Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (274.63 KB, 9 trang )
yệt vọng để
nhìn ra thế giới ngoài kia một cách âm thầm, tuyệt vọng, lặng lẽ. Thật sự trong hoàn cảnh
của nhà thơ bây giờ chỉ có tình đời, tình người mới có thể níu kéo nhà thơ ở lại với thế
gian. Thế mà cái tình người kia sao đổi mong manh quá.
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe - Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
(Một cõi quên)
Ngoài ấy - người vẫn vui, đời vẫn đẹp.Cuộc sống vẫn xoay vần, con người vẫn vui yêu
với những ý nghĩa của cuộc sống mình, chỉ có thi nhân “Tứ bề gom lại một cõi
không”.Không tình yêu, không nhà cửa, không công việc, không sự sống - có chăng chỉ
còn lại một thân xác khô gầy, một tâm hồn cuồng loạn trong tin yêu.Lòng khóc nghẹn, hồn
77
TẠP CHÍ KHOA HỌC SỐ 26/2018
mê man. Vậy nhưng cuộc sống ngoài kia vẫn đầy hương trái, người đời ngoài kia sao lắm
cái vui say.
Nhiều lúc thi nhân để tâm hồn mình bay ra ngoài “vũ trụ” để tự mình “giải thoát khỏi
lòng tôi”. Ở ngoài kia - thế giới của tự do và mãnh liệt, của những mênh mông không giới
hạn bến bờ:
- Ra không gian là vượt hẳn thượng tầng.
Tấp tới đến ở ngoài kia vũ trụ,
Nơi khí tượng bốc ngùn muôn tinh tú,
Nơi không cho hồn lai vãng quan chiêm.