Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Tieng viet

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (87.63 KB, 11 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Bài làm 1: Viết thư cho bạn kể về tình hình học tập của bản thân


Nha Trang, ngày... tháng... năm...
Hồng Nhung thân mến


Có lẽ đã hơn hai tháng rồi chúng mình bặt tin nhau. Chẳng phải Hồng Nhung lười viết thư hay tại
mình khơng siêng năng thư từ mà sợi dây liên lạc bị gián đoạn. Chúng mình chẳng ai có lỗi cả,
đứa nào cũng đang vùi đầu vào học chuẩn bị cho kì thi giữa kì sắp tới đây thôi, phải không
Nhung? Đêm nay, sau khi học bài xong, mình dành cho cậu tồn bộ thời gian tối nay đấy nhé,
thích khơng nào?


Hồng Nhung ơi! Gia đình cậu vẫn bình thường đấy chứ? Cậu có khỏe không? Vui nhiều không?
Chiếc răng sâu vẫn hay hành hạ cậu, cậu đã nhổ đi chưa? Anh Toàn đi bộ đội lâu nay có về phép
khơng? Bé Phương Như hết khóc nhè rồi chứ? Nhung ạ! Từ lúc Nhung đi rồi lớp mình ai cũng
nhắc đến cậu. Chúng mình nhớ nhất là tài kể chuyện tiếu lâm của cậu. Cười vỡ bụng mà cái mặt
của cậu vẫn tỉnh queo như khơng có chuyện gì xảy ra. . Học kì vừa qua, cậu ta xếp thứ mười lăm,
cu cậu mừng quýnh. Vừa rồi hội diễn văn nghệ tồn trường, lớp mình có ba tiết mục: một kể
chuyện, một đơn ca và một tiết múa.


Thư đã dài, mình dừng bút đây. Cho mình gửi lời chúc sức khỏe hai bác và bé Phương Như.
Bạn thân


Trần Ngọc Bích
Nga thân yêu!


Hà Nội đang mưa và lạnh, tớ thấy nhớ bạn vô cùng. Bạn đã xa tớ bao lâu rồi nhỉ? Có phải mới chỉ
có 5 ngày khơng? Sao mà tớ thấy lâu thế! Từ lúc bạn xa tớ đến giờ, khơng có ai đi ăn kem với tớ
nữa, khơng cịn ai đi lang thang buổi tối với tớ ở bờ Hồ nữa. Tớ chưa bao giờ chơi thân với ai cho
tới khi gặp bạn. Nhớ lần đầu nhìn thấy bạn, tớ cũng khơng thích đâu, vì hồi đấy trơng bạn hiền
q! Mà tớ thì cá tính giống con trai, tớ nghĩ chúng ta không bao giờ có thể là bạn của nhau được.
Nhưng có một điều kỳ diệu đã xảy ra, trong một lần trời mưa to, tớ thì khơng mang theo áo mưa


nên bạn đã rủ tớ đi chung áo mưa với bạn vì bạn với tớ cũng ở gần nhà nhau. Chính cái lần ấy, tớ
đã coi bạn là người bạn tốt của tớ.


Chúng ta đã thân nhau nhiều hơn mỗi ngày, cùng nhau đi học, đi chơi. Mỗi khi bạn bị ai đó bắt nạt
thì lại gọi tớ ra giúp. Cịn mỗi khi tớ ở nhà một mình bạn lại sang nhà nấu mì cho tớ ăn. Chơi với
bạn lúc nào tớ cũng thấy vui, chính bạn đã làm tớ bớt nghịch hơn và chăm học hơn. Bố mẹ tớ lúc
nào cũng bảo tớ phải học tập bạn vì bạn vừa ngoan vừa học giỏi. Vào Vũng Tàu bạn có nhớ tớ
khơng? Bạn có thèm ăn kem Tràng Tiền không? Nếu bạn muốn ăn hãy gọi cho tớ nhé! Tớ sẽ
chuyển phát nhanh vào Vũng Tàu cho bạn ngay. Ở trong đó khơng lạnh như Hà Nội, nhưng bạn
cũng phải cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé, đừng quên nhỏ thuốc mắt mỗi khi đi học về nhé vì bạn
hay bị bụi bay vào mắt mà. Chúng ta cùng thực hiện lời hứa là sẽ học thật giỏi nhé! Sau này bạn
trở thành bác sĩ, tớ sẽ nhờ bạn khám bệnh cho tớ đấy.


Cũng muộn rồi, tớ đi ngủ đây, mai còn dạy sớm đi học. Mỗi sáng, khi ngủ dạy bạn hãy cười thật
tươi vì tớ ln ở bên bạn nhé! Mỗi khi nhớ tớ hoặc có chuyện gì buồn hay viết thư tâm sự với tớ
nhé! Tớ sẽ luôn nhớ bạn, bạn sẽ mãi là bạn thân của tớ! Tớ chúc bạn ngủ ngon và có những giấc
mơ đẹp.


Bạn thân


Phương xinh đẹp!
<b>Bài làm 3:</b>


Nghệ An, ngày 20 tháng 5 năm 2015
Gửi Hà Thương thân mến!


Thư xuống dòng tiễn cánh thư đi, Hà Thương thân yêu của tớ, khi cậu nhận được bức thư này thì
cậu sẽ biết được tớ nhớ mong cậu đến nhường nào.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

nhỉ, từ ngày cậu theo ba mẹ vào Đà Lạt sinh sống chúng minh không gặp lại nhau thêm một lần


nào nữa. Bây giờ cậu có cao và béo lên chút nào khơng nhỉ? Trong tâm trí của tớ Hà Thương mãi
là cô tiểu thư bé nhỏ, xinh xắn, miệng lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi. Cậu chẳng bao giờ làm
người khác buồn lòng, còn tớ thì ít nói và ít cười. Vậy mà hai đứa mình lại trở thành bạn thân chứ,
chắc là tụi mình có dun phải khơng. Nhưng bây giờ cậu xa tớ rồi, liệu rằng chúng mình có
dun gặp lại không nhỉ.


Hôm trước cậu báo với tớ rằng cậu được đi thi học sinh giỏi mơn Tốn đúng khơng, đã biết kết
quả chưa. Tớ nghĩ cậu sẽ đạt điểm cao đó, vì cậu học giỏi nhất lớp 3A ngày đó mà. À dạo này cậu
có cịn sợ sâu như hồi ở q nữa khơng. Tớ cịn nhớ ngày đó, mỗi lần hai đứa mình đi hái trộm
khế nhà hàng xóm, những con sâu khế màu xanh, to ơi là to. Cậu hét toáng lên khiến bà hàng xóm
ra đuổi, thế là khế chẳng hái được quả nào mà còn bị bắt quả tang. Ba mẹ cậu vẫn khỏe cả chứ,
chứng đau lưng của ba cậu dạo nào có đỡ hơn khơng. Cậu vẫn ln tâm sự chuyện ba mẹ cho tớ
nghe, tớ biết cậu lo và thương cho ba lắm.


Tớ còn giữ của Hà Thương một chiếc bút mà ngày rời đi cậu tặng cho tớ đó. Cậu thấy tớ có giỏi
khơng, vì tớ vẫn luôn gặp lại Hà Thương mà. Ngày đi, hai đứa ngồi yên lặng cạnh nhau, cùng hứa
sẽ học thật giỏi, Hà Thương ước sau này làm bác sĩ, cịn tớ chỉ muốn làm nghề gì được đi nhiều
nơi, và sẽ đến được Đà Lạt, nơi cậu sinh sống nữa. Hãy cố gắng Hà Thương nhé, tớ cũng đang cố
gắng nè. Cuối năm nay tớ được đi thi học sinh giỏi Văn đó, vì tớ thích học Văn nhất mà.


Mùa này ở trong Đà Lạt chắc mát lắm cậu nhỉ, ở q mình nắng nóng lắm, tớ đen hết da rồi này,
vì cái tội buổi trưa hay đi lang thang với đám con nít trong xóm. Gặp lại không biết cậu nhận ra tớ
nữa không.Bao giờ cậu rảnh cậu về chơi nhà ông bà nội nhé, khi đó tớ sẽ được gặp lại cậu.


Mẹ tớ gọi xuống ăn cơm rồi, tớ dùng bút nhé. Cậu nhớ biên thư lại cho tớ nhé


Thân!
Phong Linh
<b>Bài làm 4:</b>



Nha Trang, ngày ... tháng ... năm ...
Tuấn thân nhớ!


Đã gần nửa năm kể từ ngày mình chuyển trường vịa đây. Mình nhớ cậu và trường cũ lắm nên
hơm nay mình viết thư thăm cậu , nhân tiện kể cho cậu nghe về tình hình lớp và trường mình hiện
nay.


Cậu vẫn khỏe chứ? Vào năm học rồi và đã sắp kiểm tra học kì I rồi, chắc là cậu bận học lắm phải
khơng? Hai bác vẫn khỏe chứ? Mình đoán là năm ngoái cậu học tốt vậy, thế nào năm nay cậu
cũng được bố thưởng cho chiếc xe đạp để đi học, phải khơng?


Dạo này mình mập và cao hơn. Nhà mình ở gần trường nên mình đi bộ, đỡ cho bố phải đưa đón.
Trường mình gần biển nên rất mát. Lớp mình có 36 bạn, đa số là học sinh khá. Lớp trưởng của
mình là con gái bạn ấy khảo bài rất gắt nên mình rất ngán, nhưng bạn ấy rất tốt.


Sắp kiểm tra rồi, mình phải ơn bài thật kĩ và thỉnh thoảng mình phải nhờ bố giảng. Mình ln nhớ
q, bạn bè và thầy cơ mà mình cùng cậu học suốt ba năm qua.


Thơi, mình dừng bút đây. Chúc cậu và gia đình ln khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn. Cậu nhớ
viết thư cho mình nhé.


Bạn thân của Tuấn
<b>Bài làm 5:</b>


Ái Mỹ thân mến!


Vậy là chúng mình xa nhau hơn hai tháng rồi phải khơng Mỹ? Chẳng phải mình và Mỹ lười viết
thư cho nhau nà đứa nào cũng chuẩn bị học cho kì thi giữa kì sắp đến phải khơng Mỹ? Tối nay,
sau khi học bài xong mình tranh thủ viết thư cho mỹ đây.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Bạn có khỏe khơng? Học hành thế nào? Hỏi vậy thơi chứ mình biết sức học của Mỹ có bao giờ
chịu đứng sau mọi người đâu! Cậu ln chịu khó, chăm chỉ thì làm gì mà Mỹ khơng giành vị trí
hàng đầu phải khơng?


Giờ thì mình kể vài nét về tính tình của lớp mình cho Mỹ biết nhé! Từ ngày Mỹ đi lớp mình vẫn
tổ chức học nhóm một tuần ba buổi và học tại nhà bạn Nam đấy. Cịn lại thì tự học ở nhà. Tụi
mình cũng đang cố gắng để học thật tốt. Các bạn và mình rất nhớ Mỹ. Giá như Mỹ cùng học với
tụi mình thì vui biết chừng nào!


Cho mình dừng bút đây, chúc Mỹ và các bạn mới của Mỹ thật khỏe và chăm ngoan học giỏi. Hồi
âm cho mình nhé!


Bạn thân của Ái Mỹ
Nga


Hoàng Thị Nguyệt Nga
<b>Bài làm 6:</b>


Thủy nguyên, ngày 26/10/2012
Cún xa nhớ,


Cún ơi, đã lâu lắm rồi, mình chưa có dịp viết thư cho bạn. Hơm nay, mình nhớ đến bạn q. Mình
tranh thủ viết mấy dịng ngắn ngủi để hỏi thăm sức khỏe và kể cho bạn nghe về tình hình học tập
của mình trong thời gian vừa qua.


Cún ơi, bạn dạo này thế nào? Bạn học vẫn tốt chứ? Bố mẹ bạn bây giờ có bận việc không? Bé
Linh chắc đã học lớp 1 rồi nhỉ? Khi trái gió giở giời, bà bạn cịn đau lưng nữa khơng? Trường bạn
năm nay có gì thay đổi nhiều chứ? Lớp bạn chắc nhiều bạn học giỏi lắm nhỉ? Bạn có tham dự thi
violympic trên mạng khơng?



Cún ơi, Bây giờ mình xin kể về tình hình học tập của mình vừa qua. Năm nay, chữ mình viết tiến
bộ hơn rồi đấy. Từ đầu đến giờ, mình nhiều điểm tốt rồi. Mình thích học mơn tốn nhất vì mơn
học này giúp mình có suy luận sáng tạo. Lớp mình được học máy chiếu thích lắm Cún ạ. Buổi học
nào, chúng mình cũng được chơi trị chơi, có những tiết học lí thú. À, mình qn, trường mình có
cơ hiệu trưởng mới. Cơ ấy cịn trẻ và hiền lắm. Cơ cịn cho xây rất nhiều phịng học đẹp. Cả lớp
mình được tham dự thi Violympic đấy. Mình đã qua vịng 4 rồi Cún ạ.


Cún ơi, Mình và bạn hứa với nhau xem ai đứng đầu lớp nhé. Cún có kinh gì về viết văn hay
khơng, Cún giúp cho mình với.


Thơi, thư mình viết đã dài, mình xin dừng bút tại đây. Cuối thư mình chúc bạn chăm ngoan học
giỏi. Mình tin rằng cuối Cún sẽ được danh hiệu Học sinh Giỏi xuất sắc. Mình rất tự hào vì có
người bạn như Cún. À, Cún nhớ viết thư cho mình nhé. Mình chờ thư Cún


Bạn thân của Cún


<b>Bài làm 7:</b>


Thanh Tâm, ngày 8 tháng 10 năm 2012
Đức Anh thân mến!


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Đức Anh ơi, dạo này cậu thế nào? Sức khỏe ra sao? Học tập tốt chứ? Bố mẹ vẫn làm ở công ti cũ
chứ? Bé Bi lên lớp Một rồi phải khơng?Cịn mình, mình vẫn khỏe, học tập tốt. Cịn về tình hình
của lớp chúng mình diễn ra khá tốt. Từ khi vắng cậu, lớp chỉ mất đi nụ cười của cậu nhưng vẫn
vui. Lớp mình vẫn ngoan nhưng nghịch ngợm lại ở hạng nhất nhì của trường. Phong trào học tập
của lớp tớ ngày càng lớn.. Lớp mình được cơ giáo chủ nghiệm là cơ Mây chia thành 4 tổ. Cơ nói
với bọn mình là nhóm nào có thành tích học tập cao nhất, cơ sẽ có q. Giờ ra chơi, lớp trưởng
nhắc chúng mình chơi những trị chơi lành mạnh. Ngồi thời gian học ở lớp, cơ Mây cịn cho
chúng tớ học thêm ở nhà cô Hồng ở các buổi chiều, nhờ vậy, trong học kì vừa rồi chúng tớ có


thành tích học tập tốt nhất và được cơ hiệu trưởng khen, làm gương cho chi đội khác. Tình hình
của trường cũng thay đổi khá nhiều. Tuần trước nhà trường vừa tổ chức cuộc thi văn nghệ rất hay
và đặc sắc. Ban giám khảo đã rất khó khan mới tìm ra các lớp đoạt giải. Kết quả này thật khiên
mọi người bất ngờ. Giải nhất thuộc về lớp 5A; giải nhì thuộc lớp mình và giải ba thuộc về lớp 3A.
Sau đó hai ngày, nhà trường lại phát động chương trình: "cây xanh, bảo vệ mơi trường" đã thu hút
được sự quan tâm của rất nhiều học sinh. Ngay trước và sau trường, chúng tớ đã trồng rất nhiều
cây xanh. Cậu hãy tưởng tượng đi, chỉ vài năm nữa thơi, trường tớ sẽ có rất nhiều cây che bóng
mát.


Thơi, thư đã dài, đêm đã khuya, tớ dừng bút đây. Lần sau nhớ viết thư cho tớ nhé. Chúc cậu học
giỏi, mạnh khỏe. Tạm biệt cậu.


Bạn thân của cậu
Hậu
Nguyễn Xuân Hậu
<b>Bài làm 8:</b>


Đà Nẵng, ngày... tháng ...năm...
Vinh thân mến!


Có lẽ đã hơn hai tháng rồi chúng mình khơng liên hệ với nhau. Chẳng phải Vinh lười viết thư hay
tại mình khơng siêng năng thư từ mà chỉ tại việc học cả, phải không Vinh? Đứa nào cũng đang vùi
đầu vào học chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới đấy mà. Đêm nay, mình học bài xong sớm nên tranh thủ
thời gian viết thư cho cậu đây. Gia đình cậu vẫn bình thường chứ? Cậu có khỏe khơng? Chiếc
răng sâu vốn hay hành hạ cậu, cậu đã nhổ đi chưa? Anh Hùng đi bộ đội lâu nay có về phép
khơng? Bé Vui hết khóc nhè rồi chứ. Cây mận sau vườn nhà cậu mùa này quả có nhiều khơng?
Nhớ gửi một bọc thật to vào cho tụi mình đấy nhé! Vinh ơi ! Từ lúc Vinh đi rồi lớp mình ai cũng
nhắc đến cậu. Chúng mình nhớ nhất là tài kể chuyện vui của cậu. Cậu còn nhớ cơ Phương chứ?
Cơ vẫn cịn dạy lớp ba. Cơ hỏi cậu ln đấy. Cịn thằng Cường "tồ" nó học tiến bộ lắm. Học kỳ
vừa qua, nó xếp thứ mười lăm. Cu cậu mừng quýnh. Nó đã hết bệnh ngủ gật trong lớp rồi. Liễu


"tóc vàng" học vẫn chăm và 'ln dẫn đầu lớp. Mình ráng dữ lắm mà cũng đành phải ngậm bồ hịn
đứng sau nó một bậc. À này, vừa rồi hội diễn văn nghệ toàn trường lớp mình có ba tiết mục: Kể
chuyện, đơn ca và múa. Cả ba đều được xếp hạng A, dần đầu tồn trường. Tháng này, lớp mình
nhận được danh hiệu "Cờ đỏ", các bạn mừng lắm. Bố mình bảo, cuối năm nếu mình đạt học sinh
giỏi, bố sẽ cho đi tham quan Đà Lạt. Mình đang cố gắng đây. Khi nào có tin gì vui mình sẽ viết
thư cho cậu. Cậu cũng phải tranh thủ viết thư về kẻo chúng tớ mong đấy.


Chúc cậu mạnh khỏe, học giỏi. Cho mình gửi lời chúc sức khỏe ba mẹ cậu và bé Vui nhé.


Bạn thân của cậu
Hồ Tùng Minh


<b>Bài làm 9:</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Vậy là chúng mình xa nhau hơn một học kỳ rồi đấy, phải không Hương? Cả mình và Hương nữa
đều lười viết thư cho nhau. Điều này thì mình phải trách cậu trước vì cậu khơng thể đã qn địa
chỉ cùa mình, cịn mình thì mù tit về nơi ở của cậu.


Lan Hương nhớ!


Cậu có được khỏe khơng? Học hành thế nào rồi? Hỏi vậy thơi chứ mình biết sức học của Hương
có bao giờ chịu đứng "khiêm tốn" sau các bạn khác đâu! Văn hay, tốn giỏi lại là một cơ bé cần
cù, chịu khó ham học thì nhất định Lan Hương ln giành vị trí hàng đầu rồi. À cơ bé Phương
Thảo đã vào lớp một chưa? Nó còn bụ bẫm, dễ thương như hồi ở dưới này khơng? Cho mình gửi
lời chúc sức khỏe em và bảo với nó rằng: Chị Hồi Như rất nhớ và u nó. Hương đừng qn nhé!
Giờ thì mình kể vài nét tình hình lớp mình cho Hương biết nhé! Phong trào học tập vẫn như hồi
Hựơng ở đây: chăm chỉ sơi nổi. Dường như trong mỗi tụi mình đều nghĩ rằng: hai năm học cuối
cấp của bậc Tiểu học rất quan trọng nên ai cũng đều có ý thức học tập, vươn lên. Chắc Hương còn
nhớ bạn Phi Hùng và Hải Yến chứ? Do hồn cảnh gia đình rất khó khăn, cả hai phải mất một buổi
đi bán vé số để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Phi Hùng thì bố mất sớm, Hùng là anh đầu, sau Hùng


cịn hai em nhỏ nữa. Hồn cảnh Hải Yến cũng chẳng hơn gì Hùng. Nhiều lúc hai ban ấy có ý định
nghỉ học, cơ giáo chủ nhiệm và tụi mình động viên mãi hai bạn mới tiếp tục theo học. Các thầy cô
đều khen lớp 4A là một tấm gương về sự đoàn kết, tương thân tương ái đấy! Giá có Hương cùng
học thì vui biết chừng nào!


Thơi, cho mình dừng bút ở đây. Chúc Hương và những người bạn mới của Hương luôn vui tươi,
học giỏi. Nhớ hơn hộ mình bé Phương Thảo nhé!


Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ
váy áo nâu sồng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong
những ngày giá lạnh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc khơng ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người
đã giúp mình.


Tiếng gà gáy rộn trong thơn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra
đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngồi vườn, rình
xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra
rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên khơng cịn chỗ chui vào nữa.
Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:


- Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!
Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:


- Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!
Bà lão móm mém cười:


- Thơi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau,
con có bằng lịng khơng?



Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trơng tuyệt đẹp. Thế là từ
đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà
cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.


Tuổi thơ của em dã được đắm mình trong kho tàng truyện cổ tích. Từng câu chuyện em được học
ở trường và nghe bà kể chuyện đã in sâu vào kí ức em. Một câu chuyện mà em nhớ nhất đó là
truyện Nàng tiên Ốc.Chuyện kể rằng:


Đã từ lâu lắm, ở một làng xa xơi nọ có một bà lão rất nghèo. Trông bà tiều tụy, ốm yếu, nét mặt
bà xanh xao nhăn nhúm và buồn phiền. Bà sống đơn độc, chẳng có con cháu bên cạnh để đỡ đần
và chăm sóc sớm hơm. Hằng ngày, bà phải ra đồng mị cua, bắt ốc để đổi lấy đồng tiền, bát gạo
mà sinh sống.


Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất đẹp. ốc to hơn đầu ngón tay cái bà một chút, vỏ nó màu
xanh ngọc bích, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Bà mừng quá, nâng niu ốc trên bàn tay gầy guộc,
chai sần và rám nắng. Bà thấy thương ốc vơ cùng. Có lẽ vì thế mà bà đã không bán ốc đi để lấy
tiền mua gạo. Thế rồi ốc được bà lão đem về nuôi trong chum nước. Ngày qua rồi ngày lại, bà tiếp
tục công việc của mình, vẫn đi bắt ốc, vẫn mị cua như thường lệ nhưng khi về nhà thì quá đỗi
ngạc nhiên khi thấy vườn nhà sạch sẽ, lợn gà ăn no, vườn rau sạch cỏ và cơm nước đã nấu tinh
tươm. Bà băn khoăn khơng biết ai đã giúp mình. Bà nghĩ mãi nhưng vẫn khơng tìm ra câu giải
đáp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Dáng đi thật uyển chuyển nhưng cô làm việc nhanh thoăn thoắt. Nào là quét nhà, quét sân, cho lợn
ăn, nhổ cỏ vườn rau rồi nấuCơm canh cho bà lão. Điều bí ẩn đã được bà lão khám phá ra. Bà bí
mật chạy lại chum nước, thấy chiếc vỏ ốcnằm dưới đáy chum, bà đập vỡ vỏ ốc đi rồi chạy lại ôm
chầm lấy cô gái. Cô gái ấy chính là nàng tiên Ốc ởlại với bà lão. Họ sơng u thương nhau như
hai mẹ con.


Từ đó, bà lão nghèo nhưng nhân hậu kia cũng đã có được hạnh phúc: Bà khơng cịn cơ đơn nữa.



Ngày xửa ngày xưa, tại một làng nhỏ có một bà lão nghèo, lại khơng có nơi nương tựa. Mỗi ngày
bà phải mị cua bắt ốc kiếm tiền sống qua ngày.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

đàn lợn no nê, cơm nước đã tinh tươm. Bà thấy chuyện này rất ngạc nhiên. Bà quyết định rình
xem có chuyện gì. Hơm sau, bà vẫn đi làm như mọi khi, nhưng đi được nửa đường thì bà quay lại
nấp sau cánh cửa. Bà chợt thấy một nàng tiên bước ra từ chum nước. Người cô cao ráo, da dẻ
hồng hào còn mặc thêm chiếc áo màu xanh lục khiến cho cô đẹp đến mơ hồ. Cơ láy chổi qt sân
qt nhà rồi cịn vo ngạo nấu cơm. Lúc này, bà già đã hiểu hết mọi chuyện. Bà liền lấy vỏ ốc trong
chum ra. Sau đó, dẫm nát nó. Thấy tiếng động, nàng tiên ốc tìm vỏ chui vào. Nhưng vỏ ốc đã bị
đạp vỡ mất rồi. Lúc này, bà già ôm trầm lấy nàng tiên và nói:


- Con hãy ở lại đây với ta.


Hai mẹ con từ hồm ấy rất yêu thương nhau.


Trong những chuyện đã được học năm lớp bốn, em thích nhất câu chuyện Nàng Tiên ốc.


Ngày xửa ngày xưa, tại một xóm chài hẻo lánh, có một bà lão già sống thui thủi, đơn độc trong
căn nhà lụp xụp. Hằng ngày, với gương mặt nhăn nheo rám nắng và chiếc lưng còng, bà đi bắt
cua, bắt ốc mang ra chợ đổi lấy cơm ăn.


Như mọi hôm, giỏ ốc đã xăm xắp, bà định quay ra chợ thì chợt nhìn thấy vật gì đó lấp lánh ánh
sáng từ phía xa, trên bãi cồn. Trong bàn tay của bà giờ đây là con ốc thật ngộ nghĩnh với hình
dạng chiếc nón của mấy vị thần thường đội trong các truyện cổ tích. Ốc có chiếc vỏ phát ra thứ
ánh sáng xanh dịu mát. Bà thích con ốc này lắm. Từ chợ trở về, trong giỏ của bà chỉ cịn lại con ốc
xanh ấy mà thơi. Bà thả ốc vào chum nước sau nhà.


Ngày hôm sau và nhiều ngày sau nữa, như có phép lạ, nhà cửa của bà được qt dọn sạch sẽ,
khơng có lấy một cành khô lá mục từ sân trước ra sân sau. Liếp rau con con cũng được tưới tắm
cẩn thận. Đàn lợn ngủ say khi được no bữa. Bếp lị cịn ấm và cơm canh thơm ngon, nóng hổi đã


bày biện sẵn trên bàn chờ bà. Đúng là có người thấy hồn cảnh đáng thương của bà mà đến giúp
đỡ. Bà quyết ý tìm ra sự thật.


Đã có dự tính từ trước nên đi được một qng, bà vội quay về lúc mặt trời đã lên vài sào. Từ lùm
cây trước nhà, bà thấy một người con gái vô cùng xinh đẹp, bước ra từ chum nước với dáng vẻ
của một tiên nữ. Đang quét dọn nhà cửa, nàng tiên nhìn thấy bà lão vội chạy về phía chum nước
nhưng khơng cịn kịp nữa rồi. Bà đã nhanh tay đập vỡ chiếc vỏ kì diệu kia.


Từ đấy, nàng tiên ốc làm con nuôi và ởcùng bà. Hai mẹ con yêu thương và chăm sóc nhau hết
mực


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Không hiểu sao từ ngày đó trở đi, mỗi lần bà đi làm về đều thấy một điều lạ lắm. Dường như có
một bàn tay nơi trợ khéo léo nào đó đã giúp bà làm hết mọi chuyện trong nhà. Từ quét dọn nhà
cửa, vun xới vườn tược, cho lợn gà ăn uống đầy đủ no say đến mâm cơm dọn sẵn lên bàn, tươm
tất đâu vào đấy. Bà quyết định tìm ra nguyên nhân sự lạ ấy. Một hôm bà giả vờ đi làm như mọi
ngày, đến nửa đường bà bèn quay lại, tìm chỗ kín, ngồi rình xem chuyện gì đã xảy ra ở nhà mình.
Bỗng nhiên, bà thấy một người con gái từ trong chum nước bước ra. Nàng đẹp như một cô tiên
giáng trần, tuổi độ mười tám đôi mươi. Nàng mặc một bộ đồ màu xanh xinh xắn như một tố nữ
trong tranh. Nước da trắng ngần, đơi mơi hồng thắm chúm chím như đóa sen hồng sắp nở. Nàng
bước vào nhà don dẹp… Bà nhẹ nhàng đến bên chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra từng
mảnh. Nghe động, người con gái vội vàng trở lại chum nước để chui vào vỏ ốc, nhưng đã quá
muộn. Bà nhìn cơ gái rồi nói:


- Con gái ơi! Hãy ở lại đây với mẹ!


Từ đó cơ trở thành đứa con yêu của bà. Hai mẹ con họ sống thật đầm ấm hạnh phúc


Ngày xửa ngày xưa, ở một làng nọ có một bà cụ nghèo khơng chồng, khoiong con, bà sống
trong một túp lều tranh tuềnh toàng. Hàng ngày, từ sáng sớm tinh mơ bà đã thức dậy ra đồng mò
cua bắt ốc để kiếm sống. Bà cụ có dáng người nhỏ bé, thân hình gầy cịm bước đi chậm chạp, da


mặt cụ đen và nhăn nheo, trông thật tội nghiệp. Nhưng đôi mắt của bà tinh tường và nhân hậu ai
nhìn cũng thể hiện sự thơng cảm, và gần gũi. Vì thế mọi người trong làng đều yêu thương và quý
mến bà.


Cũng như mọi hôm bà cũng dậy sớm và ra đồng mị cua, bắt ốc. Tình cờ bà nhặt được một con ốc
lạ, , nó xinh xắn và rất khác với những con ốc bình thường. Vỏ nó màu hồng trơng rất dễ thương.
Vì thế bà khơng bán mà bà mang về thả ốc trong một cái chum để ni.


Một điều kì lạ, từ khi bà thả con ốc vào chum, mỗi lần bà đi làm về thì bao giờ nhà cửa cũng được
quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài ngăn nắp, cơm nước đã được dọn sẵn. Dường như có một người
nào đó đang âm thầm giúp bà. Bà cụ quyết định phải tìm cho ra lẽ. Rồi một buổi sáng, bà giả vờ đi
làm như mọi khi. Đến nửa đường bà quay trở lại, tìm một góc khuất núp kín, quan sát. Bỗng nhiên
từ trong chum bà thả con ốc, một nàng tiên xinh đẹp hiện lên, rồi nhẹ nhàng bước vào nhà làm
việc. Nhân lúc nàng tiên đang cắm cúi làm việc, bà rón rén đến bên chum nhặt chiếc vỏ ốc lên rồi
đập vỡ ra. Thấy động nàng tiên quay lại chum nước định chui vào vỏ ốc nhưng đã muộn. Bà cụ
bước lại ôm nàng tiên, xúc động nói: con hãy ở lại đây với ta.


Từ đó về sau hai mẹ con sống với nhau đầm ấm, hạnh phúc.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Nhưng thật kì lạ, từ ngày đem ni con ốc lạ, thì mỗi ngày về nhà bà lão lại chứng kiến những sự
việc bất ngờ. Khi về bà đã thấy nhà cửa được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, đồ dùng xếp gọn ngăn nắp,
quần áo được giặt và phơi ở giữa sân. Cơm nước được bày sẵn chỉ đợi bà lão về dùng bữa, bà lão
đã bất ngờ lắm vì bao nhiêu năm nay, bà lão sống chỉ có một mình khơng có người nương tựa,
càng khơng có bà con cơ bác nào cả. Sự việc kì lạ này diễn ra liên tiếp trong suốt hơn một tháng
trời, bà lão quyết tâm tìm ra sự thật.


Hơm ấy bà lão cũng giả vờ mang theo đồ đạc để đi bắt ốc mò cá như bao ngày, nhưng đi đến
ngang đường thì bà lão bất ngờ trở về nhà, lấp ở một góc khuất của ngơi nhà mà quan sát. Khơng
lâu sau đó, từ chum nước bước ra một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người thướt tha, dịu dàng,
khuôn mặt dinh đẹp tựa như những nàng tiên. Cơ gái nhanh chóng bắt tay vào cơng việc nhà,


trước hết cô quét nhà, sắp xếp lại quần áo cho bà lão, sau đó mới đi nấu cơm bày biện lên bàn như
bao ngày trước. Bà lão bất ngờ lắm, vì từ khi bắt con ốc về ni bà đã thấy ở nó có cái gì đặc biệt
lắm, nay lại chứng kiến sự kì lạ này thì càng chắc chắn con ốc ấy là ốc thần.Vội vàng bước vào
nhà, lại gần chum nước bà lão đã đập vỡ vỏ của con ốc. Thấy tiếng động lạ, cơ gái sợ hãi muốn trở
lại vỏ ốc của mình, nhưng vỏ ốc đã bị bà lão đập vỡ, cô gái hốt hoảng khơng nói lên lời, lúc này
bà lão mới ơn tồn nói “Con gái ơi, hãy ở lại với ta, cuộc sống của ta thật cô độc. Con ở lại, hai mẹ
con ta sẽ sống nương tựa vào nhau”. Cơ gái thống ngạc nhiên nhưng sau đó cũng cảm động mà
đồng ý với bà lão. Ngay từ lần đầu gặp mặt, để bà lão bắt được mình cũng là cơ gái cố ý, vì
thương cho hoàn cảnh neo đơn của bà lão nên cô muốn đỡ đần bà việc nhà. Nay thân phận đã bị
phát hiện, cô gái không cần nén nút, âm thầm nữa mà có thể sống cùng, chăm lo cho bà lão.


Ngày xưa có một bà lão nghèo sống trong trong một căn nhà nhỏ rách nát, hàng ngày bà phải đi
mò cua bắt ốc để kiếm sống qua ngày. Ngày hôm ấy, như bao ngày lao động vất vả khác, bà đi mị
cua và vơ tình bắt được một con ốc nhỏ có vỏ màu xanh ngọc vô cùng đẹp mắt. Bà lão không
mang con ốc đi bán mà mang theo mình về nhà và thả vào trong chum nước để nuôi. Cuộc sống
của bà lẻ loi, cơ độc lắm nên có con ốc làm bạn bà cũng đỡ buồn tủi hơn.


Nhưng thật kì lạ, từ ngày đem ni con ốc lạ, thì mỗi ngày về nhà bà lão lại chứng kiến những sự
việc bất ngờ. Khi về bà đã thấy nhà cửa được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, đồ dùng xếp gọn ngăn nắp,
quần áo được giặt và phơi ở giữa sân. Cơm nước được bày sẵn chỉ đợi bà lão về dùng bữa, bà lão
đã bất ngờ lắm vì bao nhiêu năm nay, bà lão sống chỉ có một mình khơng có người nương tựa,
càng khơng có bà con cơ bác nào cả. Sự việc kì lạ này diễn ra liên tiếp trong suốt hơn một tháng
trời, bà lão quyết tâm tìm ra sự thật.


<b> Kể lại truyện Nàng tiên ốc</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

khuôn mặt dinh đẹp tựa như những nàng tiên. Cơ gái nhanh chóng bắt tay vào cơng việc nhà,
trước hết cô quét nhà, sắp xếp lại quần áo cho bà lão, sau đó mới đi nấu cơm bày biện lên bàn như
bao ngày trước. Bà lão bất ngờ lắm, vì từ khi bắt con ốc về ni bà đã thấy ở nó có cái gì đặc biệt
lắm, nay lại chứng kiến sự kì lạ này thì càng chắc chắn con ốc ấy là ốc thần.



</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×