Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

tuong tuong ve chuyen trong thuy my chau

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (58.48 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Ngay sau khi Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước
ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Về phần hồn chàng sau khi bay lên(như là
một điều kì lạ) bị gió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Camr thông cho tấm long yêu thương vợ của
chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dung` nước tạo nên
hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào. Rùa Thần hẳn muốn hai người họ ở bên nhau nhưng sự thể ra sao thì tuỳ
vào Mị Châu(hồi sau sẽ rõ).


Trọng Thuỷ, sau khi được sông lại và được Rùa Thần báo mông rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi
lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chang bị hai ngưu thuỷ thần lại
và hỏi:


-Nhà nguoi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, khơng cho phép người trần mắt thịt với bản chất
xấu xa xuông đây làm nhiễu loạn.


-Thưa hai vị thuỷ thần -Trọng Thuỷ đáp- sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc
tuyệt vọng lầm tưởng bong nàng ở dưới giến khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sauk hi chết con được
Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào.
Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thuỷ thần cảm động cho
Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thậ ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp cịn hơn cả hồng cung,
một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui
đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là
Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng.
Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống
được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng
Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.


-Ơi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng
nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bong nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuông tự tử. Nay ta đã được gặp
lại nàng, long` ta sung sướng biết bao.


-Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chang da khơn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hang ngày


thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đố hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã
tặng cho thiếp, nhìn những đoi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau.
Ôi! Nhưng thật chớ true, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó long mà có thể chung sống với kẻ
thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì
tình u mà nghe theo chàng!


Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau, xót xa ân hận.


-Nàng ơi! Tình u của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận
khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, long ta đau như cắt nhưng
đó là mệnh lệnh cua cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần đan ta, long ta vơ cùng bối rối, trong lúc tâm trí
hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầ, Nàng có biết ta đã chịu dày vị, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu
áp lực kinh khủng khơng tưởng tượng nổi, trong long` ta ln có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái tax in chịu mọi hình
phạt kinh khủng nhất:ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi.


Cảnh vật. Xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:


-Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả
dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo
chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà
đem đấ nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu
chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công.


Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.


-Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng
hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ và nếu có thể ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế xin người cho
chúng ta được ở bên nhau.



Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý:


-Số phận thiếp đã do trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời vây.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Thưa cha đáng kính! –hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm
kích người vơ cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lung định nói “khơng bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ơng ngăn
lại. Ơng nói:


-Ta khó long tha thứ cho các ngươi nhuwngnếu ơng Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả.


Trọng Thuỷ, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình.
Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng tâm:


-Chúng con là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam
kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con
được ở bên nhau.


Thượng Đế suy nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm:


-Tuy các ngươi đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động long trước tình cảm của đoi ngươi nhưng tội lỗi
thì khó mà xố được. Vậy ta phạt hai ngươi xa nhau ba năm tu than tích đức rồi mới được chung sống với nhau.
Trọng Thuỷ và Mị Châu cảm tạ ân điển rồi xuống trần gian. Ba năm sau họ gặp lại nhau và chung sống vui vẻ hạnh
phúc.(Bật mí: họ sinh được hai đứa con”một trai, một gái”, con trai giống Trọng Thuỷ, con gái giống Mị Châu)
Mùa thu năm xxxxx sau Công Nguyên, trong lúc dân chúng nước Âu Lạc đang vui hưởng thái bình, ăn mừng một
vụ hè thu được mùa thì chiến tranh xảy ra. Triệu Đà vua nước Nam Việt, một nước nhỏ nằm trong hệ thống chư
hầu của Tần quốc lúc bấy giờ, đã xua quân về phía Nam tiến đánh Âu Lạc. Quân Triệu Đà tuy ít nhưng thiện chiến
và được tài trợ chính thức của nhà Tần nên đánh đâu thắng đó, thế mạnh như chẻ tre những tưởng chỉ trong một
sớm một chiều sẽ thơn tính tồn bộ Đơng Dương.


An Dương Vương, vua nước Âu Lạc rất lo lắng trước sức mạnh của địch quân nên đã âm thầm tìm kiếm nhân tài,


gia tăng ngân sách cho quốc phòng nhằm trang bị thêm vũ khí hiện đại phục vụ cho chiến tranh. Thơng qua một
đường dây mua bán vũ khí có sức tàn phá lớn đa quốc gia, An Dương Vương tìm được một người mơi giới tên là
Kim Quy cung cấp một loại vũ khí lạ tên là Kình Thiên Nỏ.


Là một loại nỏ có sức mạnh thần diệu, cùng lúc nó có thể bắn ra hàng vạn mũi tên cực mạnh có tầm sát thương
hàng kilomet và xuyên thủng mọi loại áo giáp. Nỏ thì được tặng khơng nhưng tên thì phải mua bằng ngoại tệ mạnh.
Cứ mỗi phát bắn được 1 vạn mũi tên, mỗi mũi tên có giá 4,98 USD, vị chi mỗi lần bắn tiêu tốn ngân sách hết
49.800 USD. Tính ra thời giá bây giờ tương dương khoảng 500 triệu USD.


Có vũ khí mạnh trong tay, An Dương Vương coi Triệu Đà như cỏ rác. Quân Triệu Đà đi đến đâu, An Dương
Vương vác nỏ ra bắn đến đó. Tên bay ngợp trời, khơng trúng người thì cũng trúng ngựa, trúng chó, trúng mèo...
Thậm chí ruồi muỗi cịn chết. Quân Triệu Đà mất hết nhuệ khí nên đành cố thủ ở Tiên Du (nay thuộc Bắc Ninh).
Triệu Đà dùng kế hoãn binh, sai sứ đến gặp An Dương Vương xin giảng hịa, lập lại hịa bình mỗi bên hùng cứ một
phương.


Song song đó, Triệu Đà cho con trai là Triệu Trọng Thủy mang sính lễ đến cầu hơn cùng con gái An Dương
Vương là công chúa An Mỵ Châu. Trong lễ diện kiến, Mỵ Châu vừa nhìn thấy Trọng Thủy thì tình trong như đã
mặt ngồi cịn e vì Trọng Thủy vốn là con nhà võ tướng lại minh tuệ hơn người, thần sắc phi phàm. Mỵ Châu đâu
biết Trọng Thủy từng đỗ thủ khoa trường mật vụ cao cấp của CIA và hiện đang làm việc cho MI5. Là một điệp
viên chuyên nghiệp, Trọng Thủy có sẵn những yếu tố cần thiết nhất để thu hút các cơ gái phải ngã vào vịng tay
của mình... An Dương Vương cũng hồn tồn mù tịt những thơng tin đó và lại muốn giữ Trọng Thủy làm con tin
cho mối quan hệ hai nước nên đồng ý gả con cho Trọng Thủy với điều kiện Trọng Thủy phải ở lại làm rể nước Âu
Lạc. Điều này hoàn toàn phù hợp với ý đồ của mình nên Triệu Đà đồng ý ngay.


Lễ cưới của Mỵ Châu & Trọng Thủy được tổ chức linh đình trong ba ngày bảy đêm. Bia rượu tràn trề, nhân dân
hai nước sáng say chiều xỉn phải nói là hoan hỉ vô cùng. Riêng hãng rượu Johnny Walker đã cung cấp cho tiệc cưới
này đến 1.350.000 chai loại Gold Label. Dĩ nhiên khách mời cao cấp nhất là Kim Quy, tay môi giới giờ đã thành tỷ
phú đô la. Nghe đâu sau vụ mua bán vừa rồi thì Kim Quy đã nhảy lên vị trí thứ nhì trên top phú hộ thế giới, chỉ sau
Bill Gates.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Chàng ơi, thân phận của thần thiếp tuy ở chốn lầu son là cành vàng lá ngọc nhưng cũng chỉ như cóc ổi mía ghim
nếu như khơng gặp được chàng. Chàng như ánh nắng ban mai soi rọi vào khu vườn xn thì của thần thiếp. Nếu
khơng có ánh sáng đó, thần thiếp chỉ cịn là bóng tối vĩnh hằng chết khô chết héo cùng nhạc khúc bi ai cũng lũ côn
trùng dấm dớ mà thôi...


Trọng Thủy cũng khiêm nhường đáp lại với lời hoa mỹ:


- Nàng đừng nói thế làm lịng ta thêm tự kiêu tự phụ. Nếu khơng có nàng, dù ta có là cây tùng, cây bách, cây đa,
cây bồ đà thì cũng hoang phí mà mọc trên bờ hoang đất bụi. Nếu ta thực sự là ánh nắng ban mai thì nàng còn hơn
là mùa thu kiêu sa & quyến rũ nhất để mọi thứ ánh sáng dù rực rỡ mấy cũng phải lịm tắt với làn da mịn màng hơn
cả sữa tắm Dove, suối tóc mượt mà đến Sunsilk cịn phải ghen tỵ và ánh mắt mà V-Rohto ln thèm muốn...
Thời gian dần trôi, hết xuân rồi hạ - thu tàn rồi đông đến, thắm thoắt mà đã một năm. Trọng Thủy âm thầm điều tra
được mối quan hệ mua bán của An Dương Vương & Kim Quy. Bằng một số tiền lớn mua chuộc Kim Quy, Trọng
Thủy mua được bản vẽ kỹ thuật của Kình Thiên Nỏ. Có bản vẽ kỹ thuật, Trọng Thủy phát hiện ra rằng mình chỉ
cần đánh tráo sợi dây căng tên khác là có thể vơ hiệu hóa vũ khí trấn quốc lợi hại này của An Dương Vương. Vấn
đề cịn lại là tìm cách tiếp cận nó thơi vì An Dương Vương vốn rất cẩn thận đã cất giữ chiếc nỏ quý với lớp lớp
hàng rào bảo mật.


Một đêm nọ, sau khi vợ chồng ân ái mặn nồng đến ba lần bảy lượt Trọng Thủy mới thử dò hỏi Mỵ Châu:


- Nàng ơi, ta rất hâm mộ vũ khí trấn quốc của phụ vương nhưng chưa lần nào được thấy, nàng có thể cho ta xem
được khơng vì ta khơng dám nói chuyện này với phụ vương ?


- Ah, chuyện nhỏ mà chàng ơi - Mỵ Châu trả lời trong cái dư âm đầy phấn khích - Em còn nhớ password để qua
được cổng vào nhưng khơng biết phụ vương có đổi chưa nữa, chàng cứ thử xem sao. Password là


***************************. Em ngủ đây, khi nào chàng đi xem thì nhớ rủ em với nhé !


Mỵ Châu nói xong thì chìm trong cơn buồn ngủ ngọt ngào đang dần đến. Lúc này đã canh tư, trời gần sáng. Trọng
Thủy vội vã mặc quần áo, lận vũ khí vào người rồi âm thầm rời phịng ngủ.



Bóng đêm lặng lẽ che chở cho Trọng Thủy đến gần tồ tháp cất chiếc nỏ q. Gió lạnh từng cơn. Qua mặt được
một đám lính canh, Trọng Thủy đến một cánh cửa bằng thép kiên cố có khóa điện tử. Bấm password mà công chúa
đưa ra, thật may mắn cánh cửa bật mở. Theo hành lang nhỏ hẹp và trơn bóng sau cánh cửa, Trọng Thủy đến một
gian phịng rộng & sơn nước trắng tốt. Trong phịng chẳng có gì ngồi một cái laptop IBM đã mở sẵn đặt trên bàn
ngay giữa phòng.


- Vậy là còn lớp bảo mật thứ 2 - Trọng Thủy thầm nghĩ.


Ngồi vào chiếc ghế trước máy tinh, Trọng Thủy bấm nút Enter. Tức thì màn hình vụt sáng:
"Xin bạn vui lịng trả lời 3 câu hỏi để qua cửa !"


"Câu hỏi thứ nhất:"


"- Con gì tối đi bốn chân, ngày khơng đi chân nào, nhưng cũng có lúc đi ba chân dù ngày hay đêm ?"


Không cần suy nghĩ, mấy câu hỏi bảo mật cỡ này quá dễ đối với một điệp viên đang làm việc cho MI5 như Trọng
Thủy. Chàng gõ vào:


"Con chó"


Cái này đến con nít cịn đốn ra, con chó thì tối nó khơng ngủ nên đi bốn chân, ngày ngủ nên không xài chân nào
nhưng lúc cần đi tè thì chỉ xài 3 chân.


"Rất tốt, bây giờ là câu hỏi thứ hai:"


"- Cái gì khi khơng xài thì lúc khơ lúc ướt, nhưng khi xài đến thì chắc chắn phải ướt ?"
Mất 5 giây, Trọng Thủy gõ vào:


"Cái ... à khơng ! Cái ca"



"Chính xác, câu hỏi cuối cùng là:"


"- Cái gì mà người con gái có nhưng người đàn bà khơng có và cái gì mà người đàn ơng có nhưng con trai thì
khơng có ?"


Có q nhiều câu trả lời cho câu hỏi này. Bóp trán một hồi, Trọng Thủy quyết định alơ cho tvdung để xin trợ giúp,
tvdung cũng bó tay nhưng quyết định giúp Trọng Thủy bằng cách hack vào máy chủ của hệ thống bảo mật của An
Dương Vương để dò câu trả lời. Dù gác kiếm đã lâu nhưng tvdung cũng còn một số tool để dành, nay đem ra xài,
nó vẫn chạy tốt. Sau khi tìm ra được một số lỗi tràn bộ đệm để có thể đi vịng qua firewall, tvdung cũng truy cập
được vào database của hệ thống.


Sau khi decode dữ liệu, kết quả thật bất ngờ: Cái mà người con gái có nhưng người đàn bà khơng có là sự e thẹn &
cái mà người đàn ơng có nhưng con trai thì khơng có là sự tự tin.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

thang xoắn dẫn xuống đất. Trọng Thủy nhanh nhẹn chạy xuống. Cuối cầu thang là một căn phòng tối tăm, hơi hám
vì có lẽ do khơng có ai lui tới đây. Trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin cầm theo, Trọng Thủy phát hiện có tới
hơn một trăm cái nỏ.


- Ái chà, cái nào là thật, cái nào là giả đây ? - Trọng Thuỷ nhủ thầm - An Dương Vương quả là bậc tài trí hơn
người.


Săm soi từng cái một, Trọng Thủy phát hiện một cái bị mòn nhiều nhất do nhiều lần sử dụng. Biết đã tìm đúng,
Trọng Thủy thay sợi dây kém chất lượng đã thủ sẵn từ trước vào rồi bẻ thêm cái lẫy nỏ cho hư luôn. Sau khi xong
việc, Trọng Thủy xóa sạch mọi dấu vết rồi rời khỏi khu vực đó trở về phịng lúc trời vừa hừng sáng. Trọng Thủy
hôn nhẹ lên má công chúa Mỵ Châu như thầm cảm ơn nàng rồi khơng qn phone cho tvdung hẹn bữa nào rảnh thì
ra nhậu mừng thành cơng.


Ngay sáng đó, Trọng Thủy xin An Dương Vương cho về nhà thăm cha đang bệnh nặng. Hai vợ chồng chia tay rất
là quyến luyến nhưng rồi cơng chúa Mỵ Châu chỉ cịn biết lên tháp canh cao nhất của kinh thành mắt ngấn lệ nhìn


theo cánh máy bay dần xa khuất chở theo chàng Trọng Thủy lấp loáng trên trời xanh.


Vừa về đến nhà, Trọng Thủy khơng chỉ báo tin đã phá hủy Kình Thiên Nỏ mà còn mang theo một số tài liệu mật
cực kỳ quan trọng mà chàng đã lấy được trong thời gian ở rể. Triệu Đà lập tức điểm quân, phát chiến thư chính
thức tuyên chiến với An Dương Vương.


An Dương Vương ỷ lại vào Kình Thiên Nỏ khơng thèm để ý qn tình chiến sự chỉ biết ngồi đánh cờ mà cười
rằng: "Thằng họ Triệu không sợ chết à !".


Quân Triệu Đà tiến như vũ bão, đánh đâu thắng đó. An Dương Vương ra lệnh đem Kình Thiên Nỏ ra để uy thần
thiên hạ nhưng ôi thôi... Lẫy nỏ bị gẫy, An Dương Vương lập tức điện cho Kim Quy mua gấp một cái lẫy nỏ khác
để thay vào. Nỏ lại được đem ra trận nhưng tên bắn đi thì yếu như cỏ tranh, chẳng khác nào gãi ngứa cho quân
Triệu Đà. Quân Triệu Đà đã làm chủ tình hình, chiếm tồn bộ kinh đô.


An Dương Vương bỏ chạy mang theo con gái. Biết Trọng Thủy sẽ tìm mình, Mỵ Châu mang theo cái áo lông đà
điểu quý hiếm mà Trọng Thủy mua tặng lúc hai vợ chồng đi tuần trăng mật ở Ai Cập, Mỵ Châu rải lông đà điểu
dọc đường đi. Có dấu vết, quân Triệu Đà càng đuổi cùng giết tận. Chạy đến núi Dạ Sơn, xã Cao Xá ở Diễn Châu
(nay thuộc Nghệ An) khơng cịn đường để chạy, An Dương Vương buộc lòng phải giết con rồi nhảy xuống biển tự
sát.


Trọng Thủy lòng đau khôn xiết khi biết tin Mỵ Châu đã chết. Thấy cuộc sống khơng cịn ý nghĩa dù danh vọng
ngất trời, tiền bạc như núi, gái gú bao la... Lúc này Trọng Thủy mới thấm thía cái nghĩa vợ chồng, cái tình chăn
gối. Trong lúc tuyệt vọng, chán nản Trọng Thủy chỉ biết dùng men rượu để quên đời rồi thành nghiện rượu từ đó.
Một hơm lúc xỉn về, Trọng Thủy chân thấp chân cao đã té xuống cái giếng mà vợ chàng ngày trước hay ngồi chải
tóc. Âu cũng là số kiếp đã tận.


</div>

<!--links-->

×