A. Phần mở đầu.
1. Lý do chọn đề tài.
Phong cách sống giản dị, khiêm tốn là một đức tính, một phẩm chất cao
đẹp mà mỗi chúng ta nên có. Giản dị, với mỗi người, thường thể hiện ở lời
nói, ở việc làm, thể hiện trong lối sống, trong quan hệ với người xung
quanh. Nó là cách ứng xử cao đẹp, nói lên sự hiểu biết của mỗi bản thân
chúng ta. Hồ Chí Minh một con người cao cả vĩ đại hội tụ những phẩm
chất đáng quý cao đẹp nhất. Vị lãnh tụ thiên tài của Đảng và dân tộc Việt
Nam, anh hùng giải phóng dân tộc,chiến sĩ lỗi lạc của phong trào cộng sản,
một con người vĩ đại như vậy mà lại có được những đức tính đạo đức giản
dị. Phẩm chất đó được thể hiện rõ nét như thế nào đó là đề tài chúng tôi
thảo luận hôm nay.
2. Nội dung đề tài.
Hồ Chí Minh, một con người có phong cách sống khiêm tốn, giản dị,
chừng mực, ngăn nắp, vệ sinh,yêu lao động biết quý trọng thời gian, ít
lòng ham muốn về vật chất, về chức – quyền – danh – lợi. Trong quan hệ
với nhân dân, bạn bè, đồng chí, anh em thì cởi mở, chân tình, ân cần, giàu
tình yêu thương. Hồ Chí Minh một con người giản dị, yêu thiên nhiên,
luôn gần gũi với thiên nhiên. Bình sinh Hồ Chủ tịch đã rất giản dị lão thực.
Vĩ nhân thật vĩ nhân bao giờ cũng giản dị, lão thực. Đã cầu kỳ là thiếu bản
lĩnh, cố làm trò để đánh lừa thiên hạ và hậu thế.Trong bất cứ thời điểm
nào, đang làm gì, ở đâu thì cuộc sống đời thường của Người cũng luôn
thanh đạm, nề nếp, có chừng mực, gọn gàng. Người cũng là một Chủ tịch
nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa nhưng khác nhiều vị lãnh tụ khác.
Người luôn chọn cho mình một cuộc sống bình dị như đại đa số người dân
bình thường, không phân biệt, không vương giả. Ở con người bác chúng ta
luôn luôn thấy hình ảnh một vị cha già đáng kính, đáng trân trọng, một vị
lãnh tụ thân thiết gắn bó như chính người thân của mỗi chúng ta vậy. Xây
dựng một đất nước muốn tốt đẹp thì việc đầu tiên phải xây dựng con
người, và để xây dựng được một con người thì đầu tiên phải xây dựng
phong cách sống đặc biệt là phong cách giản dị, học tập và làm theo tấm
gương của Bác.
Tuy nhiên, thực trạng phong cách sống của học sinh sinh viên hiện nay
đang nổi lên một số vấn đề đáng lo ngại. Đó là một số bộ phận sinh viên
hiện nay sống thiếu niềm tin, phai nhạt lý tưởng, chạy theo cách sống cá
nhân, thực dụng, đua đòi, xa vào các tệ nạn xã hội, tiếp thu thiếu chọn lọc
những phong cách sống từ bên ngoài. Cần phải phát huy tích cực và điều
chỉnh những lệch lạc trong suy nghĩ của học sinh sinh viên sống theo
phong cách Hồ Chí Minh.
3. Phương pháp nghiên cứu
- Dựa theo phương pháp nghiên cứu tài liệu.
- Thông tin trên internet, các trang mạng xã hội.
- Sự hiểu biết đóng góp của từng thành viên trong nhóm, làm việc nhóm.
B. Phần nội dung.
Là công dân Việt Nam, là người con của đất nước không ai là không biết
đến vị cha già kính yêu Hồ Chí Minh. Người sinh ra trong một gia đình
nhà nho yêu nước, lớn lên ở một địa phương có truyền thống yêu nước
chống giặc ngoại xâm, sống trong hoàn cảnh đất nước chìm dưới ách đô hộ
của thực dân Pháp, thời niên thiếu và thanh niên của Người đã chứng kiến
nỗi khổ cực của đồng bào và những phong trào đấu tranh chống thực dân .
Người sớm có chí đuổi thực dân, giành độc lập cho đất nước đem lại tự do,
hạnh phúc cho đồng bào. Dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa mọi công
việc lối sống của Hồ Chủ tịch vẫn luôn rất mực giản dị. Bác là người đem
dến tự do cho dân tộc. Ở con người bác cái mà chúng ta cần học và nên
học là lối sống giản dị.
1. Hồ Chí Minh một tấm gương bình dị trong đời sống sinh hoạt.
Bác Hồ là người giản dị như thế nào chắc mỗi chúng ta đều biết. Trước
hết Bác bình dị trong đời sống sinh hoạt. Cuộc sống của bác không phải
là cái gì cao quý hay hoa mỹ. Bác không đòi hỏi phải thế này, phải thế
kia, mọi thứ đều giản dị đều chân thực và đáng quý. Người chọn cho
mình một cuộc sống bình dị như đại đa số dân thường, không cách biệt,
không vườn giả. Người từ chối dinh thự của toàn quyền Đông Dương
cũ, Người chọn nơi ở và làm việc cho mình là một ngôi nhà chặt hẹp
vốn có của một người thợ điện phục vụ trong khu vực Phủ toàn quyền
Đông Dương.Người ở đó suốt 4 năm trời, đến năm 1958, khi hầu hết
cán bộ của ta đã có nhà ở theo tiêu chuẩn cấp bậc, Chủ tịch Hồ Chí
Minh vẫn sống trong ngôi nhà đơn sơ bé nhỏ ấy. Bộ chính trị quyết
định xây nhà cho Người, khi, khi đồng chí Trưởng đoàn của công ty
590 của quân đội được trung ương giao nhiệm vụ xây nhà cho Chủ tịch
nước, trình người bản thiết kế. Xem bản thiết kế, Người hỏi: “Các chú
xây nhà cho ai ở? Đồng chí Trưởng đoàn thưa: “ Xây nhà cho Bác ở ạ.
Chủ tịch Hồ Chí Minh nói : “Các chú làm nhà to các chú ở, còn làm cho
Bác thì làm nhỏ thôi”. Thế là phương án làm nhà cho Bác bị hủy bỏ.
Mặc dù các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước mời Người ra ở tại tòa
nhà lớn để cuộc sống đỡ vất vả hơn, nhưng người từ chối bởi Người
làm sao có thể ở được trong ngôi nhà đó trong khi con dân của người
còn không có chỗ nương thân, không đủ ăn đủ mặc. Cuối cùng Người
đã chọn ngôi nhà sàn, ngôi nhà sàn giống kiểu nhà của đồng bào nơi
vùng cao của chiến khu Việt Bắc. Khi dọn về ngôi nhà sàn bé nhỏ đơn
sơ ấy Người đã dùng tầng dưới để làm nơi họ Bộ Chính trị và làm việc
với cán bộ các bộ, các ban, ngành, và tiếp một số đoàn khách, bạn bè
đồng chí gần gũi thân thiết với Người. Người chỉ dành cho mình một
chút riêng tư tầng trên nhà sàn với duy nhất hai phòng. Hai phòng đấy
không phải là to lớn rộng rãi gì. Căn phòng rất nhỏ diện tích chỉ vẻn
vẹn 10m2. Ngôi nhà sàn tuy nhỏ, không nổi tiếng, không nguy nga
tráng lệ như nhiều dinh thự của các vua chúa hoặc nguyên thủ quốc gia
nhưng nó lại đủ lớn để sống mãi trong lòng người dân tới thăm. Không
chỉ về cách ở, nét giản dị của người còn được thể hiện trên rất nhiều
phương diện nữa. Đặc biệt người ghét thói xa hoa , lãng phí, hưởn thụ,
phô trương, hình thức. Trong phòng làm việc cũng như phòng làm việc
của Người chỉ có những đồ vật thật sự cần thiết và hết sức đơn giản.
Đó, giản dị là như thế đó!. Sự giản dị của Bác được thể hiện ngay trong
thơ văn của Người :
“ Sáng ra bờ chuối tối vào hang
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cách mạng thật là sang”.
Bữa ăn của Bác như thế nào chắc hẳn cũng sẽ có nhiều người đặt
câu hỏi. Thời kỳ hoạt động ở Pắc Pó ( Cao Bằng), Bác cũng nhue các
đồng chí khác phải ăn cháo bẹ rau măng ròng rã, Bữa ăn của bác có
phải là sơn hào hải vị không, có phải là những thứ đắt tiền và sang trọng
như những vị tổng thống của các nước Mỹ, Anh hay không ?.Thực ra
bữa ăn hằng ngày của Bác không có gì là khác biệt cả. Có canh cua,
tương cà, dưa muối, cá bống kho với lá gừng,… Đó là những món ăn
quen thuộc, dân giã, mang hương vị của mỗi làng quê Việt Nam mà
người yêu thích. Người luôn luôn đặt con dân của mình lên trên hết mọi
việc. Người quý trọng công sức, tải sản và cả thời gian của nhân dân,
trong mỗi bữa ăn chẳng bao Người để thừa hay bỏ đi những đồ thừa,
tránh lãng phí Người cố gắng ăn hết cho dù thế nào thì Người cũng
không bao giờ để thừa hay bỏ đi. Có những thứ chắc hẳn chúng ta
không bao giờ quên về Bác. Ngày mới giành chính quyền sau cách
mạng tháng 8/ 1945, Bác làm việc tại Bắc Bộ Phủ trong căn phòng nhỏ
trên gác hai, mỗi tháng Người được cấp 200 đồng cho việc ăn uống.
Tới giờ ăn, Bác đến ăn tại bếp tập thể cùng mọi người. Bác coi mọi
người đều là đồng đội đông chí của mình, mọi người ăn gì Bác ăn đấy,
có sướng cùng sướng có khổ cùng chịu, đồng đội ăn cơm canh rau
muống Bác cũng ăn như vậy. Bác hòa mình vào cùng con dân của mình
như một người cha già kính yêu. Kháng chiến bùng nổ, Bác cùng các cơ
quan Trung ương và Chính phủ trở lại Việt Bắc. Những năm đầu, đời
sống kháng chiến vô cùng kham khổ, Bác vẫn ăn chung với an hem. Bát
ăn cơm chỉ là ống bương cưa ra, thức ăn chủ yếu là măng, cao cấp nhất
là thịt chim, sóc săn bắn hoặc đánh bẫy được đem kho mặn với muối để
Bác ăn dần. Thỉnh thoảng thấy bác làm việc vất vả có con gà bồi dưỡng
riêng cho Bác thì Người nói “lộc bất khả tận hưởng” rồi đem chia đều
cho mọi người. Món ăn chủ lực của Bác và anh em vẫn là món được
chế biến theo “công thức” : 1kg thịt + 1kg muối + 0,5kg ớt, được xào
lên cho vào ống, đi đến đâu dùng cũng tiện. Có quả chuối hơi nẫu nhiều
người ngại không ăn, Bác bảo lấy dao gọt phần nẫu đi để ăn. Bác luôn
dùng mọi cách để có thể tiết kiệm và không bị lãng phí.
Có lần, đoàn công tác của Bác đi qua huyện Yên Sơn, ghé vào một
cơ sở để ăn trưa. Nhưng khi đến nơi, vì nghe có tiếng máy bay địch
đang đến thì Bác bảo anh am mang cơm ra bãi cỏ ngoài bìa rừng ngồi
ăn. Hai đồng chí bảo vệ vào xóm bưng cơm lại mượn them chiếc chiếu
của gia đình đồng bào ra ngồi. Lúc đặt mâm cơm xuống, Bác thấy có
con gà luộc, đĩa cá và hai bát canh. Thấy thế Bác không vui, Bác nói : “
Các chú không nên mượn chiếu của bà con làm phiền đến dân”. Ngừng
một lát Bác nói tiếp : “ Trong khi nhân dân đang thắt lưng buộc bụng
kháng chiến, mình ăn cơm thế này là ăn cơm “quan” đấy. Nói xog Bác
chia đôi tất cả món ăn trên mâm, Bác bảo an hem mang một nửa vào
biếu các gia đình nghèo trong xóm, phần còn lại chia đôi chỉ ăn một
nửa, phần còn lại để cho bữa sau.
Ngay cả trong những lần đi công tác, mấy Bác cháu được bố trí
ăn cơm ở nhà một cơ sở. Dạo đó thiếu thốn nên cơm phải độn nhiều
sắn, khoai. Vì thương Bác nên gia đình đã nấu them nồi cơm gạo trắng
và sắp một mâm riêng. Khi vào bữa, Bác bưng bát cơm trắng, gắp thêm
mấy miếng thức ăn ngon để mời cụ cố đang ngồi bên bếp lửa gian
trong, Bác rành rọt nói : “ Cơm này là để dành cho người già nhất ăn”,
rồi Bác lấy bát xới cho mình một bát cơm độn và ngồi cùng ăn với cả
nhà. Con người ta luôn luôn muốn điều gì tốt nhất đối với mình nhưng
đối với Bác dân no, dân vui là Bác cũng vui rồi. Không những thế có
một câu nói đáng nhớ nhất của Bác là: “ lãng phí là có tội với nhân
dân”. Sau khi kháng chiến chống Pháp thắng lợi, Bác trở về thủ đô Hà
Nội và bữa ăn của người vẫn không thay đổi. Mỗi khi xong bữa, Người
tự tay xếp bát đĩa gọn ghẽ để bớt phần công việc cho các đồng chí phục
vụ. Có lần đồng chí phục vụ đưa lên đĩa cá anh vũ, một loại cá quý
thường chỉ có ở ngã ba song Bạch Hạc, Việt Trì. Bác bảo : “ Cá ngon
quá thế mà chú Tô ( Thủ tướng Phạm Văn Đồng) lại đi vắng! Thôi, các
cú để đến chiều đồng chí Tô về chúng ta cùng thưởng thức”. Thấy Bác
khen, anh em gửi tiếp cá đến nhưng không hiểu ý Bác. Khi vẫn thấy
món cá hôm trước, Bác không hài lòng : “ Bác có phải là vua đâu mà
phải cung với tiến”, rồi kiên quyết bắt các đồng chí mang đi không ăn
nữa.
Trong sinh hoạt hằng ngày , Người luôn đặt cho mình một kỷ luật
hết sức chặt chẽ, giữ nếp trật tự, ngăn nắp, gọn gàng, Người thường
xuyên chú ý đến việc rèn luyện sức khỏe đồng thời sắp xếp thời gian
thực hiện mọi công việc thật hợp lý và hiệu quả. Rất chú ý cho việc rèn
luyện sức khỏe đươc dẻo dai, giữ cho mình sức khỏe tốt nhất. Hằng
ngày, vào mỗi buổi sáng người luôn giữ thói quen tập thể dục hoặc
quyền thuật và đi bách bộ vào mỗi buổi chiều. Những năm tháng sống ở
trong khu Phủ Chủ tịch, Người thường luyện gân tay bằng cách nắm hai
hòn cuội,luyện đôi chân bằng cách đi bách bộ, tập võ hay đánh bóng
chuyền để nâng cao thể lực và sức khỏe, phòng tránh bệnh tật và đớn
đau, tránh làm phiền đến các đồng chí. Cho đén những năm cuối đời,
Người vẫn gắng đi bộ, và mỗi ngày đi thêm mấy chục mét với hy vọng,
mong muốn vẫn có sức khỏe để vào thăm đồng bào miền Nam. Người
luôn giữ thói quen đọc báo chí, bản tin trước giờ làm việc hàng ngày,
đánh dấu các bài cần chú ý để tiện việc theo dõi, trao đổi ý kiến và sử
dụng khi cần thiết. Người đã đọc, đối chiếu, cắt dán và sưu tầm được 19
quyển báo cắt dán về tấm gương người tốt, việc tốt. Những công việc tự
chính tay Người làm nên cái gì cũng giản dị, cũng đáng quý.
Với những công việc hàng ngày trong tuần, trong tháng từ việc họp
hành, làm việc với các đồng chí lãnh đạo chủ chốt, phụ trách các bộ,
ban, ngành, tiếp khác trong nước và quốc tế, đến việc viết báo, đọc và
trả lời thư từ,đi thăm cán bộ, nhân dân các địa phương, hay xem phim,
xem văn nghệ, v.v.. đều được người sắp xếp hết sức hợp lý. Người luôn
cố gắng để làm sao mọi công việc mất ít thời gian nhất, ít làm phiền đến
cơ sở mà lại thu được kết quả cao nhất. Người cũng có thói quen tự
mình đánh máy lấy những bài báo, bài viết, những thư từ gửi đi các nơi.
Những việc cá nhân trong sinh hoạt thường ngày như chuẩn bị chăn
màn đi ngủ, sắp xếp gọn gàng sau khi thức dậy Người đều tự mình làm
lấy. Thương những đồng chí phục vụ vất vả, những hôm trời mưa to,
Người vẫn xắn quần đi tới nhà ăn. Cũng thương đông đảo mọi người
phải chờ mình vất vả, dùa trời mưa to Người vẫn tự mình cố gắng đi
đến cho kịp buồi họp. Ngoài giờ làm việc, một trong những công việc
mà Chủ tịch Hồ Chí Minh yêu thích đó là tăng gia sản xuất. Hình ảnh
một Hồ Chí Minh quốc đất trồng rau, thực hiện khẩu hiệu “ tăng gia sản
xuất ngay, tăng gia sản xuất nữa!”.Trong những năm kháng chiến
không khác một Hồ Chí Minh cùng anh em cán bộ trong khu Phủ Chủ
tịch cuốc đất trồng rau, vừa để cải thiện bữa ăn, vừa để rèn luyện sức
khỏe. Những lần về thăm tỉnh Thái Bình, Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân
cố nài Bác ở lại ăn cơm, Bác nói một câu khiến ai cũng phải xúc động,
Bác nói : “ Đi thăm tỉnh lụt còn ăn uống nỗi gì”. Chỉ khi nào ở đâu,
công tác lâu không về Bác mới ở lại ăn cơm ở địa phương và bao giờ
cũng dặn chủ nhà: “ Đoàn đi Bác có từng này người, nếu được chỉ ăn
từng này, từng này,...” Qủa thực một con người giản dị, đơn sơ rất lớn
trong lòng nhân dân nhưng luôn coi mình là nhỏ bé, khép mình trong
nơi ở đơn sơ, mọi thứ đều giản dị. Trong những lúc làm việc ở nhà, Bác
thường mặc bộ quần áo bà ba nâu lụa Hà Đông, đi đôi guốc gỗ. Còn khi
đi tiếp khách hay đi công tác Bác thường mặc bộ quần áo ka ki bốn túi
và đôi dép cao su. Chỉ khi đi ra nước ngoài Bác mới khoác lên chiếc áo
sơ mi và mới đồng ý may bộ quần áo dạ màu đen. Có lẽ ấn tuownhj hơn
cả là đôi dép cao su của Bác. Đôi dép được làn từ chiếc lốp ô tô quân sự
của thực dân Pháp được quân và dân ta phục kích tiêu diệt tại vùng căn
cứ địa Việt Bắc năm 1947. Nó gắn bó với Bác hơn 20 năm cách mạng
phục vụ nhân dân , phục vụ đất nước. Đôi dép của Bác đã được đưa vào
thơ ca nhạc họa, là hiện thân của đức tính giản dị của một conh người vĩ
đại, trên con đường trường trinh vạn dặm vì non sông đất nước. Như
nhà thơ Tạ Hữu Yên đã từng viết :
“ Đôi dép đơn sơ
Đôi dép Bác Hồ
Bác đi từ ở chiến khu Bác về
Phố phương, trận địa, nhà máy, đồng quê
Đều in dấu dép Bác về Bác ơi…”
Những lúc lâm bệnh, trái gió trở trời làm Bác ốm đau, Người luôn tự
mình chịu đựng và còn động viên người xung quanh. Không muốn làm
phiền đến mọi người, không muốn để mình làm gánh nặng của mọi
người, để mọi người lo lắng quá nhiều khi thấy sưc khỏe Bác giảm sút
dần, Người bắt đầu viết bản di chúc, cứ mỗi năm vào dịp tháng 5,
Người lại đem ra xem lại và lại một lần sửa đổi. Cuối cung người để lại
muôn vàn tình thương cho con cháu, cho hậu thế. Những lời dặn dò tâm
huyết cho toàn đảng, toàn quân, toàn dân ta và bạn bè quốc tế trong tài
liệu tuyệt đối bí mật đó. Là một vị Chủ tịch nước, nhưng Hồ Chí Minh
vẫn khôn nguôi nỗi nhớ những đầm sen, những hàng dâm bụt, giếng
cốc, núi Hồng Lĩnh, sông Lam… ở quê nhà và những danh lam thắng
cảnh của đất nước mà Người tứng thấy trên con đường vào Huế, trên
suốt cả chặng đường dài đi về phía nam của Tổ quốc thuở trước. Người
mang theo những những hình ảnh thân thương đó trong suốt những năm
tháng đi tìm đường cứu nước và khi trở về hoạt động bí mật ở vùng núi
phía Bắc, Người sống gần gũi với núi, với suối, với rừng cây, v.v…
Khi sống trong ngôi nhà sàn dưới bóng cây râm mát ở khu Phủ
Chủ tịch suốt ngày rộn rã tiếng chim, Người thường ra bờ ao ngồi cho
cá ăn vào mỗi buổi chiều. Mảnh đất nhỏ trước ngôi nhà sàn, Người
dành chồng đủ các loại cây hoa mộc, hoa nhài, hoa sói, hoa dạ hương,
hoa bưởi, hoa ngâu, hoa nào cũng có hương thơm dịu mát, Người trồng
cả những hàng hoa dâm bụt chạy quanh nhà sàn như ở làng sen quê
nhà. Phía sau nhà là cả một vườn cam quê hương, bên kia bờ ao là cả
một vườn rau xanh mơn mởn, chim trời hoa lá thi nhau đua nở, bốn
mùa có hoa thơm, quả ngọt và rau xanh. Đầu nhà sàn là cây vú sữa,
trước nhà là cây dừa, tất cả hầu như đều là những cây của đồng bào
miền Nam ruột thịt gửi tặng. Những lúc trời mát, Người vẫn ngồi đọc
sách, tiếp khách bên giàn hoa giấy trong một không gian thiên nhiên
thoãng đãng phía sau tòa nhà Phủ Chủ tịch. Yêu thiên nhiên,gắn bó với
thiên nhiên, nên dù công việc bận rộn nhiều, nhưng Người vẫn sắp xếp
thời gian đi thăm các danh lam thắng cảnh, các di tích lịch sử của đất
nước.
Không chỉ biết hưởng thụ những gì thiên nhiên ban tặng dành cho
người, Chủ tịch Hồ Chí Minh còn muốn con người phải trả lại cho thiên
nhiên những gì đã mất đi vì con người, vì thiên tai, dịch họa. Người đề
sướng phong trào “ Tết trông cây”, Người nói: “ Việc này tốn kém ít mà
lợi ích thì lại rất nhiều”, và yêu cầu: “ Trồng cây nào, tốt cây ấy”.
Phong trào trồng cây gây rừng, phủ xanh đất trống, đồi trọc do Người
phát động ngày nay đã trở thành một phong tục tập quán tốt đẹp trong
nhân dân:
“ Mùa xuân là Tết trồng cây
Làm cho đất nước càng ngày càng xuân”.
Với người, tình yêu thiên nhiên gắn liền với xuất phát từ tình yêu đất
nước, tình yêu con người, vì tương lai của đất nước, gắn liền với nhiệm
vụ trồng người. Người thường xuyên chăm lo bồi dưỡng cho thế hệ trẻ,
chăm lo đào tạo cách mạng cho muôn đời sau. Mùa xuân cuối cùng của
cuộc đời Người đi trồng cây trên đồi Vật lạ, Ba Vì, Hà Tây. Người mời
một số cán bộ có trách nhiệm đến bàn tiếp vấn đề trồng người. Người
từng suy nghĩ phải bắt đầu từ việc trồng cây, từng conn người mới lớn,
nâng niu từng tấm gương tốt ,việc tốt xuất hiện trong cuộc sống hằng
ngày, của hàng triệu của quàn chúng nhân dân lao động trong cả
nước.Phải có nhiều cây mới thành rừng, phải có nhiều người tốt mới trở
thành một xã hội tốt. Bác Hồ la người khởi xướng, là người cổ vũ, tổ
chức và mãi mãi là tấm gương sáng cho mọi thế hệ trong sự nghiệp
trồng người của đất nước và dân tộc ta.
Người là vậy, là một Hồ Chí Minh bình dị trong cuộc sống đời
thường, thật sâu trong thâm tâm Người lúc nào cũng mong muốn toàn
dân được hạnh phúc ấm no, dành hết thảy cho nhân dân cho đât nước,
cho khát vọng độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trên đát nước ta. Một
Hồ Chí Minh- anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa kiệt
xuất của dân tộc Việt Nam bình dị trở thành một đạo đức cách mạng
luôn sống mãi: “ Những gì thuộc về người từ phẩm chất đến hành động,
vẫn sống mãi trong lòng nhân dân Việt Nam, nhân dân các dân tộc yêu
độc lập, tự do, hòa bình, công lý và những người tiến bộ trên thế giới.
2. Nét giản dị của Hồ Chí Minh trong hoạt động cách mạng.
Người không chỉ giản dị trong đời sống thường ngày, đời sống
sinh hoạt, mà người còn giản dị cả trong quãng thời gian hoạt động cách
mạng. Một con người hoàn hảo trên tất cả các phương diện, Người là một
tấm gương sáng mà ngàn đời người ngàn con dân Việt Nam phải nhớ đến
không bao giờ quên. Qua bao năm tháng hoạt động cách mạng bôn ba tìm
đường cứu nước, Hồ Chủ tịch tích lũy được vốn kiến thức rất uyên thâm,
kết tinh thinh hoa trí tuệ loài người, nhưng khi đến với cán bộ cách mạng,
quần chúng nhân dân, Bác đã chuyển hóa những kiến thức đó thành những
câu chuyện nhẹ nhàng, dễ hiểu, rất bình dị và gần gũi. Đầu năm 1946, có
cuộc họp cán bộ từ Trung ương đến địa phương. Bác đến thăm và nói
chuyện, khi giải thích mối quan hệ giữa chính sách của chính phủ với nhân
dân thông qua đội ngũ cán bộ địa phương, Bác dùng một tấm bìa hình tam
giác cân. Bác quay đáy tam giác lên trên, hướng đỉnh xuống dưới và nói,
đây là chủ trương của chính phủ có nhiều vấn đề lớn.
Rồi Bác chỉ tay xuống đỉnh của tam giác phía dưới và nói, những chủ
trương đó qua nhiều cấp bậc, nhiều cán bộ yếu kém đến khi xuống dân thì
bé lại chỉ cồn chừng này. Sau đó Bác lật tấm bìa đấy xuống dưới, đỉnh lên
trên và giải thích, chiều đáy là nguyện vọng của nhân dân, có rất nhiều, rất
phong phú được phản ánh từ cơ sở nhưng khi qua nhiều cấp, nhiều cán bộ
thì chỉ còn bé chừng này, Bác chỉ tay vào đỉnh trên, xong Bác kết luận:
“Vậy thì chúng ta phải làm gì để Chính phủ gần dân”. Ai dự họp cũng
thấm thía lời dậy của Bác và tự tìm câu trả lời đúng với công việc của
mình.
Cũng trong năm 1946, Nhà nước cách mạng non trẻ phải đối phó với
nhiều kẻ thù trong giặc ngoài, bọn Việt cách, Việt quốc gây cho ta bao khó
khăn, gian nan. Nhiều người lên yêu cầu Bác cho quét sạch chúng đi, Bác
cười bảo: “các chú giữ sức đánh Tây?”, rồi Bác giải thích “dòng nước đang
chảy có cây gỗ chắn ngang, làm rác rưởi, lá cây đọng lại, các chú cứ vứt
từng cái rác, từng cái lá thì không xuể mà phải tìm cách gạt cây gỗ đi thì
dòng nước sẽ thông thoát”.
Trong thời kì kháng chiến nhiều cán bộ đi tuyên truyền về đường lối
“trường kì kháng chiến”, khi nhân dân chất vấn “kháng chiến khi nào
thành công?” nhiều người không giải thích được bèn về hỏi Bác. Bác bảo:
“Các chú biết rằng đồng bào ta phần lớn là nông dân thì phải lấy hình ảnh
cụ thể, để đồng bào dễ hiểu, các chú lấy chữ nghĩa, nào là “phụ thuộc”,
“khách quan”, “chủ quan” thì dân ít người hiểu, mà phải lấy ví dụ cụ thể
như muốn có khoai ăn, lúa ăn cũng phải chờ đến 3 tháng hoặc 6 tháng mới
có thu hoạch, người phụ nữ có thai cũng phải 9 tháng mới sinh con. Khi
đến với dân, với đồng chí, Bác ở bên họ như người thân, không có sự cách
biệt giữa lãnh tụ với dân. Con người Bác, phong cách Bác, tư tưởng Bác
toát lên một chân lý dễ hiểu: dân dã mà thanh cao, cụ thể dễ hiểu mà uyên
bác, tinh túy.
Năm 1948, từ chiến khu Việt Bắc, giữa lúc phong trào thi đưa xây dựng
đời sống mới đang lên, Bác Hồ gửi thư chúc thọ cụ Phùng Lục, phụ lão
cứu quốc huyện Ứng Hòa, tỉnh Hà Đông. Thư viết: “…Những vị thượng
thọ như cụ là của quý của dân tộc và nước nhà. Trong ngày chúc thọ, cụ lại
miễn sự tế lễ linh đình, mà đem số tiền 500 đồng quyên vào quỹ kháng
chiến. Như thế là cụ đã nêu cái tấm gương hăng hái kháng chiến và cái
gương sửa đổi cổ tục thực hành đời sống mới cho toàn thể đồng bào noi
theo. Cháu xin thay mặt Chính phủ cảm ơn cụ và trân trọng Cụ sống lâu và
luôn khỏe mạnh…”. Vị Chủ tịch nước 58 tuổi viết thư cho một bậc thượng
thọ, tự xưng là cháu, quả là việc xưa nay hiếm, có một không hai.
Cũng tại chiến khu Việt Bắc, năm 1950, Bác Hồ đi chiến dịch biên giới.
Anh em cảnh vệ kiếm được một con ngựa, mời Bác cưỡi. Bác nói: “chúng
ta có bảy người, ngựa chỉ có một con, Bác cưỡi sao tiện”. Anh em khẩn
khoản mãi, không nỡ từ chối, Bác trả lời: “thôi được các chú cứ mang nó
theo để nó đỡ hộ ba-lô, gạo nước và thức ăn. Trên đường đi, ai mệt thì
cưỡi, Bác mệt, Bác cũng sẽ cưỡi”.
Cuối năm 1961, Bác về thăm xã Vĩnh Thành, huyện Yên Thành, tỉnh
Nghệ An, một xã có phong trào trồng cây tốt. Tại một ngọn đồi thấp, Bác
đứng nói chuyện với nhân dân, Càng gần trưa, nắng càng gắt. Nhìn Bác
đứng giữa nắng, ai cũng băn khoăn. Đồng chí chủ tịch huyện cho tìm
mượn được chiếc ô, định giương lên cho Bác, Bác quay lại hỏi: “thế chú có
đủ ô cho tất cả đồng bào không? Thôi cất đi Bác có phải là vua đâu”.
Có lẽ những mẩu chuyện cụ thể như thế này thì nhiều lắm, kể ngày này
qua ngày khác cũng không hết được. Về bộ quần áo ka ki, đôi dép cao su
và ngôi nhà gỗ của Bác Hồ, sẽ không có gì đáng nói nếu đó chỉ là những
vật dụng thông thường, nếu đằng sau những thứ ấy không phải là một nếp
sống thanh cao, một nhân cách lớn, một tâm hồn lớn.
Bộ quần áo ka ki gắn liền với cuộc đời của Bác ngay từ những ngày đầu
nước nhà giành độc lập, trải qua hai cuộc kháng chiến cho đến khi Bác qua
đời. Báo Pháp Paris, số ra ngày 18-6-1946, đã viết: “Chủ tịch nước Việt
Nam là một người giản dị quá đỗi”. Quanh năm ông chỉ mặc một bộ quần
áo ka ki xoàng xĩnh và khi những người cộng tác quanh ông để ý, nói với
ông rằng với địa vị của ông ngày nay, nhiều khi cần phải ăn mặc cho trang
trọng, thì ông mỉm cười trả lời: “chúng ta tưởng rằng chúng ta được quý
trọng vì có áo đẹp mặc, trong khi bao nhiêu đồng bào đang trần mình rét
run trong thành phố và các vùng quê”. Sự ăn ở giản dị đến cực độ như một
ẩn sĩ đó là đức tính rõ rệt nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh…
Đôi dép cao su của Bác “ra đời” vào năm 1947, được “chế tạo” từ một
chiếc lốp ôtô quân địch bị bộ đội ta phục kích tại Việt Bắc. Trên đường
công tác, Bác nói vui với anh em cán bộ đi cùng: đây là đôi hài vạn dặm
trong truyện cổ tích ngày xưa… Mười một năm sau, đôi dép cao su ấy vẫn
được Bác sử dụng trong chuyến thăm Ấn Độ vào 02-1958. Chuyện kể lại:
khi Bác lên máy bay, ngồi trong buồng riêng, an hem cảnh vệ lập mẹo,
giấu dép đi, để sẵn một đôi giày mới. Bác phát hiện và ôn tồn bảo: “Bác
biết các chú cất dép của Bác đi chứ gì”. Nước ta còn chưa được độc lập
hoàn toàn. Nhân dân ta còn khó khăn. Bác đi dép cao su nhưng bên trong
vẫn có đôi tất mới thế là đủ lắm mà vẫn lịch sự. Điều ít ai nghĩ tới là suốt
thời gian ở Ấn Độ, các chính khách, nhà báo, quay phim, chụp ảnh lại rất
chú ý đến đôi dép của Bác, Nói đúng hơn là họ quan tâm đến đến phong
cách giản dị của con người vĩ đại.
Bác Hồ đã được các nhà lãnh đạo và đông đảo các tầng lớp nhân dân,
nơi Bác đến thăm, dành cho sự yêu mến và kính trọng đặc biệt. Bác Hồ từ
chối không ngồi chiếc ghế vàng dành để đón tiếp Người, mà ngồi cùng ghế
như những người thường. Bác đến tận nơi bắt tay người lái tàu còn đầy
than bụi. Khi cuộc chiến gay go ác liệt, Bác vui vẻ nhận hang đá là nhà của
mình. Sau này vì bí mật nên Bác phải ở nhà riêng nhưng nhà riêng không
phải là sang trọng gì mà rất đơn giản. Ngôi nhà làm nhỏ, bốn bề với tay
được vì tiết kiệm nguyên vật liệu. Nhận xét về sự giản dị của Bác, một tờ
nước Pháp đã viết : “ Sự ăn ở giản dị đến cực độ, như một nhà ẩn sĩ, đó là
một đức tĩnh rõ rệt nhất của Hồ Chí Minh. Một tuần lễ ông nhịn ăn một
bữa, không phải là để hạ mình cho khổ sở, mà là để nêu một tấm gương dè
xẻn gạo cho đồng bào đặng làm giảm bớt nạn đói trong nước. Hết thảy mọi
người xung quanh đều bắt trước hành động đó của ông…”
3. Phong cách giản dị của Bác đối với sinh viên và con người hiện nay.
Kinh tế ngày càng phát triển, điều kiện xã hội ngày càng đi lên nhiều so
với thời kỳ đất nước trong chiến tranh bao cấp, mức sống chung của
người dân ngày càng được nâng lên rõ rệt. Liệu rằng đức tính dản dị
khiêm nhường còn đúng với sinh viên và con người ngày nay hay
không ?. Qủa thực đây là một câu hỏi khó cũng có những thành phần
đáng trách và cũng có những con người đáng khen. Xét trên phương
diện quan chức nhà nước, cùng là những nhà lãnh đạo nhưng không thể
hiểu được lại có những con người không hề làm theo mẫu gương của
Bác. Hơn 40 năm trôi qua tấm gương giản dị của Bác đang bị phai mờ.
Thực tế hiện nay không ít cán bộ, công chức nhà nước có thu nhập
chính thức không cao, song vẫn sống trong những ngôi nhà rộng rãi,
đầy đủ tiện nghi, xe hơi hiện đại, với chi tiêu hàng tháng cao gấp nhiều
lần mức lương. Sinh hoạt cá nhân của không ít cán bộ, quan chức cũng
rất hoang phí “ chơi trội”. Trong thời gian vừa qua, dư luận ồn ào về
biệt thự hoành tráng của một cựu quan thanh tra Chính phủ, hay biệt thự
nhà vườn một quan chức Hải Dương, rồi một chuyện quan chức cấp
quận mua một lúc 5 căn biệt thự tại Hà Nội, v.v…Những chuyện đó đã
tạo ra những hoài nghi trong người dân về lối sống, nguồn tài sản của
không ít cán bộ, quan chức. Trong khi đó tỉ lệ hộ nghèo vẫn cứ tăng
cao. Trong hoàn cảnh đó đầy tớ vủa nhân dân lại tiêu xài lãng phí, xa
hoa, tích trữ cho bản thân, nhưng lại vung tay với tài sản công thì chính
là có tội với dân, với nước, làm xói mòn lòng tin của nhân dân. Qủa
thực con người không hề làm theo lời Bác dạy, thậm chí còn phá hủy
nó. Dù đã qua hơn bốn mươi thập kỷ Người đã về cõi vĩnh hằng, nhưng
câu chuyện về giản dị của Bác luôn mang tính thời sự để nhắc nhở con
người phải sống giản dị, khó nghèo.
Còn đối với sinh viền cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, nỗ lực lực
hơn nữa để xứng đáng với niềm tin của Bác. Là những trụ cột của tương
lai đất nước. Sinh viên học tập và làm theo tấm gương của Hồ Chí Minh
là cách giúp chúng ta tìm lại chính mình. Trên thực tế tình trạng sinh
viên có lối sống buông thả tiếp tục diễn ra và ngày càng gia tăng, tình
trạng ăn chơi đua đòi chat chit trên mạng xã hội, tốn thời gian, tiền của
vào những công việc không ra gì. Một số xinh viên thể hiện sự tha hóa
của xã hội, những đạo đức truyền thống xa dời, coi thường kỷ cương
pháp luật. Hầu như họ chỉ biết hưởng thụ, ăn chơi lãng phí, cá độ, lười
biếng học tập,lao vào các thói hư tật xấu. Ảnh hưởng của lối sống thực
dụng đã làm xuất hiện tư tưởng chạy theo đồng tiền, coi tiền là tất cả,
coi thường luân lý, không phân biệt phải trái. Những biểu hiện đó đã đi
ngược lại với đạo đức, đi ngược lại lời dạy cuả Bác. Bác Hồ đã bằng
mọi cách giúp mình giúp người tiết kiệm thời gian, dạy chúng ta phải
sống khiêm nhường, giản dị giúp ích cho xã hội một cách tốt nhất. Thế
nhưng lời dạy của Bác đang bị phai nhòa mờ nhạt. Tình trạng sống thử,
ăn ở vô tổ chức và đẫn đến những sai lầm ngày càng nhiều, hiện tượng
phá thai bừa bãi xảy ra nhiều nhất lại ở sinh viên. Đó là lối sống vô tổ
chức, buông thả. Ngại khó, lười biếng, không chu toàn việc học, ham
chơi xa đoạ. Gặp khó khăn thì nản chí, không chịu vận động suy nghĩ,
phó mặc cho số phận , cho cuộc sống đưa đẩy.Chính vì thế sinh viên và
con người hiện nay càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, nỗ lực hơn để
xứng đáng với niềm tin yêu của Bác. Học tập và làm theo tấm gương
đạo đức Hồ Chí Minh chính là cách giúp hoàn thiện nhân cách của
mình. Có những cách để học tập và làm theo tấm gương của Bác về
thanh niên , rèn luyện những phẩm chất đạo đức mà Bác đòi hỏi ở thế
hệ tương lai của nhà nước. Là những người con tương lai của đất nước,
phải luôn nâng cao trí khí cách mạng “ trung thành” với nước, hiếu với
dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ
thù nào cũng đánh thắng. Không sợ gian khổ, không sợ hy sinh, hăng
hái thi đua tăng gia sản xuất và anh dũng chiến đấu, sẵn sàng nghe theo
tiếng gọi của tổ quốc.Đồng thời, sinh viên còn phải luôn trau dồi đạo
đức cách mạng, khiêm tốn và giản dị, chống kiêu căng tự mãn, chống
lãng phí xa hoa, thực hành phê bình và tự phê bình nghiêm chỉnh để
giúp nhau cùng tiến bộ mãi. Đồng thời ra sức nâng cao trình độ chính
trị, văn hóa, khoa học kỹ thuật và quân sự để cống hiến ngày càng nhiều
cho tổ quốc và nhân dân. Thanh niên, sinh viên cần đẩy mạnh việc trau
dồi đạo đức mà Hồ Chí Minh đòi hỏi ở con người mới,xã hội mới Việt
Nam trong thời đại mới. Trung với nước,hiếu với dân, cần kiệm liêm
chính, chí công vô tư, lòng yêu thương con người, tinh thần quốc tế
trong sáng. v.v..
Bên cạnh những con người xấu cũng có rất nhiều những bạn trẻ
thanh niên sống theo gương của Hồ Chủ tịch. Rất nhiều bạn sinh viên
có hoàn cảnh khó khăn biết vươn lên trong học tập, cố gắng hoàn thiện
bản thân, nhân cách con người, sống theo tấm gương của Bác. Có
những bạn biết giúp đỡ người, có rất nhiều cách để thể hiện tinh thần hy
sinh, đức tính giản dị mà sinh viên đang noi gương Bác. Nhiều bạn sinh
viên đã quyên góp, ủng hộ, giúp đỡ những cảnh đời neo đơn, rất nhiều
những người xung quanh chúng ta cần chúng ta giúp đỡ, cần được cảm
thông, chia sẻ, những em bé mồ côi, người khuyết tật,người già không
nơi nương tựa. Sự giúp đỡ của chúng ta không chỉ có ý nghĩa về mặt vật
chất mà nó còn mang ý nghĩa tinh thần to lớn. Sự thăm nom , chăm hỏi
của chúng ta tuy không phải là những gì to lớn nhưng cũng đủ để họ có
thêm nghị lực vào tình yêu và cuộc sống. Chiến dịch mùa hè xanh, sinh
viên tình nguyện là động viên họ về mặt tinh thần, để họ có thêm động
lực vươn lên hoàn cảnh, có niềm tin vào cuộc sống, chiến dịch mùa hè
xanh đã và đang và sẽ làm tốt hơn nữa bởi học tập và làm theo tấm
gương đạo đức Hồ Chí Minh là để giúp chúng ta sống tốt hơn, sống đẹp
hơn. Việc học tập ở Bác không phải là đâu xa mà ngay chính trong
trong những hành động cụ thể của mình, rất nhiều sinh viên đã và đang
làm được việc đó như không vứt rác bừa bãi, giữ về sinh chung, bảo vệ
của công, chăm chỉ học tập và nói không với các tệ nạn xã hội. Như thế
mỗi đoàn sinh viên xẽ hình dung được mình cần phải làm gì và làm như
thế nào, và chắc chắn phong trào sẽ đi vào chiều sâu và hiệu quả hơn.
Có rất nhiều sinh viên đã tich cực xây dựng phong trào học tập, xây
dựng cách làm việc khoa học, có hiệu quả, chống nạn ngủ ngày trong kí
túc xá. Đây chính là hướng cho các bạn sinh viên học tập ở Bác tính
giản dị, tiết kiệm thời gian, chăm chỉ học tập và tham gia những hoạt
động có ích cho bản thân và xã hội. Đó là một số những mặt tốt và mặt
xấu sinh viên làm đươc và chưa làm được theo tấm gương giản dị của
Bác. Những mặt tốt mỗi bạn sinh viên cần phải tiếp tục phát huy và
những mặt xấu cần phải khắc phục, hạn chế và sửa đổi.
C. Phần kết luận.
Ngày nay, xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống đầy đủ mọi tiện nghi,
nhưng đức tính tiết kiệm vẫn luôn cần thiết. Nếu tất cả mọi người đều có tính
tiết kiệm thì xã hội sẽ phát triển nhanh chóng, đất nước sẽ giàu lên. Vì vậy mỗi
người chúng ta cần phải tự ý thức thực hành tiết kiệm, tránh lãng phí không cần
thiết. Chúng ta hãy sống và làm việc theo tấm gương của Người.
Baác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, sự kính trọng mà toàn thể nhân
dân dành cho Người không phải chỉ là lòng yêu nước thương dân, mà còn là ở
đức tính giản dị. Đức tính đáng quý đó là tấm gương sáng cho thế hệ con cháu
noi theo. Như chúng ta đã biết Bác tiết kiệm trong mọi lĩnh vực, mọi nơi, đức
tính đó của Bác làm cho bao thế hệ con người phải kính phục. Mỗi bữa ăn, Bác
quy định không quá 3 món thường là các món dân tộc như tương cà, dưa, cá
kho.,. Bác bảo ăn món gì là phải hết món đấy, không được lãng phí. Người vĩ
đại từ những điều bình dị nhất như có một nhà văn đã từng viết: “ Một con
người vĩ đại, nhiều khi vĩ đại ngay trong những công việc bình thường”. Thật
vậy, những việc làm của Bác tuy đơn so nhưng lại mang ý nghĩa to lớn dường
bao. Tưởng chừng như rất nhỏ nhưng lại không hề nhỏ. Những cống hiến của
Người đối với sự nghiệp cách mạng vô cùng to lớn đối với nhân dân ta là vô bờ
bến. Dù năm tháng đã đi qua trên mảnh đất thân yêu, chúng ta không thể nào
quên hình ảnh vị cha già kính yêu. Có thể nói, những phẩm chất đạo đức cơ bản
của người Việt Nam tromg thời đại mới theo tư tưởng Hồ Chí Minh, đó là tấm
Gương đạo đức trong sáng, mẫu mực, cao đẹp, kết tinh những giá trị
truyền thống dân tộc, của nhân loại và thời đại. Cả cuộc đời hoạt động
cách mạng, Bác luôn rèn luyện mình để trở thành người có đaọ đức
cách mạng. Theo đó Người đã làm giàu đạo đức cách mạng Việt Nam
bằng sự kế thừa tư tưởng đạo đức phương Đông. Người đac học tập và
hành động bởi các tấm gương ấy với nếp sống giản dị, coi khinh sự xa
hoa, yêu lao động, đồng cảm sâu sắc với người cùng khổ. Bác tường
căn dặn mọi người phải biết tiết kiệm, tiết kiệm sức lao động, tiết kiệm
thời gian, tiền bạc, phải tiết kiệm từ những cái nhỏ đến cái to, không xa
xỉ, hoang phí, bừa bãi, phô chương. Cả cuộc đời người thanh bạch từ
cách ăn, cách sống và cả phương tiện làm vệc. Nhà của Bác chỉ là ngôi
nhà sàn lợp ngói, căn phòng nhỏ lẻ, chật hẹp. Và chính ngôi nhà sang
ấy làm lay động trái tim nhân loại bởi trong ấy chỉ có những thứ tối
thiểu cần dùng cho một người lãnh đạo: bộ bàn ghế làm việc, chiếc
giường con, cái đồng hồ…
Để sống giản dị không hề đơn giản, không phải ai cũng làm được.
Trong cuộc đời, hoa có còn muôn vàn muôn vẻ, có hoa rực rỡ trên phù
xa, có hoa khiêm nhường trên đá núi. Con người cũng có người nghèo,
người có cuộc sống đầy đủ, người chưa có cuộc sống ấm no. Vậy nên
trong chi tiêu, phải sử dụng hợp lý, phù hợp với đều kiện cá nhân làm
sao không rơi vào tình cảnh “ bóc ngắn cắn dai” để mang tiếng đua đòi
lố lăng. Mặt khác trong điều kiện, bối cảnh cụ thể cũng chi phối đòi hỏi
mỗi người phải có sự điều chỉnh phù hợp. Không phải lúc nào cũng
chưng diện lộng lẫy xa hoa, và dễ dãi xuề xòa cũng là giản dị. Với mỗi
con người, học tập và làm theo tấm gương vủa Bác là vô cùng quan
trong. Đặc biệt đối với sinh viên, luyện tập lối sống giản dị là thực sự
cần thiết, bởi từ đó tở thành lối sống muôn đời hình thành nên nhân
cách con người. Vì vậy mỗi sinh viên cần phải ý thức việc rèn luyện
này. Đa phần sinh viên chưa thực sự làm ra tiền, còn phải xin tiền bố
mẹ, nên chúng ta cần phải chi tiêu tiết kiệm, chỉ dùng tiền vào việc cần
thiết, trang phục ăn uống phải đúng nơi, đúng lúc. Bên cạnh đó, chúng
ta cần phải triệt tiêu, loại trừ lối sống xa hoa của những kẻ hay phô
chương, khoe khoang quá lố, thích trơ trội, viện vào cớ sành điệu, đúng
mốt để tổ chức tiệc tùng liên miên, chi tiêu tốn kém. Đứng trước vấn
nạn đó, việc thấm nhuần những lời dạy của Bác Hồ là một việc làm hết
sức cần thiết. Mỗi cán bộ đảng viên, đoàn viên và nhất là sinh viên,
không ngừng tu dưỡng, rèn luyện, ra sức bồi dưỡng những phẩm chất
đạo đức đặc biệt là phong cách giản dị.
Hồ Chí Minh, một con người sống hết mình vì nước vì dân, luôn đặt
nhân dân lên hàng đầu với mong muốn sau này những thế hệ trẻ tương
lai sẽ đưa đất nước lên sánh vai cùng các cường quốc năm châu. Từ
những thứ rất giản dị đã làm nên một con người Việt Nam vĩ đại. Với
mỗi chúng ta cuộc đời Hồ Chủ tịch trong như ánh sáng, là tấm gương
sáng tuyệt vời về chí khí cách mạng dân tộc, tinh thần độc lập, tự chủ,
long nhân đạo và yêu mến nhân dân thắm thiết, đặc biệt là tác phong
khiêm tốn giản dị. Cuộc đời của người thật vĩ đại để lại cho chúng ta
bao nhiêu bài học. Có thể khẳng định phong cách khiêm tốn giản dị của
Hồ Chí Minh là kết tinh của văn hóa tốt đẹp của người Việt Nam qua
bao thế hệ, thừa hưởng đạo đức, lối sống thanh bạch, giản dị của gia
đình, được thể hiện sống động qua từng cử chỉ hành động trong sự
nghiệp cách mạng của dân tộc Việt Nam. Với bao thế hệ thì Hồ Chủ
tịch gần gũi, thân thương, đáng kính “ Người là cha, là Bác, là anh”.
Mặc dù là một nguyên thủ quốc gia, mọi thứ của Bác đều giản dị, chân
thực, đáng quý. Bác đã đi xa nhưng hình ảnh Bác vẫn không hề phai mờ
trong tâm trí của mỗi người dân Việt Nam. Tầm ảnh hưởng của Bác
được lan rộng đến tầm quốc tế. Không ai là không biết đến Bác, biết
đến con người giản dị, sống đơn sơ nhưng vẫn đệp nhất trong mắt các
nước bạn. Thật vậy, dù năm tháng có qua đi trên mảnh đất thân yêu
Việt Nam chúng ta không thể nào quên được hình ảnh vị lãnh tụ kính
yêu của dân tộc ta. Người đã để lại tài sản vô giá đó là tư tưởng và tấm
gương đạo đức trong sáng, mẫu mực, cao đẹp, kết tinh những giá trị
truyền thống của dân tộc, của nhân loại và của thời đại. Có thể nói,
những phẩm chất đạo đức cơ bản của người Vệt Nam trong thời đại mới
theo tư tưởng Hồ Chí Minh, đó là tấm gương của một vĩ nhân, một lãnh
tụ cách mạng vĩ đại, nhưng cũng là một tấm gương đạo đức hết sức giản
dị, ai cũng có thể học và làm theo để trở nên một con người mới có ích.
Bác Hồ còn căn dặn mọi người phải biết tiết kiệm, tiết kiệm sức lao
động, tiết kiệm thời gian, tiền bạc.. Bác luôn luôn sống mãi trong lòng
người dân Việt Nam . Học tập đức tính của Bác luôn là bài học có giá
trị vượt thời gian, mỗi cá nhân hãy luôn cố gắng phấn đấu, nỗ lực học
tập Người từ những điều giản dị nhất để rèn luyện, thực hiện tốt nhiệm
vụ của mình. Góp phần xây dựng đất nước ngày càng tốt đẹp hơn.