Tải bản đầy đủ (.docx) (61 trang)

Ti amo

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (182.87 KB, 61 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

- Bốn lần rồi đấy Sung Min, anh ấy đã nhìn tớ đến bốn lần trong một buổi sáng.


Cơ gái hét lên đầy phấn khích, vỗ vào lưng nó thùm thụp làm đổ cả tập giấy cao ngồng mà nó đang phải cầm trên tay.
- Đây cũng là lần thứ tư mẹ trẻ đánh con rồi đấy ạ, tập trung làm việc cho con nhờ, lần sau con không dám đi cùng mẹ trẻ
nữa đâu. Ruột gan con long hết ra rồi, sắp xổ ra rồi.


Nó càu nhàu, cúi xuống sắp lại tập giấy.


- Hiệu trưởng dã man như con ngan, bắt học sinh lớp mười lao động thế này đây. Muốn tiết kiệm ngân quỹ đây mà.Trong
khi lớp 11 và 12 thì ăn chơi phè phớn vầy đó…


Nó lẩm bẩm, rẽ vào phịng để tài liệu, mặc cơ gái kia cứ nhóng cổ ngó xuống sân trường nơi khối 12 đang chơi bóng rổ .
- Anh ấy thật là tuyệt vời, xem kìa, một người Ý gốc Hàn cháu trai thầy hiệu trưởng, ảnh về Hàn và vào đây để học tiếng thì
phải chứ nghe đâu đã tốt nghiệp rồi á.Thật ngưỡng mộ.


- Kệ đời gã, nếu gã mà bê hộ tớ đống đồ này được thì tốt.vào làm đi.


Nó gào. Đúng là con gái, thấy zai đẹp là sáng mắt.Cái thân nó khốn khổ cũng chỉ vì một chứ “zai đẹp”.


Xong cơng việc, nó uể oải ra về. Khiêng ngót chục cái bàn và trăm tập giấy, xương cốt muốn rệu ra luôn rồi, đã thế bụng cứ
liên tục biểu tình dữ dội, khơng cho nó lấy một giây thảnh thơi. Sáng ăn có cái bánh mì kẹp, căn tin đắt khủng khiếp, ngó
cái list đồ ăn kèm bảng giá là nó rút êm. Lạy chúa, nó vào trường này vì điểm số cao chứ khơng phải vì hầu bao đầy như
một số cơng tử tiểu thư khác. Đói q, lần sau phải làm cơm hộp đem đi mới được.


Này.


Một tiếng gọi từ sau lưng.


Nó giật mình, ngoảnh lại. Một cha tóc đen đang nhìn nó với cái thẻ học sinh của nó cầm trên tay.
-À, cảm ơn.



Nó cầm lấy thẻ rồi lững thửng đi tiếp về phía cổng.
-Light!


Lại gì nữa đây. ”Lai” là cái gì? Nó quay lại, thấy cha nội kia vẫy vẫy tay với nó. Khùng chắc, có quen biết gì đâu. Nó nhún
vai, bỏ đi.


Sáng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Cảnh vật tươi mới.


Cịn nó thì chạy hết tốc lực trong nỗi kinh hồng tột độ vì sắp muộn học.
Hai chân muốn xoắn vào nhau, ngực đau thắt còn mồm thì thở hồng hộc .
Mới ngày đầu đã trễ.


Nát cái mặt con ngoan trò giỏi mất.
Hạ hạnh kiểm.


Mất học bổng.


Mẹ nó dìm nó xuống tầng địa ngục thứ mười chín.
Chỉ tại cái bệnh ham ngủ, mà cũng tại mẹ nó.


Cơ mà tại cái gì thì tại, tại ai thì tại, chạy nhanh không toi.
Ráng lên Sung Min, cổng trường kia rồi.


Kéttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng phanh xe nghe chói hết cả tai.


Nó lách người né kịp, chưa bị đâm nhưng hai chân quấn vào nhau và hậu quả tất nhiên là nó chào sàn hôn đất.
Cốp.



Âm thanh thật sống động.


Mặt đường xây bằng cái gì mà cứng thế khơng biết. Mắt nỏ nổ đom đóm, đầu đau váng.
Nó nằm ngay đơ thẳng cẳng không buồn đứng dậy và thở như chưa bao giờ đựoc thở.
Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Chết tổ. Nằm thêm tí nữa là nó sẽ được nằm yên nghỉ dưới lớp đất sâu 3m luôn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Lại chuông.


Nhưng lần nỳ là chuông báo hết tiết. Nó vơ lấy hộp cơ su pơ to của mình, chen vào dịng người đang nườm nượp đổ về
căn tin đi ngược ra vườn trường, kiếm môt ghế đá vừa ăn vừa cày nốt đống bài tập còn dang dở tối qua.


Sáng mát là thế, sao giờ nóng vậy nhở?
Nóng điên lên được.


Nó muốn bỏ bộ tóc giả ra nhưng khơng dám.Tóc nó chưa nhuộn lại, tối qua mẹ nó ép nó làm người mẫu cho bộ mĩ phẩm
mới của cơng ty mẹ nó, kết quả là tóc nó bị nhuộm màu tím đỏ.


Siêu nổi.


Cơng việc xong sớm, cỡ… 2h sáng gì đấy, nó lăn quay lên giường mà không kịp nhuộm lại. Sáng ra đành vơ bộ tóc giả
màu đen này chụp đại lên rồi phóng đến trường.


Bộ tóc này hơi dài, cọ vào cổ vừa nóng vừa ngứa muốn điên.


Nó liếc quanh, giờ ăn trưa mà… vắng thật, khơng có ai đâu nhở. Thơi bỏ ra tí vậy.
À, nấp sau cái cây kia cho chắc ăn.



Nó quăng bộ tóc ra, tháo ln cái kính. Nó cận 5 đi ốp lận, nhưng ghét mang kính áp trịng nên đành đeo hai cái *** chai
dày cộm.


Nó nằm vật ra nền cỏ xanh mướt. Mát q, thoải mái q. Nó hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.Ngủ chút vậy, bù tối qua
chợp mắt được có tí xíu.


Roạt.
Roạt.
Bịch.


Nó giật mình vùng dậy. Kính đâu rồi? Kính đâu rồi?
- Light?


Cái giọng này…


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Khỉ, có thấy gì đâu, bỏ kính ra thì nó chả khác người mù là mấy, thấy ai cũng như ai ngồi cái màu tóc đen thui ra thì… mắt
mũi lẫn lộn à.


Xích lại tí vậy. Nó nghĩ và nó bị lại.
Cái mặt…quen quen.


- A!


Nó buột miệng, rồi chợt thấy mình hớ, nó giả lả.
- Chào cậu, khoẻ khơng? Cậu cũng ở đây à?
Nói xong nó tự thấy mình… ngu.


- Light?


Người kia vẫn lặp lại cái câu nói khơng rõ nghĩa kia.



Bạn là bạn cáu rồi nhá. Nói cái gì thì xổ toẹt ra nhá, bạn phờ rom Korea nhá, bạn éo hiểu cái thứ tiếng một âm kia đâu
nhá.Cứ “Lai” với cả “Lai” bố ai hiểu được.


- Tóc tím đỏ?


Cuối cùng thì cũng ra tiếng người rồi đấy.Mà cha kia vừa nói cái gì ý nhở?




Chết cha rồi! Chết cha rồi! Chết cha rồi!


Nó hốt hoảng chụp lấy bộ tóc giả hồ nãy vừa quăng ra đội lên đầu.


- Hơ… hơ… cái này là bất đắc dĩ thôi… thật đấy… đừng nói với thầy giám thị nhá… nhá… đừng nói nhá… thật đấy, bất
đắc dĩ mà.


Khơng ổn. Phải nói là… nguy to.Trường này cấm học sinh nam nhuộm tóc đeo khun. Tử rồi… học bổng… hạnh kiểm…
Thơi thì cầu xin người ta vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Ơmơ… gặp Thánh tăng đầu thai rồi. Nó trịn xoe mắt, một niềm biết ơn sâu sắc dâng lên từ tận đáy lòng.
Cảm kích tột độ.


Nó thấy như người kia có cái vịng sáng vàng choé như vàng 4 con 9 treo lơ lửng trên đầu và sau lưng là hai cái cánh gà à
lộn cánh vịt màu trắng vẫy phành phạch.


Thiên thần tái thế chăng?


- Cảm ơn! Cảm ơn nhiều!Cảm ơn nhá!



Nó cười toe, ơm chầm lấy người kia một cái rồi đứng lên. Nó cầm lấy, co giị chuẩn bị phóng….nhưng chợt nhớ ra , nó
xoay đầu lại hỏi:


- Anh gọi tôi là “Lai” hả, không phải đâu tên tơi là…


Mà khoan, nhỡ cha kia đổi ý thì sao, nhỡ đâu hắn muốn tống tiền hay đe doạ nó thì sao… đùa, vậy như gì nó để lại danh
tính chứ, kệ tên ngố đó thích gọi gì thì gọi, hơ hơ, sao đột nhiên nó thơng minh tỉnh táo thế nhỉ.


- À. Chào.


Lần này thì nó chạy thật.


Trận bóng tuyệt vời quá, những cú dunk của Si Won oppa thật hết ý. Đẹp như mơ vậy.


- Sao nào, những cú ném ăn trưc tiếp ba điểm của Kyu Hyun oppa chẳng tuyệt hơn sao, tư thế ném thật nghệ thuật.
-Dunk mới đẹp.


-Ném xa mới nghê thuật.
*Chí ch*


Chí ch.
Nó đầu hàng.


Nó chính thức xin thua.


Ngồi học cạnh mấy bà tám quả là một sự lưa chọn ngu xuẩn. Dù đã bật volume của cái iPod nano 4G của nó lên mức
maximum với nhạc rock của Linkin Park thì vẫn không thể át nổi mấy cái mồm đang thi nhau gào la kia.Ngang dàn loa
Sony hoạt động hết công suất chứ chẳng đùa.



</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Hừ, sao hôm nay gió to thế, mây đen thế, đứng ngồi lạnh hết cả người.Thơi vào thư viện… ờ hớ, sao nó không nghĩ ra
sớm hơn chứ.


….


“Hôm nay thư viện nghỉ, các em học sinh thông cảm”.


Một cái bảng nho nhỏ, treo những dòng chữ rất dễ thương. Ai viết mà nắn nót thế khơng biết.
Nào nào, nén giận, đừng có la, đừng có hét ,đừng có chửi.


Ầm.
Đùng.
Ào ào ào.


Cái gì đấy? Cái gì đấy?
Mưa à?


Thảo nào mà gió to mây nhiều, lạnh bỏ xừ đi được.
“Đen như… cái gì nhỉ… à mực tàu”.


Nó làu bàu.Cầm theo cuốn từ điển ngót 4 kí mà lết gót khắp nơi khơng kiếm được chốn dung thân.Đời cô lựu.
- Light! Light!


Chết tiệt.Thằng nào muốn ăn chửi thế, đang ức chế đầy mình đây. ”Lai “ với “Nhân giống “ hay “Gieo trồng” gì, nó khơng
học chun Sinh, nó học Thiết kế, học Âm nhạc cơ mà.


- Light.


Cái giọng kia lại hùng dũng vang lên.



Nó liếc về phía sau và… lập tức quay đầu bỏ chạy .Damn!!!


Cha nội kia tìm nó làm gì vầy trời, biết mà, nó biết ngay mà, nó đã lường trước rồi mà, cha ấy hối hận rồi, đổi ý rồi, chạy
đến tống tiền nó rồi. Biết thế, cơ hội tốt, cơ hội ngon vầy thằng nào bỏ qua cho được chứ, phải nó nó cũng làm.


Thơi chạy cho nhanh, nó khơng có tiền đâu mà tống, nó cũng không muốn làm “nô lệ học đường” như trong mấy bộ manga
đã từng đọc.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

-ADTƯEƯ%$#$&^R%$UT*O&%^*)(U**(^@#RY(*_^#E^%!!!!!! !!!!!


Cái gì thế? Lại cái gì nữa thế? Tiếng Anh nó đã kham khơng nổi rồi lại cịn tn ra cái gì? Muốn chơi nhau à? Muốn xỏ đểu
nó à?


- Be carefull! Light!


Á, cái này thì nó hiểu nhớ. Tiếng Anh đây mà, nghĩa là cẩn thận, nhưng mà cẩn thận cái…
Cốp.


Ôi cha mẹ trời đất thánh thần hỡi vỡ đầu con rồi.


Nó vừa tơng vào tường (hay cột) một cú vè rí mạnh, mạnh đến nỗi mắt lấp l đom đóm và đầu gần như nứt tốc ra. Nó
lăng lơng lốc dưới đất như quả bóng tennis lăn trên sân bóng. Tiếng cuối cùng nó nghe bên tai trước khi bất tỉnh vẫn là
“Lai”.


Rốt cuộc thì “Lai” là cái qi gì nhỉ?
Ồn ào.


XƠN XAO.
Chí ch.
Như cái chợ.


Nó mở bừng mắt.


Khác với Phim Hàn, Phim Nhật, Phim Trung hay Phim Mĩ… nhân vật chính sau khi bất tỉnh thì lúc tỉnh lại đầu tiên là phải
cử động mấy ngón tay, rồi mới từ từ hé mắt ra, rồi thì thấy mờ mờ đến rõ những gương mặt âu lo kh mắt rơm rớm
nước….etc gì gì đó.


Nó khác.


Vì nó cũng vừa bất tỉnh, nhưng bây giờ…
Nó bật dậy ngay vì một lí do vơ cùng đơn giản.
Nó cần đi toalet ngay lập tức!


Giải quyết xong nỗi phiền muộn tức thời, nó thị mặt ra khỏi nhà vệ sinh, ngó nghiêng trong vài giây. Khơng có ai hử? Mà
mấy giờ rồi nhỉ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Nó liếc đồng hồ treo tường và bụng thót lên một cái.
Đang giữa tiết ba.


Phạm lỗi bỏ tiết rồi.
Chết rồi.


Nó đập đầu vào tường, ai dè đụng ngay cục u lúc nãy.
- Ái dui!


Nó ơm đầu rên rỉ.
- Are you OK? Light?


Nó xoa xoa cục u, ngán ngẩm nhìn cha nội vừa xuất hiện đột ngột như từ dưới đất chui lên.


- Nói tiếng Hàn giùm cái. Dù có học chuyện ngoại ngữ thì bình thường cũng phải dùng tiếng mẹ đẻ chứ. Sính ngoại cũng


có mức độ thơi.


Nó mắng.


- Uhm…à…uh….ổn chứ?
Bên kia lúng túng nhìn nó.
- Tơi đã….xin phép cho cậu nghỉ.
À há! À há! À há!


Nó vừa nghe thấy cái gì ấy nhở?


Xin phép rồi à, xin rồi à, thế là khơng mắc lỗi phạm tiết không mắc lỗi bỏ học à? Thế là không bị hạ hạnh kiểm, không bị
mất học bổng à? Hú dè, sao mà đời đẹp thế nhở, sao mà chúa tốt thế nhở, sao mà Phật tổ từ bi thế nhở, sao mà bạn kia
bạn ý lấp lấnh lấp lánh thế nhở?


- Cảm ơn cảm ơn cảm ơn!


Nó nắm lấy tay người đó mà lắc lấy lắc để, tính kiếm thêm mấy từ hoa mĩ để tỏ lịng thì…
Rầm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Khiếp sàn nhà rung như có voi Nam Mĩ chạy vào.
Nó ngó ra.


Khơng phải voi, khơng phải đười ươi hay tê giác..
Mà là chín chị xinh tươi xông vào.


- Buông tay Kyu Hyun oppa ra.


Một nàng tóc xoăn đen gầm lên, mắt long song sọc như sư tử sắp vồ mồi .
Dĩ nhiên là nó giật tay mình lại với tốc độ tên lửa đời mới nhất của NASA.


- A… các chị… thế này là…


Nó lắp bắp. Cha mẹ hỡi, nào nó có tội tình chi mà các chị sát khí tưng bừng thế kia. Nó đâu có lừa đảo, đâu có giết người,
đâu có trộm cắp gì đâu.Nó đã làm gì nên tội? Nó trong sáng thánh thiện ngây thơ vơ tội mà.


- Kyu Hyun oppa, về lớp đi.


Một chị tóc ép thẳng tưng tiến lên, nó mém hắt xì khi chị lướt qua người nó. Mùi nươc hoa nồng khiếp.
- Khơng.


Kyu Hyun oppa của chị ý đáp.
Á…


Cái gì oppa cơ? Kyu cái gì cơ? Hyun cái gì cơ?
Kyu Hyun cái gì cơ?????????


Nó thấy tay mình mướt mồ hơi, cơ mặt giật giật đầu gối bủn rủn.
Nó thấy các chị đang nhìn nó rất rất rất “âu xờ yếm”.


Nó thấy KYU HYUN OPPA của các chị NẮM TAY và DÌU nó về lại giường.
Nó thấy chân nó tự động đi theo oppa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Ừ, oppa của các chị nói với nó, rồi lại quay sang nói với các chị.


- Go out, plz! @#$#Q@$^&T&O*^*((*&&*(^&*%$$$%#%$##Ư#$$%% ^E%$$E^!!!!!


Các trị trợn mắt nhìn nó rồi quay gót mang theo cả biển trời sát khí mênh mơng bát ngát như đại dương theo sau.Nó ngơ
người nhìn theo bóng các chị rồi nhìn cha kia.


Giờ thì hay rồi. Cam đoan nó đã trở thành mục tiêu truy sát của ít nhất 100 cơ gái trong trường. Xời, hotboy mà, coolboy


mà, Hàn kiều mà, hút gái lắm, đi đâu gái rắc hoa hồng kim tuyến đến đó. Lại chả, hồng tử trong mộng của các cơ mà,
thêm chút “nạnh nùng phũ phàng” thì nó nại càng “hấp dẫn”.


OẸ. Nghĩ mà buồn nôn.


Chỉ tội cho cái thân nó. Tai bay vạ gió cứ gieo cứ đổ hết lên đầu.
Nó “nhờ” cha kia mà nghỉ học một tiết.


Cha kia cũng “nhờ” nó mà nghỉ học một buổi.


Trong mắt các nàng, chàng là càng “nong nanh nấp nánh” hơn vì tấm lịng đơn hậu hiền lành sẵn sàng qn mình cứu vớt
kẻ bị nạn, cụ thể như là cái hành động xách nó xuống phịng y tế sau khi gián tiếp gây ra cú đâm tường hoành tráng cho
nó.


Cịn nó, theo các nàng, nó đúng là kẻ “nạn” thật, nhưng là một kẻ “khốn nạn” dám làm quẩn chân chàng trên con đường
trải đầy thảm đỏ với hoa hồng.


Càng nghĩ càng nản, càng sợ, càng toát mồ hơi…và cũng càng buồn nơn.
Cuộc đời nó vốn bình yên là thế, sao giờ giông bão như thế này?


À mà không, từ lúc năm tuổi, lúc bắt đầu nhận thức được cuộc đời, mẹ nó đã ép nó… giả gái làm người mẫu cho công ty
của bà ấy. Với phương châm xài “vốn tự có” hay cịn gọi là ”vỗn sẵn” cho đỡ tốn kém, mười năm qua nó đã “được” đóng
biết bao CF, làm manơcanh, người mẫu… trời lạnh quần đùi nó đã trải, trời nóng áo bơng nó đã nếm, son phấn đủ loại trên
đời nó đã thử, vậy mà có nhận được xí cát-xê nào đâu. Hỏi thì mẹ nó lơi ra đủ thứ tiền, từ học phí tiền ăn tiêu vặt ra tính
cho nó nghe, theo cái kiểu tính đó, chắc nó làm “nơ lệ” cho mẹ nó cỡ 50 năm nữa mới trả đủ.


Đã vậy, mẹ nó cịn sẵn sàng “đạp” nó ra đường nếu có bất kì vấn đề gì liên quan đến học tập.


Vào cấp ba, ừ thì nó thi đậu vô cái trường này với học bổng chăm phừn chăm, may mà trịn số chứ có phẩy mẹ nó giết.
Ngày học hai buổi ở trường, nó những tưởng đời sẽ bớt bị bóc lột, sẽ tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn, nào ngờ…



- Light!


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Nó gắt, qn đi cái sự thật hồnh tráng là nó đang cố giấu cái lai lịch của mình đề phịng bị tống xờ tiền.
Đang ca dở khúc than thân ai oán mà bị cắt ngang, mất cả hứng.


-Cũng như nhau cả thôi.


Hotboy mỉm cười ngọt xờ ngằ.


Gớm, mật ngọt chết… gái. Nó cũng được chết gián tiếp, chết lây nhờ cơn ghen tuông của các nàng.
- #$#%$#*^$%(&%^&(..^&%%*&dvsdvvfdfgdgv.


- Tiếng Hàn ~ tiếng Hàn.


Nó lại gắt.Giờ thì nó tạm hiểu cái đống ngôn ngữ lộn xộn kia là tiếng Ý. DAMN! Tiếng Anh thơi đã đủ ớn, giờ cịn thêm tiếng
Ý.


- Tơi…tiếng Hàn…tơi….tơi…chỉ nói được ít.
-Thì cố mà học đi chứ. Nhập gia tuỳ tục.
Nó cáu rồi à nha. Cịn cãi à.


-Uh thì… tơi đang học. Nhưng… vừa nãy câu thứ hai… là gì?
-Tức là anh ở Hàn thì hãy nói tiếng Hàn.


-Yes, ah… hiểu rồi.


Kyu Hyun cười toe, khuôn mặt sáng bừng, đơi mắt cũng sáng ngời.
Thơi thì…nó thừa nhận, anh ta cười coi cũng…được.



Reng… reng… reng!!!


Ra chơi roài. Về lớp thoai.Đời đã đen thui cũng chả đen hơn được nữa đâu, cùng lắm là… quỳ lạy các bà làm thêm cái bản
cam kết, chắc các bà cũng không đến nỗi giết nó.


Chậc.


Nó đi ra cửa, với tay tính nắm lấy nắm đấm cửa thì một lực tương đối mạnh kéo giật nó lại, tí nữa thì ngã.
- Làm cái gì thế?


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

- Khơng.


Nó đáp, ngắn gọn, súc tích và vơ cùng dễ hiểu.
Nhưng cha kia hình như khơng hiểu.


Cứ nắm lấy tay nó khơng chịu bng.
- Why?


Lại cịn phải hỏi à. Khơng lẽ nó phải nói toẹt ra à, gần anh thêm tẹo nũa em chết với các chị, thịt nát xương tan ấy chứ. Mới
có như hồi nãy thôi đã suýt bị laze từ mắt các chị bắn cho chín quay rồi, giờ cặp kè anh vài hơm thì có mà đời em lê thê
ln á. Em là em lạy, em xin, em kiếu, em không có tiền mà vào viện chấn thương chỉnh hình đâu anh ạ.


- Tơi bận. I’m very busy.


Nó cười. Lịch sự một lần chả chết. Hay dở gì thì nó cũng là diễn viên người mẫu…nghiệp dư. Diễn hết cho đời nó lành.
Mặt hotboy người Ý gốc Hàn tiu nghỉ, trơng như cúc héo ghê chết tổ.


Rồi chậm rãi,Kyu Hyun đút tay vào túi quần.
Lơi ra.



Một cái ảnh.


Mắt nó st rơi tròng.


Ừ, ngự trên cái ảnh cỡ 12-25 ấy là cái một nó đang ngủ với cái đầu màu TÍM ĐỎ. Ah lộn, là mái tóc màu tím đỏ, chứ mặt
nó vẫn trắng, lơng mày lơng mi vẫn đen.


Nó di chuyển tầm nhìn của mình, từ cái mặt nó (trong ảnh) sang mặt thằng cha người Ý kia.
Tỉnh bơ.


Damn.


Mặt hắn nhòm siêu đểu. Bố của đểu. Bố của bố của đểu.
- Thơi được, tơi đồng ý.


Nó thở dài.Gật đầu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

- Cảm ơn nhiều ! Light!
Nó thấy mình bị ơm.


Nó thấy một vịng tay rắn chặt siết nhẹ quanh người nó.
Ơng là ơng nhịn đủ rồi nhé.


Bộp. Nó thụi một cái cực mạnh vào tên dám ơm nó.
- Hự.


Hotboy ơm bụng.


Đau hử, phải đau chứ, đến nó cịn đau nữa là.
Mẹ ơi đau tay quá..



Hình như đá trúng cái thắt lưng nữa thì phải. Nhưng nhìn tên kia nhăn nhó… cũng đáng lắm à.
- Don’t hug me.


Nó phủi tay, quay gót, dơng thẳng.
Ngày hơm sau.


Nó dậy sớm. Phần vì khơng muốn phải vắt giị lên cổ mà chạy, phần vì hơm nay nó phải trực nhật lớp.
- Hắt xì!


Nó lấy khăn lau mũi.Hừ, sáng sớm sương mù dày thế khơng biết. Nó chủ quan khơng mang khăn với mũ, ai bảo đêm qua
dự báo thời tiết bảo có nắng trời ấm áp lắm.Cái kính khốn khổ của nó cũng mờ nh đi vì sương là sương rồi này.
Đến gần cổng trường, nó thấy một bóng hình quen quen.


- Cao cao, gầy gầy… tóc đen đen.
Lắng tai nghe cái nào.


- Kyu Hyun oppa chào buổi sáng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

Rồi, giờ thì biết ai rồi. Nó bước chậm lại, chờ cái đám nhốn nháo kia đi hẳn rồi mới lò dị lết gót vào cổng.Chỗ để giày của
lớp 10 gần lớp 12 nên nó cũng ngó ngang ngó dọc rồi mới dám thay giày.


Xong xi nó ht sáo nhảy lò cò về lớp.
- Quăng của mấy con kia đi đi.


- Bỏ thư tụi mình vào mà chạy nhanh lên.
- Q nữa.


- Đừng qn socola.



Nó nghe từ bên phía tủ giày khối 12 vọng lại.
Chạy cho nhanh.


Con gái thật đáng sợ.
Nó bị lườm.


Nó chắc chắn đang bị lườm.


Đúng, những cái lườm cái liếc từ các chị ngoài hành lang làm gia ốc gai sị trên người nó thi nhau nổi lên. Nó vừa trực nhật
vừa lo nơm nớp. Khơng biết liệu các chị có xộc vơ mà… thịt nó giờ khơng.


Nó cịn u đời mà.


May mà chng reng. Rồi thì các chị cũng lướt về lớp. Khiếp, lướt rồi mà cịn cố lườm thêm phát nữa.


Ra chơi, nó cặm cụi ngồi vẽ. Nó học thiết kế quần áo cho cơng ty của mẹ nó. Một cơng đơi việc, nó khơng phàn nàn gì nếu
mẹ nó khơng đem nó ra làm người mẫu luôn cho đống sản phẩm.


Chợt một cánh tay đặt trên bàn nó. Những ngón tay dài gõ nhịp gõ nhịp. Nó nuốt nươc bọt, ngó lên.
- Ăn cơm đi.Light!


Nó rủa thầm. Quên béng “cục nợ “ này.
- Tôi bận lắm. Đi đi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

- Tôi mời.


Một bên tai nó dỏng lên.
- Tơi mời cậu mà.



Tai cịn laị cũng dỏng nốt.
- Ừ đi.


Nó nói, cắp giấy bút theo chàng.
Từ lớp xuống căn tin non 300m.


Vậy mà bị ngó quá trời, bị lườm quá trời à.


Nó cố gắng đi chậm lại, giãn rộng khoảg cách với Kyu Hyun ra, làm như chỉ là tình cờ nó đi cùng oppa của các chị em trong
trường trên đường tới nhà ăn chứ không phải đang đi cùng chàng.


- Mua xong ra sau chỗ vườn trường nhá.


Nó nói rồi chạy biến. Khơng thèm để ý xem Kyu Hyun có nghe có hiểu nó vừa nói cái gì khơng. Kệ chứ. Khơng hiểu thì thơi,
nó có cơm hộp rồi, ngồi ăn một mình càng khoẻ.


- Chờ lâu khơng?
- Ực.


Nó nuốt mà khơng nhai. Nghẹn sushi tưởng chết.
- I don’t… à… tôi không biết cậu thích gì nên…


Hotboy nói và chìa cho nó một khay đồ ăn… tú hụ, ngồn ngộn.


Mẹ ơi, đồ ngọt đồ mặn đồ chua đồ béo đồ không béo… chưa kể cái túi nước uống từ cô ca pep si đến me sấu sữa đủ
chủng loại.


Nó nhớ là giá cả của cantin rất hồnh tráng thì phải.
- Ăn đi. *Cười*



</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

Nó đáp lí nhí. Kể ra thì… hắn cũng khơng tệ, các nàng ghen với nó cũng đáng thoai, tốt bụng thế cơ mà. Nó có làm gì cho
hắn đâu mà hắn đã tốt với nó vậy rồi, người thường cịn ghen ấy chứ chưa nói hắn lại là new hotboy thần tượng mới
hồng tử mới của các nàng.


Tự dưng thấy cũng vui vui.


Vừa ăn nó vừa giúp tên ngố kia học tiếng. Nó khơng giỏi tiếng Anh, nhưng nó dùng hành động và vẽ ra nên bên kia có vẻ
cũng tiếp thu được. Một kiểu dạy không giáo án… hay đấy chứ nhở.


Được một chập, nó lại quay về với cơng việc. Kyu Hyun ngồi bên thi thoảng cũng góp ý được chút chút.Cơng việc tiến hành
sn sẻ.


- Làm gì thế?


Nó hỏi khi Kyu Hyun đột nhiên tháo kính nó ra rồi nhìn nó chăm chăm.
- Đừng mang kính nữa.


Cái giọng trầm trầm vang lên bên tai nó.
- Khơng đeo nhìn đời bằng gì.Vớ vẩn, trả đây.
Nó chồm người lại.


Nhưng Kyu Hyun lại né ra xa.


Nó là nó cáu rồi nhá, thề có chúa nó là đứa hiền lành nhưng chọc thế này thì ai chả nóng chứ.
- Trả đây.


Nó gào, nhào lên chụp lấy kính của mình, Kyu ngã ngửa vè sau né và… nó mất đà cũng… ngã theo.
Pặc.


Nó túm lấy cổ tay Kyu Hyun và giật lại đồ của mình rồi lồm cồm bị dậy.


- Lần sau cịn phá bĩnh là tơi đánh anh đó.


Nó lừ mắt cảnh cáo. Nhặt lại mấy cái bút chì bị văng lung tung, lúi cúi gọt lại mấy cái ngòi bị gãy.
- TR%^T^6678t9786786*%C%.


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

- Tiamo! Sungmin.


Nó giật mình,lần đầu tiên hắn gọi nó đúng tên.
- Tiamo là gì?


Nó hỏi lại.Nhưng Kyu khơng trả lời vì đúng lúc đó chng báo vào học vang inh ỏi.
- Nào nào Minnie, tối nay chụp ảnh nhớ .


Mẹ nó xoa xoa đầu nó giả lả.
- Khơng. Con phải học bài.


Nó trả lời ngay tức khắc khơng cần suy nghĩ lấy 1/1000s nào hết.
- Xì, chỉ có vài phút thơi mà.


- Mấy tiêng thì có, hại con mất ngủ.


Nó chối bay biến, cắm đầu ăn cho xong món canh gà nóng sốt trước khi mẹ nó dọn mất.
- Đấy là tại con không chịu chụp cho nghiêm túc đấy chứ.


- Zời ạ, trời âm độ mẹ bắt con mặc quần đùi thì làm sao con cười xinh với cả kute cho nổi há. Thôi con xin mẹ, khơng nà
khơng.


Nó quay đi, với điều khiển bật tivi ngồi coi hoạt hình.


- Đó là chuyện từ mùa đơng năm ngối lận, giờ thời tiết ấm áp thế này…


Mẹ nó vẫn mè nheo. Nắm lấy vai nó mà lắc mà lắc… muốn rụng cả đầu luôn.


- Mẹ thuê mấy chị người mẫu chân dài ấy, con nói khơng là khơng. Ki bo vừa thơi chứ.
Nó gắt.


- Ối giời ơi ông ơi là ông ông sống lại mà coi thằng con trai duy nhất ông để lại cho tôi nó nói cái gì này. Nào phải tơi bắt ép
nó làm cái gì q đáng lắm đâu, chỉ chụp có vài cái ảnh… hức hức…


</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

Gớm, cái mà vài nhân 10 mũ 2 thì có. Đã thế còn dáng này dáng nọ mỏi hết cả cổ đau hết cả lưng. Nó là nó chịu đủ rồi,
nó còn trẻ, chưa muốn bị bệnh xương khớp như mấy cụ 90 à.


-Hức hức… tháng 30 ngày, năm 365 ngày tơi ni nó ăn học cho nên người… hức…


Lại nữa.mẹ nó bắt đầu giở cải lương sến ra rồi. Nhưng lần này thì đừng hịng à, nó đã 15 tuổi rồi, hết cái thời ngây thơ…
ngu, trong sáng rồi, khơng có dự được nó nữa đâu.Cịn lâu nó mới chịu.


- Thôi tôi đành cắt tiền ăn sáng tiền quà vặt của nó thuê người mẫu vậy. Tổ tiên chứng giám cho tấm lịng của người mẹ
khốn khổ này.


OẠCH.


Nó té từ trên ghế xuống. đau nhưng…
- Mẹ quá đáng vừa à nha.


Nó gào.


Ức chế, mẹ nó đang vi phạm tội bóc lột trẻ vị thành niêm trầm trọng.Tội đó nghe đâu ngồi tù ngót 3 năm lận.
Mẹ nó thản nhiên nhấp trà. Èo ơi,khóc nãy giờ chả có tí nước mắt dính kh mi.


- Mẹ có làm gì đâu.



Ừ đấy, thế là chưa làm gì đấy. Thế nếu “làm gì“ thật thì nó có nước phơi xương ngồi dậu cho ruồi nó bâu à.
Nó điên lắm rồi nhưng phải nhịn. Nói gì chứ, ức chế nó nhịn… từ bé, quen rồi.


- Mấy giờ chụp?


Nó hỏi cộc lốc. Thơi thổng cảm cho nó, giờ tâm trạng rất ư là xấu, khơng làm nổi con ngoan trò giỏi nữa.
- 8 giờ đúng. Hí hí, chuẩn bị sẵn tâm lí đi cưng.


- Con chỉ làm hai tiếng thơi đấy.
Nó gầm gừ rồi bỏ về phòng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

Nhưng con trai bà tuyệt đối khơng phải đứa trẻ tầm thường.bẩm sinh nó đã có nước da trắng hồng đôi mắt trong veo (mỗi
tội do mọt sáh mà cận đến 5 độ) đôi môi chúm chím đỏ. Tóc nó mềm mượt và đen tuyền chớ khơng hoe hoe và quăn tít
như tóc bà.


Năm lên bảy, nó thiết kế bộ thời trang “Hoa cúc”. Nhờ cái này mà từ một nhà hàng may nhỏ xíu, giờ đã có cả một cơng ty
thời trang lớn.


Nhưng 1 lần nữa, con trai bà lại thể hiện bản lĩnh khờ đến khó tin. Nó hầu như khơng hề nhận thứ được tí nào vẻ đẹp của
bản thân, cả bên ngồi lẫn bên trong. Nó ln coi mình là một đứa tầm thường và vì thế mà cũng ăn mặc hết sức tầm
thường.


Thế là bà ép nó, dùng thủ đoạn để ép nó, cho nó làm người mẫu với mong muốn là nó sẽ giác ngộ, sẽ thức tỉnh, sẽ nhận ra
giá trị đích thực của bản thân.nào ngờ… nó lại cho là bà hám tiền.


Ừ thì tiền ai chả ham, nhưng cũng chỉ là… cơng đơi việc, bà tiện thể kiếm thêm tí chút vậy thơi, chứ cịn mục đích ban đầu
của bà hồn tồn vì nó cơ mà.


Thật đau lịng bà q.



Đến bao giờ,nó mới nhận ra được đây…


Make up xong trơng nó khác hẳn. Nói chung nội việc bỏ cái kính ngu ngốc dày cộm kia ra thôi là cái mặt của nó đã rất khác
rồi. Và tất nhiên, khác là khác trong mắt người ta, chứ bỏ kính ra nó như thằng mù có thấy qi gì đâu mà lạ với chả quen.
Hai viền mi kẻ đậm một chút.da trắng sẵn rồi nên chỉ cần thêm một lớp phấn mỏng, mơi cũng thế, đỏ sẵn rồi, phết thêm tí
son là đủ tiêu chuẩn. Nói chung khi trang điểm cho nó người ta rất rất vui vì đỡ tốn… đồ trang điểm.


Họ đội lên đầu nó một bộ tóc giả màu vàng, xù xù từng lọn rất cá tính thêm cái mũ chóp cao màu đen viền đăng ten đỏ thắt
nơ và thả hai cái dây lòng thòng.


Một cái áo ghile đi tơm khốc ngồi sơmi trắng cộc tay cổ cao và cavát đỏ cố tình bng hờ. Một sợi dây chuyền bạc có
cây thánh giá lớn đeo trước cổ, nổi bật hơn khi người ta gỡ bớt cúc trên của nó.


Quần ngắn ngang đùi màu đen có vài cái xích bạc bên hơng cộng với đơi giày cổ cao (giày khủng bố) được ngự trên đôi
chân thon thon của nó.


Tóm lại, giờ trơng nó y chang một con búp bê cực lớn đẹp hết chỗ chê.
- Cái thể loại quần áo gì thế này?


Nó nhăn mặt hỏi khi người ta dúi nốt vơ tay nó cái gậy nhìn rất quý xờ tộc.
-Dream Of Doll. Làm tốt nhá, khơng cần cười tí nào hết, càng lạnh càng tốt.


</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20>

Nó liếc mắt, hơi ngửa mặt lên, chống gậy xuống sàn chân đứng lệch, tay đưa cao giữ cái mũ trên đầu.
Đèn nhá nhá mấy cái.


Nó đổi tư thế, xoay hẳn lưng về phía máy ảnh , hai chân chéo nhau tay giữ gậy ngang tầm ngực, đầu nhìn sang một bên,
mắt đánh về phía máy chụp, hay chính xác hơn là nhìn về đó bằng nửa con mắt.


Kiêu hãnh và ngạo mạn.


- Tuyệt vời.


Ai đó thốt lên.
- Biểu đạt rất chuẩn.


Đạo diễn thì thầm, tay nhấn máy chụp lia lịa.


Nó đổi tư thế lần nữa, ngồi hẳn xuống sàn , chân co chân duỗi, tay giữ gậy gác lên một chân, tay chống đất.Cái mũ đặt
ngay bên cạnh. Nó ngửa mặt nhìn trời, rồi lại nhắm tịt mắt.


- Đổi đồ, nhanh lên.


Mẹ nó giục ngay khi tiếng flash cuối cùng vang lên.


Lần này người ta mặc cho nó cái áo sơ mi mỏng, trắng, dài. Cái nơ lớn thắt bằng dây màu đen lủng lẳng trước cổ, hơi lệch
sang phải.Quần bị đen bó sát và đi chân trần. Nó thay bộ tóc giả hồi nãy bằng một bộ tóc màu nâu hơi dài, và cặp thêm
hai cái khuyên tai chữ thập.


- Không, để tóc tự nhiên của Sung Min đi. Bỏ tóc giả ra.
Ông đạo diễn đề nghị.


- Buộc sợi dây màu đỏ kia vào cổ tay, đúng thế… còn Sungmin, hãy cầm cái mặt nạ kia nào.
Nó làm theo.


Khác với hình tượng búp bê quý tộc lúc này, giờ nó là một Doll cơng tử điển hình với cái mặt nạ vàng (giả) chạm trổ tinh
xảo gắn hai cái lông cơng phía bên mắt trái.


Nó ngồi trên ghế, kẹp li rượu đỏ bằng hai ngón tay, ơm một con mèo đen. Cái mặt nạ che kín nửa mặt tên, lộ ra có hai con
mắt (lúc này đã mang kính áp trịng màu xanh lá) của nó.



</div>
<span class='text_page_counter'>(21)</span><div class='page_container' data-page=21>

Khơng ít người trong phòng chụp phải đỏ mặt chảy máu mũi.
Một chất Doll trên cả tuyệt vời.


Tiếp theo, nó đứng bên lồng chim khuyên sơn vàng rất quý phái. Nó mở luôn của lồng cho con chim đậu trên hai ngón tay,
dùng ngón cái kịp lấy chân con chim cho khỏi bay mất.tay kia nó cầm cái mặt nạ buông thõng nhưng máy cũng chỉ chụp
đuợc xéo một bên khn mặt nó.


- Một người mẫu bẩm sinh đấy bà Lee.


Ai đó thì thầm .Mẹ nó cũng đang sửng sốt vì khả năng nhập vai của nó.
Cuối cùng là bên một bể cả.


Nó nhìn quanh, chọn đặt cái bể cá trên một cầu thang, nó ngồi ,thả một nửa bàn tay vào trong đó, tay kia giữa cái mặt nạ
trên mặt. Sợ dây màu đỏ vắt qua chân nó trơng rất quyễn rũ.


- Tơi thực sự khơng có gì để mà phàn nàn.


Ơng đạo diễn nói với bà Lee khi cơng việc kết thúc.
- Bà có một viên ngọc rất quý đấy .


Bà Lee mỉm cười, nhìn về góc phịng, nơi nó đang thay lại đồ và tẩy trang với một cái mặt cau có hết sức.
- Ơng nghĩ có nên thay đổi một chút khơng?


Bà chợt nói.
- Ý bà là…


Nó đeo lại cái kính, lết xác về phịng. Chụp có mấy cái ảnh mà nhừ hết xương, cả trang điểm và tẩy trang mất trọn hai
tiếng.


Hai tiếng cơ đấy.



Giờ thì nó phải học bài, nếu khơng muốn ngày mai ra ngoài hành lang đứng.


Mệt quá, hai mắt nó díp díp lại, nó uể oải ngồi vào bàn , và đập vào mắt là tập giấy vẽ dở dang hồi chiều.


Tự dưng nhớ lại cái mặt cha người Ý lúc đó, hắn nói cái gì khi gọi tên nó ấy nhở… qn mất tiêu rồi. Nếu cịn nhớ nó sẽ
đem đi hỏi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(22)</span><div class='page_container' data-page=22>

Cái tên kì lạ.


Nó chặc lưỡi thêm phát nữa.
Thơi học học học.


Hai ngày tiếp theo thật bình n.


Nó hơi ngạc nhiên khi chưa thấy chị nào nhào đến túm cổ áo nó lơi đi tra hỏi. Có thể điêp vụ bảo mẫu – trẻ em của nó với
Kyu Hyun chưa bị lộ nên các bả chưa sờ gáy nó.


Mà nhắc đến tên người Ý kia, cái tên hotboy đáng căm kia mặt nó lại nóng lên rồi.


Mỗt ngày nó lừ mắt ít nhất 5 lần cảnh cáo ổng không được lại gần nó trong bán kính hai mét lúc có mặt người khác.
Mỗi ngày nó phải trích 40/60 phút nghỉ trưa dạy tiếng cho ổng.


Mỗi ngày nó nhận được non 50 lá thư thắc mắc yêu cầu cần giải đáp của các mợ các tỉ muội nương nương tiểu thư trong
trường cho đến ngoài trường về mối quan hệ của nó với Kyu Hyun.


Đấy, mới sáng nay thơi, vừa mở tủ giày ra nó xém bị đè chết một cái hộp to chửng.Tưởng gì,mở ra mới biết đó là hoa quà
thư từ….của các bả NHỜ nó gửi cho KYU HYUN OPPA.


“Nghe nói cậu/bạn/em/mày… là họ hàng xa của Kyu Hyun oppa, nhờ giúp tôi/tớ/chị/tao… chuyển hoa/quà/socola/… đến


Kyu Hyun oppa giùm.


P/s: Khơng chuyển đừng có trách”.
Thử hỏi nó có dám từ chối khơng?


Thế là nó kiếm cái bao tải, vơ hết lại, nhét vô rồi vác đến cho bạn được ghi trong thư.
Nó trình bày, nó kể lể, và nó quẳng tồn bộ cho ổng.


Ổng nhìn nó, ổng nhìn đống q,và ổng nhét tồn bộ vào… sọt rác.
Ơ hơ…


Thơi thì nó đã làm hết trách nhiệm. Có trách thì trách thằng cha kia máu lạnh, trách các chị yêu phải “Hoàng tử nam cực”
trái tim chàng làm bằng băng đông ở nhiệt độ -200 độ C , nên chàng chả mảy may rung động mủi lòng trước ngọn lửa tình
u cháy rừng rựng như có dầu hoả đổ vào của các chị.


</div>
<span class='text_page_counter'>(23)</span><div class='page_container' data-page=23>

Oẹ.


Em nà em vô tội, em vô can, em đã nàm hết trách nhiệm rồi, các chị chịu khó vậy.
Nó quay gót bỏ đi.


Sao số nó đen thế khơng biết.Chắc gì các bả đã bỏ qua bỏ cuộc.Thêm vài phát thế này nó thành thằng cu li chính hiệu mất.
Cái bao tải hồi nãy chắc cũng phải vài ba chục kí lơ, đau hết cả lưng.


- Light!
- Hử?


- Ăn khơng nè? *Chìa tay*
- Kẹo mút hả? Ăn.


Nó bóc vỏ bỏ ngay vào miệng.


- Cảm ơn nhá.


Nó nói, đút tay vào túi quần và rút ra… một cây kẹo sữa.


Hồi sáng mua bút bi bà bán hàng khơng có tiền thối nên đưa nó ba cái kẹo. Nó ăn mất hai, cái này để dành tính ăn sau…
thơi thì… cho vậy.


- Có qua có lại há.
Nó nói.


- Cho tơi ?


Sinh vật máu lạnh nhìn nó.
- Ừ, cầm đi, cũng ngon lắm.
- Cậu thật dễ thương.


Kyu Hyun nói và… thơm một phát vào má của nó. Cụ tỉ là má trái.


</div>
<span class='text_page_counter'>(24)</span><div class='page_container' data-page=24>

Buồn thay. Đáp án là không.


Hoặc cái nước , cái miền đất đó chưa mọc ra trên bản đồ.
Hoặc là nó chưa hân hạnh được giác ngộ.


Vậy nên nó cứ thộn mặt ra như một thằng ngố, mồm không buồn ngậm, mắt khơng buồn chớp.


Kyu Hyun thấy thế thì cho là thú vị, liền khuyến mãi thêm cho nó 1 cái ôm và một phát thơm vào má bên kia cho cơng bằng.
Hệ thần kinh của nó đã được kích hoạt.


Trung ương hệ thần kinh vẫn đủ ra lệnh cho cơ co cơ duỗi, tay co tay duỗi, chân co chân duỗi vừa thụi vừa đá cho ai đó
một phát khơng hề nhẹ.



Sau đó, hồn thành nốt cơng việc bằng cách tuyên truyền và vận động cho cái mồm về những tổn thương vật chất và tinh
thần mà hệ thần kinh đã phải gánh chịu, rồi ra lệnh cho cái mồm đóng lại trước khi hương thuỷ chảy ra ướt hết áo.


Mệnh lệnh cuối cùng, mồm đóng xong rồi lại… mở ra để… chửi.


- E$%ỈYBGY^& G. Cái tên chết tiệt này. Sao dám làm thế với tôi hả … F%#EU&*GB&*B7 nhà anh chứ, đây là Hàn là Hàn
chứ khơng phải Ý hay Mĩ hay bất cứ cái xó xỉnh nào khác. Đừng có làm mấy cái hành động ngu ngốc đó… &$%^&UV nếu
người khc thấy thì U&%&%G*B tôi à U % & H I % F C V V F R V V!! @!#%^#$@@.


Nó chửi đâu gần 5 phút, khô hết cả cổ, rát hết cả họng.
Kyu Hyun ngồi dưới đất ơm bụng và nhìn nó, lắp bắp.
- Cậu… nói nhanh q… tơi khơng hiểu đựợc.


Lạy chúa tơi


Nó điên tiết, cáu tiết, sơi tiết lộn tiết đến mức muốn cắt tiết cha nội kia . Zời ạ, nó chửi mà cái đứa bị chửi khơng biết là nó
đang chửii thì nó cịn chửi làm cái qi gì hở trời.


Nó thấy mặt nó nóng tưng bừng.
Nó thấy tai nó nóng tưng bừng.


Thơi hạ hoả.Tức cũng có làm qi gì được đâu, chỉ tổ tăng xơng máu giảm tuổi thọ.Khéo tai biến phát lại nát một đời
người.


</div>
<span class='text_page_counter'>(25)</span><div class='page_container' data-page=25>

Damn!


Trong đầu nó tự dưng nảy ra một tương lai đầy kinh hãi nếu các nàng biết chuyện này, các nàng sẽ… rồi… rồi… rồi…
Hay là cứ chửi cho sướng mồm đã rồi tính sau.



Liếc qua… lộn liếc xuống.


Một bản mặt tái tái, nhợt nhạt xanh xao đáng thương… y như con cún con trong mấy bộ phim hoạt hình.
Damn!


Nó hoa mắt rồi, khi khơng lại thấy quanh cha nội kia hoa cỏ mùa xuân toé lòe, hào quang rực rỡ chói cả mắt, trên đầu lão
mọc hai cái tai cún và phía sau là một cái đi nhỏ vẫy vẫy.


Chết tổ, coi hoạt hình nhiều q giờ lậm cha nó rồi.


Giống như bị xối cho một xơ nước đá, ngọn lủa thù hận trong lịng nó tàn tàn… tàn dần và tắt ngúm.
Chỉ cịn chút khói vương vấn bay lên.


Cùng lúc đó, là mặc cảm tội lỗi ray rứt ăn năn tăng dần lên như bão từ cấp 3 đến cấp 9 giật trên cấp 12.
Ào ào như thác đổ.


Cuồn cuộn như sóng trào.


Cao cao hùng vĩ như núi non nước Đại Việt.
Hự!


Cái thân nó sao đỡ nổi.


Nó ơm đầu ngồi thụp xuống. Hix thực tại tàn nhẫn ối ăm biết bao. Rõ ràng là nó bị hại vậy mà nó lại là người phải ăn năn
hối lỗi.


Làm tổn thương sinh vật của Chúa không biết là bị đày đến tầng địa ngục thứ bao nhiêu đây chứ.
Tất cả là tại con gà Ý kia.


Nhưng thơi, nuốt cục ức chế vào lịng, nó quay đầu nhìn gà Tây bằng ánh mắt dịu dàng. (A/N: Sorry, oẹ…)



</div>
<span class='text_page_counter'>(26)</span><div class='page_container' data-page=26>

Gật gật.


- Ờ…ngoan. Bỏ qua cho lần này đấy.
Gà Ý cười toe gật đầu.


Chậc, ngó… dễ thương quá. Kể ra thì cũng tội nghiệp ổng.
Biết đâu, ai bảo “Ngu cũng là một cái tội”.


Ổng đến Hàn sống mà khơng tìm hiểu tập qn của Hàn là lỗi của ổng nhá.
Nó là nó vẫn trong vai trị nạn nhân à nha.


“Life couldn’t get better, yeah”. Một cái đồng hồ gào lên.
Cạch.


Im ắng.


“Sorry sorry sorry…”
Cạch.


Im ắng.
“Don’t don…”
Cạch.


Im ắng.


“HKT HKT HKT đi muôn nơi, HKT HKT đi muôn nơi”
Véo.


Một cái dép bay lên.


Cách.


</div>
<span class='text_page_counter'>(27)</span><div class='page_container' data-page=27>

Cái lọ rớt xuống.
Xoảng.


Vỡ nát thây.
Choeng.


Mảnh vỡ văng tùm lum.
Cốp.


Trúng cái gậy bóng chày.
Và… bộp.


Cái gậy đập thẳng xuống cái đồng hồ vừa “hát”.
Te tò tí te te tị tị tí tí te te…


Em đồng hồ đã được chào đón đến thiên đường bãi rác. Em ra đi thật oanh liệt. Vĩnh biệt em. Chúa sẽ soi sáng cho tấm
lòng phục vụ chủ nhân tận tuỵ của em.


- Mới sáng ra mẹ đừng có làm loạn lên được không. Chủ nhật cho con ngủ tí chứ.


Nó gào. Mẹ nó nghĩ cái gì mà đem cái thể loại nhạc đạo kinh dị đó ra gọi nó dậy chứ. Sởn hết cả gai ốc gai cua gai sị rồi.
- Dậy đi Minnie, hơm nay đi đây với mẹ.


Mẹ nó cầm chảo cơm rang thơm lừng lướt qua phịng nó.
- Đi đâu ạ?


Nó quơ tay tìm kính trịng vơ mắt.
- Bí mật.



</div>
<span class='text_page_counter'>(28)</span><div class='page_container' data-page=28>

- Con ngửi thấy mùi lừa đảo trong này. Linh cảm nói với con rằng cuộc đời ngắn ngủi của con sẽ càng ngắn hơn nếu con đi
với mẹ hơm nay.


Nó đáp “hồn nhiên”.


- Mẹ cam đoan là con sẽ vui, với lại… đi rồi mẹ mua cho cái ghita mới.
- Gì?


Nó thị đầu ra, trợn mắt nhìn. Chúa keo kiệt mà đề nghị mua đàn cho nó á, tai nó có bị gì khơng ấy nhở…
- Thật nhá?


- Lời hứa danh dự giữa hai người đàn ơng.
Mẹ nó giơ ngón tay út lên.


- Nhưng mẹ là đàn bà mà.
- Đó chỉ là một cách nói thơi mà.
Mẹ nó nhún vai bỏ đi


Nó cau mày, càng lúc càng có vấn đề rồi…


Vịng vèo qua mấy con phố, cái xe phanh kít lại trước… trước…
- Mẹ vơ khu này chi vậy?


Nó trợn mắt nhìn mấy cái “hottest club” hay còn gọi là “night club” to ồnh.
- Khơng phải ở đây, xe hết xăng, đi bộ tí đi.


Thế là nó xắn quần mang xe hăng cải theo mẹ nó. Rã giị.
- Đây rồi.



Mẹ nó nói.
- Triển lãm?


- Triển lãm quần áo à? Bộ mẹ cho con đi để vác đồ cho mẹ à?


</div>
<span class='text_page_counter'>(29)</span><div class='page_container' data-page=29>

- Không, xem thôi.
Ơ hơ…


Èo, người xem đông thấy mồ, hoa giấy nhiều thế, hoa thật cũng rực rỡ. Bong bóng với băng rơn nhiều vơ kể. Ấy là chưa
tính đến đống tờ rơi tờ dán đầy đất a.


Èo..


Cứ gọi là bay phấp phới trong nắng mai vàng.
- Vào đi.


Mẹ nó giục.
Ừ thì vào.


Nhưng mà trước hết là phải đeo khẩu trang cái đã. Từ xa đã thấy thấp thống bóng cả chục nữ nhi, mùi son phấn phải biết,
nó là nó khơng muốn hắt xì liên tục đâu à.


-Bà Lee, thật hân hạnh, tôi đang chờ bà đây.


Một q ơng có bộ râu vĩ đại bước ra niềm nở chào mẹ nó, mẹ nó cũng niềm nở lại.
- Ngài Park, thật vinh hạnh cho tôi quá.


- Ồ không, điều này quả là còn xa hơn cả tưởng tượng của tơi, tuyệt vời lắm đấy.
Ơng Park nói to.



- Nếu có thể, tơi rất muốn gặp Doll đặc biệt đó. *Nháy mắt*
- Ngài cứ đùa.


Mẹ nó lại cười.


Và đúng lúc này thì nó cảm nhận một cách cực kì rõ ràng, cái gót giày cao non 10 phân đạp 1 phát cực mạnh vào chân nó.
Thánh thần thiên địa ơi… chảy cả nước mắt. Nó ngồi thụp xuống ơm chân, kêu không thành tiếng. Nát xương rồi cũng
nên… mẹ nó… dã man… nó làm gì nên tội…


- Chúng ta vào trong thơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(30)</span><div class='page_container' data-page=30>

Thế là nó lạch bạch lết vào trong, ôm theo cục hận to đùng trong người.lại ức, lại nhịn. Đến nổ tung ra mất.


Ô hơ…
Ơ hơ…
Ê hê…


Hiểu vì sao ăn đạp rồi.


Mẹ ơi… trưng ngay chỗ gần cửa ra vào nhát là cái ảnh q xờ tộc cầm gậy của nó mới chụp mí hôm trước.
Èo ôi, ảnh to thế, to vật, chắc cỡ 2 mét vuông ấy chứ chẳng đùa.


Nếu bây giờ cụ ông kia mà biết cái thằng nó chỉ là một đứa tầm thường hay khơng muốn nói là vơ cùng tầm thường thế này
khéo lên cơn nhồi máu cơ tim.


Mà… giời ạ, in gì lắm ảnh thế, tốn tiền, cái nào chả như cái nào… để nó ăn tiêu có phải đỡ phí khơng.
- Ơi, nhìn da người mẫu này, mịn như sứ ấy.



Một chị đứng gần nó thốt lên.


- Xì, PTS với make up chứ người mẫu đứa nào cũng bị viêm da hết em ạ.
Ấy anh chẹp giai, em nào có bị mấy thứ đó.


- Anh đùa chứ, nhìn này.


- Đừng sờ vào ảnh em, bảo vệ người ta mắng giờ.


Hai anh chị cứ chỉ trỏ tấm hình nó mà kêu. Cịn nó, trong cơn bấn loạn thì cũng biết tìm đường mà chuồn.
Chậc, tồn người rỗi hơi khơng hà.


Chẹp.


Nó chép miệng lần thứ n.


</div>
<span class='text_page_counter'>(31)</span><div class='page_container' data-page=31>

-Dạ?


Nó trịn mắt. Nhìn cái chỗ vừa đi vào.


- Trang điểm và thay đồ nhanh lên nào các chị em. Minnie, giúp mẹ nốt lần này, đàn sáo gì cũng OK.
Nó chưa kịp mở miệng đồng ý hay phản đối thì ba chị túm lấy cổ áo nó và ấn vào một cái ghế.
- Bá tước bóng đêm. Nhanh nào.


Mẹ nó hơ.


Tức thì một đống cứng cứng bàng bạc xoăn xoăn đc chụp lên đầu nó. Cái gì đó cực kì cứng lành lạnh úp vơ mặt nó.
- Cái gì mà…


Nó gỡ cái đó ra. Damn! Lại mặt nạ.



- Con có thể không chớp mắt một cái nào trong mười lăm phút đồng hồ khơng?
Mẹ nó nói nghiêm xờ túc.


- Con đâu phải ma.


Nó cũng đáp rất nghiêm túc.


- Vậy thì đội cái đó vơ mặt đi.làm búp bê mà mắt cứ chớp giật thì cịn gì nữa.
Mẹ nó hắt nốt câu.


Hở????
BÚP BÊ????
Là cái khỉ gì????


Lống thống thấy cái mũ rất cầu kì gắn đá lấp lánh đc đội lên đầu. Rồi thì tối đen.


Những sợ dây màu đen và màu đỏ được quấn lên cổ tay và cổ chân Sung Min. Rất nổi bật trên làn da trắng trời phú cho
nó. Áo cộc tay đến vai, lua rua lèo bèo với xích bạc và huy hiệu, hai ống tay rời được cố định ở vị trí khuỷu tay nó.


</div>
<span class='text_page_counter'>(32)</span><div class='page_container' data-page=32>

Ấy chị ơi nhẹ tay, em là em đau tai lắm rồi..
- Thêm cái nhẫn bạc vào.


Một chị khác nói to hơn. Chị ơi, sao khơng phải vàng àm toàn bạc thế.lạnh xừ đi đựơc chị ạ.
- Quần thì Sung Min tự mặc đi.


Dạ bịt mắt em vậy mặc kiểu gì. Nghĩ là nghĩ thế nhưng vẫn tự thân vận động.
- Mẹ ơi, lại quần đùi…


Nó than.



- Quần ngắn em ạ.


Thì cũng thế cả thơi. Trời đang lạnh… hix… mẹ nó đúng là…
Vì đàn mới, máy tính mới giày trượt patin… ráng lên. Nó tự nhủ.
- Giày kìa.


Mẹ nó nhắc nhở.ừ thì 2 cái ống dài dài đc đóng vào chân nó. Nhưng kì là người ta chỉ thả lỏng dây chứ không thắt lại.
- Thế này đi có mà rớt liền á?


Nó thắc mắc.


- Có ai bắt con đi đâu. Ngồi im một chỗ là được.


- Mấy cái móng tay bạc (lại bạc) đâu rồi… .áo chồng, Sung Min đeo mặc nạ lại cho tử tế đi… ghế đâu… nào cái ghế
đâu…Ok. Vắt chéo chân di con trai, cầm lấy gậy… thế… Diến tốt nhá.


Mẹ nó liến thoắng một thôi một hồi rồi cười vang và đi ra. Nó bặm mơi, mong là khơng q lâu.
- Xin các vị chú ý qua đây.


Bà Lee bước vào đại sảnh nói lớn. Những tiếng ồn ào im dần và lặng hẳn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(33)</span><div class='page_container' data-page=33>

Một bức tường lập tức tách đơi ra, để lộ một căn phịng hình chữ nhật lớn trải thảm đỏ. Những cô người mẫu chân dài
đứng như tượng trong bộ trang phục Doll của họ với những cái mặt nạ khác nhau. Dĩ nhiên điều này để che đi đôi mắt
(không thể nào) không chớp.


- Ồ đẹp quá.


Nhiều người cũng thốt lên.Trong ánh sáng lung linh, những ơ kính phản chiếu cả chục con búp bê người xinh đẹp như làm
bằng thuỷ tinh.Tất cả cùng ùa vào xem xét tận nơi. Ai cũng nạgc nhiên và vơ cùng thích thú.



- Vậy con Light đâu?
Một người hét lên.
- Light đâu rồi?


Ai đó nói và chỉ tay vào bộ ảnh to nhất, bộ ảnh của nó treo trong trung tâm đại sảnh.
- Tơi muốn gặp Light.


Mọi ánh mắt đổ về phía bà Lee.Bà nở một nụ cười.
- Nhân vật chính ln xuất hiện sau cùng mà.


Rèm được kéo ra. Và bây giờ không chỉ khách mời, chính bà Lee cũng kinh ngạc đến há hốc.


Sung Min, thay vì vắt chéo chân như bà nói thì gác hẳn một chân lên tay vị ghế. Nó cầm cái li rượu rỗng bằng một tay, tay
kia – cái tay đeo móng bằng bạc – khẽ chạm vào má nhìn rất khiêu khích. Kh miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười
ngạo nghễ hết chỗ nói.


Mái tóc bạc cùng cái mặt nạ bạc tăng thêm phần kiêu hãnh trên khn mặt nó, kết hợp với cái khuyên tai một cách hoàn
hảo.


Một chị búp bê trong trong phục hầu gái đang quỳ thay giày cho nó. Một chị khác đứng bên cạnh nâng cái gậy bằng hai tay
như đang chờ nó nhận lấy.


Q phái bí ẩn…


- Bá tước bóng đêm “Light”, xin hân hạnh ra mắt mọi người.
Mẹ nó gào lên trong cái mic.


Tiếng vỗ tay bùng lên muốn nổ cả sảnh.Cùng lúc là cả trăm máy quay, chụp ảnh giơ lên bấm tanh tách. Người ta không
tiếc lời để tung hô và khen tặng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(34)</span><div class='page_container' data-page=34>

- Bá tước bóng đêm mà lại mang tên là “Light”, thật sáng tạo.
Một quý ông bắt tay bà Lee lia lịa.


- Không chỉ là một con búp bê đơn độc, người ta như thấy cả thế giới sống của búp bê vậy. Tôi khâm phục bà quá.
Một quý bà khác mở lời.


Kinh cong!
Kinh cong!
Kinh cong!


Tiếng chuông bất chợt vang lên.
Và đèn tắt phụt.


Khách khứa im bặt .
Tách.


Một cái đèn bật sáng.


Màn biểu diễn thực sự giờ mới bắt đầu
Kinh cong!


Thêm một hồi chuông nữa.


Bắt đầu là những cử động cứng ngắc. Chỉ có các khớp chân tay hơi nhúc nhích. Tiếp đến là mềm mại dần. Cứ như từ từ
búp bê biến thành người.


Nó cầm gậy, mang giày và đứng lên.


Toàn thể quan khách im thin thít, nín thở theo dõi từng động tác của nó.



Nó cầm lấy một cành hồng, ngắt lấy bơng và cài vào một bên áo. Một chị “búp bê” đỡ lấy cái cuống hoa và lui vào trong.
Chị cuối cùng khốc áo chịang đen lên vai nó và cúi người và đi vào nốt. Sân khấu cịn mình nó.


Nó xoay cái gậy một vòng, chống mạnh xuống đất một cái “cộp”, rồi hết sức chậm rãi, cầm lấy mũ, nhún chân, cúi đầu tạo
thành một tư thế chào của giới quý tộc Pháp thế kỉ 18 không nhầm vào đâu được.


</div>
<span class='text_page_counter'>(35)</span><div class='page_container' data-page=35>

Sau 3s, mọi cái đèn được bật lại nhưng sân khấu trống khơng, chỉ cịn cái li thủy tinh được đặt giữa cái ghế bọc nhung đen
mà nó ngồi lúc nãy.


Khơng một tiếng nào thốt ra.
Vì tất cả cịn đang q sững sờ.


- Mê hoặc, quá mê hoặc. Đúng là “Bá tước“ chỉ xuất hiện trong đêm tối, chốc lát nhưng đã cướp đi trái tim của biết bao
người.


Tất cả xoay đầu về nơi phát ra tiếng nói.


Một thanh niên cao ráo, đẹp trai mặc vest cực lịch lãm tiến vào đứng cạnh cái ảnh lớn nhất trong đại sảnh – ảnh của nó.
- Light. Ánh sáng. Quả đúng là khơng nhìn lầm người.


*************


- Em giỏi thật Sung Min, làm tất cả phải ngạc nhiên đó.
Một chị người mẫu giúp nó tháo trang phục ra.


- Chỉ là bất chợt em nghĩ ra thôi ạ… ái đau… nhẹ thơi chị.
Nó nói, ném mái tóc giả ra xa, ngứa cổ quá đi mất.
- Ngoài kia bị bỏ bùa choáng hết rồi há há.



Một chị cười lớn. Nó mặc kệ. Chống thì chống! Chết thì chết! Nó là nó khơng thèm quan tâm. Nó làm xong rồi, thế là có
ghita rồi, có patin rồi, có máy tính mới rồi. Hớ hớ…


Nó đủng đỉnh bước ra, miệng cứ cười khơng ngậm lại được. Ơi phần thưởng tuyệt vời, bỏ chút công sức cũng đáng. Thật
hạnh phúc.


- Cậu chưa tháo khun tai kìa!


Một tiếng nói thì thầm phát ra từ sau lưng nó. Nó chộp lấy tai trái của mình.


Ơi mẹ ơi, cái khun tai bạc hình đầu lâu. Nó gỡ ngay xuống nhét vào túi. Ớ… khoan, ai vừa nói ấy nhỉ ?
Nó quay ngoắt lại. Sau lưng nó là… là… mấy bà đang tám với nhau sơi nổi về buổi diễn của nó ban nãy.
Bên trái… quay, ơ… anh chị đang tâm sự ạ, em khơng dám chen vơ đâu ạ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(36)</span><div class='page_container' data-page=36>

Thế thì ta lại… bên phải quay.
Ờ hớ! Lộ xừ nó rồi! Lộ xừ nó rồi!
Có người biết rồi!


Chết rồi!


Cái mặt nó xí nên phải thêm cái mặt nạ nên mới lừa tình được thiên hạ. Giờ mà người ta biết bạn “Light” nạnh nùng, quý
tộc, hấp dẫn, mê hoặc… etc gì kia chỉ là một thằng nó tầm thường thế này thì… hổng bét!


Nó thấy mồ hơi rịng rịng trên trán!
Mẹ nó thịt nó mất.


Ấy là chưa kể, chuyện nó làm người mẫu lộ ra… thế là hết đường đến trường.
Chết cha rồi! Chết cha rồi!


Chạy cho nhanh kẻo tử.



Nó nghĩ và phóng gấp, trên đường chạy vấp mấy lần suýt đập mặt xuống sàn nhà.


Ơn trời là người ta cịn đang “tám” về bạn “ Light “rất sơi nổi nên cũng không để ý đến thằng hâm vừa đi vừa chụp ếch liên
hồi là nó.


Đời nó sao đen thế khơng bít!!!


Kyu Hyun nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng! Ổng cứ ngắc nga ngắc ngứ không dám tới gần nó (vì bị nó cảnh cáo cả trăm lần
rồi) nữa khơng nỡ bước đi nhìn đến tội.


Uầy, cịn gì là nó nữa hả trời. Nyun đêm thức trắng vì lo lắng đến mất ngủ. Mẹ nó 3h sáng mới về, nó rình, nó ngóng coi
chuyện nó bị lộ có đến tay mẹ nó khơng. Giờ mắt thâm như gấu trúc.


Chút an ủi cuối cùng dành cho nó là hình như khơng. Mẹ nó trơng vui mừng hết sức.
Ngủ được tẹo mà ác mộng ngập tràn. Khiếp!


Đã vậy, mới sáng thức giấc, mở banh được hai con mắt ra đã thấy gần muộn giờ. May có cái giày patin mới, trượt nhanh
đến trường, mém chút thì muộn rồi.


Chưa hết, thời tiết hôm nay cũng xấu dã man.


</div>
<span class='text_page_counter'>(37)</span><div class='page_container' data-page=37>

Tâm trạng nó đã tệ cịn tệ hơn mấy phần.


Cứ như ngày báo tử! Ngày tận thế đã đến nơi rồi á!


Mà tận thế đã may, chết cả làng, đằng này chết có mình nó mới nản.
Đời nó lắm bi ai thế! Chết quách cho rảnh nhỉ?


Ấy không! Nó khơng muốn thế. Nó vẫn u đời lắm! Ghita điện mới nó chưa thử, nó chết sao nhắm mắt cho đặng.


Thơi, đặt chút niềm tin ít ỏi dặt dẹo vào Chúa vậy. Từ khi sinh ra đến giờ nó cũng chưa làm việc gì xấu, chắc cũng được
phù hộ, khơng ít thì nhiều…


Tết này, chịu khó bỏ chút thời gian đi cúng chùa, biết đâu…
Điên xừ nó rồi!


Sống được đến Tết đã may.


Thế là nó cứ ngồi than, than rồi chửi đời, chửi trời, chửi… Chúa. Chửi rồi khấn, rồi xin… rồi lại than, lại chửi, lại khấn…
Như thằng hâm.


Mà lại chả hâm, nó điên lên đây rồi này.
Có ai cứu nó với!!!


- Ê cận, có người gửi cái này cho cậu này!


Một cậu bạn trong lớp chìa cho nó một cái phong bì.
Nó bóc ra, gì ấy nhở?


“Chào Light, hẹn gặp cậu tại nhà hàng Miracle vào lúc 5h chiều nay. Nhớ đến đúng giờ “.


Kèm theo một cái giấy mời đỏ chót, thơm mùi nước hoa. Khoan, để coi coi người gửi là ai, gì, lại thằng cha lên phim hoạt
hình à ? cái gì mà “Bá tước Dracula“ chứ. Rõ dở hơi.


Nó thất thểu bò xuống bò phòng y tế.


</div>
<span class='text_page_counter'>(38)</span><div class='page_container' data-page=38>

Cái gã kia gọi nó là “Light“… tên nhân vật búp bê của nó. Tự dưng nghĩ đến con gà Ý (Chậc, mẹ và gà trùng ý tưởng à?)
Hay là gà…? Chắc khơng phải. Cái giọng thì thầm vào tai nó hơm qua khơng phải giọng của gà, với lại… gà của nó… à
qn… gà khơng có làm mấy cái trò này được. Gà ngây thơ trong sáng thánh thiện mờ. Mỗi tội hơi… ngu thoai.



- Light! Không khoẻ hả?


Nó đụng đầu gà ngay đầu cầu thang tầng 2. Gà nhìn nó đầy thương cảm. Đấy, đã bảo rồi, sinh vật của Chúa nó phải khác.
- Khơng sao, thiếu ngủ thơi. Mà đã bảo tơi là Sung Min mà.


Nó vỗ vai gà Ý.


- Hôm nay nghỉ nhá, tôi cần ngủ, hơm sau dạy tiếp nhá!


Nó ngáp và nó lại bước đi, bước thấp, bước cao… ớ mà, lớp của gà ở dãy bên kia, gà qua đây làm gì nhỉ, lo cho nó à, lo
nên sang thăm nó à?


Nó liếc lại phía sau, thấy gà vẫn đang đứng đó nhìn theo nó. Ơi ấm áp lạ, ánh sáng thần thánh của gà rực rỡ hơn rồi.
Thấy gà dễ thương ghê gớm. Đúng là chỉ có gà là tốt với nó thơi. Lần sau kiếm gì cho gà vậy, gà Ý thích ngơ hay lúa gì
khơng nhỉ!!!


*************


- Anh hai, giỡn cũng có mức độ à nha.


- Thằng nhóc này, gọi điện thọai cho anh Hai không thèm chào hỏi gì đã nói vậy đó hả?
- A… anh Hai cố chấp quá đấy. Đừng có phá bĩnh em nhá.


- Ai thèm phá bĩnh em chứ. Chỉ là đùa một chút thôi mà.


- Em cảnh cáo anh Hai à. Phá đồ của em là không xong với em đâu.
- Biết rồi, biết mà.


- Vậy em cúp máy đây, gặp anh sau! Chào anh.
Cụp.



- A! Ccái thằng nhóc này, càng ngày càng khó chiều.
*************


</div>
<span class='text_page_counter'>(39)</span><div class='page_container' data-page=39>

Bây giờ là 4h 15phút. Nó đang đứng tần ngần trong phịng… xem nên ăn mặc thế nào đến đó.


Khơng phải nó là đồ bảnh chọe gì, nhưng nó cũng phải cân nhắc. Gã hẹn gọi nó là “Light”, tức là hắn muốn gặp “Light”
cũng nên.


Nhưng biết đâu khơng rõ tên thật của nó nên hắn gọi thế ?


Cần tạo ấn tượng tốt một chút… có gì cịn… cầu xin người ta cho dễ.
Thơi được, liều một phen… ít ra chết thì cũng chết cho oanh liệt.


Nó lục tìm trong tủ, kính áp trịng của nó đâu nhở ? Cái đồ đó mẹ nó có mua mà nó khơng xài nên giờ khơng bít là nhét đi
đằng nào rồi.


Vất vả một lúc nó cũng tìm ra, nguyên cái hộp, 7 bộ 7 màu. Nó chọn màu bạc, đúng cái màu nó đeo hơm qua diễn.


Tiếp theo là tóc giả, áo sơmi cộc tay, dây chuyền, quần đen ống cơn bó sát và giày khủng bố. Thêm cái khuyên đầu lâu vào
tay nữa là xong.


Nó cũng biết trang điểm. Chỉ 1, 2 s là nó tái tạo lại ngun si hình ảnh của ngày hôm trước, thiếu mỗi cái mặt nạ… chậc,
đeo vào có mà điên, cái ấy bịt kín cả mắt ra đường lại chui gầm ôtô à.


5h kém 15phút.
Đi nào!!!!!


***************************



Từ lúc Sung Min đặt chân ra đường, mọi ánh mắt đổ dồn về nó. Người ta ngạc nhiên, thích thú và trầm trồ trước một con
“búp bê “ di động trên đường phố.


Rất nỗi bật. Cực kì nổi bật, từ mái tóc đến phong thái của nó đều tạo nên một sức cuốn hút kì lạ.
Nó bắt taxi khi nhận thức được là đã gây “hơi nhiều” chú ý.


Khổ thật, nó lại cho rằng mọi người… nghĩ nó điên.
Quả thật, “ngu cũng là một cái tội “.


********************
- Ngài là “ Light “.


</div>
<span class='text_page_counter'>(40)</span><div class='page_container' data-page=40>

Nhà hàng 5 sao chính hiệu có khác, từ cái sàn nhà lót gạch sáng choang đến bộ đèn pha lê lóng lánh đều khẳng định đẳng
cấp. Chói thấy ớn!!! Muốn lịa cả mắt!


Hình như nó có kính râm nhỉ. Mua từ cái hồi nó bị đau mắt 2 năm trước. Sau cứ bỏ sẵn trong túi.
Lấy ra đeo cái đã!


- Vâng, tôi là… e hèm “Light“.


Nó thấy bị áp lực. Mẹ tha lỗi cho con, con là con bị ép buộc, chứ con không cố ý thay tên đổi họ đâu.
- Vậy mời ngài theo tơi.


Hự. Cái cung cách này làm nó sởn gai óc, da gà da vịt thi nhau nổi. Bước chân trên cái sàn nhà bóng lống mà sợ bị trượt
ghê à.


- Xin mời!


Một cánh cửa được mở ra.
Nó mém hắt xì.



Chèn đét ơi, mùi hoa hồng nồng dã man.


Cũng đúng thôi, không nồng mới lạ, dưới sàn nhà trải dài cánh hoa đỏ rực, 4 góc tường 4 khóm, đếm được có lẽ cũng non
nghìn bơng… Trên cái bàn ăn cũng có, cắm trong lọ nè, trong cốc nè…


Và xa xa, sau mấy bơng hoa, có một thằng cha… ngồi đó.


Sau cha ấy nữa, 4 em à nhầm, 4 chị mặc sườn xám Trung Hoa đứng ngay ngắn như người mẫu hoa hậu trên sàn catwalk.
Èo ôi!


Các chị làm gì mà nhìn nó kinh thế.
Nó có làm gì các chị đâu, lần đầu gặp mà.


Thơi khơng dám nhìn các chị nữa, nhìn cha kia vậy.


Để diện kiến coi hắn là tên nào mà “khùng“ cỡ đó. Xem nào! Xem nào! Damn!


</div>
<span class='text_page_counter'>(41)</span><div class='page_container' data-page=41>

Tóc hắn đen sì, đồ hắn mặt cũng đen sì… hình như của hãng Armani thì phải. Tay lấp lánh đồng hồ Rolex, ngón tay cũng
vài ba cái vàng vàng đính kim cương. Èo, tay kia mang găng trắng, đang cầm điếu xì gà Ấn Độ. Một cung cách thật nà xì
ta.


- Mời ngồi.


Ừ thì ngồi. Nó kéo ghế, thả người xuống, vắt chéo chân, vịng tay trước ngực. Gì chứ “vênh “ thì đây cũng level hơi cao.
Đóng kịch nhiều rồi, kinh nghiệm diễn xuất của nó đến nó cịn phải phục nữa là. Biết làm sao, từ bé đã tiếp xúc với nhiều
kiểu người, nó đã đút rút học hỏi biết bao nhiêu là bài học ứng xử.


Tính ra, hình như chỉ có mỗi con gà Ý là nó chưa xài “nghệ thuật ứng xử “ ra chơi. Chậc, ai bảo hắn cứ chọc giận nó làm
chi, nóng máu lên thì lí trí hết quyền, nghệ vối chả thuật lấy đâu ra đất mà dùng!



- Chắc cậu đang thắc mắc vì sao tơi gọi cậu đến đây.
Mr. Hoa hồng mỉm cười.


Dạ đâu có, em là em đang nhớ gà Ý Kyu Hyun của em ấy ạ. Nó nhủ thầm. Cái mặt ngơ ngơ của Kyu Hyun hiện ra trong
đầu.


- Hãy dùng bữa đã nhé! Ngài hoa hồng đề nghị.


Hồi chiều gà có đi ngang qua người nó, dúi cho nó 1 cái bánh Pie táo. Nó ăn trịn căng cả bụng rồi. Với cả giờ cơm bình
thường ở nhà nó là 7h30 tối lận, nên ngay lúc này dạ dày nó co bóp hơi nhẹ, hổng đói.


- Đừng lạnh lùng vậy chứ, hãy nói diều gì đó đi nào. Tơi rất muốn được nghe giọng cậu.
Nó giật mình. Mải suy nghĩ quên bén mất là người ta đang hỏi nó.


Nó ngước lên nhìn thẳng vào mặt Mr.
- Ơng muốn gì ở tơi?


Thành thật mà nói là nó hổng có tiền à nha, có tống nó cũng chịu.
- Chẳng gì cả. Một bữa ăn tối thơi mà.


Mít tơ cười lịch lãm, tay nâng ly rượu lên.


Có nên nói cho hắn biết là nó mới 15 tuổi, chưa được uống ba cái thứ có cồn khơng nhỉ.
Nhưng mà thơi, nhấp tí vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(42)</span><div class='page_container' data-page=42>

- Tơi đã đến buổi triễn lãm, rất ấn tượng.


Mr nói, ngoắc ngoắc tay với mấy chị sườn xám, mấy chị lướt ra ngoài.
- Ý tơi muốn nói là rất tuyệt vời nữa!



Lại chả khơng, lần đầu tiên nó thấy mẹ nó bỏ tiền ra thuê nhiều chị chân dài đến thế. Đã bảo mẹ nó ki bo mà lại.
Nó uống thêm ngụm nữa, chẹp ngon… đúng là 5 sao có khác…


- Tơi rất thích màn biểu diễn của cậu. Vì vậy, tơi rất vui khi cậu mặc như thế này đến gặp tôi.
Mr tiếp tục độc thoại. Thơi thì nó đáp tí cho phải phép.


- Vậy sao ông không bỏ cái thứ ông đang mang trên mặt ra. Ơng khơng thấy đón khách bằng 1 bộ mặt giả là rất bất lịch sự
sao ?


Nó nói. Lấy ngón tay trỏ vạch một đường ngang trán.
Nào, trang 5, chương 7, mục “Kiêu ngạo“. Diễn!
- HAHAHA! Rất cá tính!


Mr cười lớn.


Cịn nó thì sởn gai óc tập 2. Biết ngay mà, vừa bước vào phòng này nó đã có linh cảm rồi. Nó từng nghe ai đó nói rằng:
”những thằng thích chơi nổi và những thằng thích hoa hồng có mối liên quan mật thiết với nhau”.


Chậc, cái thể loại này là hơi bị khó đối phó đây.
- Tơi có một đề nghị, rất mong cậu chấp thuận.
- Khơng.


Nó nói tỉnh bơ.


- Tại sao? Tơi cịn chưa nói đó là gì mà.
Mr ngạc nhiên.


- Thứ nhất, tơi cịn là học sinh khơng có gì cho ông đề với nghị, thứ hai muốn đề nghị gì thì hãy tìm mẹ tơi mà nói. Thứ ba,
tơi khơng rảnh. Và thứ tư… tơi khơng thích ơng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(43)</span><div class='page_container' data-page=43>

- Lí do thứ nhất, thứ 2, thứ 3 tơi hiểu nhưng cái thứ 4 thì liên quan gì.
Mr hấp háy mắt nhìn nó. Nó thản nhiên đáp.


- Chẳng ai muốn làm việc với người mà mình khơng ưa cả. Trong nhiều trường hợp, người ta buộc phải làm. Nhưng tơi thì
khơng. Ơng mời tơi đến đây chỉ để ăn tối. Được, vậy hãy dọn bàn ăn, ăn xong thì tơi xin phép về. Mọi chuyện kết thúc ở
đây.


Nó thả cái ly trên tay xuống sàn.


Nhờ đống hoa hồng, cái ly không vỡ nhưng cũng gây ra 1 tiếng “cong“.
- Không hổ danh là “Light”. Cậu thật thú vị.


* Sung Min: Ai phong cho tôi đâu mà “ hổ” với chả “danh” *
Mr lại cười. Nó cũng cười nhưng chỉ là cười mỉm.


Tốt, Mr có vẻ tin vào màn kịch của nó, tốt hơn khi gã có vẻ hài lịng nữa. Đã bảo là nó rất có kinh ngiệm mà.
- Tơi có 1 câu hỏi, tại sao cậu lại đến đây?


Đấy, đấy, cái này là nó cũng tính trước rồi, cũng có trong kịch bản sẵn rồi. Há há, dĩ nhiên là khơng thể nói rằng Mr làm
danh tính của nó bị bại lộ được.


- Tơi chỉ là chút tò mò, tại sao mới chỉ gặp có chút ở triễn lãm mà ơng có thể tìm ra tơi được.
Nó nói dối khơng chớp mắt.


Thực tế mà nói, nhờ cái kính áp trịng màu bạc kia, mặt nó lạnh đừng hỏi.
- À, cái đó thì tơi khơng nói được. Thật xin lỗi. Bí mật nghề nghiệp ấy mà.


Xời, báu lắm đấy mà giữ, nó thèm vào. Ấy chỉ là cái cớ thoai. Gớm, có thích làm thám tử, cảnh sát gì cứ việc…
Chợt Mít tơ nhìn đồng hồ rồi đứng lên.



- Tơi cịn một cái hẹn quan trọng. Bữa tối tôi đã đặt sẵn, cậu cứ từ từ thưởng thức. Hy vọng sẽ cịn có dịp ăn chung với
cậu.


“E là never cơ”. Nó nhủ thầm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(44)</span><div class='page_container' data-page=44>

Chụt… Và hơn tay nó! Hơn tay nó… hơn tay nó. Mẹ ơi, gã hơn tay… Tí nữa thì bó co giị đạp cho một phát rồi. May mà
kiềm chế kịp. Rụt tay lại, nó cảm nhận mặt mình nóng dần lên.


Chờ cho cha kia đi khuất, nó lấy khăn ăn và khăn trải bàn chà… chà… chà trên mu bàn tay chỗ bị hôn.
Ghê quá!


Cái kiểu này làm nó nhớ tới gà Ý. Nhưng sao với gã kia thì gà Ý cịn tốt đẹp chán.
Ăn với uống gì nữa. Chạy cho lẹ.


Ơi Chúa ơi, sao nó tồn đụng với những loại người gì đâu khơng hà…!!!
Hắc xì!


Chậc lạnh. Lại lạnh. Trời tối rồi nên lạnh.
Nó mặc có cái áo sơmi, lại cộc tay nữa chứ.


Ra khỏi Miracle, ra khỏi tầm ảnh hưởng của máy điều hòa nhiệt độ Sony hay Mitsubishi gì đó là nó lạnh tê lạnh tái.
Sao mà nhiệt độ ban ngày và ban đêm nó có sự chênh lệch ghê gớm thế nhỉ!


Nó xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Không thấy cái taxi nào mới đau. Đành đi bộ về vậ. Nó vẫn chưa được dùng điện thoại di
động T.T.


- Light! A… Sung Min! Lee Sung Min!


Cái giọng quen thuộc. Nó ngối đầu sang trái.


A! Gà Tây… lộn gà lai… nhầm gà Ý kìa!


Một niềm vui sướng dâng trào trong lịng nó mà chính nó cũng khơng hiểu tại sao. Nó phi ngay lại.
- Gá… á… Kyu Hyun? Anh ở đây làm gì vậy?


Nó hỏi ngay khi chạy đến bên gà.
- Nhà gần đây mà. Đang đi dạo.
Gà cười lấp lóa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(45)</span><div class='page_container' data-page=45>

- Lạnh quá! Ăn mặc thế này à? Ngốc thật.


Có lẽ vốn từ của gà đã khá lên rất nhiều nhỉ, giờ biết… chửi cả nó rồi cơ đấy. Nó có vui vì những bài dạy khơng giáo án
của mình đã thành cơng khơng nhỉ.


- Mặc vào này.


Gà cởi áo khóac ngồi khốc cho nó. Bây giờ đến lượt gà chỉ còn mặc mỗi cái cáo sơmi mỏng manh.
Oh well, lương tâm nó gào thét dữ dội.


- Chỉ lần này thơi đấy.


Nó nói, nhìn gà. Rồi kéo gà lại gần… khỉ, cái áo hơi nhỏ. Đành vậy. Nó lấy tay gà… đặt vịng qua vai mình, nép người sát
vào người gà… thơi thì đã lỡ rồi, nó ôm luôn eo gà. Cũng ấm áp thật…. ê, người gà gầy tong nè. Gầy cũng ấm ^^.


- Nhà anh gần đây hả, chỗ nào?
Kyu Hyun chỉ tay về môt hướng.


- Được, cùng đi về đó, rồi anh vào nhà cịn tơi cầm cái này nhá.
Gà gật đầu.



Nào cùng bước. Một hai… một hai… bước đều bước đều.
Chân gà dài quá, nó vừa đi vừa nhảy vừa chạy mới kịp được gà.
- Anh chị kia mặc áo tình nhân kìa. Chụp ảnh đi. Dễ thương quá!


Một cô gái thốt lên và rút đt ra chụp ngay. Mấy cô bạn cũng làm tương tự. Cái gì thế, “chị“ gì? “Tình nhân“ cái gì?
Nó cắn mơi, lạy trời cho Kyu Hyun khơng hiểu. Lúc qua thấy cũng đang bước đi tỉnh rụi. Chắc không hiểu thât.
Đến trước cổng 1 ngôi biệt thự. Kyu Hyun bấm chng và nói với nó.


- Để tơi gọi taxi cho cậu nhé.


Dĩ nhiên là nó khơng tử chối. Lại nợ anh ta thêm một lần nữa rồi.
Kệ, cứ cộng dồn vào đấy, mai sau có dịp trả ln một thể.
- Rất đẹp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(46)</span><div class='page_container' data-page=46>

- Gì? Nói gì?


- Khơng, về cẩn thận.


Chắc nghe nhầm. Nó nhún vai.


Ngồi yên vị trên xe, nó vẫy tay chào Kyu Hyun. Anh chàng cũng vẫy tay chào nó.
Khi xe rồ máy, nó thấy mơi Kyu Hyun mấp máy. Hình như anh ta nói gì đó.
*************


Gió rít từng cơn.


Tuyết bay trắng trời trắng đất.


Mở máy điều hồ rồi mà vẫn lạnh cóng cả người. Máy rõ dỏm.
Nó cuộn trịn trong chăn, cố dỗ bản thân ngủ thêm chút nữa.


Tích tắc. Tích tắc.


Đùa, mới có 5h sáng,…5h1’…5h2’…
Sao mắt nó mở thao láo vậy nè!!


Hơm qua ngun buổi nó ngủ trong phịng y tế, tối về phê phê rượu cũng lăn đùng từ khi 8h.
Damn! Rượu uống ngọt thế mà cũng khiến nó say chỏng vó.


Ngủ đã giấc q rồi nên giờ khơng thể chợp mắt thêm tí nào nữa.


Điên thật, khi thèm ngủ thì lại khơng được ngủ, giờ ngủ được thì lại khơng thèm ngủ.
Đời sao mà lắm ối ăm thế khơng biết.


Nó bị dậy, túm lấy cái áo khốc đặt gần đó.


Ư… nặng. Nhìn lại… à, khơng phải của nó, là của Kyu Hyun.
Áo xịn có khác, êm mà ấm ghê.


</div>
<span class='text_page_counter'>(47)</span><div class='page_container' data-page=47>

Qua chỗ thời trang nước ngồi tí, phải xem xu hướng thời trang năm nay thế nào. Èo, dạo này có một tên tuổi lớn hay
được nhắc đến trên mạng. “Silver“ – một người mẫu cực hot của hãng Gurci Laniar – một hãng cực kì nổi tiếng của Ý. Có
lời đồn người này cũng là chủ của hãng. Ai biết đúng hay sai, chỉ biết người này khoác lên người bộ đồ tiền triệu và quay
những CF tiền tỉ.


Nó ngắm mấy cái ảnh. Cơng nhận đẹp thật, ai thiết kế mà siêu quá đi, phục sát đất. Thảo nào đắt tiền.


Các cụ đã bảo “người đẹp vì lụa“. “Silver“ hay “Gold“ mà mặc đồ theo phong cách ”cái bang” thì ma nào thèm nhìn.
Bận đồ hiệu lại chả long lanh.


Các nàng chỉ tổ phóng đại. Èo… fangirl mà. Thêm mấy tờ báo lá cải là một ngơi sao lại vụt sáng.
Thật vớ vẩn!



Nó vào mấy diễn đàn của dân teen.


Ơ hơ… mấy cái avatar… mấy cái “tít”… gì đấy, cái gì mà “hiện tượng mới” đấy, cái gì mà “Doll” đấy?


Trên màn hình vi tính là trong bộ “Dream Of Doll “, hỏng hết cả topic, mà nó nhớ là có gần nghìn cái ảnh chụp đồ không cơ
mà. Đeo thêm cái mặt nó vơ chi khơng biết.


Xem cái phần comment cái nào.


<Yuki Kyruchi>: Đây là người hay búp bê thật vậy?


<Wan Mecgi>: Con trai hay con gái thế? Hình như là người thật phải không? Trời ơi, thật là…
Phụt.


Tắt điện… Mất điện.


Chậc, chưa đọc xong, sao lại mất điện đúng lúc này khơng biết.


Nó chán nản mị lại giường. Tối hù, lạnh ơi là lạnh. Nó chui vào chăn, ưm… hình như lúc nãy thấy cái gì đó quen quen. Cái
gì nhỉ… à, gã “Silver“ đó, sao nó thấy…


Bậy bạ. Hắn ở Ý cịn nó thì chưa từng bước ra khỏi đất Hàn Quốc! Quen thế quái nào được. Người giống người trên đời
này đâu có thiếu. Nó liếc ra cửa sồ. Trời cũng gần sáng rồi!!!


*************


</div>
<span class='text_page_counter'>(48)</span><div class='page_container' data-page=48>

Vừa mở cửa định bước vào lớp nó, đã nghe tiếng thét của Seo Hyun – cơ gái ngồi cạnh bàn nó – một trong những bà tám
hoạt động năng suất nhất lớp.



Cái gì ấy nhở, gà Ý bị ốm à ??? Sao ốm? Hay hơm qua nó lấy mất cái áo ?
- Ê, có định vào khơng đấy?


Nó giật mình, thấy một khn mặt cau có đang nhìn nó! A. Bạn lớp trưởng!
- Đứng ở đây làm gì? Vào đi chứ!


- À, ừ.


Nó đã mọc rễ ở cửa mất 2p thì phải.


- Sáng nay thấy anh ấy bịt khẩu trang, còn ho sù sụ ấy._Sunny – bà tám thứ hai hùa vào hóng chuyện.
- Chắc anh ấy khơng quen cái lạnh ở Hàn.


Yuri thờ dài, nhìn ra cửa sồ, nơi tuyết đang phủ kín, phủ dần đến trắng xóa.


Kyu Hyun ốm? Ốm thật á? Hơm qua cịn khỏe thế cơ mà? Hay tối qua chỗ ổng cũng mất điện, không xài được điều hồ
nên lạnh q ốm ln?


Chẹp! Gà gầy ơi là gầy, khơng có lớp mỡ cách nhiệt giữ ấm, thảo nào mà dễ ốm. Cứ như nó đây này, quanh năm suốt
thàng có phải uống thuốc bao giờ đâu.


Chẹp! Chẹp! Các fangirl của gà lại có việc đề làm rồi đây.
*************


Biết ngay mà!


Nó thở dài khi đến tủ đựng giày. Tiếng cãi lộn chí chóe vang lên từ phía tủ của lớp 12.
Biết ngay mà!


Nó thờ dài khi đến tủ đựng giày. Tiếng cãi lộn chí chóe vang lên từ phía tủ của lớp 12.



Nó cũng chả phải đứa ham hố gì nhưng… coi chút xíu, mấy khi có kịch miễn phí, lại cịn kịch hay.
- Quăng đồ của bọn này ra à, giỏi lắm…


</div>
<span class='text_page_counter'>(49)</span><div class='page_container' data-page=49>

- Thì sao nào ?


Chị tóc ngắn trả lời, vênh mặt thách thức.


- Không vứt đồ của mấy cô, lấy đâu ra chỗ cho tôi để quà của tôi.
Chị ấy hắt nốt câu.


Cứ gọi là chiến khí ngập trời. Theo tình hình này mà suy diễn, kiểu gì cũng có người ăn tát, ăn đạp.
Giám thị đâu hết rồi nhỉ? Bình thường các bố lượn ngang lượn dọc, hơm nay sao không thấy đâu?
Hay trời lạnh quá ở nhà ôm vợ ngủ quên roài?


- Tao lại chả tát cho bây giờ. Tụi mày đã đến sau thì xéo đi chỗ khác.
Chị tóc xoăn hét… đầu chị đã xoăn nay trơng như bốc khói.


Ấy chị ơi, trường chun trường điểm mà xưng hơ kiểu đó mất hình tượng q.
Kiểu này em biết chị vào trường bằng gì rồi.


- Thách á. Mày dám đụng vào tao coi bố tao xéo nát nhà mày ra không.
Ấy, cả chị nữa… em là em biết chị đang tức nhưng mà…


- Đồ ABCMN%DFHJKL!!!


- Còn mày thì khác gì, cũng là loại KHTDEXZFOIPJFL?
Thế là nó đốn nhầm.


Thay vì động tay động chân các chị lại “động mồm”. Bao nhiêu ngơn ngữ đầu đường xó chợ, từ bác culi, xe ôm, bốc vác


đến bà bán cá bán thịt, xúc rác đều được xả ra từ mấy cái miệng xinh. Vừa móc mỉa, vừa thơ tục, vừa… nghệ thuật.
Chửi liên tục, liền mồm, liền mép.


Chửi đến sùi bọt mép, nước miếng văng tùm lum.
Khiếp! Ghê chưa!


Dính đến quyền lợi bản thân có khác.


</div>
<span class='text_page_counter'>(50)</span><div class='page_container' data-page=50>

Nó nghĩ và và nó quay gót.
- Ối…uhm..uhm..mm…
- Suỵt!


Một bàn tay bịt cứng lấy miệng nó, 1 bàn tay khác “ơm“ lấy nó và kéo ra sau mấy cái tủ.
- Im lặng!


Nó gật đầu, ngó ra thấy các bà vẫn đang chửi rất hăng. May quá.
- Anh… anh… làm gì ở đây? Nó nhìn Kyu Hyun lắp bắp.


- Đi thay giày. Nhưng… khụ khụ… học thể dục ấy mà.. khụ…


Cúm gà rồi! H5N1 rồi! Ho rồi kìa… mặt xám ngt kìa. Nó cời khăn, quấn 2 vòng quanh cổ gà rồi dắt gà đi.
- Qua tôi cho mượn. Các bà ấy không biết khi nào xong đâu.


- Sao họ lại cãi nhau trước tủ giày của tôi thế?
Gà thắc mắc.


- Đừng hỏi vì sao. Cứ biết thế được rồi.


Nó thở dài. Đúng là gia cầm, não bé nên nhận thức chậm chạp ghê.



- Sao tủ cậu lại có khóa? Gà hỏi, ngó trân trân vào cái cục sắt to đùng ngự trên tủ giày của nó.
- Cho các mợ khỏi đột kích. Tơi khơng muốn làm bốc vác.


Nó càu nhàu.


- Cầm lấy, mang thì giữ cho cẩn thận nhé. Mới giặt đấy.
- Ừ. Cịn nghe mùi bột giặt nè._Gà đùa với nó.


- Bậy bạ.


Nó túm hai đầu khăn siết mạnh hơn một chút.


</div>
<span class='text_page_counter'>(51)</span><div class='page_container' data-page=51>

Nó nói, nghĩ đến các monh manh tỉ muội, tiểu thư… và nghĩ đến cái thân nó.
- Cậu có buồn khơng?


Gà hỏi và nhìn nó chờ đợi.
- Có chứ. Nhiều là đằng khác.


Nó nói rất rất rất rất rất rất thật lịng và nghiêm túc.


Èo, khơng buồn sao được khi mà biết trước các chị em sẽ đến tận lớp nó, lơi cổ nó ra, dúi vào tay nó hàng chục cái khăn,
găng tay, mũ, áo… được đóng gói kèm danh thiếp và “NHỜ“ chuyển cho GÀ, lại cịn đều đều lướt qua lớp nó và để lại
những lời nhắn hết sức chi là dễ thương, rịu ràng, nồng nàn… về hậu qủa mà cái thân nó phải gánh chịu nếu khơng “giúp“
các chị, các bạn ấy.


Hỏi sao không tự tay đưa cho gà thì má các chị đỏ lên, các chị e thẹn và… sợ gây lộn với nhau trước mặt gà mất (giành vị
trí tăng quà mà), các chị cũng ngại… nếu bị gà từ chối ngay lúc đó.


Èo ơi, thế là dồn hết lên cái thân của nó.



Ừ, nó buồn lắm, vừa buồn thật, vừa buồn cười, vừa buồn nôn.


Buồn thật là buồn cho cái thân lừa nhà nó. Thồ hết đống quà của các nàng không biết xương cốt có…


Buồn cười vì khơng hiểu sao các nàng lại ngu tới mức nghĩ rằng nhờ nó chuyển hộ thì q của các nàng thoát khỏi số
phận phải vào… sọt rác..


Cịn buồn nơn… ọe, “những trái tim yếu đuối“ ngày đêm mong chờ “hình bóng hồng tử“ đến sười ấm, “em chờ ngày đêm
để bắt gặp ánh mắt nồng ấm của anh“… ”mong rằng chút quà nhỏ tự tay em llàm có thể sưởi ấm cho anh trong mùa đông
lạnh giá”…


“Tự tay làm”… ọe, thế mà gắn mác Gurci, của Plus,… có cái cịn ngun giá ở phía sau.
Hỏi sao nó khơng buồn nơn cho được.


- Thật khơng?


Tiếng của Kyu Hyun kéo nó ra khỏi dịng suy ngẫm. May chứ suy thêm tẹo nữa chắc nó vào phịng y tế xin thuốc an thần.
- Thật cái gì?_Nó ngơ ngác hỏi lại.


- Cậu buồn hả? Thật không?


</div>
<span class='text_page_counter'>(52)</span><div class='page_container' data-page=52>

Nhưng mà ơm anh phát thì em nát đời.
- Ừ, ừ, thật.


Nó nói nhanh, quay mặt đi nhìn sang chỗ khác.


- Tiamo, Sung Min! Tiamo, Sung Min! ABCXYZMN KLFQ! XY…!


Gà nhảy cẫng lên và… ơm chầm lấy nó. Ơm chặt cứng. Mồm liến thoắng 1 tràng tiếng Ý. Nó chưa kịp đạp gà thì nghe…
- Ê, tao nghe tiếng Kyu oppa!



- Cái gì, từ phía bên kia, qua xem đi.


Chết rồi. Nó vội xơ Kyu Hyun ra, rút ln cái mũ trên đầu ra chụp vào đầu ổng, đọan đạp ổng vào góc tủ và sang sảng cái
giọng.


- Tơi đã nói cậu rồi Hyukie, mũ màu hồng thì khăn phải màu xanh, cịn mũ màu xanh thì tốt nhất hãy mang khăn màu nâu.
Sao câu không tiếp thu được tí nào thế. Với lại, tơi đã nói… ờ, em chào các chị… Hyukie, chờ đó, tơi chưa xong với cậu
đâu.


Nó (giả vờ) ngạc nhiên khi thấy các chị xông vào.
- Kyu Hyun oppa đâu?


- Dạ, ảnh vừa đi ra phía kia. Hình như anh ấy đi mượn khăn quàng cho ấm ấy ạ. Em là em không có cịn Hyukie bạn em
cũng đang bị ốm nên khơng cho mượn được. Nó liếm mép nói dối khơng chớp mắt.


- Cái gì… thế hả, đuổi theo mau tụi mày ơi!


Thế là các chị phóng. Guốc cao 7 phân trở lên mà chạy nhanh khiếp. Một chị bỗng quay đầu lại hét với nó.
- Màu xanh đi với màu hồng nhà q lắm đấy nhóc con!


Xì, nó thừa biết. Đó là vội q nên lỡ mồm vậy thơi.


- Lần sau cịn dám, tơi xử anh á. Khơng được ơm, nghe chưa?
Nó lườm Kyu Hyun 1 phát, cảnh cáo. Đập thì cũng 2 phát rồi.
Ê, sao im re vậy?


</div>
<span class='text_page_counter'>(53)</span><div class='page_container' data-page=53>

Kyu Hyun bổng ho liên tục. Cúi gập người xuống mà ho lấy ho để.


Chết rồi, không lẽ do nó đánh ổng… làm ổng ổng nội thương ln rồi. (A/N: =.=!) Nó hốt hoảng đỡ lấy Kyu Hyun, nhưng


không đủ sức thành ra cả hai phải ngồi bệt xuống đất.


- Này, không sao chứ ? Này…


- Khụ khụ… khụ khụ… Kyu tựa ln vào người nó.
- Để tơi tìm người giúp.


Nó nói, định chạy đi thật thì Kyu Hyun nắm lấy tay nó, đầu lắc lia lịa.
- Khơng sao đâu. Đừng gọi ai đến… khụ khụ….


- Nhưng…


- Không sao đâu… ư… mệt quá… ư… cho tôi nghỉ một chút!
Reng! Reng! Reng!


Chng reo ầm ĩ. Khỉ thật, nó khơng thể bỏ đi lúc này, nhìn lại thấy mắt Kyu Hyun nhắm ngiền, cả khuôn mặt trắng bệch.
Lúc này xóc ổng đến phịng y tế rồi chạy về lớp vẫn cịn kịp.


Nó nghĩ và nhìn lại lần nữa.
- Khỉ thật.


Nó gắt, tê hết cả chân tay rồi, gã này trơng gầy mà cũng nặng ra phết.


Cuối cùng thì cũng đã bỏ tiết. Thế là cơng sức giữ gìn cả tháng nay của nó đã trơi sơng trơi biển. Cúp 1 tiết… bỏ một tiết,
chỉ vậy thôi cũng đủ cho nó mất học bổng một tháng.


Lấy đâu ra 20000 won trang trải học phí đây????


Chắc phải đi làm thêm q. Giao báo? Giao sữa? …khơng biết nó có dậy sớm được khơng.



Cũng 30p rồi, nó ngồi để Kyu tựa vào vai ngủ. Vậy mà có yên đâu, Kyu Hyun st đổ xuống mấy lần làm nó phải vịng tay
mà ơm ln cho vững. Bây giờ mà có ai đi ngang qua thì…


- Khụ… khụ…


</div>
<span class='text_page_counter'>(54)</span><div class='page_container' data-page=54>

- Ư… khụ… khụ… sao cậu lại ở đây?


- Còn hỏi. Anh lấy tơi làm gối tơi đi được chắc.
Nó vặn vẹo cho đỡ mỏi.


- Không khoẻ tốt nhất là về luôn đi. Cố quá là quá cố đó.
- Uhm… cậu… à thơi…


- Tơi đi trước đây.


Nó nói và đi thẳng. Cịn 20p nữa, về xin thầy cô vậy. Cứ thử biết đâu… dù khơng tin tưởng gì cho lắm .
*************


- Nóng q!


- Nhìn bộ dạng em là đủ biết nóng rồi. Vui không hả?
- Rất vui. Rất thú vị.


- Hahaha, vậy là được rồi. Kết thúc nhé!


- Không, em chưa chán mà. Mới chỉ “ốm“ thôi đấy !


- Anh chịu em ln nhóc. Tuỳ em thơi. Nhưng đừng có ra tay mạnh q đấy.
- Chỉ từng đó đã nhằm nhị gì đâu anh Hai.



- Tả tơi vậy cịn gì nữa.


- Đó chỉ là… aish… em không đến nỗi ác vậy đâu. Anh chờ xem.
Hai tiếng cười.


Của hai con… vang lên trong căn phòng màu trắng.
- Chúc cho kế hoạch của em thành cơng. Cụng li nào.


</div>
<span class='text_page_counter'>(55)</span><div class='page_container' data-page=55>

Nó thất thiểu đi về. Mất gần chục kí calo để năn nỉ ỉ ơi, kết quả là ơng thầy đã xi lịng, đã xóa cho nó tơi trốn tiết, nhưng
bù lại, nó phải dọn hồ bơi vào ngày mai.


Damn! Giữa tiết trời lạnh thế này…
Bằng giết nó cịn gì.


Nhưng thơi, cịn hơn mất học bổng, mất tiền.


- Kyu Hyun oppa. Trận bóng giao hữu ngày mai em sẽ đến cổ vũ cho oppa.
- Kyu Hyun oppa. Oppa đã chuẩn bị kĩ càng chưa?


- Kyu Hyun oppa. Sức khỏe của oppa…
- Kyu Hyun oppa. Mời oppa ăn bánh…


Nó xì tốp bước chân, tấp vội vào sau lùm cây. Lúc này nó khơng muốn bị các chị lườm nguýt tẹo nào hết. Nó là nó đủ xui
xẻo rồi. Hừ, lại càng khơng muốn gặp con gà lai kia, hại nó ra nơng nổi này, nhìn cái mặt ngơ ngơ mà tức, mà ức, mà bực.
Nhìn ra thấy Kyu Hyun đang bị gái quay tứ phía. Điểm mặt thấy đủ các bạn khới 10 đến các chị khối 12. Điểm quần áo thấy
đồng phục của 4 hay 5 trường gì đấy.


Tình khơng biên giới, không khỏang cách… ọe!


Ê… oppa của các chị đang qng khăn và đội mũ của nó kìa. Thảo nào nó cứ thấy thiêu thiếu cái gì. Nói mới nhớ, nó cũng


đang cầm của gà cái áo.


Thơi mai trả ln!


Nó thở hắt ra 1 cái. Đời sao mà chán, mà nản…


Thôi bay về với em ghita điện mới nào. Kiếm chút niềm vui vậy. Nó mang giày patin vào và lướt vèo vèo qua cổng, qua
luôn gà và các chị đang xúm quanh gà.


- Light! Chờ với!


Gà gọi với theo nó. Ơn Chúa là gà gọi “Light“, có lẽ các chị cũng cóc hiểu được là gọi ai.
Vọt cho lẹ!!!


</div>
<span class='text_page_counter'>(56)</span><div class='page_container' data-page=56>

- Light!!!


Bớ cái thằng khờ!!!
*************


- Sân bóng sẽ được mở trong 5p nữa. Hai đội hãy chuẩn bị.


Cái loa trường oang oang giọng oanh vàng của thằng nào đó bên bộ phận phát thanh của nhà trường.
Ờ thì xơn xao.


Ờ thì lao nhao.
Ờ thì ồn ào.


Các cô các cậu, các mợ các chị kéo nhau đến nhà đa chức để xem trận bóng rổ nảy lửa giữa các hot xờ boy của trường.
Cịn mình nó cịng lưng chà dọn cái bể bơi hòng cứu vãn hạnh kiểm.



Bố khỉ! Mỏi hết cả lưng!


Cũng may nó lường trước nên dán mấy miếng Salonpas vào lưng sẵn rồi nên cũng đỡ.


Cái trường mắc toi này giàu bỏ xừ, gì mà khơng th ít cơng nhân vệ sinh mà cứ đè cổ học sinh ra bắt lao động thế này
nhỉ?


*************


Cuối cùng thì cũng xong việc.


Nó lết về lớp trong bộ dạng thê thảm: đầu tóc rồi bù, quần xăn, áo xăn lại cịn ướt át tùm lum.
Nó là nó chỉ muốn lăn ra ngủ.


Nhưng giờ chưa ngủ được, vì nó cịn 1 vệc phải làm. Nó đã tính kĩ lắm rồi, không thể chần chờ được nữa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(57)</span><div class='page_container' data-page=57>

Nó cười toe tt, ơm hai cái thùng chạy đi.


Oầy, đơng thế! Gào to thế! Rít ong hết cả tai! Nhún nhày run cả mặt đất!
Nhưng không sao.


Gào nữa đi các chị! Hét nữa đi các chị! Rú nữa đi các chị! Nhảy loi choi mà gọi tên các chàng đi các chị!
Em nà em chỉ chờ có thế, em nà em chỉ mong có thế thơi.


- Nước đây, nước lọc, nước mía, nước cam, nước lạnh đây. Từ trà xanh đến Dr.Thanh. Từ C2 đến Samuarai… giải khát
đây, tăng lực đây…


Nó rao, rao mãi. Và… biết ngay mà.



Gào nhiều kho cổ, hét nhiều rát họng, nhảy nhiều hụt hơi. Nó khiêng cái thùng đến đâu là cái chị các bạn xúm lại mua đến
đó. Cứ gọi là cháy hàng.


Chạy đi kiếm thêm vài thùng nữa. Hêhêhê. Kinh doanh là phải có thời điểm. Hêhêhê. Nó đã tính hết rồi mà.
Cứ thế này thì xong trận ví nó cũng sẽ dày cui cho mà xem.


Bõ công! Thật bõ cơng!


Háháháhá!!!! Kiểu gì cũng đủ tiền mua album của Super Juinor. Háháhá!
Nó nhảy tung tăng băng qua sân trường.


Hêhê, cịn dư 1 chai C2 thơi à, nó cũng lời ngót 100000 won rồi. Bảo sao nó khơng cười cho được.
Thơi chai này nó tự thưởng cho mình vậy!


Ào…Ào.. .roạt… roạt….


Nó dừng việc xoắn cái nắp chai, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cạnh cái vòi nước dùng để… tưới cây… là gà Ý.


Ơ… lão làm gì ở đây?


</div>
<span class='text_page_counter'>(58)</span><div class='page_container' data-page=58>

Khơng nén nổi tị mị, nó tiến lại gần Kyu Hyun.
- Ê…


Kyu Hyun giật mình nhìn lên, cười lấp lóa.
- Chào.


Nước chảy ướt cổ, ướt cả áo… hừm, nhìn ngứa mắt q!



Nó lấy cái khăn đang vắt trên cổ mình ra (hồi nãy manh theo để lau mồ hôi nhưng cũng chưa xài) quăng thẳng vào mặt gà.
- Lau khô đầu đi.


Gà ngơ ngác nhìn nó. Trời ạ!


Nó túm lấy cái khăn và chà + vị + chùi +… khơ cái đầu ướt sũng nước của Kyu Hyun, tiện tay lau luôn mặt và cổ cho ổng.
- Cảm ơn cậu!


- Kết quả thế nào?_Nó hất hàm hỏi.
- Thua 3đ. Gà nói buồn thiu.


- À há… thơi, anh chơi thế là cừ lắm rồi. Si Won là thành viên của đội tuyển tỉnh, Han Kyung và Jung Yunho cũng thế. Đội
kia ngun 3 “cây sào“ rồi cịn gì.


Nó an ủi giọng thơng cảm. Hơi ngạc nhiên khi thấy có mùi chân thành trong giọng nói của mình.
- Nhưng thua thì vẫn là thua.


Kyu Hyun xìu mặt. Chậc… ngó cũng thương. Thơi tích chút cơng đức vậy.


- Cho anh này. Uống đi, chờ tôi một tẹo, tôi lấy cặp rồi dẫn anh đi chơi. À… anh cũng thay đồ luôn đi nhá.


Nó nói rồi ném cho Kyu Hyun chai C2 và chạy thẳng. Năm phút sau, nó quay lại cùng khẩu trang và kính râm ngự trên mặt,
mũ đội đầu và áo khóac cổ cao. Lúc nãy nó lời 100000 won, bao gà ăn vậy. Dù gì cũng nhờ cũng nhờ trận bóng của gà mà
kiếm được tiền.


*************


Nhưng mà nó tính chưa hết.


</div>
<span class='text_page_counter'>(59)</span><div class='page_container' data-page=59>

- Kyu Hyun oppa, “đẳng cấp là mãi mãi, phong độ chỉ là nhất thời “ oppa đừng buồn.


- Trong lòng em, oppa vẫn là nhất.


- Lần sau sẽ thắng.


- Oppa đã thi đấu hết mình.


Nó xoa cái mông đau do va chạm với nền gạch. Quên mất mấy cái đuôi của ổng. Cơ hội tốt nào có bỏ qua được. Trái tim
kiêu hãnh của hồng tử đang bị tổn thương, cho nên các “cơng chúa“ phải tranh thủ thời cơ mà hàn, mà gắn, mà xoa dịu
cho chàng để lọt vào cặp mắt vàng của chàng.


- Được rồi, làm ơn để tôi đi, tơi đang có việc.


Gắt rồi, cáu rồi, “hồng tử nam cực có khác“. “Nạnh nùng“ như băng giá, sắt đá như kim cương, can trường như chiến sĩ.
Nói chung là sau vài cái hất tay, xơ đẩy… gì gì đó, thì Kyu Hyun oppa của các chị hùng dũng thốy khỏi vòng vây của các
chị, nắm lấy bàn tay nó và kéo nó chạy.


Các chị ngơ ra trong 5 s rồi đuổi theo. Nó là nó chưa muốn chết à. Vì thế mà nó cũng gân cổ mà chạy cho nhanh. Giờ mà
bộ các chị tóm được á, không chỉ vài 3 cái xương sườn đâu, nhẹ cũng vài chục cái.


*************
Thế là cũng thốt.


Kyu Hyun nhìn nó, gương mặt sáng rỡ.


Nó nhìn Kyu Hyun, thở như heo và mặt mày xám ngt.


Cẳng gì mà dài thế khơng biết, chạy nhanh bỏ xừ, theo muốn chết ln.
Nhưng thơi, nó vốn bao dung độ lượng mà.



- Ăn khoai nướng nhá… hay sắn luộc, có cả ngơ nướng và lạc luộc nữa.
Nó hỏi, ừ nói mời người ta mà, phải cho ngươi ta chọn món chứ.


Ngước lên.


</div>
<span class='text_page_counter'>(60)</span><div class='page_container' data-page=60>

- Đi theo tơi.


Nó ngoắc gà theo nó vào 1 qn… ngơ luộc. Gà trơi lờ đờ theo nó, cái mặt ngơ ngơ đạp đổ không biết bao nhiêu trái tim
thiếu nữ bên đường.


Lại chả, nguyên cái bộ đồ hắn đang bận trên người cũng phải gắn non 6 chữ số 0 phía trước chữ won, lại cịn cái mác lai
Ý. Không hút gái mới lạ.


(A/N: Bản chất của au là mê giai đẹp, vì thế chị em thơng cảm)
- Ngồi đi. Chị ơi cho em hai suất.


Nó ơi ới cái giọng, nhìn ra thấy Kyu Hyun vẫn đứng như trời trồng. Lạy bố, bố mà quất thêm vài phát các chị đang ăn trong
quán cũng sụp hết luôn giờ.


Con là con không muốn vừa ăn vừa lo nơm nớp bị lườm, bị liếc đâu à.
Thế là nó đạp gà rớt thẳng cẳng vào cái ghế, miệng gầm gừ.


- Đừng có ngó nghiêng lung tung.


1 phút sau, 2 đĩa ngơ luộc bốc khói nghi ngút được bê ra.
- 2 cốc nước mía nhá chị.


Nó nói và cười toe. Mùa đơng ăn ngơ luộc… chậc, sung sướng.
- Cởi kính, cởi mũ ra khơng hơi nước làm ướt.



Kyu Hyun nói và tháo ln hộ nó.
- Cảm ơn. Ăn đi, ăn đi.


Nó ngoạm một miếng lớn và phùng mổm nhai. Kyu Hyun cũng bắt chước. Nó cắn cũng cắn, thổi cũng thổi, uống nước
cũng uống theo.


- A ha ha ha ha… đồ ngốc!


Nó cười vang khi anh chàng bị sặc nước mía.
- Tơi mới ăn lần đầu mà.


Kyu Hyun thanh minh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(61)</span><div class='page_container' data-page=61>

Nó lại gào. Phải cho con gà lai Ý kia biết thế nào là ẩm thực bình dân ngon-bổ-rẻ.


Vừa ăn, nó vừa bơ lơ ba la đủ chuyện. Kyu chỉ nghe và cười theo mỗi lần nó nồi hứng tấu hài.


Xong qn ngơ, nó lại đưa Kyu đi ăn mấy thứ khác mà theo nó vào vào đúng loại “bình dân“: cóc, xồi, ổi…
Kết thúc, đã 5h chiều.


- Hự, no q, về khỏi ăn cơm ln.
Nó xoa xoa cái bụng trịn căng.
- Để tơi đưa cậu về._Kyu đề nghị.


- Khơng cần đâu.(Nó xua tay). Tơi bắt xe bus được rồi. Anh cứ về đi.
- Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai. Tiamo! Sung Min.


Kyu… thơm vào má nó và ù té chạy. Vừa chạy vừa cười vang. Nó đứng tại chỗ, quát tháo ầm ĩ nhưng cũng chả có tí xi nhê
nào.



Damn! Mùa đơng sao nóng thế nhở, nó thấy mà và tai nóng ran.
(A/N: )


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×