Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Tài liệu Những thiếu sót của Basel I và nội dung cơ bản của Basel II docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (190.27 KB, 4 trang )

Những thiếu sót của Basel I và nội dung cơ bản của Basel II



Uỷ ban Basel đóng vai trọng quan trọng trong việc chuẩn hoá
hoạt động của ngân hàng trên toàn thế giới.
Những thiếu sót của Basel I

1. Không phân biệt theo loại rủi ro

* Một khoản nợ đối với tổ chức xếp hạng AA được coi như một khoản nợ đối với tổ
chức xếp hạng B.

* Một khoản nợ cho một ngân hàng Thổ Nhĩ Kỳ chỉ cần một lượng vốn bằng 1/5 khoản
nợ cho General Electric (GE-một công ty xếp hạng AAA) → Việc giữ các tài sản có độ
rủi ro thấp ít sinh lợi hơn tài sản có độ rủi ro cao.

2. Không có lợi ích từ việc đa dạng hóa

* Một khoản nợ riêng lẻ yêu cầu một lượng vốn giống như một danh mục đầu tư được
đa dạng hóa, với cùng một giá trị.

* Không có sự khác biệt nào giữa một khoản vay $100 và 100 khoản vay $1.

3. “Cơ lợi” có tính hệ thống

4. Không có yêu cầu vốn dự phòng rủi ro vận hành

Nội dung cơ bản của Basel II

Basel II bao gồm những khuyến nghị về luật và quy định ngành ngân hàng, được ban


hành bởi Uỷ ban Basel về giám sát ngân hàng (Basel Committee on Banking
Supervision – BCBS).

Basel II sử dụng khái niệm “ba trụ cột”:

1. Yêu cầu về vốn tối thiểu
2. Giám sát, và
3. Quy luật thị trường - để nâng cao tính ổn định trong hệ thống tài chính.

Trụ cột thứ I



Trụ cột thứ I liên quan tới việc duy trì vốn bắt buộc. Lượng vốn duy trì được tính toán
theo ba yếu tố rủi ro chính mà ngân hàng phải đối mặt: rủi ro tín dụng, rủi ro vận hành
và rủi ro thị trường. Những loại rủi ro khác không được coi là có thể lượng hoá hoàn
toàn ở bước này.

* Tỉ lệ CAR – Tỉ lệ McDonough
* Các cách tiếp cận tính toán yêu cầu về vốn:
o Rủi ro hệ thống
o Rủi ro thị trường
o Rủi ro tín dụng
o Kỹ thuật làm giảm rủi ro tín dụng
* Kết quả QIS

Trụ cột thứ II

Trụ cột thứ II liên quan tới việc hoạch định chính sách ngân hàng, cung cấp cho các nhà
hoạch định chính sách những “công cụ” tốt hơn so với Basel I. Trụ cột này cũng cung

cấp một khung giải pháp cho các rủi ro mà ngân hàng đối mặt, như rủi ro hệ thống, rủi
ro chiến lược, rủi ro danh tiếng, rủi ro thanh khoản và rủi ro pháp lý, mà hiệp ước tổng
hợp lại dưới cái tên rủi ro còn lại (residual risk).

Bốn nguyên tắc để xem xét giám sát

1. Ngân hàng nên có một quy trình xác định mức độ vốn nội bộ theo mức rủi ro và chiến
lược duy trì mức vốn của họ.

2. Các giám sát viên nên xem xét và đánh giá việc xác định mức độ vốn nội bộ và chiến
lược của ngân hàng, cũng như khả năng giám sát và đảm bảo tuân thủ tỉ lệ vốn tối thiểu.

3. Khuyến nghị rằng ngân hàng nên giữ mức vốn cao hơn mức tối thiểu theo quy định.

4. Những người giám sát sẽ tìm cách thâm nhập vào những giai đoạn đầu tiên để ngăn
cản mức vốn giảm xuống dưới mức tối thiểu.

Tính toán tỉ lệ an toàn vốn tối thiểu

* Khung hiệp ước mới bao gồm cả:
o Định nghĩa hiện tại về vốn thường xuyên.
o Yêu cầu tỉ lệ vốn tối thiểu trên tài sản tính theo độ rủi ro gia quyền phải từ 8% trở lên.

Tỉ lệ thỏa đáng về vốn (CAR) ≥ 8%
CAR = (Vốn cấp I + Vốn cấp II + Vốn cấp III)/RWA


Cách tiếp cận IRB – các loại mức độ nhạy cảm

Cách tiếp cận dựa trên phân cấp nội bộ (Internal Ratings Based approach) đề cập đến

một hệ thống các kỹ thuật đo lường rủi ro được đưa ra bởi luật thỏa đáng vốn Basel II
đối với các tổ chức ngân hàng.

1. Mức độ nhạy cảm của doanh nghiệp (corporate exposure): nghĩa vụ nợ của doanh
nghiệp, theo đó nguồn để hoàn trả lại tiền chủ yếu là từ hoạt động hiện tại của bên vay,
chứ không từ dòng tiền từ dự án hoặc từ bất động sản.

2. Mức độ nhạy cảm của ngân hàng (bank exposure): bao gồm các công bố đối với ngân
hàng và các công ty chứng khoán; họ có thể bao gồm các Ngân hàng Phát triển Đa
phương (MDB).

3. Mức độ nhạy cảm của quốc gia (sovereign exposure): bao gồm các quốc gia (và các
ngân hàng Trung ương). PSE được định nghĩa như một pháp chế theo cách tiếp cận tiêu
chuẩn, và các MDB thỏa mãn các tiêu chí 0% về rủi ro theo cách tiếp cận tiêu chuẩn.

Rủi ro thị trường

Hai phương pháp để đo rủi ro thị trường (bất biến):

1. Cách tiếp cận chuẩn hóa.
2. Cách tiếp cận mô hình nội bộ (mô hình giá trị khi rủi ro: Value-at-Risk VaR).

Rủi ro tín dụng

Rủi ro có nguyên nhân từ sự không chắc chắn về khả năng hoặc độ sẵn sàng của một đối
tác thực thi các nghĩa vụ trong hợp đồng.

* Cách tiếp cận tiêu chuẩn có điều chỉnh:
o Tăng cường độ nhạy cảm đối với rủi ro so với Hiệp ước 1988. Song giống như hiệp
ước 1988, trọng số rủi ro được quyết định bởi phân loại người vay (chính phủ, ngân

hàng, doanh nghiệp).
o Trọng số rủi ro dựa vào phân loại tín dụng bên ngoài (nếu có).
o Gia tăng độ nhạy cảm về rủi ro.
o Hướng tới các ngân hàng mong muốn có một khung vốn đơn giản.


* IRB cơ bản (F-IRB) và IRB nâng cao (A-IRB):
o Dựa vào tính toán nội bộ của một ngân hàng.
o Nhạy cảm hơn nhiều đối với rủi ro.
o Đi cùng với các tiêu chuẩn tối thiểu và yêu cầu công bố thông tin.

Trụ cột thứ III

Trụ cột thứ III làm gia tăng một cách đáng kể các thông tin mà một ngân hàng phải công
bố. Phần này được thiết kế để cho phép thị trường có một bức tranh hoàn thiện hơn về vị
thế rủi ro tổng thể của ngân hàng và cho phép các đối tác của ngân hàng định giá và
tham gia chuyển giao một cách hợp lý.

So sánh giữa hiệp ước 1988 và hiệp ước mới:
Admin (Theo saga.vn)

×