Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

Kịch bản tuyên truyền phòng chống bạo lực học đường

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (130.64 KB, 6 trang )

Kịch bản: Kịch bạo lực học đường – Tiểu phẩm Đại hội Đồn trường
Tóm tắt kịch:
Câu chuyện xoay quanh hai cậu học sinh lớp 7A là Bảo và Hiếu. Bảo sinh ra
trong một gia đình giàu có khơng cần lo nghĩ nên rất ham chơi chuyên bày trò bắt
nạt Hiếu. Hiếu thì ngược lại, sống trong một hồn cảnh gia đình khó khăn, bố thì
mất sớm và hiện đang sống cùng với mẹ, suốt q trình học tập Hiếu ln chăm
ngoan và học giỏi. Suốt thời gian qua Hiếu đã rất nhẫn nhịn, nhưng đến đỉnh điểm
là khi đám bạn lăng mạ chính người mẹ tần tảo, dịu hiền của mình, và Hiếu đã
khơng kiềm chế được sự sỉ nhục ấy và đã lấy chai nước ngọt đập vào đầu Bảo
khiến Bảo phải nhập viện….
Phân cảnh 1:
Dẫn chuyện: Bảo và Hiếu là học sinh lớp 7A, Bảo thì ln sống trong nhung
lụa và sự cưng chiều của bố mẹ nên rất lêu lỏng, bướng bỉnh và hay bày trò bắt nạt
các bạn khác trong lớp. Ngược lại, Hiếu là người mồ côi cha, mẹ làm công việc
dọn dẹp vệ sinh ở trường và thu gom ve chai. Sống và lớn lên trong hồn cảnh khó
khăn như thế, Hiếu ln cố gắng học tập thật tốt. Trước những lần bị bắt nạt của
Bảo và đám bạn, Hiếu luôn nhẫn nhịn và bỏ qua vì khơng muốn mẹ mình đau xót
vì những vết bầm trên người. Thế nhưng, liệu sự nhẫn nhịn của Hiếu có vượt q
giới hạn hay khơng, chúng ta cùng theo dõi vỡ kịch nhé???
(Trong lớp vào giờ ra chơi nọ, khi Hiếu đang ôn bài để chuẩn bị cho kỳ
kiểm tra sắp tới thì Bảo cùng đồng bọn là Thế Anh và Cường từ đâu chạy tới).
Bảo: (quàng tay qua cổ Hiếu) Hiếuuuuuuuu bạn thân của tao, sắp kiểm tra
rồi á, có gì mày “nháy mắt” cho tụi tao nhá.
Hiếu: (nhìn Bảo với ánh mắt ngây ngây thơ) Hở, cái gì cơ, ơng nói cái gì tui
hong hiểu gì hết trơn á!
Cường: (cười khinh bỉ) Đại ca, nay thằng này hài hước ghê, nó bày đặt giả
ngu kìa!!
Anh (mỉa mai): Úi chaaa, nay sao bạn Hiếu bị mất trí nhớ hỏ ta? Sao vậy,
bữa “tẩm quất” sướng quá nên ngại hả?
Bảo: Chú mày hôm nay hài hước đấy!
Hiếu: Thôi tui hong biết đâu mấy ông tự đi mà học bài đi, kỳ này mà bị bắt


là bị trừ điểm hạnh kiểm đó. Tui thật sự là khơng giúp được đâu!
Bảo: “đánh bốp bốp vô đầu của Hiếu” Hôm nay hình như mày hơi ngơng rồi
đó cu! Giờ thế này, một là giúp, hai là ăn đánh.
Hiếu: (tỏ vẻ không chấp nhận và vội vàng rời khỏi lớp)
Thôi tui khơng giúp gì được cho hai ơng đâu, tui đi về nhà đây, vậy nha!
Bảo: (tỏ vẻ khơng hài lịng) Hứ thằng này bữa nay ăn phải gì mà gan thế
chứ, tức quá phải nghĩ cách trừng trị nó mới được.
Cường: Đúng rồi đó. À ngày mai là sinh nhật của cơ chủ nghiệm lớp mình
hay là hơm đó mình chơi nó 1 vố.
Anh (cười khối chí): Chơi ln chứ cịn gì nữa!
(Cả 3 tụm lại nói khơng cho khán giả nghe rồi đi xuống sân khấu)
Cường: Vậy ngày mai chúng ta sẽ làm thế này….


Cả 3: Rồi cứ vậy mà làm nha. Thôi muộn rồi đi đề nào tụi bay…Uh về
nào…
(Sau đó tất cả xuống sân khấu, chuyển cảnh)
Phân cảnh 2: TRONG BUỔI TIỆC SINH NHẬT CƠ CHỦ NHIỆM
CĨ CẢ NHỮNG HỌC SINH CŨ TRƯỚC ĐĨ CỦA CƠ – LÀ KHẢI VÀ
MINH ĐẾN CHÚC MỪNG
(Bối cảnh: Lúc này buổi tiệc sinh nhật của cô sắp kết thúc, đám bạn bắt
nạt Bảo – Cường đang tìm cách bắt nạt Hiếu
Bữa tiệc được chia thành 2 bàn 1 bàn gồm 3 người bạn xấu 1 bàn khác
là Hiếu, cô giáo và 2 nhân vật TTPL).
Cường: Em tức thiệt đó đại ca, thằng Hiếu này nó dám cả gan khơng chỉ bài
kiểm tra cho tụi mình, lát nữa mình cứ làm như kế hoạch đợi nó ra tới cửa mình
chặn đầu nó lại dạy cho nó một bài học!! Nó coi thường anh em mình q rồi!!
Bảo (cười đểu): Mày yên tâm hôm nay tao không xử được nó thì khơng về
nhà, à qn khơng xử được thì mai xử!!
Thế Anh (xum xuê lại chỗ Bảo, đấm vai cho Bảo, giọng dẹo): Đại ca của em

hay quá, nay tụi mình cho nó biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi đại ca
(Hiếu lúc này giúp cô cầm thùng đựng lon nước ngọt đã uống hết ra chỗ đựng rác
trước cửa nhà cô để người dọn ve chai thu gom).
Cô giáo: Hiếu ơi bàn tiệc bừa bộn quá em mang mấy trai nước ngọt ngày ra
thùng rác giúp cô nhé! Cảm ơn em!
Hiếu: Dạ (Hành động thu gom chai nước ngọt và di chuyển về phía bàn của
3 người bạn xấu)
Cường (khều vai Bảo): y đại ca nó ra tới rồi kìa!
Bảo (cùng Thế Anh, Cường từ từ bước lại gần Hiếu): Ê thấy bạn thân mà
sao khơng chào hỏi gì vậy, tính đi đâu đó mậy?
Thế Anh (hùa theo phụ họa): Mày đừ người ra đó làm gì nói chuyện coi
thằng quỷ??
Cường: Hơm bữa tụi tao kêu mày chỉ bài mà mày dám làm lơ tụi tao hả!
Hiếu (lo lắng): Tui xin lỗi, không… không phải tui không muốn chỉ cho
mấy ông mà bữa đó cịn có thầy giám thị coi sát nữa nên tui cũng khó mà chỉ được,
hay tui dạy phụ đạo lại cho mấy ông nhé!!
Thế Anh (mặt nghênh lên, tỏ vẻ xéo xắt): Thơi thơi khơng có lỗi phải gì hết
á! Hơm nay mày tàn đời mây xanh với tụi tao! Đừng có thấy hoa nở mà ngỡ xuân
về, em nói đúng khơng đại ca!!!
Bảo (lại gần phủi vai áo Hiếu, cười đểu): Loại mày mà cũng dám dạy phụ
đạo tụi tao, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là khiêm tốn!!
(Lúc này mẹ Hiếu đi thu gom ve chai trước cổng từng nhà và vơ tình gom
thùng nước ngọt không của nhà cô chủ nhiệm con trai mình mà khơng biết).
Thế Anh (Thế Anh phát hiện ra mẹ Hiếu, cười đắc ý): Ủa cô lao công nào
tới mà quen mặt quá vậy ta!
Cường (giật vai áo, nói nhỏ vào tai Bảo): Đại ca, mẹ nó kìa, hình như bà
dọn vệ sinh khu phố này đó!
Bảo: Haha… mẹ nó đây hả. Tao có kế hoạch mới giờ tụi bay cứ hùa theo tao
chọc mẹ nó nha haha…



(Hiếu lúc này quay đầu ra sau thì thấy mẹ mình đang gom ve chai, mẹ Hiếu
cũng nhìn thấy con trai mình và đám bạn nên có hơi giật mình gượng gạo đứng
lên – trong tay cầm bịch ve chai lớn đã thu gom từ sáng đến giờ, Hiếu chạy đến
chỗ mẹ đứng).
(Cô giáo, Khải, Minh vẫn đang trong bữa tiệc cụng ly ăn uống vui vẻ)
Mẹ Hiếu (cười gượng, để bịch ve chai ra sau người, nắm tay Hiếu): Mẹ…
mẹ không biết là con đi dự tiệc sinh nhật cô ở đây cùng với bạn…thôi mẹ về trước
nha, con cứ ở lại chơi với mấy bạn đi!
Thế Anh (tỏ vẻ nghịch ngợm, lấy tay bịt mũi): Hình như em nghe có mùi gì
á đại ca ơi!! “nháy mắt với Cường”
Cường (hùa theo, cười vui vẻ): Mùi gì như cái mùi dọn vệ sinh đó mậy!
Bảo (cười khối chí): Mùi rác mà mẹ của thằng Hiếu đem tới đây chứ cịn
gì nữa! “liếc mắt khiêu khích Hiếu”
(Hiếu đỏ mắt – nắm chặt tay phải lại kiềm chế sự tức giận của mình - liếc
mắt nhìn đám Bảo - Cường - Thế Anh. Mẹ Hiếu thì tỏ vẻ bàng hồng trước lời nói
của đám bạn. Mẹ Hiếu vẫn đang nắm tay cịn lại của con trai mình, vẻ mặt thể
hiện sự lo lắng).
Thế Anh: Trời ơi nay hung dữ chưa kìa còn liếc người ta nữa, sợ quá đi à
Cường (cười khiêu khích): Mày nhìn gì thằng kia, tưởng làm vậy là tụi tao
sợ mày hả!!!
Bảo (mang theo ý cười mỉa mai, giọng nói lớn hơn một chút): Tao nói khơng
đúng hả!
Để tao nói lại thêm lần nữa cho mày nghe nha – Mẹ của mày bốc mùi tanh
như rác vậy đó!! “Bảo lấy tai che mũi lại, Cường và Thế Anh phụ họa theo” – Hơi
q trời ln đó đại ca!
Hiếu (bất ngờ bng tay mẹ mình ra, chạy tới nắm cổ áo Bảo đẩy Bảo ngã
xuống, Bảo không kịp né tránh nên bị té xuống trên nền đất đồng thời bị Hiếu đấm
liên tục 3-4 phát vào bên má): “khơng kìm nén được cơn tức giận nên đã bộc phát
ra ngồi” Ai cho phép mày nói mẹ tao như vậy, mày cịn dám nói nữa hay

khơng??
(Thế Anh và Cường lúc này chạy tới kéo Hiếu ra khỏi người Bảo, đấm đá túi
bụi vào người Hiếu).
Thế Anh, Cường: Mày ngon quá ha còn dám đánh đại ca của tụi tao nữa!!
Mẹ Hiếu (khóc chạy tới thì bị đẩy ngã ra ngồi): Tụi con đang làm gì vậy,
thả con của cơ ra!!
Bảo (ngồi trên mặt đất khiêu khích, đưa tay lên mặt chỗ bị đánh, cười nói):
Mày chỉ dám đánh tao như vậy thôi hả, cái thằng nhát cáy… haha mày là thứ
khơng có cha nên mẹ mày với mày mới phải sống khổ sở vậy đó!!
Hiếu (bị kích động, khơng màn tất cả xô Thế Anh và Cường ra chạy tới chỗ
Bảo, nhặt được chai miễn gần đó đập vào đầu bảo hai cái): Tao khơng phải đồ
khơng có cha!! Là do mày ép tao làm vậy! Tao không phải đồ khơng có cha!! “Bảo
lúc này nằm ngã xuống đất, có màu từ vùng trán chảy xuống rất nhiều”
Thế Anh, Cường (hốt hoảng): “Thế Anh” – Trời ơi nó điên rồi mày ơi!
“Cường la lớn”!
(Lúc này cô giáo, Khải, Minh nghe được tiếng la, chạy ra thì phát hiện


vụ việc giữa Hiếu và đám bạn Bảo - Cường - Thế Anh và nhìn thấy Bảo nằm
gục trên đất *trán đang chảy máu*)
Khải + Minh (kiểm tra vết thương sau đó nói): Trời ơi nhiều máu quá!!
Mau gọi xe cứu đi!
Cô Nga (vẻ mặt lo lắng): Tất cả các em bình tĩnh để cơ gọi cứu thương đến!
*móc điện thoại ra gọi*
(Tiếng xe cứu thương đến, Thế Anh và Cường khiêng hai tay hai chân bảo
xuống sân khấu, cô giáo đi theo)
(Sân khấu lúc này còn Khải, Minh, Mẹ, Con Hiếu)
(Hiếu lúc này thẫn thờ, ngồi đừ ra trên mặt đất, buông chai miểng bị vỡ ra
trên tay, mẹ Hiếu chạy lại ơm Hiếu vào lịng).
(Khải và Minh đứng nhìn hai mẹ con với ánh mắt đầy phức tạp một lúc Tạo ra cảnh tượng bi thương đau lòng)

* Nhạc buồn trầm lắng
Mẹ Hiếu (khóc) :Con ơi sao con dại dột vậy nè!!!
Hiếu (chảy nước mắt): Mẹ ơi… không… khơng phải con, là do nó ép con,
con khơng muốn làm vậy, mẹ ơi!!!
Mẹ Hiếu (khóc): Trời ơi con trai tôi…
(Khải và Minh lúc này lại gần ân cần động viên Hiếu và Cô giáo động viên
mẹ Hiếu)
Khải (vỗ nhẹ vào vai mẹ Hiếu): Cô và em trước hết hãy bình tĩnh đã!
Chuyện đâu cịn có đó! *hai mẹ con lúc này cũng từ từ bình tĩnh lại*
(Khải nhìn thấy lòng bàn tay Hiếu đang chảy máu nên đã nhờ Minh tìm
trong nhà cơ đồ băng bó vết thương lại)
Khải: Minh, em tìm giúp anh đồ sơ cứu vết thương trong nhà cô đi, tay
thằng bé cũng bị thương rồi này!
*Minh gật đầu - lúc này chạy ra sau cánh gà một xíu*
Khải (nhìn Hiếu): Em có thể kể lại chuyện vừa nãy cho anh nghe được
chứ?
Hiếu (ngập ngừng, còn hơi rưng rưng, mẹ ở bên cạnh nắm tay Hiếu): Dạ
em… em không cố ý muốn làm như vậy, tại… tại vì mấy bạn ấy đã bng lời sỉ
nhục mẹ em nên em… em mới không kiềm chế được dùng chai đập đầu bạn!
Mẹ Hiếu (sướt mướt, tay lau nước mắt): Con ơi sao con dại dột thế, con bị
thương có nặng khơng!
(Lúc này Minh mang theo đồ băng vết thương quay trở lại, ngồi gần xuống
chỗ Hiếu)
Minh (ân cần): Đưa tay của em ra đây để anh giúp băng bó cho nhé! *Hiếu
đưa tay ra cho Minh*
Khải (vỗ vai Hiếu): Được rồi, anh đã hiểu được sự việc, nhưng tụi em
không nên giải quyết vấn đề bằng bạo lực như vậy, hậu quả xảy ra có thể sẽ rất
nghiêm trọng và liên quan đến pháp luật nữa em hiểu khơng.
Minh: Anh Khải nói đúng đó! Nếu em có vấn đề gì liên quan đến xích mích
giữa bạn bè thì hãy nên tâm sự cho cô Nga biết để chúng ta cùng nhau có hướng

giải quyết hợp lý, khơng nên để sự việc như hôm nay xảy ra thêm lần nào nữa!
Khải (an ủi): Thôi! Bây giờ em và mẹ đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ


được giải quyết thỏa đáng thôi với anh quan sát thì vết thương cũng khơng nghiêm
trọng, chắc bạn sợ q nên mới ngất đi, giờ em vào thăm xem bạn tỉnh chưa.
Hiếu (xúc động, lau nước mắt): Dạ em … em hiểu rồi ạ. Em cảm ơn hai anh
rất nhiều.
Mẹ Hiếu: Cô cảm ơn hai con, nhờ hai con mà em nó đã hiểu ra nhiều điều.
Giờ cơ đưa Hiếu vào bệnh viện thăm bạn đây. Chào hai con!
Phân cảnh 3: Sau khi Hiếu đâm Bảo (được đưa đi cấp cứu)
(Khải và Minh đang đợi ở sân khấu và nói chuyện về Bảo thì cơ giáo quay
trở lại)
Cơ giáo: Hai em vẫn chưa về hả?
Cơ Giáo: Thật lịng cơ muốn gửi lời xin lỗi đến các em vì đã mời các em
đến dự tiệc sinh nhật cô mà lại để các em chứng kiến tình cảnh như thế này, thật
ngại quá! (tỏ vẻ ngại ngùng)
Minh: Không sao đâu cô ạ, cũng nhờ sự việc diễn ra hôm nay mà em thấy
rằng việc bạo lực học đường ở trường mình vẫn chưa được giải quyết triệt để dẫn
đến hậu quả nặng nề như vậy. Một hậu quả mà em chưa từng nghĩ đến, tại sao các
em hiện nay lại có thể hành động như thế!
Cô Nga: Đúng Khải ạ! Mỗi tháng đều có những trường hợp bạo lực học
đường xảy ra giữa các trường, lớp nhưng chưa từng để lại một hậu quả đáng lo như
hôm nay.
Minh: *Suy nghĩ một hồi lâu* Cơ đừng lo nhân tiện hơm nay có em là cựu
học sinh ở trường mình cũng là thành viên của đội ttpl trường ĐH Luật và anh
Khải đi cùng em là người đại diện của SAC trung tâm hỗ trợ học sinh sinh viên.
Chúng em chứng kiến được sự việc và thấy việc thực hiện 1 dự án TTPL lớn cho
các bạn học sinh thực sự cần thiết. Chúng em rất mong muốn thực hiện kế hoạch
kết nối cho đội em thực hiện tuyên truyền pháp luật ở các trường học thông qua

việc diễn án và kịch với những chủ đề bám sát thực tế để các em học sinh có thể ý
thức hơn về hành vi của mình.
Khải: *Gật đầu với cô* Dạ đúng rồi cô ạ, vụ việc ngày hôm nay xảy ra một
phần là do các em chưa được tuyên truyền pháp luật thường xuyên và không hiểu
được hậu quả xảy ra là đáng lo ngại như thế nào, thậm chí sẽ liên quan đến pháp
luật nữa nếu các em cứ giải quyết mâu thuẫn bằng hành vi bạo lực. Do vậy, em sẽ
kết nối với Minh sẽ về trường mình nhằm giúp các em hiểu rõ hơn về pháp luật.
Cô thấy thế nào ạ?
Cô Nga: Trời!! *Tỏ vẻ ngạc nhiên và vui mừng* được như thế thì quá tuyệt
vời rồi các em ạ! Khi nào kế hoạch của các em được bắt đầu thực hiện trường của
Cô phải là trường đầu tiên được TTPL nhé, các em báo cho Cô về thời gian cụ thể
để Cô liên hệ tổ chức TTPL nha. Cô mong muốn trong thời gian sớm nhất các bạn
học sinh trong trường đều có ý thức pháp luật và cư xử với nhau tốt hơn, vì một
mơi trường học đường lành mạnh .
Cô đại diện trường cảm ơn các em.
Ban nãy thực sự nguy hiểm quá. May mà em học sinh này chỉ bị thương
ngồi ra khơng nghiêm trọng lắm nghỉ ngơi vài ngày là khỏe hẳn.
À hay là bây giờ thì chúng ta cùng vào bệnh viện thăm Bảo nhé, được
không các em?


Khải + Minh : Vâng được ạ….
Tất cả mọi người đi và hết kịch



×