Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (152.04 KB, 2 trang )
Hôm trước, tình cờ tôi đọc được bài chia sẻ của mẹ Bi về chuyện ăn kiêng khi mang thai. Tôi cũng đã đọc
được nỗi trăn trở của bác Phạm Anh Thư: “Điên đầu” với con dâu bầu ăn kiêng. Tôi rất đồng tình với ý
kiến của bác và không hiểu tại sao ngày nay có rất nhiều cô gái lại muốn giữ eo thon ngay cả khi mang
bầu.
Vợ chồng tôi cưới nhau khi tuổi đã ngót ba mươi. Vì vậy mà chúng tôi không kế hoạch gì cả, “thả” để có
con luôn. Thế nhưng đúng là “con cái là của trời cho”. Chúng tôi mong ngóng 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng
rồi đến cả 6 tháng vẫn chẳng thấy con yêu về. Vì tuổi cũng chẳng còn son trẻ gì nên tôi lo lắm. Hai vợ
chồng đi khám sức khỏe sinh sản hết phòng khám này đến bệnh viện khác, nơi nào cũng kết luận hai vợ
chồng khỏe mạnh bình thường. Gần 1 năm cố gắng tôi vẫn không có thai. Chúng tôi chuyển sang uống
thuốc nam, uống 3 tháng liền vẫn không có kết quả. Nản trí, chúng tôi mặc kệ để thuận theo tự nhiên…
Ấy thế mà cái sự “mặc kệ” của tôi lại có kết quả ngoài sức tưởng tượng. Vậy là tròn 1,5 năm sau ngày
cưới, con yêu đã về với vợ chồng tôi. Thực sự không có lời lẽ nào để lột tả hết được niềm hạnh phúc và
sung sướng của cả hai vợ chồng và người thân. Trước khi mang bầu, tôi chỉ nặng 43 kg. Đây cũng là lý
do tôi lo lắng vì có thể do tôi gầy quá nên mới khó thụ thai thế. Ngày mới cưới, mẹ chồng tôi cũng luôn
nhắc nhở phải cố gắng ăn uống thì mới có thai được. Khi mãi không thấy tôi có bầu, bà đã có lần nói
bóng gió rằng tại tôi "mảnh mai" quá… Về phần tôi, tôi cũng đã rất nỗ lực ăn uống đấy chứ, nhưng có lẽ
do cơ địa từng người nên tôi ăn mãi chẳng béo lên được.
Cả thai kỳ tôi tăng 26 kg nhưng tôi luôn tự hào về điều đó. (arnh minh họa)
Thật may là cuối cùng con yêu cũng về. Con đã dập tắt mọi lời đồn đoán rằng “vì tôi gầy nên khó có
con”. Từ ngày mang bầu, tôi được cả gia đình chồng “vỗ béo” nhiệt tình. Chắc mọi người trong gia đình
không phải lo cho tôi đâu mà chủ yếu lo cho em bé trong bụng. Tôi vì hiếm muộn mãi mới có tí con nên
cũng nhiệt tình ăn uống lắm. Cả thai kỳ tôi chẳng nghén ngẩm gì. Quan điểm của tôi là tất cả vì con. Mẹ
ăn càng nhiều, càng chất thì con càng phát triển tốt. Tôi chẳng mảy may nghĩ đến vóc dáng như con dâu
bác Thư hay như mẹ Bi đâu. Tôi nghĩ rằng cả đời mình chỉ có một vài lần mang thai, mỗi lần mang thai
cũng chỉ 9 tháng, chưa kể nhiều mẹ nghén ngẩm cả 3 tháng đầu không ăn được gì… Thế thì tại sao lại
không thể hy sinh một năm nhan sắc để ăn uống thả ga cho khỏe mẹ, tốt con?
Ngày nào cũng “đều như vắt chanh”, buổi sáng tôi ăn một quả trứng vịt lộn và một bát bún, miến hoặc
phở do tôi tự nấu hoặc nếu ngày nào vội quá tôi ra hàng ăn. Tôi thường nấu cơm đi ăn buổi trưa ở cơ quan
để đảm bảo sức khỏe vì tôi không tin tưởng lắm đồ ăn ngoài hàng. Buổi tối về tôi ăn cơm cùng gia đình.
Mỗi bữa, mẹ chồng luôn khuyến khích tôi ăn ít nhất là 2 bát cơm. Từ tháng thứ 5 thai kỳ, hình như vì bé