Lỗ hổng trong đổi mới phương pháp dạy học(09/02/2011)
Nhiều phương pháp dạy học mới đang được triển khai nhằm nâng cao chất lượng giảng
dạy. Tuy nhiên, nếu áp dụng không khéo, giáo dục lại trượt dài từ thái cực này sang thái
cực khác và không thể đem lại kết quả mong muốn.
Một phương pháp hay không có nghĩa là đem nó vào trong tiết dạy là đạt được hiệu quả như
mong muốn. Càng không có nghĩa là một tiết dạy tập hợp hết các phương pháp tiên tiến hiện
hành thì sẽ thành công.
Mà thực ra, chẳng có phương pháp dạy học nào gọi là hay là dở đối với bất kỳ tiết học nào và
đối tượng nào. Vấn đề chỉ là việc vận dụng nó thế nào cho đúng lúc, đúng cách để phát huy
hiệu quả hay không mà thôi.
Việc lựa chọn phương pháp dựa vào tiêu chí phù hợp với nội dung là nguyên tắc hợp lý nhưng
chưa đủ. Hay nói đúng, điều này chỉ mới dựa trên cơ sở lý thuyết. Người dạy còn phải xét đến
tiêu chí thứ hai đó là đối tượng học trực tiếp. Đây mới là thực tế mà khi đối đầu với nó, hệ
thống các phương pháp dù hay đến mức nào cũng phải thừa nhận rằng nó không phải là chìa
khóa vạn năng.
Phương pháp thảo luận nhóm là phương pháp đáng ngờ nhất. Tâm lý lứa tuổi học đường không
ý thức được như người lớn sự cần thiết của làm việc hợp tác. Chia các nhóm nhỏ, lời nói xì xào
nhiều khi lại là cơ hội để các em trò chuyện tán gẫu, lãng phí thời gian. Giáo viên không thể
đến từng nhóm theo dõi sát sao học sinh làm việc.
Cũng không tránh khỏi tình trạng các em chỉ thảo luận một cách đối phó. Lúc này nhìn bề ngoài
có vẻ học tích cực chủ động. Nhưng trong tư duy các em thì chưa chắc. Vậy làm thế nào để các
em thật sự “hành động” trong tư duy? Làm sao kiểm soát được tư duy của các em? Câu hỏi này
còn đang chờ đợi các công trình tiến sĩ.
Thêm nữa, với tình trạng chạy đua lựa trường điểm hiện nay đang diễn ra rầm rộ ở các thành
phố lớn, nước ta không thiếu những trường có mặt bằng học lực học sinh rất thấp. Đối với
những tập thể học sinh cá biệt, người giáo viên phải nhức óc với vấn đề đậu rớt của học sinh
trong các kì thi. Cố gắng để các em học thuộc các kiến thức ở dạng tinh lọc nhất để thi đã khó,
đừng nói đến chuyện hi vọng các em chủ động sáng tạo.
Đâu phải học sinh nào cũng đến trường với tâm thế cố gắng học hành vì tương lai bản thân và
phục vụ đất nước sau này. Để thay đổi được điều này là cả một quá trình và đòi hỏi sự phối hợp
của nhiều phía.
Đối với những học sinh không thiết tha với học tập, hoặc chỉ đi học để lấy bằng tốt nghiệp phổ
thong; sau đó đi học nghề, hoặc bị cha mẹ ép buộc phải đến trường…thì không thể kì vọng ở
các em quá nhiều. Các em chỉ học đối phó để thi.
Đó là một thực tế phải thừa nhận dù không mong muốn. Tình trạng học sinh bỏ học nhiều ở
vùng đồng bằng sông Cửu Long đã nói lên rằng số lượng những học sinh dạng này không phải
ít. Giáo viên trong trường hợp này hiểu rằng phương pháp tiên tiến kia quá xa xỉ. Không thấy
hiệu quả đâu nhưng trước mắt là lãng phí thì giờ quý giá.
Việc chúng ta quan niệm giáo dục tránh lối truyền thụ một chiều, lối dạy đọc – chép là rất phù
hợp xu thế thời đại. Nhưng không thể kì thị, để rồi cho rằng trong tiết dạy phải tuyệt đối chấm
dứt hẳn cách dạy đọc –chép là điều sai lầm. Bởi không có một thầy cô giáo nào có thể làm được
chuyện đó, từ trước đến giờ và sau này cũng vậy, kể cả các giảng viên đại học Havard hay
Oxford cũng không thể làm được.
Đối với những tri thức có tính chất suy luận, việc vận dụng các phương pháp thảo luận nhóm,
đối thoại, đặt câu hỏi hay là điều không có gì bàn cãi. Còn đối với những tri thức thuần túy là
thông tin, mà dung lượng bài học thông tin quá nhiều như các bài văn học sử hay các bài lịch sử
thì làm sao mà giáo viên không ít nhiều sử dụng cách dạy đọc chép.
Đọc – chép lúc này là một cách để người dạy tinh lọc lại những kiến thức trọng tâm để học sinh
không bị hoang mang phân tán. Còn việc đặt câu hỏi để các em phát hiện các thông tin này phát
biểu thì cuối cùng cũng phải dừng lại để ghi tri thức cần thiết. Không đọc – chép thì coi chừng
sau tiết dạy cả lớp không biết học cái gì!
Mà đối với các tri thức có tính thông tin thuần túy, việc học sinh tích cực phát hiện tri thức thì
cũng chỉ là một hành động tích cực bề ngoài. Dùng các phương pháp thảo luận nhóm, hay đối
thoại, đặt câu hỏi cũng không đem đến sự sáng tạo trong tư duy các em. Tại sao lại không chấp
nhận chuyện đọc chép?
Hoặc đơn giản là có những kiến thức mà học sinh không đủ sức tự chiếm lĩnh, khám phá để đi
đến kết quả hoàn hảo thì người thầy phải can thiệp vào, giúp các em hiểu và ghi nhận. Người
dạy dù lý giải, gợi mở thế nào, cuối cùng cũng phải tóm lại cái gì đó để học trò ghi nhận. Hành
động này sẽ gọi nó là gì ngoài cái tên đọc – chép?
Quay lại thực tiễn, khi phải đối đầu với đối tượng học không như mong muốn, khả năng khám
phá và học lực của các em đã yếu, mà không đọc gì cho các em ghi để thi cử thì coi chừng lại
phát sinh ra những hệ lụy khác.
Việc lạm dụng cách dạy một chiều, chỉ có đọc-chép đúng là một tiêu cực nhất định phải loại
trừ. Song bản thân việc đọc – chép vẫn chưa được một cái nhìn sòng phẳng.
Đọc – chép là một thao tác dạy học tất yếu trong quá trình tác nghiệp sự phạm. Bản thân
phương pháp này không có gì tiêu cực nếu biết dùng nó đúng lúc. Chúng ta chỉ bài trừ tình
trạng lạm dụng thái quá chứ không thể đối lập nó với nguyên lý giáo dục mới, xem nó là cách
dạy truyền thống sai lầm mà cực đoan không dùng đến nữa.
Hãy tưởng tượng đến một tiết dạy mà giáo viên chỉ cố tìm ra các phương pháp mới nhằm khiến
cho học sinh tích cực chủ động, tự chiếm lĩnh tri thức, tự ghi nhận bài học, mà cuối cùng không
tinh lọc lại một vấn đề gì để học sinh ghi nhận…! Kết quả tất yếu là sẽ có rất nhiều học sinh cá
biệt bị bỏ rơi.
Đó chính là thái cực thứ hai – hậu quả của việc kì thị cách dạy truyền thống và cực đoan lạm
dụng các phương pháp dạy học được gọi là tân tiến một cách thiếu cân đối!
Hồ Hoàng Khải
Trường THPT chuyên Lí Tự Trọng - Cần Thơ