Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (75.19 KB, 2 trang )
Đề tài: Bức thư của một thủy thủ trên tàu Christophe Colomb khi tìm ra châu Mỹ
gửi cho một em bé ở thế kỷ 20.
Tác giả: Em Hoàng Hương Thủy, học sinh lớp 8A, PTCS Tam Khương, Đống Đa,
Hà Nội.
Nội dung:
Trên tàu Pinta, ngày 13/10/1492.
Các bạn nhỏ ở thế kỷ 20 thân mến.
Tôi là Rodrigo de Triana, thủy thủ tàu Pinta. Tôi có vinh dự là người nhìn thấy đất
liền đầu tiên, vào 2 giờ sáng ngày hôm qua. Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên được
ca trực ấy. Khi đứng trên chòi quan sát, tôi bỗng thấy một vệt trắng lấp lánh dưới
ánh trăng. Các bạn có biết không, lúc đó tôi không biết mình tỉnh hay mơ nữa, tôi
sung sướng đến nghẹn ngào. Như một đứa trẻ, tôi hét to: "Đất liền, đất liền!"
"Đất liền!" Nơi mà bấy lâu chúng tôi hằng mong đợi được nhìn thấy nay đã thành
sự thật. Nhớ lại chuỗi ngày đầy gian khổ mà chúng tôi đã trải qua, tôi mới thấy
được cuộc sống quý giá biết nhường nào. Các bạn có thể tưởng tượng được rằng
hơn tháng trời chúng tôi đã lênh đênh trên biển cả, nhiều khi gặp bão to, gió lớn,
sóng gầm như muốn hất và nhấn chìm cả đoàn thuyền xuống đáy đại dương bao la.
Song thật trớ trêu, có những ngày lại lặng gió, thuyền chúng tôi không đi được một
tí nào và lúc đó chúng tôi chỉ còn biết cầu Chúa cứu giúp mà thôi. Vậy mà hôm nay
chúng tôi đã được đặt chân lên đất liền. Lòng chúng tôi, những con người đã tìm ra
vùng đất mới, rạo rực niềm vui. Vinh dự lắm chứ, khi chúng tôi đã tìm ra Trung
Quốc, mở đường buôn bán với phương Đông! Vị đô đốc vĩ đại của chúng tôi, người
đã tìm đường sang phương Đông bằng cách đi sang phía Tây, đi thẳng, đi mãi sang
phía Tây người sẽ làm cho dân Tây Ban Nha được giàu có.
Đến hôm nay, chúng tôi mới thực sự tin là "Trái đất tròn". Con người đã có thể đến
khắp nơi trên trái đất. Không chỉ để buôn bán mà còn để gặp gỡ kết thân với nhau,
phải không các bạn? chính sự buôn bán sẽ có lợi cho cả hai bên rồi cả thế giới sẽ
phồn vinh lên. Tiếng gọi "đất liền" của chúng tôi hôm nay sẽ đi vào lịch sử toàn thế
giới.
Trên con đường trở về, không biết sẽ thế nào? Thuyền có còn, người có còn hay
không. Chính vì vậy tôi phải viết lá thư này ngay bây giờ cho các bạn. ở vùng đất