Cuộc thi viết thư UPU năm 1997
Lá thư đạt giải nhất Quốc gia
Đề tài: Thư gửi một người mà em ngưỡng mộ nhất.
Tác giả: Em Phan Vũ Hoàng Anh học sinh lớp 8, thành phố Nha Trang
Nội dung:
Nha Trang ngày 26 tháng 2 năm 1997
Kính gửi hương hồn người đi tìm cổ tích!
Không biết phải cầu mong cho Người điều chi đây, nhưng ở đâu đó trong cõi vũ trụ
mênh mông này có lẽ linh hồn Người đang thanh thản với những gì Người đã để lại cho
cuộc đời! Người khuất xa lâu rồi nhưng ánh hào quang chói loà cổ tích trong lòng cháu
không bao giờ lịm tắt và vẫn luôn nhắc nhở đến một trái tim nồng ký thác yêu thương,
một lý tưởng tươi sáng tuyệt vời, một ước mơ bay bổng nhưng lại gần gũi đến kỳ lạ và
một tâm hồn trẻ trung tràn sức sống ! Vì lẽ đó, xin cho cháu được gọi Người là chú, chú
Andecxen, người chú ngự trị trọn vẹn trong tấm lòng ngưỡng mộ nơi cháu!
Chú Andecxen !
Thuở còn bé, cháu đã được tận hưởng dòng suối ngọt ngào từ bao câu chuỵên thân
quen với những nàng Bạch Tuyết, cô bé Lọ Lem. Tất cả khung trời yêu dấu ấy đã ấp ủ
nâng niu tâm hồn cháu. Mọi câu chuỵện đều đem lại hạnh phúc cho người hiền và quả
báo cho kẻ ác. Song, chú biết không, cháu lại thật sự chỉ thấy rung động và yêu da diết
những chuyện hư ảo của thế giới cổ xưa khi đọc chuyện của chú. Mỗi chuyện dưới ngòi
bút của chú dường như là một thiên tiểu thuyết và nhân vật hịện ra lung linh rất thật, rất
đẹp và ngời ngời ánh nhân văn. Chú đã xây dựng lên một thế giới cổ tích mới mà nơi ấy
không phải đã hết những khổ đau nhưng dù bất kỳ truyện nào cũng lấp lánh ánh sáng
nhân đạo và lương tri con người. Chú có biết cháu ngưỡng mộ chú ở điểm nào nữa không
? Đó là trí tưởng tưởng vô cùng kỳ lạ của chú, mở ra chân trời mộng mị xanh biếc và bao
nhiêu là chân lý sâu sắc! Câu chuyện đầu tiên của chú cháu được đọc và có lẽ là câu
chuyện thể hiện trái tim đồng cảm của chú rất rõ là "Cô bé bán diêm". Cháu đã xúc động
mãnh liệt trước những ước muốn bé nhỏ nhưng rực rỡ của cô bé đáng thương. Sau đó,
cháu đã chép lại câu chuyện này và gửi tặng một người bạn mồ côi ở rất xa đây, bạn ấy
viết thư bảo rằng đã khóc vì cảm động và rồi, bạn ấy đã có niềm tin, nghị lực để vượt
qua nỗi đau mất mát lớn lao. Bây giờ tụi cháu vẫn thư đi, thư đến cho nhau, nhờ những
lá thư chuyển cho nhau những câu chuyện cổ tích, những ước mơ ngộ nghĩnh. Phải
chăng, nhờ câu chuyện cổ tích của chú mà người bạn của cháu đã không ngã quỵ trước
cuộc đời ?! Thế cho nên, từ đó về sau trong tâm tưởng cháu luôn hiện ra hình ảnh chú -
dù chưa hề gặp mặt- với ánh mắt như mỉm cười và vòng tay dang rộng để đón những
đứa bé khắp thế gian này ! Mà không chỉ có trẻ con bọn cháu đâu, cả những người lớn
cũng thích truyện của chú nữa, bởi vì hình như trong chuyện chứa đựng một điều triết lý
gì đó rất sâu xa. Lối kể chuyện hấp dẫn của chú đã cuốn hút cháu ngay từ đầu bởi giọng
văn nhẹ nhàng, thanh thoát tạo cho câu chuyện cái vẻ thực thực, hư hư rất hiếm có!
Ồ mà hình như chú vẫn chưa biết cháu là ai ? Cháu là một học sinh lớp tám, một
công dân nhỏ của nước Việt Nam thân thương. ở phương trời Đan Mạch xa xôi song, cháu
tin rằng chú biết đất nước cháu đã trải qua những tháng năm bom đạn huỷ diệt tàn khốc
như thế nào, vậy mà dân tộc cháu vẫn vững vàng tiến lên để giành quyền sống. Nhiều
lúc nghĩ lại cháu tưởng như chính đó là một thiên truyện cổ tích. Những người dân nước
cháu phải có một sức mạnh tinh thần kỳ diệu như cô bé Giécđa đi tìm bạn chú nhỉ ? Rồi
sau khi chiến tranh đi qua, đất nước liền "vết thương trên thịt da" nhưng "vết thương
lòng" của những bà mẹ Việt Nam đã đưa những người con yêu quí của mình ra mặt trận,
bảo vệ Tổ quốc, vẫn còn nhức nhối. Chú có nghĩ điều này tựa như việc nàng Lidơ thầm
lặng đau khổ, hy sinh hạnh phúc riêng tư của mình để cứu các anh không, hở chú
Andecxen ? Rồi thì nàng Lidơ cũng tìm được hạnh phúc xứng đáng với nàng, còn các bà
mẹ lặng lẽ kia thì đã vĩnh viễn mất con. Cả nước biết điều đó và đã đồng lòng tôn kính
hướng về các bà mẹ vĩ đại ấy, cháu cũng vậy và cháu ước gì những chuyện cổ tích gần
gũi như thế này xảy ra ở mọi nơi, để thế giới không có chiến tranh, cuộc sống sẽ nở hoa
nơi nơi và không gì, bất cứ gì có thể giết chết thế giới cổ tích tươi đẹp đó!
Chú Andecxen ơi !
Lá thư này, cháu biết rằng sẽ chẳng bao giờ có hồi âm nhưng cháu vẫn viết, viết để
gửi gắm tình cảm của mình đến người mà cháu ngưỡng mộ nhất, viết để kể cho chú nghe
về "chuyện cổ tích" nước cháu. Tình cảm của cháu đối với chú thật khác lạ, cháu không
có cảm giác là chú viết truyện mà thấy như chú đi khắp nơi, biết nhiều chuyện hay và
bằng giọng điệu trầm lắng, chú thì thầm kể cho cháu nghe vậy!
Chú có một ảnh hưởng sâu sắc đến cháu đó chú à ! Trong những bài văn của cháu
làm sao lại hay phảng phất hư vị gì đó mêng mang giống như chuyện cổ tích. Cháu
không bao giờ dám nghĩ .
Cháu có thể tạo được một câu chuyện hay như chú đã làm. Nhưng bây giờ đi đâu
cháu cũng bắt gặp rất nhiều mảnh cổ tích đời thường, chú ạ ! Cháu đang bước lên những
bước thang bé nhỏ đầu tiên của văn chương, đang tập cảm nhận, tập rung động, chú hãy
giữ cho cháu đừng trượt chân nhé!
Hy vọng rồi một ngày kia, cháu đủ khả năng làm thành một câu chuyện cổ tích,
vâng, cháu hứa sẽ lại viết thư và kể cho chú nghe câu chuyện của mình ...
À, chú có biết tại sao cháu chợt muốn viết thư cho chú không ? Là vì cháu đã nhìn lên
trời đêm nay, chỉ có một ngôi sao duy nhất thôi, chú à, nhưng sáng và đẹp lắm, tự dưng
cháu cảm thấy nhớ những câu chuyện của chú ghê ! Ơ thêm một ngôi sao nữa kìa chú,
một ngôi nữa, một ngôi nữa và một ngôi nữa ... Cháu nhớ có lần trong một câu chuyện
chú bảo: mỗi ngôi sao ngự trị một linh hồn người đã khuất, vậy thì chú là ngôi sao nào
trong ức triệu vì tinh tú kia, hở chú ?! Thôi, cháu tạm biệt chú, người canh giữ ước mơ cổ
tích và chắc chắn đêm nay cháu sẽ mơ về chú, chú Andecxen kính yêu...!
Cháu Phan Vũ Hoàng Anh