Tải bản đầy đủ (.pdf) (82 trang)

Luận văn thạc sĩ 2015 ảnh hưởng của chất lượng báo cáo tài chính và kỳ hạn nợ đối với hiệu quả đầu tư

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (518.36 KB, 82 trang )




B GIỄO DC VĨ ĨO TO
TRNG I HC KINH Tể TP.HCM


NGỌ VN LONG


NH HNG CA CHT LNG BỄO CỄO
TĨI CHệNH VĨ K HN N I VI HIU QU
U T





LUN VN THC S KINH T





TP. H Chí Minh ậ2015




B GIỄO DC VĨ ĨO TO
TRNG I HC KINH Tể TP.HCM




NGỌ VN LONG


NH HNG CA CHT LNG BỄO CỄO TĨI CHệNH
VĨ K HN N I VI HIU QU U T

LUN VN THC S KINH T


Chuyên ngành: Tài chính ậ Ngân hàng
Mư s: 60340201



NGI HNG DN KHOA HC
PGS.TS. NGUYN VN S

TP. H Chí Minh ậ2015




LI CAM OAN
Tôi xin cam đoan rng bƠi nghiên cu nƠy lƠ do chính tôi thc hin bng s
hiu bit, vn dng kin thc đư hc vƠ s h tr tn tình t giáo viên hng
dn. Các s liu s dng trong bƠi nghiên cu đc thu thp t thc t, đáng tin
cy vƠ có ngun gc rõ rƠng. Kt qu chy mô hình nghiên cu lƠ khách quan vƠ
trung thc.

TP.H Chí Minh, tháng 5 nm 2015



Ngô Vn Long



MC LC
TRANG PH BÌA
LI CAM OAN
MC LC
DANH MC BNG BIU
TịM TT
CHNG 1 : GII THIU 1
1.1 Lý do chn đ tài 1
1.2 Mc tiêu nghiên cu 4
1.3 i tng nghiên cu, phm vi nghiên cu 5
1.4 Phng pháp nghiên cu 5
1.5 Kt cu ca bài nghiên cu 5
CHNG 2 : TNG QUAN CỄC NGHIểN CU TRC ỂY 7
2.1 C s lý thuyt v hiu qu đu t 7
2.2 Mi quan h gia cht lng báo cáo tài chính và hiu qu đu t 12
2.3 Mi quan h gia vic s dng n ngn hn và hiu qu đu t 13
2.4 Mi quan h gia cht lng báo cáo tài chính và hiu qu đu t
theo tng mc đ ca vic s dng n ngn hn 15
2.5 Tng quan các nghiên cu thc nghim trên th gii 15
2.6 Tóm tt chng 2 25
CHNG 3: PHNG PHỄP NGHIểN CU 26
3.1 Gi thuyt nghiên cu 26

3.2 Mô hình nghiên cu 27



3.3 Cách đo lng các bin 30
3.3.1 Bin ph thuc: đi din cho hiu qu đu t 30
3.3.3 K hn n (STDebt) 34
3.3.4 Các bin kim soát 34
3.4 Kim đnh tính vng ca mô hình 37
3.4.1 Mô hình thay th hiu qu đu t 37
3.4.2 Vn đ ni sinh 38
3.5 Mu quan sát, d liu và phng pháp nghiên cu 39
3.5.1 Mu quan sát và d liu nghiên cu 40
3.5.2 Phng pháp nghiên cu 40
3.6 Quy trình hi quy ca bài nghiên cu 41
CHNG 4: KT QU NGHIểN CU 42
4.1 Phân tích thng kê mô t 42
4.2 Kt qu phân tích hi quy. 46
4.3 Kt qu nghiên cu m rng. 52
4.4 Kim đnh tính bn vng ca mô hình. 55
4.4.1 Thay th mô hình hiu qu đu t 55
4.4.2 Mô hình hiu qu đu t vi bin gi n ngn hn phân v th 25 và
75. 58
4.5 Vn đ ni sinh 61
CHNG 5: KT LUN 65
5.1 Kt lun chung 65
5.2 Hn ch ca đ tài. 66
5.3 Kin ngh và gii pháp 67
TĨI LIU THAM KHO




DANH MC BNG BIU
Bng 3.1 K vng du cho bin gii thích 30
Bng 4.1 Thng kê mô t 42
Bng 4.2 Ma trn h s tng quan. 45
Bng 4.3 Kt qu hi quy ca hiu qu đu t theo FRQ, k hn n và các bin kim
soát. 47
Bng 4.4 Kt qu hi quy ca đu t quá mc theo FRQ, k hn n và các bin kim
soát. 49
Bng 4.5 Kt qu hi quy ca đu t di mc theo FRQ, k hn n và các bin kim
soát. 51
Bng 4.6 Kt qu hi quy ca hiu qu đu t theo FRQ, k hn n và hiu ng
tng tác gia n và cht lng báo cáo tài chính. 54
Bng 4.7 Kt qu hi quy tác đng ca FRQ và k hn n lên bin hiu qu đu t
theo mô hình thay th ( mô hình Chen và cng s 2011) 55
Bng 4.8 Kt qu hi quy tác đng ca FRQ và k hn n lên bin hiu qu đu t
theo mô hình thay th (mô hình Chen 2011) và hiu ng tng tác. 57
Bng 4.9 Kt qu hi quy ca hiu qu đu t theo FRQ, k hn n và hiu ng
tng tác gia n( phân v th 25) và cht lng báo cáo tài chính. 59
Bng 4.10 Kt qu hi quy ca hiu qu đu t theo FRQ, k hn n và hiu ng
tng tác gia n( phân v th 75) và cht lng báo cáo tài chính. 60
Bng 4.11 Kt qu hi quy mi quan h gia k hn n và cht lng báo cáo tài
chính ( phng trình 8). 62
Bng 4.12 Kt qu hi quy ca hiu qu đu t theo FRQ, k hn n và hiu ng
tng tác theo phng pháp 2SLS 63



TịM TT

Nghiên cu này đc tin hành vi mu các công ty niêm yt trên sàn chng
khoán Vit Nam trong giai đon 2009-2013, nhm đánh giá vai trò ca cht lng
báo cáo tài chính và k hn n đi vi hiu qu đu t. Kt qu nghiên cu cho thy
cht lng báo cáo tài chính cao hn và s dng n ngn hn có th nâng cao đc
hiu qu đu t, không nhng gim đc vn đ đu t quá mc mà còn ci thin
đc vn đ đu t di mc. Bên cnh đó, kt qu ca bài nghiên cu còn tìm thy
đc mi quan h thay th gia cht lng báo cáo tài chính và mc đ s dng n
ngn hn có th ci thin đc hiu qu đu t, c th hn trong trng hp tn ti
vn đ đu t quá mc: các công ty s dng ít n ngn hn hn thì cht lng báo
cáo tài chính nh hng đn hiu qu đu t cao hn, và ngc li.
T khóa:
Hiu qu đu t ( Investment efficiency)
u t quá mc ( Overinvestment)
u t di mc ( Underinvestment)
Cht lng báo cáo tài chính ( Financial reporting quality)
K hn n ( Debt maturity)


1


CHNG 1 : GII THIU
1.1 LỦ do chn đ tƠi
Trong điu kin phát trin nn kinh t th trng, báo cáo tài chính có vai trò và ý
ngha quan trng trong vic cung cp thông tin đi vi nhà đu t, các t chc qun lý,
điu hành th trng, là điu kin thúc đy th trng chng khoán phát trin hiu qu
và lành mnh. Cht lng ca báo cáo tài chính đánh giá tính hu ích ca thông tin và
tính minh bch ca th trng. Vn đ thông tin bt cân xng do s thiu minh bch
ca thông tin trong báo cáo tài chính hin nay  th trng chng khoán Vit Nam rt
đáng quan tâm. i vi mt h thng tài chính, vn đ bt cân xng thông tin đóng vai

trò khá quan trng trong vic hình thành cu trúc th trng và s hiu qu ca vic
luân chuyn vn t ngi tit kim đn các doanh nghip. c bit hn đi vi mt
nc đang phát trin nh Vit Nam, th trng tài chính còn đang phát trin, vn đ
thông tin bt cân xng và hu qu ca điu này là la chn bt li và ri ro đo đc là
nhng tác nhân chính đóng vai trò ngun ci ca nhng bt n và s ì ch.
Các nghiên cu gn đây cho thy vic nâng cao cht lng ca báo cáo tài chính
(FRQ) có th làm gim đc thông tin bt cân xng (Burhman và Smith, 2001; Healy
và Palepu, 2001). Vic làm gim các la chn bt li và ri ro đo đc s to điu kin
cho các nhà qun lý xác đnh đc c hi đu t hiu qu hn , nh vy nâng cao cht
lng báo cáo tài chính s gia tng hiu qu đu t ( Biddle và Hilary, 2006;
McNichols và Stubben, 2008; Biddle và các cng s., 2009 ; Chen và các cng s.,
2011).
Các nghiên cu thc nghim ca Bushman và Smith (2001), Healy và Palepu
(2001) đã kt lun rng các công ty có cht lng báo cáo tài chính (FRQ) cao hn s
góp phn nâng cao hiu qu đu t. Lý do đa ra là khi cht lng báo cáo tài chính
đc nâng cao thì các thông tin, ch s tài chính đc công b tr nên đáng tin cy, đây
2


là nhân t quan trng giúp cho các nhà qun lý công ty đánh giá đc sc mnh ni ti,
tránh thc hin các d án ti, tránh đa ra nhng quyt đnh bt li và đc bit là kim
soát đc vn đ ri ro đo đc ca nhà qun lý. T đó, to c s các quyt đnh đu t
hiu qu, kt qu các d án đu t đc ci thin. Hn na, khi cht lng báo cáo tài
chính đc nâng cao có th ngn nga nhng hành vi vì li ích cá nhân ca nhà qun
lý mà nh hng đn công ty. C th hn nu nh cht lng báo cáo tài chính tt s
to đc nim tin cho các đi tác, các nhà đu t bên ngoài khi ký kt các d án tt,
tránh đc các d án đu t không hiu qu, cng nh kim soát đc các quyt đnh
đu t ca nhà qun lý. Vi nhng lý do nh trên, bài nghiên cu đt ra gi thit rng
cht lng báo cáo tài chính cao s có tác đng làm gim các vn đ đu t di mc
hoc đu t quá mc hoc c hai. Chen và các cng s (2011) đã xem xét “các điu

kin ranh gii” (boundary condition) trong nh hng ca cht lng báo cáo tài chính
đn hiu qu đu t và đã kt lun rng cht lng báo cáo tài chính có nh hng đn
hiu qu đu t trong các công ty t nhân ti th trng các nc đang phát trin. Th
trng chng khoán Vit Nam cng là mt th trng còn non tr đang phát trin, do
đó tác gi hy vng tìm thy đc mi liên h tng đng kt qu các nghiên cu trc
đây trong mu các công ty niêm yt trên sàn chng khoán Vit Nam.
Khi đánh giá cht lng báo cáo tài chính là tt hay xu thì các con s, ch tiêu
trên báo cáo tài chính phi th hin rõ ràng đc tình hình sc khe tài chính ca công
ty đó đng thi có th cho các nhà qun lý cng nh các nhà đu t d báo đc dòng
tin hot đng ca công ty. T đó các quyt đnh v đu t mi đc thc hin hiu
qu.  phù hp vi các nghiên cu trc đây, các phng pháp đo lng cht lng
báo cáo tài chính áp dng trong bài nghiên cu da trên mô hình doanh thu theo quyt
đnh hay doanh thu tùy ý (discretionary revenues) đc phát trin bi McNichols và
Stubben (2008) (1), mô hình phng thc chi phí dn tích tùy ý (discretionary
accruals) đc đ ngh bi Kasznik (1999) (2) , mô hình Dechow và Dichev (2002) v
cht lng dn tích (accruals quality) (3), và cui cùng bài nghiên cu s dng phng
3


pháp tng hp ca ba đi lng đo lng t 3 mô hình trên đ làm bin đi din cho
cht lng báo cáo tài chính (FRQ). Kt qu t nghiên cu cho thy cht lng báo
cáo tài chính có tác đng làm gim vn đ đu t quá mc cng nh đu t di mc.
Xét đn nh hng ca vic s dng n ngn hn tác đng đn hiu qu đu t,
các nghiên cu khác cho thy rng s dng n ngn hn có th làm gim bt nh
hng ca bt cân xng thông tin khi đng trên c hai quan đim bên đi vay và bên
cho vay. Theo quan đim ca bên đi vay, vic s dng các khon n ngn hn cho thy
du hiu công ty đang hot đng n đnh và qua đó có th đt đc nhng điu kin
vay tt hn khi tái lp khon vay. (Flannery, 1986; Berger và Udell, 1998; Oriz-Molina
và Penas, 2008). Còn theo quan đim bên cho vay, các khon n có k hn ngn thì s
cho phép ch n d dàng trong vic theo dõi và kim soát vic s dng vn ca các

nhà qun lý bên đi vay tt hn, tránh đc ri ro không thu hi đc vn, n xu
(Diamond, 1991, 1993). Nh vy các công ty càng s dng n ngn thì vn đ tip cn
ngun vn càng d dàng, công ty có c hi đ đu t tt hn, hiu qu hn. Theo các
mô hình lý thuyt ca Myers ,1977; Childs và các cng s, 2005 đã d đoán đ linh
hot cao ca các khon n ngn hn giúp ci thin vn đ đu t không hiu qu, mc
dù các bng chng thc nghim cho lp lun này còn hn ch, đc bit là trong trng
hp đu t quá mc.
Ngoài ra bài nghiên cu còn m rng mi quan h tng tác gia cht lng báo
cáo tài chính, mc đ s dng n ngn hn nh hng đn hiu qu qu đu t. Tác
gi k vng c hai nh hng: mt mt, vic làm gim vn đ bt cân xng thông tin
và tính minh bch ca thông tin k toán do cht lng báo cáo tài chính tt có th nâng
cao kh nng kim soát vn tt hn do s dng n ngn hn t đó mang li hiu qu
đu t cao hn. Mt khác, nhng công ty có cht lng báo cáo tài chính tt hn thì
bên cho vay s ít yêu cu các k hn n ngn đ kim soát hành vi ca nhng nhà qun
lý doanh nghip (Bharathe và cng s, 2008; Garcia-Teruel và cng s, 2010). Vì th
4


da vào gi đnh này, mc đ quan trng ca cht lng báo cáo tài chính lên vic
gim bt vn đ bt cân xng thông tin s tng lên khi s dng k hn n dài hn và
gim đi khi s dng k hn n ngn hn.
Trên c s các lp lun trên, tác gi la chn đ tài “ nh hng cht lng báo
cáo tài chính và k hn n đi vi hiu qu đu t” vi mong mun xem xét tác đng
ca cht lng thông tin trên báo cáo tài chính và k hn ca các khon n nh hng
nh th nào đn hiu qu đu t ca các công ty niêm yt trên th trng chng khoán
 Vit Nam. T đó có nhng kin ngh và gii pháp ci thin cht lng thông tin ca
báo cáo tài chính cng nh qun lý và s dng hiu qu các ngun tài tr ngn hn
trong các quyt đnh đu t, làm gim tn tht vô ích do đu t quá mc hay di mc.
1.2 Mc tiêu nghiên cu
Bài nghiên cu xác đnh mi quan h gia cht lng báo cáo tài chính, k hn

n ( đây xét ch yu đi vi n ngn hn) đi vi hiu qu đu t ca các công ty
niêm yt trên th trng chng khoán Vit Nam.
Bài nghiên cu s tin hành nghiên cu và phân tích các vn đ sau đây :
Th nht, tác gi xác đnh các nhân t nh hng đn hiu qu đu t thông qua
tng kt các lý thuyt nghiên cu trc đây.
Th hai, tác gi ng dng mô hình nghiên cu đã thc hin ti Tây Ban Nha đ
xem xét vai trò ca cht lng báo cáo tài chính và k hn n nh hng nh th nào
đn hiu qu đu t ca các công ty niêm yt trên th trng chng khoán Vit Nam,
liu vic nâng cao cht lng báo cáo tài chính và s dng các khon n ngn hn có
làm gia tng hiu qu đu t không. Phân tích trong tng trng hp c th v đu t
thiu hiu qu là đu t quá mc và đu t di mc.
Th ba, tác gi tin hành phân tích mô hình m rng khi xem xét s tng tác
gia cht lng báo cáo tài chính và k hn n đi vi hiu qu đu t, c th xem
5


xét cht lng báo cáo tài chính nh hng nh th nào đn hiu qu đu t khi mc
đ s dng k hn n khác nhau.
Cui cùng tác gi s tin hành kim đnh tính bn vng ca mô hình khi s dng
các phng pháp c lng hi quy khác nhau trong nhng điu kin ràng buc nht
đnh, t đó đa ra đc đánh giá chính xác nht cho vn đ nghiên cu.
1.3 i tng nghiên cu, phm vi nghiên cu
Trong bài nghiên cu này, tác gi phân tích tác đng ca cht lng báo cáo tài
chính và k hn n lên hiu qu đu t trong mu các công ty niêm yt trên th
trng chng khoán Vit Nam trong giai đon 2007-2013.
1.4 Phng pháp nghiên cu
 thc hin ni dung và mc tiêu ca bài nghiên cu này, tác gi đã da trên bài
nghiên cu “Financial reporting quality, debt maturity and investment efficiency” ca
các hai tác gi M.Fuensata Cutillas Gomariz và Juan Pedro Sasnchez Bellesta nm
2013. Bên cnh đó thu thp các bài nghiên cu có liên quan đn ni dung đ tài đc

ly t ngun d liu đáng tin cy đã đc công b (danh mc tài liu tham kho). Qua
đó có đc đánh giá tng quát v vn đ nghiên cu cng nh xác đnh mô hình
nghiên cu phù hp ti Vit Nam. T đó tác gi tin hành thu thp đy đ d liu ca
các công ty niêm yt trên th trng khoán Vit Nam t nm 2007 đn 2013 và s dng
công c h tr kinh t lng Eview 8.0 đ thc hin các hi quy nhm đánh giá cht
lng báo cáo tài chính, k hn n đi vi hiu qu đu t.
1.5 Kt cu ca bƠi nghiên cu
Bài nghiên cu đc chia làm 5 phn nh sau
Chng 1 : Gii thiu đ tài
Chng 2 : Tng quan các kt qu nghiên cu trc đây
6


Chng 3 : Phng pháp nghiên cu
Chng 4 : Tho lun các kt qu nghiên cu
Chng 5 : Kt lun



7


CHNG 2 : TNG QUAN CỄC NGHIểN CU
TRC ỂY
2.1 C s lỦ thuyt v hiu qu đu t
Chin lc tài chính ca doanh nghip gm ba quyt đnh, đó là quyt đnh đu
t, quyt đnh tài tr và quyt đnh phân phi. Trong đó đu t là hot đng ch yu,
quyt đnh đn s tng trng và phát trin ca công ty. Quyt đnh đu t chính là
tin đ to ra giá tr cho doanh nghip. Mt quyt đnh đu t đúng đn s góp phn
làm gia tng giá tr doanh nghip, tng giá tr tài sn cho các ch s hu. Ngc li,

nu công ty có nhng quyt đnh sai lm trong đu t s gây ra tn tht giá tr doanh
nghip cng nh thit hi tài sn ca ch s hu.
Theo trng phái kinh t tân c đin, các công ty s đu t cho đn khi li ích
biên bng vi chi phí biên đ ti đa hóa giá tr ca khon đu t (Yoshikawa,1980;
Hayashi, 1982; Abel, 1983). Tuy nhiên, trong trng phái kinh t Keynesian
(Gordon, 1992; Crotty, 1992) thì khon đu t k vng s đc quyt đnh da theo
các u tiên v kh nng tng trng hay đm bo v tài chính, và trong khuôn kh lý
thuyt đi din (Myers, 1977) khi xem xét vn đ bt cân xng thông tin li đa ra
nhn đnh các công ty có th b chch khi mc đu t ti u và vì th có th ri vào
tình trng đu t di mc ( mc đu t thp hn d kin ) hoc ri vào tình trng
đu t quá mc ( mc đu t cao hn d kin).
Trong các th trng tài chính hoàn ho, tt c các d án có giá tr NPV dng
đu đc cp vn và thc hin. Tuy nhiên, có nhiu tài liu nghiên cu chng minh
ngc li vi gi thuyt này đin hình là hc thuyt ca Hubbard, 1998; Bertrand và
Mullainathan, 2003. i vi th trng tài chính không hoàn ho , s tn ti vn đ
bt cân xng thông tin và và chi phí đi din. iu này có th dn đn các d án mc
dù có NPV âm vn đc thc hin ( đu t quá mc) và các d án có NPV dng li
8


b t chi ( đu t di mc). Vn đ mâu thun đi din gia nhà qun lý và các c
đông, cng nh gia c đông hin hu vi các nhà đu t tim nng đã đc tìm thy
là có nh hng đáng k đn đn quyt đnh đu t ca các công ty (Jensen và
Meckling, 1976; Myer, 1977; Jensen 1986). Theo lý thuyt chi phí đi din, vn đ
đu t quá mc và đu t di mc đu có th đc gii thích bi s tn ti ca bt
cân xng thông tin ca các bên nm gi tài sn. Jensen và Meckling (1976), Myers
(1977), Myers và Majluf (1984) đã phát trin h thng khuôn kh lý thuyt cho vai
trò kim soát vn đ bt cân xng thông tin trong vic đu t hiu qu thông qua vic
qun lý các vn đ ri ro đo đc và la chn bt li. Khi xem xét vn đ đu t quá
mc và đu t di mc, trong mt nghiên cu ca Artur Morgado và Julio

Pindado(2003) có đa ra nhng gi thuyt sau. Trong th trng vn không hoàn ho,
quyt đnh đu t và quyt đnh tài tr là đc lp. Thc t là vy, th trng không
hoàn ho tn ti vn đ bt cân xng thông tin và chi phí đi din, là nguyên nhân
dn đn có th đu t di mc hoc quá mc. Có ngha là không phi d án nào có
NPV dng đu đc thc hin và mt s d án có NPV âm s không b t chi. Bt
cân xng thông tin là yu t gây ra nhng mâu thun gia các bên liên quan, gia c
đông và trái ch , gia c đng hin hu và c đông tim nng.
Các c đông vi trách nhim hu hn luôn đc khuyn khích đu t vào các d
án có ri ro ln. Bi l nhng d án có ri ro cao có kh nng mang li li nhun
nhiu hn. Và nhng c đông s là ngi nhn đc li ích nu d án sinh li, nhng
nu tht bi thì nhng khon thua l này li đc chuyn sang cho trái ch (Jensen và
Meckling, 1976). Trong trng hp này, vn đ thng nhc ti là thay th tài sn.
Khi mà các hp đng ký kt có tn ti vn đ bt cân xng thông tin, các ch n s
gia tng lãi sut cho vay đi vi các c đông nh là cách đ h gim thiu ri ro do
vn đ bt cân xng thông tin. Do đó hoc là s tng lãi sut cho vay, hoc s áp đt
mt hn mc tín dng nht đnh hay có các điu khon gii hn đi vi các c đông
9


nhm hn ch vic các c đng t ý thc hin d án. Vn đ thay th tài sn gia c
đông và trái ch là mt trong nhng nguyên nhân dn đn vic đu t di mc.
Mâu thun gia c đông và trái ch còn đa ra vn đ đu t di mc gây ra
bi ri ro đo đc. Trong trng hp công ty phá sn, quyn li u tiên đc nhn
các khon chi tr thuc v trái ch, các c đông hoàn toàn có th bit đc phn giá
tr mà các trái ch nhn đc là bao nhiêu. Do đó, các c đông s có đng c đ t
chi thc hin các d án có NPV thp hn mc n đã đi vay (Myers,1977). Vì vy,
các trái ch s c gng cn tr các chính sách đu t không đt hiu qu ti u bng
cách s dng mt s công c kim soát nh đa ra các điu khon cht ch hn khi
cho vay, rút ngn thi hn cho vay, tng cng kim tra giám sát . Tuy nhiên các
hành đng này ch nhm mc đích gim thiu ri ro do vn đ này mang li, và hn

na mi chi phí phát sinh liên quan đn vn đ này đu do bên c đông chu.
Ngoài ra, vn đ la chn bt li cng đc đ cp đn trong quan h li ích
gia c đông và trái ch. Vn đ này phát sinh bi vic các trái ch không có đ
thông tin đ phân bit cht lng các khon đu t trong công ty ra sao nên h s yêu
cu thêm khon tin bù đp cao hn cho điu này ( Stiglitz và Weiss,1981). Vì vy,
nu chi phí đu t ca tt c các d án đu t có NPV dng cao hn ngun tài tr
ni b có sn, công ty có th không thc hin nhng d án này hn là vic phi chu
ri ro khi đi vay đ tài tr cho d án.
Bên cnh đó, mâu thun gia c đông hin hu và c đông tim nng cng có
th dn đn đu t di mc do vn đ la chn bt li. Theo chng minh ca Myers
và Majluf (1984), do bt cân xng thông tin, nhng c đông tim nng s không nhn
bit đc giá tr tht s ca công ty và s mua c phiu vi mt mc giá mà các c
đông hin hu s b thit hi nhiu hn nu các d án đu t đc thc hin hn là t
chi thc hin d án. Có ngha là các d án có NPV dng s không đc thc hin
do bt cân xng thông tin trong trng hp này.
10


Tóm li, mâu thun gia c đông và trái ch, gia c đông hin hu và c đông
tim nng đu dn đn đu t di mc.
Quá trình đu t quá mc phát sinh t mu thun li ích gia nhà qun lý và các
c đông. Khi tn ti bt cân xng thông tin, vic s dng các công c nhm tha mãn
li ích đng thi gia nhà qun lý và các c đông không còn đc hoàn ho na. Các
nhà qun lý có th s dng dòng tin t do đ thc hin các d án có NPV âm nhm
ti đa hóa li ích cho bn thân h ( Jensen, 1986). Lu ý rng các dòng tin t do này
phi ln hn các dòng tin dùng đ tài tr cho tt c các d án có NPV dng. Vì vy
thay vì phi đem s tin này đ chi tr c tc cho các c đông thì các nhà qun lý li
s dng mt cách lãng phí ch nhm tha mãn li ích ca cá nhân. c bit là đi vi
các công ty có quy mô ln thì đng c thúc đy các nhà qun lý thc hin đu t quá
mc là ln hn vì nhng li ích bng tin và không bng tin có th thuc v h mà

không thuc v các c đông (Jensen, 1986; Slulz, 1990).
Các bng chng thc nghim v gi thit đu t di mc ban đu đc phát
trin thông qua mt s nghiên cu thành công v đ nhy cm ca đu t đi vi
dòng tin, đc bit là sau nghiên cu tiên phong ca Fazzari và cng s (1988). Hu
nh tt c các nghiên cu đu tìm thy mi quan h ph thuc mnh m gia đu t
vi ngun vn tài tr ni b sn có, và chính mi quan h này là bng chng gii
thích cho vn đ đu t di mc gây ra bi la chn bt li. Tuy nhiên, mi quan h
cùng chiu đc tìm thy gia đu t và dòng tin có th không ch xy ra t vn đ
đu t di mc gây ra bi la chn bt li . Mà điu này còn cho thy dòng tin d
tha càng ln s làm cho các nhà qun lý thc hin các d án có NPV âm, trong khi
điu này s không xy ra nu phi tài tr bng ngun vn bên ngoài, nói cách khác là
vn đ đu t quá mc cng s phát sinh. Theo nghiên cu ca Vogt (1994), cho
phép phân bit rõ đc tác đng và đt đc nhng bng chng thc nghim ca c
hai vn đ đu t không hiu qu ( đu t quá mc và đu tu di mc) ph thuc
11


vào nhng đc tính khác nhau ca các công ty. Gi thit đu t quá mc đc xác
nhn khi tn ti mi quan h cùng chiu gia đu t và dòng tin đi vi nhng công
ty mà c hi đu t có cht lng thp. Ngc li, đi vi nhng công ty mà c hi
đu t có cht lng cao thì gi thit đu t di mc đc xác nhn khi tn ti mi
quan h cng chiu gia dòng tin và đu t.
Vn đ đu t quá mc và đu t di mc còn đc nghiên cu thông qua
nhiu khía cnh khác nhau. Ly ví d nh nghiên cu ca Lang và cng s (1996) đã
thu thp đc nhiu bng chng thú v v gi thit đu t quá mc, khi ch ra rng
các công ty có t l n cao s làm hn ch s phát trin ca các d án đu t đi vi
các công ty mà c hi đu t có cht lng thp. Nghiên cu ca Nohel và Tarhan
(1998) cng tìm ra đc bng chng phù hp vi lý thuyt dòng tin t do qua vic
tìm hiu nh hng ca vic mua li c phn da trên kt qu hot đng ca công ty.
Adedeji (1998) đã thu thp đc nhng bng chng kt hp ca gi thit đu t di

mc thông qua vic nghiên cu các tác đng đng thi ca ba quyt đnh đu t, tài
tr và c tc. Cui cùng, Miguel và Pindado (2001) đi đn kt lun rng, liên quan
đn vn đ bt cân xng thông tin, các công ty không nhng lo ngi bi vn đ đu t
di mc mà còn bi vn đ đu t quá mc ph thuc vào mc đ n và t do ca
dòng tin, qua đó xác nhn lý thuyt đánh đi gia đu t di mc và đu t quá
mc đc xem xét bi Slutz (1990).
Thông qua các nghiên cu thc nghim đc đ cp trên đây, hin nay có mt
s tán thành chung cho rng vn đ bt cân xng thông tin nh hng đn quyt đnh
đu t. Nh vy điu này hoàn toàn trái ngc vi gi thit th trng vn hoàn ho
đc duy trì bi Modigliani và Miller (1958) cho rng thông tin bt cân xng s dn
đn quá trình đu t di mc hoc quá mc. C hai vn đ trên đu nh hng đn
giá tr ca công ty. Nu mt công ty đang b nh hng bi vn đ đu t di mc
nu gia tng thêm đu t s làm gia tng giá tr th trng ca công ty và ngc li,
12


đi vi công ty đang có vn đ đu t quá mc thì bt k s gia tng đu t nào cng
đu tác đng tiêu cc đn tài sn ca các c đông.
2.2 Mi quan h gia cht lng báo cáo tƠi chính vƠ hiu qu đu t
Báo cáo tài chính đóng vai trò rt quan trng trong vic ra các quyt đnh kinh
t thông qua vic cung cp đy đ các thông tin v tài sn, ngun vn, kt qu kinh
doanh ca mt doanh nghip. Nói mt cách chính xác báo cáo tài chính phn ánh
tình hình sc khe tài chính ca mt doanh nghip. Thông tin trên báo cáo tài chính
cn phi đc phn ánh trung thc, hp lý, khách quan, đáng tin cy và kp thi
nhm mc tiêu phc cho vic đánh giá tình hình tài chính ca mt doanh nghip cng
nh đa ra nhng d báo v doanh thu, li nhun, dòng tin trong tng lai, t đó
hình thành đc các quyt đnh đu t đúng đn.
T quan đim ca hc thuyt đi din, có nhiu c ch kim soát đ gim bt
vn đ bt cân xng thông tin và các ri ro v tính minh bch thông tin mang li,
cng nh cho phép nâng cao giám sát trong hot đng qun lý nhm gim bt các

hành vi c hi ca các nhà qun lý, c th là cht lng báo cáo tài chính và thuyt
minh báo cáo tài chính ( Bushman và Smith, 2001; Healy và Palepu, 2001; Hope và
Thomas, 2008). Có mt s nghiên cu đã phân tích nhng tác đng này nh thông
qua vic ct gim chi phí s dng vn và chi phí s dng n ( Francis và cng s,
2004, 2005) và kh nng tip cn th trng n cng nh nh hng ca các điu
kin s dng n ví d nh chi phí thp, k hn n dài hn và các đm bo thp hn
khi vay n ngân hàng ( Bharath và cng s, 2008).
Hin nay, có mt hng nghiên cu đc phát trin da vào tác đng ca cht
lng báo cáo tài chính đn hiu qu đu t. Vì cht lng báo cáo tài chính cao s
khin các nhà qun lý có trách nhim và kim soát tt hn, qua đó góp phn gim vn
đ bt cân xng thông tin và la chn bt li, ri ro đo đc, t đó gim dn vn đ
đu t quá mc cng nh đu t di mc. Bên cnh đó cht lng báo cáo tài chính
13


cng ci thin hiu qu đu t bng cách cho phép các nhà qun lý thc hin các
quyt đnh đu t tt hn thông qua vic nhn din đc các d án tt hn và các
thông tin k toán tài chính tr nên đáng tin cy hn cho vic đa ra các quyt đnh
đu t trong ni b công ty (Bushman và Smith, 2001; McNichols và Stubben, 2008).
Theo phng pháp thc nghim, các bài nghiên cu trc đây tranh lun và đa ra
các bng chng cho rng cht lng báo cáo tài chính làm gim đ nhy dòng tin
đu t (Biddle và Hilary, 2006) và vic qun lý thu nhp đã dn đn vic đu t quá
mc do các nhà qun lý đã c tình bóp méo thông tin tài chính (McNichols và
Stubben, 2008). Da trên các tranh lun này, Biddle và cng s (2009) đã thc hin
nghiên cu mu các công ty niêm yt ti M, trong khi Chen và cng s (2011) s
dng mu các công ty t nhân ti th trng mi ni đ nghiên cu vi cùng mc tiêu
là đánh giá cht lng báo cáo tài chính nh hng nh th nào đi vi c hai trng
hp đu t quá mc và đu t di mc. Kt qu nghiên cu cho thy cht lng báo
cáo tài chính cao có th làm gim đu t quá mc và tng đu t di mc. Phù hp
vi kt qu nghiên cu này, García-Lara và cng s (2001) cng có kt lun ci thin

đc vn đ đu t quá mc và di mc, c th cht lng báo cáo tài chính làm
gim đ nhy cm ca dòng tin đu t  các công ty b đu t quá mc và to điu
kin tip cn ngun tài chính bên ngoài cho các công ty b đu t di mc
2.3 Mi quan h gia vic s dng n ngn hn vƠ hiu qu đu t
Vic s dng n đóng vai trò quan trng trong vic làm gim quyn ra quyt
đnh ca nhà qun lý và ràng buc các quyt đnh đu t là ni dung trng tâm đc
đ cp đn trong khung lý thuyt ca các nghiên cu bi Myers, 1977; Jensen, 1986.
Ngoài ra còn có bng chng ng h vic s dng n có vai trò trong vic gim vn
đ đu t quá mc (D’Mello và Miranda, 2010). Tuy nhiên, các nghiên cu cng
nhn mnh vai trò ca k hn n khi tn ti tình trng bt cân xng thông tin, c th
vic s dng k hn n ngn là mt c ch làm gim vn đ bt cân xng thông tin
14


và chi phí đi din gia c đông , trái ch và các nhà qun lý. Xut phát t quan đim
ca bên đi vay, Flannery (1986) d đoán rng trong điu kin tn ti bt cân xng
thông tin, các công ty có d án đu t tt s thích tài tr bng ngun vay ngn hn
hn, đó nh là mt tín hiu đn th trng cho vay và góp phn làm gim vn đ phát
sinh do bt cân xng thông tin. Còn trên quan đim ca bên cho vay, khi bt cân
xng thông tin xut hin, vic cho vay ngn hn s phù hp hn là cho vay dài hn
trong vic giám sát hot đng công ty (Diamond, 1991, 1993; Rajan, 1992). Rút ngn
k hn n cho phép giám sát tt hn hot đng ca các nhà qun lý, bi vì k hn n
ngn đòi hi phi gia hn n thng xuyên hn, bên cho vay s có liên h cht ch
hn vi bên đi vay và có th xác đnh đc hiu qu hot đng ca công ty trong giai
đon đu khi hai bên xác lp quan h vay, đ sau đó bên cho vay có th quyt đnh
vic gia hn hoc thay đi các điu khon hp đng cho vay ( Ortiz-Molina và Penas,
2008). Vì vy, tng vic s dng n ngn hn đc k vng là s gim đc vn đ
bt cân xng thông tin và la chn bt li.
i vi hiu qu đu t, k hn n có th s dng đ làm gim tình trng đu t
quá mc và đu t di mc. Khi có các d án NPV dng, các công ty có th tài tr

cho các d án này bng các khon vay ngn hn và gii quyt các vn đ đu t di
mc, bi vì các khon n s đc thu hi trong khon thi gian ngn và li nhun s
hoàn toàn thuc v công ty ( Myers, 1977). Thêm vào đó, do vic trin khai trên
khon n ngn hn, các ch n s giám sát con n tt hn và qua đó làm gim xung
đt gia hai bên thông qua các c hi đu t ( Barclay và Smith, 1995; Guedes và
Opler, 1996; Parrino và Weisbach, 1999; và Lai, 2011). Liên quan đn vic đu t
quá mc, Childs và cng s (2005) d đoán thêm rng s linh hot cao hn ca n
ngn hn cho vic tái cho vay và chin lc ti đa hóa giá tr doanh nghip có th
làm gim thiu các mâu thun li ích gia c đông và các trái ch và do đó có th
làm gim vn đ đu t quá mc và đu t di mc.
15


2.4 Mi quan h gia cht lng báo cáo tƠi chính vƠ hiu qu đu t theo
tng mc đ ca vic s dng n ngn hn
Ngoài vic kim tra li các tác đng riêng bit ca cht lng báo cáo tài chính
và k hn n đi vi hiu qu đu t, phn m rng ca bài nghiên cu xem xét s
tng tác ca hai yu t cht lng báo cáo tài chính và k hn n nh hng nh th
nào đi vi hiu qu đu t. Tác đng ca cht lng báo cáo tài chính lên hiu qu
đu t s tng lên hay gim đi vi mc đ s dng n ngn hn trong c cu s dng
n ca công ty là vn đ đc kim đnh li trong trng hp này. Có hai quan đim
khác nhau v vn đ này. Quan đim th nht cho rng nh hng ca cht lng báo
cáo tài chính đi vi hiu qu đu t s gim đi bi vic s dng n ngn hn vì
thông qua n ngn hn, ch n có th phát huy đc vai trò giám sát các nhà qun lý
đ gim các vn đ đu t quá mc và các khon n ngn hn cng mang li li ích
cho các nhà qun lý đa ra quyt đnh thc hin các d án có NPV dng trong
trng hp đu t di mc. Theo đó, nh hng ca cht lng báo cáo tài chính
đi vi hiu qu đu t s yu hn ti các công ty có s dng n ngn hn nhiu hn
bi tác đng thay th gia ngun thông tin công khai t báo cáo tài chính vi ngun
thông tin ni b có đc t vic công ty đi vay t nhng khon vay ngn hn. Quan

đim th hai li cho rng nh hng ca cht lng báo cáo tài chính đi vi hiu
qu đu t là ln hn cho các công ty s dng nhiu n ngn hn hn nu c hai tác
dng có li t thông tin công khai và thông tin ni b lên đu t là b sung h tr cho
nhau.
2.5 Tng quan các nghiên cu thc nghim trên th gii
Hin ti, các bài nghiên cu v vn đ nh hng ca cht lng báo cáo tài
chính và k hn n đi vi hiu qu đu t cha nhiu. Và ch kim đnh mi quan h
đc lp gia cht lng báo cáo tài chính đi vi hiu qu đu t hoc nh hng ca
16


k hn n nh th nào đi vi hiu qu đu t. Có th đim qua mt s kt qu
nghiên cu thc nghim trc đây nh sau:
Theo Myers (1977) k hn n có th nh hng đn đu t ca doanh nghip.
Nu khon n đáo hn sau khi thi hn đu t ht hiu lc, n s làm gim các u đãi
ca c đông và nhà qun lý trong vic giám sát các d án có NPV dng t nhng li
ích tích ly đc, mt phn li ích s thuc v trái ch. Nh vy so vi các công ty
có k hn n ngn, các công ty có k hn ni dài ít có kh nng khai thác đc các
c hi tng trng có giá tr.
Barclay và Smith (1995) nghiên cu v mi quan h gia k hn n và hiu qu
đu t. i tng mu s dng bao gm tt c các công ty niêm yt trên trung tâm
nghiên cu giá chng khoán và COMPUSTAT trong giai đon 1974-1991 bao gm
39.949 công ty- nm quan sát. Kt qu nghiên cu cho thy các công ty có s lng
ln các c hi đu t tim nng trong tng lai s có khuynh hng s dng n ngn
hn nhiu hn đ gim tình trng đu t di mc và vic s dng các khon vay dài
hn có chi phí vn vay cao hn.
Stoh và Mauer (1996) lp lun rng các công ty đánh đi li ích và chi phí liên
quan đn vic thay th cu trúc k hn thanh toán n bng cách xem xét nhng tác
đng bt li ca đu t di mc, các tác đng tín hiu ca n, ri ro thanh khon, c
cu k hn tài sn đáo hn và tình trng thu. Các tác gi nhn thy rng k hn n có

tác đng ngc li vi cht lng công ty, mc thu sut có hiu lc và ri ro công
ty. Nu c hi tng trng trong tng lai đc nhn din sm, vn đ đu t di
mc đc to ra t n có th đc khc phc bng tài tr ca công ty thông qua n
ngn hn và bng cách h thp mc đ đòn by cng nh rút ngn k hn n khi
công ty vn còn có trách nhim thanh toán n cha đc x lý. Do đó, điu quan
trng là vic nhn din đc đâu là c hi tng trng thy trc và đâu là c hi
tng trng bt ng. Trong mt s trng hp, các công ty có th làm gim bt tình
17


trng đu t di mc bng cách vay n ngn hn đ tài tr , hoc nu vn còn các
khon n cha kp thanh toán, công ty s h thp đòn by và k hn n bng cách
đàm phán vi ch n. Trong thc t, nu chi phí đàm phán tng đi nh, đàm phán
gia ch n và c đông đ mua li n có th làm gim đc vn đ đu t di mc
tim tàng. Nhìn chung, cu trúc ca nhng d đoán liên quan đn c hi tng trng
trong tng lai và các chi phí cho vic đàm phán li đu rt quan trng đ xác đnh
tác đng ca k hn n lên hiu qu đu t. Trong trng hp ngc li, các c hi
tng trng bt ng không giúp ích nhiu trong vic khc phc vn đ đu t di
mc. àm phán li vi ch n có xu hng tn nhiu thi gian và do đó tn kém hn
so vi trng hp mà c hi tng trng d đoán đc. Thi gian hn ch ca các
cuc đàm phán có th dn đn chi phí giao dch hoc chi phí điu chnh cao hn đi
vi vic vay n.
Minton và Schrand (1999) nghiên cu mu gm 1287 công ty  M giai đon t
nm 1989-1995 đã thu thp đc mi quan h gia đ bin đng ca dòng tin và
đu t. Kt qu cho thy các công ty có đ bin đng dòng tin cao s đu t ít hn
cng nh gim các khon đu t tim nng trong tng lai. Bên cnh đó, nghiên cu
còn cho thy các công ty nu không th tip cn ngun vn bên ngoài đ cung cp
cho s thiu ht ca dòng tin s phi t b d án đu t đó, t đó dn đn đu t
di mc. Vi lp lun rng các công ty có chi phí huy đng vn t bên ngoài cao
hn khi đ bin đng dòng tin ln, tuy nhiên li cha đa ra đc bng chng v s

tác đng ca bin đng này đi vi dòng tin đu t bng cng nh chính sách tài
chính.
Fazzarazi, Hubbard và Petersen (2000) đã nghiên cu mc đ nhy cm ca
dòng tin đu t đi vi đu t và đa ra kt lun rng các công ty b thiu tin mt
hay đ thanh khon yu s b hn ch đu t, t đó dn đn tình trng đu t di
mc. Mt khác, các công ty có lng tin d tha ln li có th ri vào tình trng đu
18


t quá mc. Khi cht lng báo cáo tài chính cao hn s giúp cho các công ty ci
thin đc tình trng đu t kém hiu qu.
Jun và Chen (2003) đã s dng mô hình lý thuyt đánh đi đ gii thích cho s
la chn s dng n ngn hn. Nghiên cu đc thc hin trên 5.134 công ty (39.874
quan sát) vi mã SCI t 1000 đn 5999 trong khon thi gian t 1979-1996. Nghiên
cu đã đa ra đc nhng bng chng s dng n ngn hn có th làm gim bt cân
xng thông tin cng nh gim chi phí đi din gia các c đông, ch n và nhà qun
lý. Kt lun đc đa ra là các công ty có mc đ linh hot tài chính và sc mnh tài
chính s s dng nhiu n ngn hn hn nhm tn dng li th lãi sut thp hn cng
nh chun b tt hn kh nng đi mt vi vic tái cp vn và ri ro v lãi sut hn là
s dng các khon vay dài hn.
Childs, Mauer và Ott (2005) đã nghiên cu s tng tác gia quyt đnh đu t
và quyt đnh tài tr trong trng hp các c đông t do đa ra các quyt đnh đu t
da trên vic tha mãn li ích bn thân thay vì ti đa hóa li ích cho công ty. Nghiên
cu còn cho thy chi phí đi din là nguyên nhân dn ti đu t quá mc và đu t
di mc bi mi quan h gia tài sn công ty nm gi và các tài sn đm bo cho
la chn tng trng và chi phí đ thc hin các quyt đnh đu t. Các c đông s
thc hin các quyt đnh đu t quá mc đi vi các la chn tng trng khi h
đc phép thay th các tài sn mà công ty đang nm gi nu các tài sn đm bo thay
th có ri ro hn các tài sn nm gi. iu này s làm gia tng giá tr cho các c đông
thông qua vic chuyn giao ri ro li cho các trái ch. Ngc li các c đông s có

đng c đu t di mc nu quyt đnh đu t ch là đ m rng thêm tài sn. Các
c đông s không mun chia s li ích cho các trái ch trong khi toàn b chi phí ca
vic m rng quy mô tài sn do các c đông phi chi tr, khi mà các ri ro ca khon
n vn cha đc gii quyt. Kt qu ca nhng vic la chn tng trng không
hiu qu này là giá tr ca công ty gim, giá tr các khon n tng thêm. Nghiên cu

×