Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Tài liệu Truyện:"Tầm Tần Ký259" ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (69.95 KB, 12 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 259
Tắc Hạ kiếm thánh
xe ngựa ra đến đường lớn tốc độ tăng lên.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn xung quanh, nhận ra được, nghĩ bụng
nếu không đi về phía phủ Lã Bất Vi thì Hàn Kiệt sẽ đi đâu đây.
Gã chỉ muốn lợi dụng xe ngựa của Hàn Kiệt để âm thầm rời khỏi đây,
tránh bất cứ kẻ nào đang theo dõi Thính Tùng biệt viện, lúc này lòng
hiếu kỳ nổi lên nên muốn đi coi thử cho biết.
Trong đêm tối thời gian đủ để gã tiến hành đại kế đã định.
Từ lúc được Tiêu Nguyệt Ðàm nhắc nhở, nỗi lo sợ bị bằng hữu bán
đứng trở thành nỗi áp lực vô danh, khiến cho gã mệt mỏi. Nhưng sau
khi hạ quyết tâm rời khỏi đây, nỗi áp lực đó chợt biến mất. Ðiều gã lo
lắng duy nhất là Thiện Nhu.
Nếu Giải Tử Nguyên bại trận trong cuộc đấu tranh này với một kẻ có
thủ đoạn độc ác như Ðiền Ðan, Thiện Nhu sẽ đối mặt với đại họa nhà
tan cửa nát. Nhưng điều này thì gã cũng đành chịu.
Xe ngựa quẹo trái rẽ phải, cuối cùng đi vào con đường dẫn đến Giải
phủ.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, Hàn Kiệt muốn đi gặp ai?
Xe ngựa đến cửa chính của Trọng Tôn phủ thì ngừng lại, tiếp theo cửa
hông mở ra, một bóng người cao lớn bước ra leo lên xe.
Xe chầm chậm lăn bánh về phía trước.
Hạng Thiếu Long càng cảm thấy kỳ lạ, phải biết rằng Hàn Kiệt theo Lã
Bất Vi đến Lâm Tri thì đã đoán được là người của phía Ðiền Ðan, kẻ
đối đầu với Trọng Tôn Long. Tại sao Hàn Kiệt lại đi tìm người của
Trọng Tôn phủ mà dáng vẻ lại bí hiểm nữa, hình như sợ người khác
nhìn thấy thì phải.
Nghĩ tới đây còn đang do dự thì nhích người tới mép xe thò đầu ra
nghiêng tai xuống đất lắng nghe.
Một giọng nói vang lên trong xe, „Xin chào sư huynh, Trọng Tôn


Huyền Hoa thật nhớ huynh."
Té ra là Trọng Tôn Huyền Hoa kẻ được gọi là đệ nhất kiếm thủ ở Lâm
Tri, con trai Trọng Tôn Long.
Tiếng của Hàn Kiệt vang lên, „Lão đệ còn oai phong hơn trước kia,
kiếm thuật chắc là tiến bộ lắm."
Trọng Tôn Huyền Hoa nói khiêm nhường mấy câu rồi tiếp tục, „Sư
huynh xin đừng cười đệ, tình hình ở Hàm Dương thế nào? Nghe nói sư
huynh cũng phong quang lắm."
Hàn Kiệt cười, „Lao ái cũng rất khách khí với ta. Nhưng kẻ này lòng dạ
hẹp hòi chẳng thể làm được chuyện lớn gì.
Ngược lại Lã Bất Vi quả thật hùng tài đại lược, nếu chẳng phải vì có
Hạng Thiếu Long, nước Tần đã sớm trở thành vật trong túi y.
"Kiếm pháp của Hạng Thiếu Long có lợi hại như lời đồn không?"
Hàn Kiệt chép miệng, „Kẻ này khó lường như quỷ thần, khiến cho
người ta không biết đâu mà lần, chắc lão đệ cũng thấy thanh Bách
Chiến bảo đao của y. Ai có thể thiết kế ra một loại binh khí bén như
thế!"
Trọng Tôn Huyền Hoa nói, „Sư tôn nhận được bảo đao của đại vương,
ngắm nghía hồi lâu, không nói nửa lời, tiểu đệ thấy người cũng đã động
lòng. Trong mười năm nay chưa bao giờ thấy vẻ mặt của người như
thế."
Hàn Kiệt nói, „Hãy nói chuyện chính trước, các người phải cẩn thận
Ðiền Kiện và Ðiền Ðan đạt thành hiệp nghị."
Hạng Thiếu Long trong lòng chột dạ, hiểu cớ gì Giải Tử Nguyên như là
biết được ngày tận cùng của thế giới. Quả nhiên Trọng Tôn Huyền Hoa
thở dài nói, „Chuyện này toàn là do Lã Bất Vi gây ra, đã kéo Ðiền Ðan
và Ðiền Kiện lại với nhau. Ðiền Ðan trước sau gì vẫn là đại thần nắm
quyền, nếu như y chịu hy sinh Ðiền Sinh, Ðiền Kiện có thể ngồi vững
trên ngai vàng, đối với các người thật là bất lợi."
"Cha con tiểu đệ đã phí nhiều công phu với Ðiền Kiện, y làm sao đột

nhiên quay đầu lại đối phó với chúng tôi?"
Hàn Kiệt chép miệng, „Cuộc đấu tranh trong triều đình là như thế, đối
với Ðiền Kiện, ai có thể giúp cho y ngồi lên vương vị kẻ ấy chính là
công thần, huống chi... ta không biết phải nói như thế nào. Lã Bất Vi
đảm bảo với Ðiền Kiện rằng chỉ cần Ðiền Ðan còn nắm quyền, nước
Tần sẽ không đánh Tề mà sẽ kiềm chế tam Tấn, để cho y toàn lực đối
phó với người Yên, điều kiện đó thật là hấp dẫn."
Trọng Tôn Huyền Hoa lạnh lùng hừ nói, „Chỉ có kẻ ngốc mới tin
những lời ấy. Nói cho cùng đó cũng là chính sách hòa xa đánh gần của
nước Tần."
Hạng Thiếu Long nghe mà cảm thấy hồ đồ, không biết Hàn Kiệt rốt
cuộc là người của bên nào.
Hàn Kiệt đột nhiên hạ giọng nói nhỏ mấy câu, khi Hạng Thiếu Long
đang bực mình vì không nghe rõ Trọng Tôn Huyền Hoa thất thanh kêu
lên, „Làm sao được, gia phụ và Ðiền Ðan thế như nước với lửa làm sao
giảng hòa. Vả lại với một kẻ như Ðiền Ðan sớm muộn gì cũng đem
chúng tôi ra làm bia đỡ tên."
Hàn Kiệt nói, „Ðó chính là tương kế tựu kế, kẻ Ðiền Kiện tin tưởng
nhất là Giải Tử Nguyên, nếu các người cũng đưa ra điều kiện như thế
với Ðiền Kiện đảm bảo Ðiền Kiện vẫn quay về hướng các người."
Nghe đến đây Hạng Thiếu Long không còn hứng thú nữa, cẩn thận lăn
xuống xe, lẩn vào một lối nhỏ tối mịt.
Hạng Thiếu Long tìm đến bức tường thành ở phía tây, xé mép áo quấn
vào đầu chùy cắm từng mũi đục lên bức tường thành đầy tuyết, sau đó
đạp lên những mái đục này của người leo núi.
Bọn lính tuần đều đã núp gió tuyết, Hạng Thiếu Long nhờ dây câu đã
dễ dàng ra ngoài thành cất bước về phía Tắc Hạ học cung. Dưới gió
tuyết và ánh đèn mờ mờ vẫn có thể thấy được vị trí của Tắc Hạ học
cung nằm ở cửa phía tây các dãy nhà nối nhau liên tiếp rất hùng vĩ.
Lúc này Hạng Thiếu Long không còn quan tâm đến vận mệnh của Giải

Tử Nguyên trong cuộc chiến trang giành vương vị ở nước Tề. Ðiền
Kiện tin tưởng nhất là Giải Tử Nguyên, dù cho Ðiền Kiện có quay sang
phía Ðiền Ðan đương nhiên cũng sẽ tiếp tục trọng dụng Giải Tử
Nguyên, kẻ hy sinh chỉ là Trọng Tôn Long và đại hoàng tử Ðiền Sinh.
Ý nghĩ lấy thanh đao rồi lập tức rời khỏi chốn này thật sự làm cho gã
hưng phấn. Nhờ có ván trượt tuyết nhiều lắm là ba ngày gã có thể về
đến Hàm Dương, trên đời này có chuyện gì vui hơn thế nữa?
Gã đã đến bức tường phía đông của Tắc Hạ học cung thi triển bản lĩnh
của bộ đội đặc chủng vượt qua được bức tường ấy.
Sau khi đã xác định được tòa nhà chính Hạng Thiếu Long lập tức lẻn
tới.
Hành lang nối các tòa nhà vắng lặng không một bóng người chỉ văng
vẳng nghe tiếng đàn vọng tới.
Lúc này đã sắp đến canh một, mọi người đã sớm say giấc điệp khiến
cho Hạng Thiếu Long càng thuận tiện hoạt động hơn.
Ðến chỗ vườn hoa của tòa nhà chính ba người mặc trang phục theo
kiểu nho sĩ bước tới.
Hạng Thiếu Long vội vàng nấp sau một gốc cây, ba người kia đi ngang
qua, Hạng Thiếu Long thầm kêu tạ ơn trời đất, phóng người ra, đi vòng
qua hồ nước lớn đã kết băng bên ngoài tòa nhà chính, đến cửa sổ phía
tây của tòa nhà, nạy cánh cửa ra, đưa mắt nhìn qua kẽ hở chỉ thấy tòa
nhà ba gian này rất rộng rãi, có thể chứa đến cả trăng người, ở bức
tường phía nam có một bình đài tựa như một tế đàn phía trên có treo
một tấm biển lớn Tắc Hạ học đường.
Các thanh kèo trên mái đều được điêu khắc các cây cột đều được sơn
màu đỏ khiến cho toàn bộ học đường này càng nghiêm trang hơn.
Lúc này cửa sổ của đại đường đóng kín trên bình đài chỉ có hai ngọn
đèn dầu.
Ðưa mắt nhìn qua mấy lần mới phát giác thanh Bách Chiến bảo đao
treo ở trên bức tường phía đông, nhưng nếu nhảy lên có lẽ chỉ chạm

được đến chuôi đao mà thôi.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng lắm, phóng người qua cửa sổ lăn
vào trong, bước vội đến chỗ thanh Bách Chiến bảo đao.
Trong đại đường không hề có bóng người, nhưng trong lòng Hạng
Thiếu Long lại dâng lên một cảm giác khó mà hình dung được. Hạng
Thiếu Long đưa tay đặt lên chuôi thanh Huyết Lăng, dừng bước lại.
Kẹt một tiếng, cửa đại đường đột nhiên tự động mở ra.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu không hay đang định lập tức thối lui
nhưng đã muộn mất một bước.
Một tràng cười lạnh lùng, một người mặc y phục trắng hiên ngang bước
vào trong sảnh, mỗi bước y dậm xuống đất đều phát ra tiếng, điều kỳ lạ
là hình như y bước không nhanh lắm, nhưng khiến cho Hạng Thiếu
Long cảm thấy trước khi mình lùi đến cửa sổ thì đối phương đã chặc

×