Thứ năm, 17 Tháng năm 2007, 08:55 GMT+7
Tags: Việt Nam, Trần Trọng Hải, Quảng Ninh, Hà Nội, Anh Hải, Cẩm Trung, Thị xã Cẩm Phả,
tiếng Nga, cô gái, nàng dâu, con gái, hải yến, trên đất, năm, người
Anna (41 tuổi), một cô gái Nga, đã vượt qua sự can
ngăn của cha mẹ, để nguyện một đời gắn bó với người
chồng tàn tật của mình - anh Trần Trọng Hải (47 tuổi), ở
phường Cẩm Trung, thị xã Cẩm Phả, Quảng Ninh - khi
họ quyết định rời bỏ nước Nga trở về Việt Nam sinh
sống.
Trong suốt 13 năm qua, cuộc sống của họ đầy khó khăn, thiếu thốn, nhưng cuối cùng họ vẫn
đạt được niềm hạnh phúc vô bờ mà họ dày công vun đắp là đứa con gái của họ đã đạt giải
nhất cuộc thi Olympic tiếng Nga toàn quốc, giành suất du học tại Nga.
Tình duyên sắp đặt
Anh Hải từng là một thanh niên to cao khỏe mạnh vào loại nhất nhì ở “thị xã than” Cẩm Phả.
Năm 1981, anh sang Liên Xô lao động theo chương trình hợp tác giữa hai nước, làm ở
Công ty Xây dựng mỏ Kyceliopxk, TP. Kixinhop, tỉnh Kemeroxo, thuộc vùng Xibêri lạnh giá.
Ngoại ngữ còn kém, những thanh niên Việt mới sang như anh thường hay bắt chuyện với
những người dân địa phương.
Chàng trai hào hoa đất mỏ nhanh chóng đọc thông viết thạo tiếng Nga nhờ một cô gái địa
phương giúp đỡ, đó là Albina Ghenadevna. Là một cô gái xứ lạnh, tóc vàng, da trắng,
Alblinla được nhiều người theo đuổi, nhưng khi gặp Hải - chàng trai Việt Nam, cô biết rằng
đó là sự sắp đặt của số phận. Vẻ đẹp vạm vỡ của một người chăm chỉ lao động đã lập tức
chiếm trọn trái tim cô gái Nga. Những buổi hò hẹn ngày một nhiều và họ đã công khai tình
yêu của mình. Mọi người nhiệt tình ủng hộ, đám cưới được tổ chức ngay sau đó vào năm
1986. Cô gái Nga mang họ chồng, với cái tên mới: Trần An Bi Na - nhưng mọi người vẫn gọi
là Anna.
Năm 1987, con gái đầu lòng của họ là Trần Hải Yến ra đời. Cuộc sống đang hạnh phúc thì
tai họa ập đến. Trong lúc anh Hải đang làm việc, một bình oxy phát nổ, cướp đi của anh
chân trái và mất 80% sức khỏe. 6 tháng trời anh nằm bất động trong bệnh viện. 2 năm tiếp
theo, anh phải vào nhiều bệnh viện ở Nga để hy vọng giữ lại được chân phải bị giập nát và
trải qua nhiều lần phẫu thuật chỉnh hình. Trong những giờ phút khó khăn nhất, anh luôn
nghe thấy giọng Anna bên cạnh. Sức khỏe dần hồi phục, anh Hải được lắp chân giả và có
thể đi lại bình thường. Nhưng thời tiết lạnh giá nơi đây đã luôn hành hạ anh bằng những cơn
Vợ chồng Anna và Trần Trọng Hải
đau nhói xương. Sau năm 1991, cuộc sống càng khó khăn hơn, anh quyết định trở về Việt
Nam. Và Anna quyết đi theo chồng, mặc cho gia đình ngăn cản.
Sang Việt Nam, Anna chưa thạo tiếng Việt, nên suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà. Số tiền tích
cóp được từ mấy năm “đi Tây” anh Hải dựng nhà cấp 4 ngay đầu ngõ, mở quán nước giải
khát cho vợ. Anh vay tiền mua xe ba bánh chở hàng thuê. Quán nước lời lãi chẳng là bao,
Anna phải nhận làm tạp vụ ngoài giờ cho các trường học trong thị xã. Đến khi nói thạo được
ít tiếng Việt, cô xin vào làm tại Trường Mầm non Hoa Sen ở Cẩm Phả - công việc trước đây
cô đã từng làm ở Nga. Còn anh Hải thì chở hàng kiếm vài chục nghìn mỗi ngày nuôi con ăn
học.
Căn nhà của họ chẳng có đồ đạc gì quý giá ngoài những tấm giấy khen học sinh khá giỏi
của con gái Trần Hải Yến treo kín trên tường. Hết cấp 2, anh đưa con gái lên Hà Nội học
Trường THPT chuyên ngữ để có điều kiện phát triển năng khiếu tiếng Nga sẵn có. Mỗi tháng
một lần, anh lại phóng xe ba bánh vượt hơn 140 cây số lên thăm con. Còn Anna thì gọi điện
từ Cẩm Phả về Hà Nội để “test” tiếng Nga của con. Được bố mẹ động viên, Hải Yến học
hành rất chăm chỉ. Năm 2006, em thi đỗ vào Khoa tiếng Nga (lớp chất lượng cao), ĐH Ngoại
ngữ - ĐHQG Hà Nội và trở thành một trong những sinh viên tiêu biểu nhất trường cả trong
học tập và hoạt động đoàn hội. Trong cuộc thi Olympic tiếng Nga toàn quốc vừa qua, em đã
đạt giải nhất giành được suất học bổng toàn phần sang Nga học trong 5 năm. Tháng 8 này
Yến sẽ sang Nga để thực hiện ước mơ của mình và cả của bố mẹ bao năm nay. Anh Hải
bảo, mọi người trong gia đình anh khi nói chuyện với nhau đều nói bằng tiếng Nga nên việc
Hải Yến giành học bổng đi Nga không làm anh bất ngờ.
Anh Hải cũng không chịu khuất phục trước sự nghiệt ngã mà mình đang chịu đựng. Năm
2003, một người tên Bình đang làm ở Phòng Văn - Thể của thị xã Cẩm Phả đã vận động
anh Hải chơi thể thao dành cho người khuyết tật. Thế là, mỗi buổi chiều họ lại gặp nhau trên
bãi biển để dạy nhau tập bơi, ném tạ, ném lao. Sau những ngày miệt mài tập luyện, sức
khỏe được nâng lên, anh Hải đã thành thạo những kỹ thuật mà “thầy Bình” truyền thụ. Họ
dẫn nhau đi thi và giành giải nhất toàn tỉnh Quảng Ninh ở nội dung đẩy tạ và ném lao. Sau
đó, anh Hải tiếp tục tham gia giải thể thao cho người khuyết tật toàn quốc- tiền Paragame, lại
đứng nhì ở nội dung đẩy tạ, ném lao. Cũng năm 2003, anh cùng đoàn thể thao Việt Nam
tham gia Paragame Đông Nam Á lần hai tại Hà Nội và giành 2 huy chương bạc và đồng.
“Không có Anna làm hậu phương, chắc tôi chẳng còn sức đâu mà chơi thể thao sau một
ngày lao động mệt nhọc. Hạnh phúc lớn nhất của tôi là lấy được Anna và hạnh phúc của
chúng tôi là mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, gian khổ nhưng con chúng tôi đã được
trưởng thành, khôn lớn”, anh Hải cười.
Cách đây 1 tuần, Anna mới về Nga thăm bố mẹ sau 13 năm xa cách. Đó cũng là chuyến
“tiền trạm” để tháng 8 tới chị đưa con gái Hải Yến sang đây du học
Thứ bảy, 21 Tháng 2 2009 19:25
Svetlana Danicheva, 27 tuổi, về Hà Nội làm dâu sắp được 3 năm và đã ăn hai cái
Tết Việt Nam…
Nửa năm đầu, Sveta (tên thân mật của Svetlana) thú nhận, chị khóc suốt vì nhớ
nước Nga, nhớ bố mẹ và em gái, và vì cảm thấy lạc lõng giữa một xã hội với nền văn
hóa lạ và thứ tiếng lạ vang lên hàng ngày.
Bây giờ, Sveta đã là một nhân viên quản lý ở nhà hàng Hanoi Antique, điều hành
công việc bằng … tiếng Việt, đội mũ bảo hiểm “phi” xe máy rất “lụa”, không nhớ tên
đường phố nhưng ở Hà Nội, chị biết “đi đâu, mua gì, xem gì” không kém các cô gái
Việt Nam, thậm chí, còn “sành Hà Nội” hơn cả ông xã!
Gia đình anh Hưng và chị Sveta
Svetlana hạnh phúc ở quê hương chồng
Anh Nguyễn Quang Hưng, chồng chị, sang Nga từ năm 1988, quen và yêu cô gái
Nga duyên dáng, thông minh, hóm hỉnh này từ khi anh xuống thành phố Serpukhov
làm việc.
Anh chị có một cháu trai tên là Ilia, năm nay 3 tuổi rưỡi. Trước đây bé chỉ ở nhà
với mẹ, nói tiếng Nga. Giờ, Ilia đã đi trẻ, không phải lớp mẫu giáo ở ĐSQ Nga mà là
một nhà trẻ Việt.
Sveta muốn con trai nói được tiếng Việt. Thấy khách đến, Ilia “Chào cô ạ, chào
chú ạ” rất tự nhiên. Sveta bảo, bé con học rất nhanh, sắp làm thầy giáo dạy tiếng Việt
cho mẹ rồi đấy!
Sveta có tác phong nhanh nhẹn, mái tóc sáng màu và đôi mắt luôn ánh lên tinh
nghịch. Khi tôi hỏi, bố mẹ chị có phản đối quyết định theo chồng về Việt Nam không,
thì Sveta cười:
- Tôi và anh Hưng sống với nhau đã 5 năm trước khi về Việt Nam nên bố mẹ tôi đủ
thời gian hiểu về Việt Nam, con người Việt Nam, và yên tâm…
- Yên tâm anh Hưng là một người chồng tốt?
- Không, yên tâm rằng… tôi là vợ tốt của anh Hưng! – Sveta dí dỏm.
Chị là người có duyên kể chuyện. Câu chuyện của chúng tôi diễn ra vào ngày ông
Công ông Táo, một ngày cuối năm khá bận rộn, thế nhưng, cách dẫn chuyện cuốn hút
của Sveta khiến chúng tôi không ai còn cảm thấy tất bật nữa. Chỉ thấy rõ một cảm
giác dễ chịu, hài lòng.
“Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại ở Hà Nội” – Sveta cho biết. Hà Nội đã đón
nhận cô dâu người Nga một cách tự nhiên, khiến chị không cảm thấy mình là
“khách”, không thấy sợ hay ngại ngùng điều gì. Cuộc sống bình yên, con người thân
thiện.
“Nhưng không phải ở đâu trên đất Việt tôi cũng cảm thấy như vậy đâu nhé” – Chị
nói thêm. Có lần, ở thành phố khác, chiếc xắc tay của chị đã “bay” theo người lạ ngay
trước mắt, khiến cả hai vợ chồng chỉ còn biết “ô, a”, và… ngơ ngác nhìn theo!
Lần ấy, chị bị mất cả hộ chiếu, phải hủy vé máy bay, đi tàu hỏa về lại Hà Nội. Đi
du lịch nhiều nơi, nhiều thành phố, nhưng cứ về đến Hà Nội chị mới có được cảm
giác “về nhà”.
Cũng phải thôi, vì ở đây, chị có một gia đình đầm ấm, có một bà mẹ chồng rất
thương con dâu. Bác Minh Kính, mẹ chồng chị, vừa tranh thủ làm nốt một vài món
trong bếp, vừa tâm sự với chúng tôi: “Nó (Sveta) bảo với một người là tôi là cục vàng
đấy! Mà không thương nó sao được. Cứ nghĩ như con gái mình, lại xa mẹ để đi làm
dâu nước người, trăm thứ khó, trăm thứ khổ, thương chứ sao lại nỡ ghét!”. Sveta lơ lớ
phát âm cụm từ “mẹ chồng – nàng dâu”, rồi cười: “Tôi thật may mắn!”.
Sveta rất thích tìm hiểu các phong tục tập quán của Việt Nam, đặc biệt là về Tết
Nguyên đán. Chị tự hào khoe hiểu biết về ngày Ông Công ông Táo, và trách yêu
chồng: “Tôi tự tìm hiểu nhé, chứ anh Hưng chẳng giúp gì cả!”.
Sveta đặc biệt thích cành đào Tết. Theo chị, hoa đào thật đẹp và đem lại niềm vui
ấm áp cho những ngày rét mướt ở Hà Nội. Ngày Tết, Sveta cũng giúp mẹ chồng quấn
nem, làm các việc vặt trong bếp.
Trong các món ăn truyền thống, chị mê nhất món măng, nem và gà luộc. Nhưng
mẹ chồng cũng chẳng để Sveta phải làm gì, chỉ có Tết Tây mới là lúc cô dâu “thể
hiện”.
Anh Hưng mời bạn bè từng sống và làm việc ở Nga đến chơi, Sveta làm đủ các
món ăn Nga, đem lại cho khách những giây phút hồi tưởng về quá khứ, thời sinh viên
trai trẻ. Dù không nói ra, nhưng chúng tôi cảm nhận rất rõ rằng, anh Hưng rất tự hào
về vợ.
Khi ban tổ chức giới thiệu Sveta lên phát biểu, chị kể, mọi người nghe chị nói mà
cười ồ lên vui vẻ. “Tôi nói thế này này” – chị hồn nhiên nhắc lại – “Xin chào! Các em
xin chúc mừng năm mới tất cả người Việt Nam. Chúc mọi người mạnh khỏe và… Ôi
em xin lỗi, em quên từ”.
Thật ra, lúc ấy, Sveta muốn chúc mọi người hạnh phúc mà không hiểu sao lại
không nhớ ra từ ấy. Khi chia tay, chị cũng chúc chúng tôi “hạnh phúc”, và nói:
- Từ bây giờ, từ “hạnh phúc” bằng tiếng Việt tôi sẽ không bao giờ quên!!
Nàng dâu U-crai-na trên đất Quảng Bình
Xem tin gốc
QĐND - 2 tuần trước 3802 lượt xem
QĐND - Năm 1990, anh Nguyễn Ngọc Toàn ở xã Lộc Ninh (Đồng Hới, Quảng Bình)
sang lao động tại một nhà máy ở U-crai-na. Nhanh nhẹn, tháo vát, khỏe mạnh… người
con trai đất gió Lào, cát trắng ấy đã làm xiêu lòng Lê-na, một công nhân trong nhà máy.
Hai năm sau họ làm lễ thành hôn. Năm 1994, con gái họ là Nguyễn Maria ra đời. Hết
hạn xuất khẩu lao động, Nguyễn Ngọc Toàn quyết định trở về Tổ quốc. Lê-na cũng
“xuất giá tòng phu” về Việt Nam. Gia đình nhà chồng sống ở vùng gò đồi, ngoại ô
thành phố Đồng Hới nên Lê-na phải tập từ việc đun bếp bằng củi, bằng mạt cưa, múc
nước bằng gàu, băm bèo thái rau nuôi lợn...
Facebook Twitter 0 bình chọn Viết bình luận Lưu b i n yà à
Cả nhà chồng ai cũng thương yêu, quý trọng Lê-na, nhất là mẹ chồng thực sự xem Lê-
na như con đẻ của mình. Bà tập cho Lê-na nói tiếng Việt, dạy Lê-na phong cách ẩm
thực của Quảng Bình, bày vẽ những công việc, thủ tục mỗi khi gia đình có cúng giỗ…
Còn bố chồng thì nói với con trai: “Hắn từ Liên xô sang đây, phải thương yêu tôn trọng
hắn”. Anh Toàn thì khỏi phải nói, là người thương vợ hết mực. Anh kèm dạy Nguyễn
Maria vừa học tiếng Việt lại vừa học tiếng Nga. Năm 2010, Nguyễn Maria tròn 16 tuổi,
học lớp 10 Trường THPT Đào Duy Từ. Năm ngoái, bố mẹ em quyết định “Việt Nam
hóa” tên em, đổi thành Nguyễn Trà Mi. Cô giáo chủ nhiệm lớp Nguyễn Trà Mi cho tôi
biết, em rất hiếu động và yêu thích văn nghệ… Ước mơ lớn nhất của em là sẽ phấn đấu
vào ngành ngoại giao để được làm việc tại Đại sứ quán Việt Nam ở U-crai-na.
Về Việt Nam được một năm, Lê-na được chính quyền địa phương bố trí cho làm việc ở
khách sạn Đồng Hới, sau đó chuyển về khách sạn Hữu Nghị. Nơi làm việc cách nhà
hơn 10km. Đã một lần bị tai nạn giao thông nên chị sợ hãi khi tự lái xe máy. Bởi vậy,
dù bận công việc đến mấy, anh Nguyễn Ngọc Toàn cũng phải đón đưa vợ. Gặp hôm có
khách, có hội nghị, bữa vui kéo dài đến 8, 9 giờ đêm, anh Toàn vẫn cứ đứng đợi để đưa
vợ về.
Rồi anh Toàn theo học đại học tại chức, việc đón đưa vợ nhiều khi quá bất cập. Thương
chồng, chị bỏ việc, chịu cảnh sống túng thiếu, kham khổ. Thấy hoàn cảnh chật vật của
vợ chồng Toàn, một người bạn cũ của anh Toàn đã mời Lê-na về làm nhân viên trong
cơ sở kinh doanh của mình, với lương tháng trên dưới 3 triệu đồng. Quán cà phê Việt-
Nga do Lê-na phụ trách chủ yếu phục vụ những người từng học tập, làm việc trên đất
nước Liên Xô (trước đây). Họ đến đây để nói tiếng Nga, hát những bài hát Nga trong
mùi cà phê Việt thơm ngon quyến rũ… Một góc Liên Xô quá khứ hiện hữu tại thành
phố Đồng Hới, Quảng Bình…
Chuyện gái "Tây" làm dâu "Ta"
Cập nhật lúc 08:48, Thứ Tư, 07/04/2010 (GMT+7)
Lần đầu tiên đến nhà Thắng ăn cơm, nhìn thấy bát nước mắm đặc sản Việt Nam bé xíu,
Anna nghĩ chắc là ngon và quý lắm nên múc liền ba thìa vào bát cơm của mẹ chồng,
khiến cả nhà tròn mắt ngạc nhiên.
Thời đại hội nhập, chuyện các cô gái Tây làm dâu trong các gia đình người Việt không còn
hiếm như trước nữa. Các nàng dâu Tây này do khác biệt với nhà chồng về ngôn ngữ, văn hoá,
phong tục tập quán... nên trong sinh hoạt hằng ngày đã có không ít chuyện vui buồn đáng nhớ.
Chuyện ăn
Anna là một cô dâu người Nga, sang Việt Nam làm việc, lấy chồng người Việt, hiện sống cùng
gia đình chồng tại Hà Nội. Ngày mới về làm dâu nhà Thắng, Anna nói tiếng Việt còn chưa sõi,
nên chồng cô thường phải kiêm vai trò phiên dịch. Vì thế, những lúc có Thắng ở bên cạnh thì
không sao, nếu Thắng đi vắng thì cả hai bên vừa mỏi miệng vừa mỏi tay mà có khi vẫn chẳng
hiểu bên kia nói gì.
Đến giờ, khi đã sống ở nhà chồng 6 năm và cũng hoà nhập được với nếp sống của gia đình
Thắng, Anna vẫn không quên kỷ niệm lần đầu tiên về ra mắt. Hồi đó cô mới sang Việt Nam,
cũng mới biết sơ qua về phong tục, văn hoá Việt Nam qua một vài cuốn sách và hiểu mang
máng rằng trong bữa ăn, người Việt thường có thói quen tiếp thức ăn cho nhau để thể hiện sự
quý trọng. Thế là lần đầu tiên được bố mẹ Thắng mời đến nhà ăn cơm, nhìn thấy bát nước
mắm, biết đó là món đặc trưng của người Việt, Anna nghĩ chắc ngon lắm, quý lắm nên vừa
vào bàn, cô đã nhiệt tình múc liền cho mẹ chồng ba thìa vào bát cơm. Cả nhà tròn mắt ngạc
nhiên, rồi đến khi hiểu thành ý của nàng dâu tương lai thì đồng loạt ôm bụng cười.
Lần khác, khi đã về làm dâu rồi, Anna tập nấu món canh cua Việt Nam để chiêu đãi cả nhà.
Đúng như sách dạy, cô cũng đi chợ mua cua và nhờ người bán xay sẵn. Thế nhưng khi về
nhà, Anna lại quên mất bước lọc cua mà cứ thế cho vào nồi nấu. Lúc múc ra bát, vừa húp thử
một thìa, mẹ chồng đã phát hiện ra canh cua được nấu... nguyên cả bã. Anna hồi hộp hỏi
chồng thì Thắng lại cố tình trêu vợ bảo: “Mẹ khen em nấu canh cua rất... giòn”.
Cô hý hửng tưởng thật, hôm sau đến khoe với các đồng nghiệp người Việt với vẻ rất tự hào.
Nhưng nghe mọi người giải thích, cô mới té ngửa là chồng trêu mình. Lần ấy về nhà, Thắng
phải xin lỗi mãi, Anna mới hết giận.
Chuyện nói
Sau chuyến du học Australia, Duy (Hải Phòng) mang về nước tấm bằng thạc sĩ và cả một cô
vợ Tây tên là Linda. Ngày mới sang Việt Nam, Linda rất ngạc nhiên khi thấy mọi người cứ gặp
nhau là hỏi: “Ăn cơm chưa” hay “Đang làm gì đấy”, “Đang đi đâu đấy”. Cô cứ thắc mắc với
chồng là sao người ta lại bất lịch sự và tò mò quá đáng như thế. Khi được Duy giải thích đó chỉ
là cách chào hỏi thông thường của người Việt, Linda lại bắt chồng dạy nói thật chuẩn những
câu đó.
Linda rất tích cực “thực hành” những câu chồng dạy, gặp ai cô cũng hỏi ăn cơm chưa. Thậm
chí có lần cùng chồng sang nhà ông bác có việc, lúc ấy đã gần nửa đêm. Ông bác vừa mở
cửa, Linda đã nhanh miệng “chào” luôn: “Bác ăn cơm chưa?”, ông bác ngơ ngác một lúc rồi
phì cười.
Linda cũng được chồng “dạy” rằng trong gia đình người Việt Nam, con cháu phải đi thưa về
chào để biểu lộ sự lễ phép, tôn trọng người bề trên. Thế là có lần vừa từ chỗ làm trở về, nhìn
thấy bố chồng đang vội vàng đi về phía... nhà vệ sinh, cô cũng cất tiếng chào rõ to: “Bố đi đâu
đấy ạ?” làm ông bố đỏ mặt, chẳng biết trả lời cô con dâu quá ngoan này ra sao cho phải.
Vui buồn dâu Tây
Mặc dù có rất nhiều khác biệt về tư duy, lối sống, ngôn ngữ, văn hoá, phong tục tập quán
nhưng rất nhiều cô dâu Tây đã sống hoà thuận, hạnh phúc với gia đình chồng. Một phần là do
sự cố gắng và thiện chí của chính họ muốn gần gũi, hoà nhập thực sự, một phần là các nàng
dâu người nước ngoài dễ nhận được sự quan tâm, thông cảm của gia đình chồng. Họ không
yêu cầu cao hay quá xét nét như đối với các cô gái Việt nên dễ bỏ qua sự vụng về hay những
lỗi, nếu có, của nàng dâu.
Anna, cô dâu người Nga đã nhắc tới ở trên, chia sẻ, những ngày đầu về sống cùng bố mẹ
chồng, cô vụng về và thường mắc lỗi do chưa quen với các lề thói của gia đình. Nhưng bố mẹ
chồng chẳng những không trách tội mà còn ân cần chỉ bảo, giải thích từng tí một. Chỉ sau nửa
năm, cô đã được mẹ chồng “đào tạo” gần như thành một nàng dâu người Việt thực thụ, từ
việc nấu ăn đến cách cư xử hằng ngày. Anna cho biết bây giờ ngoài canh cua, cô còn nấu
được rất nhiều món ăn của Việt Nam khéo không kém mẹ chồng.
Tuy nhiên, nhiều nàng dâu Tây khác không dễ dàng hoà nhập được với nhà chồng như Anna.
Tình yêu không giúp làm họ xoá đi được những khác biệt, kết quả cuối cùng là phải ai về nước
ấy, như chuyện doanh nhân Minh Trí (khu đô thị Ciputra, Hà Nội) và vợ là Jesica, làm việc cho
một đại lý dược phẩm của Pháp tại Việt Nam. Họ gặp nhau trong một lần cùng tham gia giải
đấu golf dành cho doanh nhân, và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không lâu sau đó, hai người
quyết định tổ chức đám cưới. Thế nhưng, chỉ khi thực sự bước vào gia đình chồng, Jesica mới
biết mình không dễ dàng hoà nhập.
Quê anh Trí ở Bắc Ninh, hằng năm vào mỗi dịp lễ tết đều phải về quê thăm hỏi họ hàng.
Ngược lại, họ hàng ở quê mỗi khi có việc gì lên Hà Nội cũng đến ở nhờ nhà anh. Điều đó làm
Jesica lúc đầu hết sức ngạc nhiên rồi sau đó là khó chịu. Theo cô thì anh Trí có thể giúp họ
tiền để họ tự đi tìm chỗ nghỉ chứ không nên cho ở trong nhà anh, quấy rầy, ảnh hưởng đến
không gian riêng tư của hai vợ chồng.
Anh Trí đã giải thích là với vợ là người Việt thì không thể làm thế, nhưng Jesica vẫn tỏ thái độ
không hài lòng. Việc hai vợ chồng phải về quê ăn Tết cùng gia đình mỗi dịp Tết cũng khiến cô
không thoải mái. Chỉ năm đầu tiên là Jesica háo hức khám phá Tết Việt Nam, còn những năm
sau, cô bảo chồng rằng vào những dịp nghỉ lễ thì phải đi du lịch, nghỉ ngơi, làm những gì mình
thích chứ tại sao bố mẹ lại cứ bắt phải về quê, như thế là không tôn trọng tự do của họ. Anh
Trí muốn sinh con để “nối dõi tông đường” nhưng Jesica không muốn, cho rằng họ còn trẻ và
phải tập trung cho công việc đã, chuyện con cái tính sau, thậm chí sau này có thể xin con nuôi
mà không cần phải đẻ.
Từ những bất đồng đó mà giữa hai vợ chồng anh, khoảng cách càng ngày càng rộng, không
thể hoà hợp. Cuối cùng, họ phải chia tay nhau, Jesica xách va li về nước sau hơn ba năm
chung sống và chưa kịp có con chung với Minh Trí.
Ngay cả với một gia đình toàn người Việt, hoàn toàn tương đồng về ngôn ngữ, văn hoá, mối
quan hệ giữa nàng dâu và nhà chồng còn nảy sinh nhiều mâu thuẫn phức tạp. Nếu nàng dâu
lại đến từ một đất nước xa lạ thì sự thấu hiểu, hòa hợp lại càng khó khăn. Vì vậy nếu không có
sự cố gắng mở lòng từ cả hai bên để thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ, tình yêu của hai vợ chồng
sẽ không đủ để tạo dựng cuộc sống thực sự hạnh phúc.
Nàng dâu Tây của nhạc sĩ Thuận Yến
Xem tin gốc
aFamily - 12 tháng trước 190 lượt xem
Có lần thấy mẹ chồng - NSƯT Thanh Hương gọi điện thoại, Trine Glue Đoàn bèn thắc
mắc: “Mẹ cứ quang quác trên điện thoại thế ạ?”.
Facebook Twitter 0 bình chọn Viết bình luận Lưu b i n yà à
Trine Glue Đoàn sang Việt Nam lần đầu tiên lúc mới 20 tuổi để nghiên cứu về dân ca. 5
năm sau (2001), chị chính thức trở thành con dâu gia đình nghệ sĩ nổi tiếng: nhạc sĩ
Thuận Yến - NSƯT Thanh Hương trong sự hồ nghi về một nàng dâu Tây… 9 năm làm
dâu, làm mẹ của cậu con trai 8 tuổi kháu khỉnh, bây giờ Trine Glue trở thành nàng dâu
số một trong mắt mẹ chồng.
- Giả sử không có chuyến đi đến Việt Nam, chị hình dung cuộc sống bây giờ của mình
ra sao?
Trine Glue Đoàn
- Thực ra từ bé, tôi đã luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ ở một nơi nào đó rất xa
quê hương Đan Mạch. Và rất may mắn, cái nơi mơ hồ mà tôi từng nghĩ đến là Việt
Nam, một đất nước thú vị về văn hóa và ứng xử. Tôi không muốn so sánh, nhưng quả
thật cuộc sống ở Việt Nam hấp dẫn. Bởi đất nước này có lịch sử lâu đời, còn hiện tại thì
năng động trong phát triển.
Ở quê hương tôi, hệ thống các quy tắc xã hội, giáo dục ổn định, ít có sự thay đổi… Vợ
chồng trẻ thì sống xa bố mẹ, phải tự lo từ A đến Z thật vất vả. Còn ở Việt Nam, tôi
nhận được sự quan tâm của bố mẹ chồng. Nhiều khi có thể nhờ mẹ chồng đi chợ, nấu
ăn giúp. Thậm chí, các phụ huynh có con học cùng lớp cũng sẵn sàng hỗ trợ nhau…
- Làm dâu vẫn là một việc khó với cả phụ nữ Việt hiện đại. Với một nàng dâu Tây, điều
đó có khó hơn?
- Tôi có rất nhiều bạn bè ở Việt Nam. Đúng là với họ, chuyện làm dâu không hề đơn
giản chút nào. Cũng may, hồi tôi cưới anh Thắng (nhạc sĩ Trí Minh tên thật là Đoàn
Hữu Thắng - PV), tiếng Việt của tôi cũng khá hơn nhiều rồi. Nhưng vẫn có những
chuyện buồn cười xảy ra.
Có lần thấy mẹ chồng gọi điện thoại, tôi bèn thắc mắc: “Mẹ cứ quang quác trên điện
thoại thế ạ?”. Bà cười hiền, không mắng mỏ gì mà nhẹ nhàng giải thích cho tôi hiểu
cách nói năng lễ phép với những người lớn tuổi. Hay khi về quê, tôi rất lạ vì thấy đàn
ông được ngồi ăn trên giường, trong khi phụ nữ lại trải chiếu xuống đất ngồi. Thì ra, đó
là tập quán bao đời của người dân nông thôn. Dần dà, tôi hiểu cách ứng xử văn hóa của
người Việt và thấy thích cách sống “kính trên nhường dưới”…
Bây giờ nhiều bạn bè ghen tị vì thực sự tôi rất được mẹ chồng chiều. Nhiều dịp lễ
truyền thống của người Việt, như Tết Nguyên đán, có những món ăn tôi không biết
làm, có những phong tục tôi chưa biết. Nhưng mẹ chồng tôi không hề giận vì điều đó,
vì bà biết, đó không phải điểm mạnh của tôi. Với câu hỏi làm con dâu Việt Nam dễ hay
khó thì tôi không trả lời được, vì thực sự, tôi không phải là dâu, mà là con trong gia
đình.
- Nghệ sĩ, mà lại là nghệ sĩ nổi tiếng, bao giờ cá tính cũng rất mạnh. Chị làm thế nào để
dung hòa các mối quan hệ trong một gia đình toàn nghệ sĩ nổi tiếng?
- Đó có thể là cách nhìn của người ngoài cuộc. Nghệ sĩ như bố mẹ chồng tôi lại rất cởi
mở và tôi lại cảm thấy may mắn vì điều đó. Có thể có sự khác biệt là bởi tôi làm về môi
trường, nhưng vẫn có chút máu nghệ sĩ đâu đó trong người. Trước tôi tham gia Câu lạc
bộ hát dân ca. Nhiều lần còn theo mẹ chồng đi biểu diễn.
Trine và con trai
- Trong gia đình, đàn ông Việt Nam hay gia trưởng. Có bao giờ đó là nguyên nhân gây
ra va chạm giữa vợ chồng chị?
- Theo quan niệm thông thường của người Việt, đàn ông thường lo việc lớn. Ở nước
ngoài, có thể không đến mức hôm nay chồng rửa bát thì ngày mai đến lượt vợ, nhưng
mọi việc lớn, bé đều chia sẻ kiểu 50/50. Tôi không thích sự sòng phẳng trong quan hệ
vợ chồng, song tôi luôn muốn vợ chồng cùng gánh vác mọi chuyện để cả hai đều có cơ
hội phát triển ngang nhau.
Có những lần tôi phải đi công tác, chồng ở nhà sẵn sàng xắn tay vào việc bếp núc, đi
siêu thị… Còn có những việc lớn trong gia đình như đất cát, nhà cửa thì tôi cũng tham
gia trong mức độ có thể.
- Một câu hỏi cũng khá tế nhị. Chị và chị chồng của chị - ca sĩ Thanh Lam - quan hệ có
tốt không?
- Nhiều người cũng tò mò hỏi tôi câu hỏi này, bởi chị Lam là một ca sĩ quá nổi tiếng.
Câu trả lời là không phải chuyện tốt, hay xấu. Vì chúng tôi là thành viên trong một gia
đình. Sau khi vợ chồng tôi và con trai chuyển ra ở riêng thì chị Lam mới về ở với bố
mẹ. Chúng tôi vẫn giúp đỡ nhau trong cuộc sống khi người kia có việc cần.
Trine và gia đình nhà chồng trong đêm nhạc "Tình yêu không lời"