Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

Tài liệu Chương 3 Hờn giận pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (108.3 KB, 7 trang )

Chương 3
Hờn giận


Ðêm qua ngỏ cửa chờ ai?
Ðêm nay cửa đóng then cài khăng khăng?

Người ta một hẹn thì nên
Tôi đây chín hẹn những quên cả mười!

Có thương thì thương cho chắc
Bằng trục trặc thì trục trặc cho luôn.
Ðừng làm như con thỏ nọ đứng đầu truông
Khi vui giỡn sóng, khi buồn giỡn trăng!

Có thương thì thương
Không thương thì nói
Làm chi lần lần lữa lữa như hẹn nợ thêm buồn.
Trên chùa đã động tiếng chuông
Gà Thọ Xương đã gáy, chim trên nguồn đã kêu.

Chim xanh ăn trái xoài xanh
ăn no tắm mát đậu cành cây đa.
Cực tấm lòng em phải nói ra
Chờ trăng trăng xế, chờ hoa hoa tàn!

Hôm kia, anh đến chơi nhà
Thấy mẹ nằm võng, thấy cha nằm giường,
Thấy em nằm đất anh thương
Anh ra kẻ chợ đóng giường tám thang
Bốn góc thì anh thếp vàng


Bốn chân thếp bạc, tám thang chạm rồng.
Bây giờ phải bỏ giường không,
Em đi lấy chồng, phí cả công anh!

Quả đào tiên ruột mất vỏ còn
Buông lời hỏi bạn; đường mòn ai đi?

Trách ai ăn giấy bỏ bìa
Khi thương thương vội, khi lìa lìa xa!

Chiều chiều ra đừng ngõ trông
Ngõ thì thấy ngõ người không thấy người?

Yêu nhau chưa ráo mồ hôi
Chưa tan buổi chợ, đã rời nhau ra!

Chưa chi anh đã vội về!
Ðã đi, đừng vội, vội về, đừng đi

Khi giận thì rầy thì la
Ðến khi hết giận rằng... "ta yêu mình"

Chồng giận vợ thì vợ làm thinh
Vợ giận, chồng hỏi rằng: mình giận ai?
Vợ rằng: Giận trúc giận mai,
Vợ chồng ai nỡ giận dai bao giờ!

Tưởng rằng trọn thủy trọn chung
Không hay như pháo nổ đùng ngang lưng!


Trách người cầm lái không minh
Bỏ thuyền vơ vẩn giữa ghềnh bơ vơ

Có chả em tình phụ xôi
Có cam phụ quýt, có người phụ ta.
Có quán tình phụ cây đa
Ba năm quán đổ cây đa vẫn còn.
Có mực, em tình phụ son
Có kẻ đẹp giòn, em phụ nhân duyên.
Có bạc, em tình phụ tiền
Có nhân ngãi mới, quên người tình xưa.

Trách người quân tử bạc tình
Chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao!

Trách người quân tử bạc tình
Có giương mà để bên mình chẳng soi!

Anh nói với em:
Như rựa chém xuống đá
Như rạ cắt xuống đất
Như mật rót vào tai
Bây chừ anh đã nghe ai?
Bỏ em giữa chốn thuyền chài rứa ri?

Có ai thêm bận vì ai?
Không ai, giường rộng chiếu dài dễ xoay...

ới anh ơi, anh có xa thì xa cho mất!
Anh có lại gần thì thành thất thành gia

Em khuyên anh đừng lại lại qua qua
Một mai kia thầy mẹ biết đặng đánh la tụi mình

Có yêu thì nói rằng yêu
Chẳng yêu thì nói một điều cho xong
Làm chi dở đục dở trong
Lờ lờ nước hến cho lòng tương tư

Xưa kia nói nói thề thề
Bây giờ bẻ khóa trao chìa cho ai?
Bây giờ nàng đã nghe ai?
Gặp anh ghé nón chạm vai chẳng chào!

Nước chảy cho đá trôi nghiêng
Anh vui chung thiên hạ, em sầu riêng một mình.

Cởi cái thương cắt cái nhớ trả phắt cho rồi
Bao nhiêu lời nói những hồi
Bỏ vô nồi nấu sôi rồi đổ đi

Ðêm nằm nghĩ giận con phụng hoàng
Nhánh tùng tươi không đậu, đậu nhánh mai tàn làm chi

Xưa kia ước tận chân mây,
Bây giờ rớt xuống đám dây bìm bìm

Trách ai tham đó bỏ đăng
Thấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn

Hồi nào nhắn xuống nhắn lên

Bây giờ em đúng một bên anh không nhìn


Chương 4
Ghen tuông



Ðường lên xứ lạng bao xa
Cách ba quả núi với ba quãng đồng.
Ai ơi đứng lại mà trông
Kìa núi thành lạng kìa sông Tam Cờ.
Anh chớ thấy em lắm bạn mà ngờ
Bụng em vẫn thẳng như tờ giấy phong.

Em đang dệt chiếu hồi văn
Nghe anh có vợ, em quăng con chuồi.
Em đang bắc nước xôi xôi
Nghe anh có vợ, quăng nồi đá vung
Em đang vút nếp xôi xôi
Nghe anh có vợ, thúng trôi nếp chìm.

Ao sâu thì lắm ốc nhồi
Chồng mình lịch sự, sự nửa người nửa ta.
Ghen lắm thì đứt ruột ra!
Chồng mình thì tới tay ta phen này!

Ta rằng ta chẳng có ghen,
Chồng ta ta giữ, ta nghiến, ta nghiền, ta chơi!


Anh về để áo lại đây
Ðêm khuya em đắp, gió tây lạnh lùng.
-Lạnh lùng, em lấy mùng đắp đỡ
Anh đem áo anh về kẻo vợ anh ghen.

Em thấy anh em cũng muốn chào
Sợ rằng chị cả dắt dao trong mình.
Ðấy giắt dao, đây gươm kẽ nách
Thuận nhân tình cắt vách sang chơi!


Chương 5
Khổ đau và tình hận


Ngọn gió đâm ngang nên chàng xa thiếp
Duyên nợ tự trời, ai quyết xa ai!

Muốn sang nhưng ngại vắng thuyền
Muốn về nớ nhưng duyên lỡ rồi!

Anh ra đi cay đắng như gừng
Ðường xa xôi ngàn dặm, khuyên em đừng nhớ thương!

Ðêm năm canh nghe con dế thốt
Ngày sáu khắc lần đốt ngón tay.
Hỡi ai, duyên cớ ai bày?
Duyên trăm năm lại bỏ, nghĩa một ngày lại theo?

Anh về kiếm vợ là xong

Em là tép nhỏ lộn rong khó tìm.

Ân tình nay đã hết trông
Ngãi trông như nước tràn đồng khó ngăn.

Xấu tre uốn chẳng nên cần,
Xấu mai anh chẳng đặng gần với em.

Ðôi ta chẳng đặng sum vầy
Khác nào chiếc nhạn lạc bầy kêu sương!

Ðôi ta như ruộng năm sào
Cách bờ ở giữa làm sao cho liền?
Ðôi ta như thể đồng tiền
Ðồng sấp, đồng ngửa, đồng nghiêng, đồng nằm!

Huê tàn bướm chẳng vãng lai
Tình thương đã phụ, trúc mai kể gì!

Dưới mặt nước chói lòa yếm đỏ
Trên bầu trời rạng tỏ mây xanh.
Từ ngày chia rẽ em, anh
Nước trời còn đó, ai đành phụ nhau!

Con cuốc kêu réo rắt trên ngàn
Gà rừng tao tác gọi con tha mồi.
Lạnh lùng thay láng giềng ơi!
Láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều?

Ðêm qua vật đổi sao dời

Tiếc công gắn bó, tiếc lời giao đoan.
Ðêm qua rót đọi dầu đầy
Bấc non chẳng cháy oan mày dầu ơi!
Ðêm qua rót đọi dầu vơi
Bấc non chẳng cháy, dầu ơi oan mày!

Bấy lâu lên ngọn sông Tân
Muốn tìm cá nước phải lần trời mưa.
Tiếc công anh đắp đập be bờ
Ðể ai quẩy đó mang lờ đến đơm!

Nước trong cá chẳng ăn mồi
Ðừng câu mà mệt đừng ngồi mà trưa

Công anh ngồi giữ buồng tằm
Ðến khi tằm chín, anh nằm buồng không!

Công em gánh gạch xây tường
Mà em chẳng được thắp hương chùa này.

Công anh chăn nghé đã lâu
Bây giờ nghé đã thành trâu ai cày!

Công anh đắp đập be bờ
Ðể ai tháo nước, để lờ anh trôi.

Ðem em ra bỏ xuống gành
Kéo neo mà chạy sao đành anh ơi!

Cách sông cách núi cho cam

Cách một chỗ lội, thiếp chàng xa nhau!

Tiếc công anh se sợi nhợ, uốn cây cần
Xe rồi sợi đứt, con cá lần ra khơi.

Buổi xuân xanh thiếp chẳng gặp chàng
Bây giờ năm con bảy cái, ra đàng gặp nhau.

Trăm năm dốc nguyện đá vàng
Dè đâu gãy cánh giữa đàng khó toan.

Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ, con đò khác đưa.

Ðường dài ngựa chạy cát bay
Ngãi nhân thăm thẳm một ngày một xa

Từ ngày gặp gỡ giữa đường
Những lời bạn nói, nhớ thương vô chừng.
Tưởng là thành cơm thành cháo, tôi bỏ bụng mừng
Hay đâu cá bể chim rừng vội bay!

Mồ cha con bướm khôn ngoan

×