Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Chùm truyện cực ngắn của Văn Lộc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.67 KB, 2 trang )

CHÙM TRUYỆN CỰC NGẮN
- Nguyễn Văn Lộc -
1. NGÀY NHÀ GIÁO
Năm bốn tuổi, Nhật Hoàng đột nhiên hỏi bố:
- Sao hôm nay nhà cô Thuận đông học trò vậy bố?
- Ừ, học trò đến thăm và chúc mừng cô nhân ngày Nhà giáo đấy.
- Thế sao con không thấy học trò đến thăm bố?
- À, sáng nay dự lễ ở trường, học trò đã đến thăm bố rồi.
Thằng bé không biết bố nói dối. Thực ra cô Thuận dạy Toán còn bố nó thì dạy Giáo
dục công dân.
* * *
Năm nay lên năm, bé Nhật Hoàng lại hỏi:
- Thế hôm nay là ngày Nhà giáo hả bố?
- Ừ! Sao con biết?
- Nhà cô Thuận đông học trò đến thăm và chúc mừng lắm bố ạ! Sáng nay bố không đi dự lễ,
sao con không thấy học trò đến thăm bố?
- Ừ thì... Mà con còn bé, không hiểu được đâu.
Bố nghó thầm: 10 năm làm nghề dạy học là 10 năm phải dạy xa nhà. Làm sao học trò
đến thăm thầy trong ngày này được chứ!
2. BÀI GIẢNG VÀ CUỘC ĐỜI
Chồng nó là một doanh nhân giàu có. Thu nhập hằng tháng của anh hơn cả một năm
lương giáo viên của nó. Chồng nó bảo nó nghỉ dạy ở nhà chăm sóc con nhưng nó cương quyết
không chòu.
Hôm nay, sau giờ tan trường, nó đi về dưới trời mưa tầm tã của mùa đông. Đến cửa
nhà, nó bất ngờ nhận ra em, cậu học trò năm qua của nó. Cậu bé ướt sũng, lạnh run:
- Ai mua bánh mì không?
- Có lạnh không em? - Nó hỏi một câu có vẻ hơi thừa.
- Em chào cô! - Thay cho câu trả lời là một lời chào lễ phép. Và rồi em vụt chạy.
Bất giác, có cái gì đó làm tim nó như thắt lại. Nó vội vàng cởi chiếc áo mưa đang mặc
ra rồi choàng lên vai cho em.
Có tiếng nói quen quen phía sau cánh cửa:


- Đồ khùng! Cho nó mượn áo mưa rồi biết đến bao giờ nó mới trả lại!…
Nó lặng lẽ bước vào nhà.
Đêm. Nó không ngủ.
Sáng mai. Nó kẹp vào tập giấy của chồng “Đơn xin ly dò”
Đến lớp, nó vẫn say sưa với bài giảng của mình về hạnh phúc.
3. MÓN QUÀ SINH NHẬT
Mẹ chò có tám người con, ai cũng thành đạt, giàu có. Chỉ duy nhất mình chò là nghèo
nhất. Chồng mất sớm, mình chò phải nuôi hai đứa con ăn học.
Hôm lễ mừng thọ 70 của mẹ, các anh chò em của chò tổ chức lễ linh đình tại nhà hàng.
Chò được phân công ở nhà trông coi nhà cho mẹ. Mặc dầu không được học hành nhưng chò
cũng hiểu vì sao chò không được đến nhà hàng dự lễ mừng thọ mẹ. Trước khi mẹ chò đi, chò
lặng lẽ đến bên mẹ: “Mẹ ơi, mẹ thèm gì, để con nấu tối mẹ về ăn?”
Chưa tan tiệc, Mẹ xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao mẹ chẳng ăn gì?”
Về nhà, mọi người tìm mẹ. Dưới bếp, mẹ đang ăn cơm với tô canh chua nấu khế và dóa rau
lang - mắm cái mà sáng nay chò mới mang về.
4. BÀ TÔI
Bà tôi khi còn sống rất thích ăn trầu. Có hôm, mẹ không đi chợ, bà thiếu trầu để ăn. Bà
bảo đi xin miếng vôi trầu. Tôi ấm ứ, cằn nhằn. Bà lọm khọm chống gậy đi. Khi về, trời mưa,
Bà vấp ngã gãy chân và không bao giờ lành lại được.
Mẹ nấu cháo cho Bà, khói se mắt, chặc lưỡi: “Bà già rồi mà còn khổ!”
Bà mất.
Lớn lên, tôi xa nhà trọ học, ăn cơm bụi chợt thấy dáng ai còng - miếng cơm bỗng khô
khốc, quán không khói sao đôi mắt cay xoè. Tôi không nuốt được. Kỉ niệm buồn tuổi thơ lại trở
về mồn một.
N.V.L

×