bộ Y tế, năm 2000 chỉ có 25.000 khách làng chơi
nhiễm HIV từ gái bán dâm nhưng 5 năm sau đó đã lên tới 60.000. Thống
kê 6 tháng đầu năm 2012 đã phát hiện thêm gần 6.000 ca nhiễm HIV mới,
lây qua đường tình dục là nguyên nhân đứng đầu với tỷ lệ 45,6%, chủ yếu
là do mua bán dâm gây ra.
• Thời gian gần đây, gái mại dâm hoạt động tinh vi hơn. Nhiều gái mại dâm
là lưu động, không nằm trong đường dây lớn mà tự hoạt động theo kiểu
đơn lẻ hoặc theo nhóm 2-3 người, không ở trong nhà chứa hoặc đứng
đường mà tự quảng cáo, chào mời trên các trang web đen
ở Internet hoặc điện thoại di động. Những đối tượng này rao bán dâm trên
mạng, tung thông tin, hình ảnh, số điện thoại hoặc sử dụng nickname để
chatsex với sự hỗ trợ của webcam. Sau khi móc nối với khách và xác
minh đúng “mật khẩu”, gái mại dâm sẽ cho khách địa chỉ hoặc sẽ đi đến
địa chỉ của khác.
• Ngoài ra, hoạt động mại dâm theo phương thức gái bao theo tour du lịch
đang gia tăng.
• Bên cạnh đó, tổ chức hoạt động mại dâm vẫn là lợi dụng các dịch vụ ăn
nghỉ, vũ trường, karaoke, cà phê, tẩm quất Đã hình thành các đường dây
liên tỉnh, hoặc có sự móc nối với các hướng dẫn viên du lịch để cung cấp
gái mại dâm cho khách đến các địa điểm du lịch trong nước hoặc nước
ngoài.
• Trung bình khoảng 66% người bán dâm trong mẫu điều tra hoạt động độc
lập, trong đó tỉ lệ hoạt động độc lập của nam là 70,4% so với 61,8% của
nữ.
• Việc có ít bán dâm qua môi giới là do sự phát triển của công nghệ thông
tin, người bán dâm có nhiều cơ hội để giao dịch trực tiếp với khách hàng

hơn, do đó không phụ thuộc vào các chủ chứa. Trình độ học vấn của gái
bán dâm cao hơn so với trước nên cũng tìm những cách hoạt động tinh vi
hơn (như Internet, điện thoại di động ) mà không cần qua môi giới.
II. Các bên liên quan:
1. Trung tâm giáo dưỡng, phục hồi nhân phẩm:
• Theo thống kê của Cục PCTNXH, hiện cả nước có 35 trung tâm giáo dục
phục hồi nhân phẩm có quản lý gái mại dâm. Trong đó có 3 trung tâm
chuyên biệt chữa bệnh giáo dục gái mại dâm, với tổng số gái bán dâm
đang được quản lý tại các cơ sở này trước thời điểm ngày 2/7/2012 là hơn
800 người.
• Trước khi đưa gái mại dâm ra khỏi trung tâm, cán bộ cơ quan chức năng
của từng địa phương đã đến các trung tâm khảo sát và đánh giá nhu cầu
của chị em khi ra khỏi trung tâm để có biện pháp hỗ trợ phù hợp.
• Nhiều địa phương đang xây dựng đề án lập các trung tâm hỗ trợ cho
những phụ nữ bán dâm khi trở về cộng đồng. Đây sẽ là nơi để họ có thể
cư trú tạm thời nếu có nhu cầu, để ổn định tâm lý, sức khỏe, liên hệ với
gia đình.
• Ngoài ra, các địa phương sẽ chủ động có giải pháp hỗ trợ cho gái bán
dâm như giới thiệu việc làm, tạo việc làm, xây dựng mô hình chăm sóc y
tế, khám sức khỏe, lồng ghép với công tác phòng, chống HIV…
2. Phòng Lao động – Thương binh và xã hội quận, huyện:
• Chỉ đạo Phòng chống tội phạm và tệ nạn xã hội thành phố Hồ Chí Minh
• Nhiều phường xã đang bức xúc về việc quy hoạch các ngành nghề nhạy
cảm chưa thống nhất. Chỉ riêng việc kinh doanh khách sạn thôi cũng mỗi
nơi mỗi kiểu, có nơi 1 sao cũng được nhưng có nơi phải 2 sao mới cấp
phép.
• Hoạt động mại dâm không chỉ ở các tuyến đường, công viên, ngoài giờ
tiếp viên làm việc mà còn diễn ra ngay cả trong giờ làm ở cơ sở. Do
không còn thu gom, bắt giữ đưa về trường trại nữa nên việc xử lý càng
khó khăn hơn.

• Đã đề nghị và được UBND TP đồng ý sẽ thành lập một đội với tên gọi
Đội kiểm tra phòng chống tệ nạn mại dâm, chỉ chuyên về mại dâm (phối
hợp giữa các ngành Văn hóa - Thể thao và Du lịch, Công an và Sở Lao
động - Thương binh và Xã hội) để phù hợp với tình hình hiện nay. Đồng
thời, Sở cũng kiến nghị cho phép Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội
được xử lý theo quy định pháp luật giống như các chi cục khác chứ
không chỉ lập biên bản và giao cho các sở, ngành quản lý trực tiếp xử lý
như hiện nay.
• Giải pháp căn bản đầu tiên vẫn là tiếp tục tuyên truyền, phòng chống tệ
nạn mại dâm sâu rộng trong các tầng lớp nhân dân. Nhất là học sinh, sinh
viên, công nhân ở các khu chế xuất, khu công nghiệp tiếp viên tại các cơ
sở kinh doanh dịch vụ dễ phát sinh tệ nạn xã hội. Thứ hai là bên cạnh xử
lý vi phạm hành chính cần hoàn thiện các mô hình giúp người bán dâm
hoàn lương như tạo việc làm, chăm sóc sức khỏe Cùng với đó đề nghị
tăng mức phạt để răn đe đối với người mua dâm.
• Với những biện pháp này, cùng với sự phối hợp chặt chẽ giữa các sở,
ngành có thể không triệt phá hết nhưng nếu cứ chà đi sát lại 65 tuyến
đường, tụ điểm trọng điểm đã được khảo sát ở 9 quận huyện thì tệ nạn
mại dâm trên địa bàn thành phố sẽ giảm.
• Thực hiện các hội thi như: Hội thi “Sáng tác tiểu phẩm, Pano, Áp - phích
tuyên truyền về công tác phòng, chống mại dâm” năm 2013 và khen
thưởng công tác xây dựng xã, phường, thị trấn lành mạnh không có tệ
nạn ma túy, mại dâm giai đoạn 2008 - 2012.
• Hỗ trợ tái hòa nhập cộng đồng cho người bán dâm có nhu cầu hoàn lương
trên địa bàn thành phố năm 2013. Cụ thể, mô hình đã tiến hành khảo sát
200 chị, em phụ nữ mại dâm đường phố để nắm bắt nhu cầu và có hướng
hỗ trợ; đồng thời vận động chị, em đủ điều kiện tham gia vào mô hình thí
điểm.
• Mô hình cũng đã:
 Hỗ trợ kinh phí học nghề cho chị, em với tổng số tiền là 62.724.000

đồng;
 Hỗ trợ vốn tạo việc làm cho các chị, em với tổng số tiền là 30.000.000
đồng;
 Hỗ trợ khám phụ khoa cho chị em;
 Hỗ trợ kinh phí khám bệnh.
• Ngoài ra, Chi cục phòng, chống tệ nạn xã hội đã phối hợp chuyển gửi 25
trường hợp đến trung tâm Ánh Dương thuộc Hội Liên hiệp Phụ nữ thành
phố để được khám phụ khoa miễn phí.
• Ngoài ra, nhằm trang bị kiến thức, kỹ năng cho đội ngũ cán bộ chuyên
trách và lực lượng tình nguyện tham gia công tác tư vấn, hỗ trợ các hoạt
động của mô hình, Chi cục PCTNXH đã:
 Tổ chức 01 lớp tập huấn cho 30 người là cán bộ chuyên trách làm
công tác phòng chống tệ nạn xã hội quận, huyện và lực lượng tình
nguyện viên thuộc nhóm đồng đẳng, nhóm tự lực về những vấn đề
pháp luật liên quan đến công tác phòng, chống mại dâm, kỹ năng tư
vấn…
3. Hội liên hiệp phụ nữ:
• Nhiều năm qua, Hội Liên hiệp Phụ nữ (LHPN) TP Hồ Chí Minh đã giúp
cảm hóa nhiều gái mại dâm. Với chủ trương "mưa dầm thấm lâu", Hội
đã giúp nhiều trường hợp lầm lạc tìm lại ánh sáng cuộc đời, tái hòa nhập
cộng đồng.
• Nâng cao ý thức, trách nhiệm của Hội LHPN các cấp trong công tác
phòng, chống tệ nạn mại dâm nói riêng và phòng chống TNXH nói chung
tại địa phương là một trong những nội dung đánh giá thi đua hàng năm.
• Tích cực phát huy vai trò thành viên của Hội phụ nữ trong Ban chỉ đạo
138 các cấp, tăng cường phối hợp liên ngành trong công tác phòng,
chống mại dâm đảm bảo thực hiện đúng Quyết định số 155/2007/QĐ-
TTg ngày 25/9/2007 của Thủ tướng Chính phủ ban hành Quy chế phối
hợp liên ngành phòng, chống mại dâm.
• Lồng ghép công tác phòng, chống tệ nạn mại dâm gắn với việc triển khai

thực hiện phong trào thi đua "Phụ nữ tích cực học tập, lao động sáng tạo,
xây dựng gia đình hạnh phúc", "Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống
văn hóa", cuộc vận động thực hiện "5 không, 3 sạch", Tiểu Đề án: "Tuyên
truyền, giáo dục phẩm chất đạo đức phụ nữ Việt Nam thời kỳ đẩy mạnh
CNH, HĐH đất nước"; đặc biệt là tuyên truyền, giáo dục các tầng lớp
phụ nữ học tập và rèn luyện theo các phẩm chất đạo đức "Tự trọng, tự tin,
trung hậu, đảm đang"; chương trình hành động thực hiện Chỉ thị số
48/CT-TW ngày 22/10/2010 của Bộ Chính trị về tăng cường sự lãnh đạo
của Đảng đối với công tác phòng, chống tội phạm trong tình hình mới.
• Duy trì và phát triển các mô hình truyền thông hiệu quả như CLB, nhóm
"Phụ nữ vận động chồng con không phạm tội và tệ nạn xã hội", CLB
"Phụ nữ với pháp luật", CLB 3 không, 5 không . . .
• Thường xuyên tập huấn nâng cao trình độ năng lực cho đội ngũ báo cáo
viên, tuyên truyển viên để đẩy mạnh việc tuyên truyền, giáo dục pháp
luật, giáo dục phẩm chất đạo đức cho phụ nữ.
• Tăng cường các hoạt động can thiệp hỗ trợ, giúp đỡ như giới thiệu việc
làm, hỗ trợ vốn vay và hướng dẫn phát triển sản xuất cho hội viên phụ nữ
ổn định cuộc sống.
4. UBND quận, huyện, thị xã - Tổ cán sự xã hội tình nguyện phường
• Đã và đang phải nỗ lực phối hợp và có nhiều tổ chức xã hội, các đoàn thể
tham gia cắm chốt, đẩy lùi tình trạng mại dâm. Họ di chuyển đi nơi khác
chỉ là bước tạm thời vì địa bàn này giảm thì địa bàn khác có thể sẽ tăng.
Và, các hoạt động này truy quét cũng không thể liên tục được.
• Như hiện nay, chúng ta đang tiến hành xử lý bằng cách phạt hành chính
từ 150.000 đồng đến 300.000 đồng đối với gái mại dâm lang thang.
Nhưng cũng rất khó để xử phạt đối tượng này. Gái mại dâm lang thang
chỉ là một phần còn gái mại dâm trá hình trong các quán karaoke, mát-
xa, tẩm quất. Công tác xử lý nạn mại dâm cũng còn rất nhiều khó khăn
nếu không có biện pháp xử lý mạnh, xử lý tận gốc.
• Hầu như hàng ngày, các các cán bộ công an trên địa bàn thường xuyên

phải đi làm đến 11h -12h đêm.
• Các ban ngành đoàn thể như phụ nữ, bảo vệ, đoàn thanh niên cũng
thường xuyên tham gia hỗ trợ. Các bác, các cô tham gia nhiệt tình nhưng
đến khoảng thời gian từ 10h đêm đến 2h thì chỉ còn trơ lại lực lượng
công an.
• Trong khi pháp luật chưa có quy định điều chỉnh để xử lý một cách đồng
bộ, thống nhất và kiên quyết đối với các hành vi vi phạm của cơ sở cũng
như đối tượng hoạt động mại dâm. Pháp luật Việt Nam trừng phạt môi
giới mại dâm rất nặng, trong khi lại nhẹ tay với người bán dâm và mua
dâm. Môi giới phải lĩnh án hình sự và bị tù nhiều năm, nhưng mua và bán
dâm thì lại chỉ bị phạt hành chính vài trăm nghìn. Việc chỉ xử nặng kẻ
môi giới mà nương nhẹ xử lý mua bán dâm khiến việc chống mại dâm
thiếu tính răn đe, tác dụng phòng chống thấp.
• Nghị quyết số 24/2012/QH13 của Quốc hội : VỀ VIỆC THI HÀNH
LUẬT XỬ LÝ VI PHẠM HÀNH CHÍNH
“Không áp dụng biện pháp giáo dục tại xã, phường, thị trấn và đưa vào
cơ sở chữa bệnh đối với người bán dâm. Người có hành vi bán dâm bị xử
phạt hành chính theo quy định của pháp luật”.
• Trước khi thực hiện Nghị quyết 24 của Quốc hội, công tác phòng chống
mại dâm đã có nhiều khó khăn nhưng vẫn còn quản lý và giáo dục được
đối tượng bán dâm. Tuy nhiên, từ khi Nghị quyết 24 được ban hành thì
công tác quản lý và giáo dục người bán dâm cực kỳ khó khăn khi những
đối tượng này hoạt động công khai hơn vì họ biết nếu bị bắt quả tang thì
cũng chỉ bị xử phạt hành chính chứ không áp dụng biện pháp giáo dục tại
xã, phường, thị trấn và đưa vào cơ sở chữa bệnh như trước đây.
• Bên cạnh đó, một số chế tài đối với những cơ sở kinh doanh có vi phạm
về mại dâm vẫn chưa đủ tính răn đe.
• Việc cấp giấy phép cũng chưa có sự phối hợp một cách đồng bộ và thống
nhất giữa các ngành chức năng với chính quyền địa phương.
• Hiện thành phố có hơn 30.000 cơ sở kinh doanh dịch vụ, các đoàn kiểm

tra chuyên ngành, liên ngành chỉ tham mưu cho UBND TP kiểm tra
những cơ sở lớn chứ không thể hết được.
• Càng siết thì tình hình sẽ được hạn chế. Có chăng thì đối tượng sẽ chuyển
qua hình thức tinh vi, đi vào chiều sâu và tiềm ẩn nguy cơ nhiều hơn mà
mình không thể phát hiện hết được. Siết chỗ này, đối tượng sẽ tập trung
chỗ khác.
• Riêng mại dâm nam, mại dâm đồng tính, khiêu dâm kích dục đến nay vẫn
chưa có văn bản hướng dẫn xử lý người trực tiếp hoạt động mà chỉ xử lý
chủ cơ sở.
III. Các đề xuất – kiến nghị
• Điều chỉnh để xử lý một cách đồng bộ, thống nhất và kiên quyết đối với
các hành vi vi phạm của cơ sở cũng như đối tượng hoạt động mại dâm.
• Đề nghị cấp giấy phép kinh doanh phải có sự phối hợp một cách đồng bộ
và thống nhất giữa các ngành chức năng với chính quyền địa phương.
• Thành lập một đội với tên gọi Đội kiểm tra phòng chống tệ nạn mại dâm,
chỉ chuyên về mại dâm (phối hợp giữa các ngành Văn hóa - Thể thao và
Du lịch, Công an và Sở Lao động - Thương binh và Xã hội) để phù hợp
với tình hình hiện nay.
• Đề nghị tăng mức phạt để răn đe và công khai danh tính đối với người
mua dâm.
Đề nghị thực hiện chế tài một cách nghiêm khắc đối với những cơ sở kinh
doanh có vi phạm về mại dâm.

×