Tải bản đầy đủ (.doc) (93 trang)

Khoá luận tốt nghiệp Văn học Truyện ngắn của Thế Lữ qua góc nhìn thi pháp

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (432.79 KB, 93 trang )

MỞ ĐẦU
1. MỤC ĐÍCH, Ý NGHĨA ĐỀ TÀI
Thơ Mới những năm đầu thế kỉ XX, giữa các khuôn mặt thi nhân tài năng:
Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính, Anh Thơ, Vũ
Đình Liên, Tế Hanh… Thế Lữ là một thi nhân đặc sắc. Cùng với , Thế
Lữ là thi nhân đầu tiên khơi thông dòng chảy thơ tươi trẻ, bồng bột, nhuốm đậm
hương lãng mạn. Thế giới thơ Thế Lữ đi về giữa cõi tiên và cõi trần, ở cõi tiên nhớ
cõi trần, ở cõi trần mơ cõi tiên…
Khai sáng Thơ Mới, mở cho mình một riêng độc đáo, thành người
thứ sáu trong văn phái Tự lực Văn đoàn, sau anh em dòng họ Nguyễn Tường:
Nguyễn Tường Tam (Nhất Linh), Nguyễn Tường Long (Hoàng Đạo), Nguyễn
Tường Lân (Thạch Lam), và Trần Khánh Dư (Khái Hưng), nhà thơ trào phúng Tú
Mỡ, nhưng Thế Lữ không dừng ở đó. Ông tiếp tục chiêm nghiệm cái Đẹp ở một
góc khác.
Và những ấn tượng ấu thơ xứ Lạng hoa hồng của ông lại được phát sáng
trong một thể loại văn xuôi, mà rốt ráo, ông lại vẫn là người mở đường: “tiểu thuyết
trinh thám Annam” đầy bí hiểm, li kì, hồi hộp: (1934), 
  (1936),      ! (1940),   "#   (1941), "$  %  &
(1941). Thêm nữa, Thế Lữ còn là tác giả những truyện ngắn “lãng mạn đường
rừng”, như thể ông đã hái lượm vô tình trên các nẻo đường lang bạt: “Một đêm
trăng”, “Vì tình”, “Câu chuyện trên tàu thủy”, “Mau trí khôn”, “Một người say
rượu”, “Câu chuyện đường rừng”…
Sự thay đổi về thể loại cũng đồng thời kéo theo cả sự thay đổi về thế giới
nghệ thuật trong sáng tác của ông. Nếu ở Thơ Mới, Thế Lữ thích ngao du trên cõi
tiên, thì ở truyện trinh thám ông thích mạo hiểm vào cõi đời và ở truyện ly kỳ rùng
rợn, ông lại thích phiêu lưu vào cõi âm. Nhưng dù có ở lĩnh vực sáng tác nào ông
cũng là người đi đầu, là người đã đặt nền móng đầu tiên cho nền văn học hiện đại
Việt Nam từ những ngày đầu hình thành.
1
Trong lĩnh vực truyện ngắn, với số lượng sáng tác không nhiều và cũng có sự
hạn chế về đề tài sáng tác. Nhưng chỉ với những truyện ngắn đó đóng góp của Thế


Lữ đối với văn học nước nhà đã vô cùng to lớn. Thế Lữ mang đến những cái mới
mẽ, lạ lẫm đối với giới văn nghệ sỹ đương thời. Những câu chuyện của ông mang
những sắc thái thi pháp và thẩm mỹ riêng biệt mà chưa có ai trước đó cũng như sau
này có thể thể hiện được. Và cũng chưa có nhiều công trình nghiên cứu về đề tài thi
pháp truyện ngắn của Thế Lữ. Chính vì vậy tôi chọn đề tài: "'()*+
,-*.// (truyện trinh thám) nhằm góp một phần nhỏ, một cách
tiếp cận gần hơn với phương pháp sáng tạo nghệ thuật của Thế Lữ. Và cũng một
lần nữa khẳng định vị trí, vai trò của Thế Lữ đối với nền văn học Việt Nam giai
đoạn 1930 – 1945 nói riêng và văn học hiện đại Việt Nam nói chung. Do quá trình
thực hiện đề tài có sự hạn chế về thời gian cũng như tư liệu nên chúng tôi sẽ tập
trung vào thể loại truyện trinh thám. Thể loại mà Thế Lữ đã nhận được sự đón nhận
và thành công từ những tác phẩm đầu tiên.
2. LỊCH SỬ NGHIÊN CỨU VẤN ĐỀ THI PHÁP TRUYỆN NGẮN THẾ LỮ
Thế Lữ, với vị thế là người tiên phong cả trên hai lĩnh vực là thơ và truyện
ngắn đã chứng tỏ tài năng thiên bẩm của mình với sự nghiệp sáng tạo nghệ thuật.
Trái với sự bay bổng thoát tục trong thơ ca, Thế Lữ tìm đến mảng đề tài mới trong
truyện ngắn. Đó là thể loại kinh dị, trinh thám những thể loại khá mới mẻ với nền
văn học của nước nhà. Và để nghiên cứu về truyện ngắn Thế Lữ cũng có rất nhiều
các bài viết, các bài tiểu luận, các công trình nghiên cứu Dưới đây là sơ lược các
công trình nghiên cứu, bài viết có liên quan đến mảng đề tài Thi pháp truyện ngắn
mà tôi nghiên cứu.
Nhận xét về sáng tác của Thế Lữ, nhất là truyện trinh thám và kinh dị, nhiều
thế hệ các nhà nghiên cứu đều nhắc đến ảnh hưởng phương Tây, đặc biệt là Edgar
Poe trong sáng tác của ông. Phát hiện sớm nhất là Khái Hưng, năm 1934 trong lời
tựa đã nhận xét: “Tác giả những truyện  và 0
2
"ăng đã tỏ ra có óc khoa học của Edgar Poe và tâm hồn thi sĩ của Bồ Tùng
Linh ”[15, tr. 416]. Sau đó, các nhà nghiên cứu Vũ Ngọc Phan (năm 1942), Phạm
Thế Ngũ (1965), Nguyễn Văn Dân (1997), và gần đây nhất là Phạm Đình Ân
(2006) cũng đều có những nhận định khá thống nhất với Khái Hưng về ảnh hưởng

của Poe trong truyện ngắn của Thế Lữ. Chẳng những thế, Hoài Anh còn khẳng
định: “Thế Lữ cả thơ và truyện đều có hơi hướng Poe, nặng về duy mỹ mà không
đau khổ đến mức bệnh hoạn, tuyệt vọng như Baudelaire.” [15, tr. 513].
Tìm hiểu văn chương của Thế Lữ, nhà biên khảo Vũ Ngọc Phan khi thực
hiện bộ sách 1#'$ đã ghi nhận công lao của Thế Lữ trong việc mở
đường cho truyện kinh dị, truyện trinh thám ở Việt Nam. Đặc biệt trong bài viết
02+*3', Vũ Ngọc Phan đã nhận định: “Trong thi ca, Thế Lữ
có những tình yêu về lý tưởng, ông muốn tìm lên thiên đường để làm bạn với tiên;
còn trong tiểu thuyết, Thế Lữ muốn xuống âm phủ để ở gần với quỷ” [23, tr.70].
Thế Lữ là người “khởi điểm của những khởi điểm”. Tên tuổi của ông gắn
liền với tiến trình hiện đại hóa của văn học Việt Nam nửa đầu thế kỉ XX.V thơ,
Thế Lữ là một trong người mở đầu, khẳng định vị thế cho phong trào Thơ Mới
(1932-1942). V truyn, Thế Lữ là một trong số ít những nhà văn đầu tiên góp
phần lớn hiện đại hóa truyện truyền kỳ, mở đầu truyện kinh dị huyễn tưởng hiện
đại và cũng là một trong những người đặt nền móng cho thể loại truyện trinh thám
Việt Nam. Thế Lữ còn là một nh bo, một cây bút phê bnh văn hc sắc sảo của
Tự Lực Văn đoàn.Đặc biệt, ở lĩnh vực sân khấu, ông vừa là diễn viên vừa là đạo
diễn vừa là nhà biên kịch có tài, góp phần to lớn trong việc xây dựng nền kịch nói
Việt Nam buổi đầu phôi thai đến những đỉnh cao của nó.
Chúng ta còn tìm thấy ý kiến đánh giá về truyện ngắn Thế Lữ trong 4
'25/+, của Lê Đình Kỵ : “Loạt sáng tác này cho ta thấy một Thế
Lữ có tài quan sát, có óc phân tích sắc bén, có trí tưởng tượng dồi dào, cho nên dù
ít đề cập đến vấn đề gì quan trọng về xã hội và nhân sinh, nó vẫn được đón nhận và
3
tìm đọc một cách thích thú. Cho đến nay, trong lịch sử văn học Việt Nam, không
thấy có tên tuổi nào đáng được xếp bên cạnh Thế Lữ trong loại sáng tác khá độc
đáo này”. Thật vậy, Thế Lữ không những là người mở đầu cho phong trào Thơ Mới
mà còn là người mở đầu truyện kinh dị, truyện trinh thám ở Việt Nam.
Cũng trong bài viết 67#8'5)*+,, Lê Đình Kỵ cũng
đã đề cập đến phong cách truyện ngắn của Thế Lữ. Đó là những “truyện lạ” theo

kiểu Edgar Poe vừa mang đậm chủ nghĩa duy lý, vừa ly kỳ, rùng rợn.
Đánh giá về văn xuôi Thế Lữ trong Tự lực văn đoàn, trong cuốn '1*
#79:+, Dương Quảng Hàm cho rằng: “Về thể văn tiểu thuyết trong các
truyện dài  hoặc , ông thường công kích những
điều mê tín dị đoan. Muốn đạt chủ đích ấy ông đặt những câu chuyện có vẻ rất rùng
rợn làm cho người đọc ghê sợ, rồi đến đoạn kết ông đem các lẽ khoa học mà giải
thích các việc đã xảy ra một cách đơn giản và tự nhiên” [10, tr. 469] .
Nhận xét về truyện ngắn Thế Lữ, trong bài viết 1,/)*+,
;"'(, Nguyễn Thành đã viết: <1.='5+"'"
="'>?@)*+,>AB=/?CDEF3G
09H'I8J"*00=3K9HLM=9*>2K
8J"*9H'-*-"..2=?N=!5/2>+I;
O*!9P!9F>I*7<[11, tr. 74]. Ở bài
viết này, tác giả không những chỉ ra những đặc điểm nổi bật của truyện kinh dị và
truyện trinh thám của Thế Lữ mà còn khẳng định đóng góp lớn của Thế Lữ cho
truyện ngắn hiện đại Việt Nam 1930-1945.
Và gần đây, trong cuốn Q34I*4?, Vương Trí Nhàn
đã đặt Thế Lữ vào vị trí người biết mở đường táo bạo và người biết dừng lại đúng
mức. Thế Lữ bắt tay vào viết văn kinh dị và trinh thám là vì ông muốn cho thiên hạ
thấy rằng những thói quen cũ cần thay đổi và mọi chuyện cần được nghĩ lại.
4
Hoàng Kim Oanh với “Thế Lữ và năm hình mẫu truyện trinh thám Edgar
poe” đã viết: “Thế Lữ là người “khởi điểm của những khởi điểm”. Trong buổi đầu
của nền văn học quốc ngữ Việt Nam, ông đã có những đóng góp to lớn cả ở thơ,
truyện, báo chí, và sân khấu kịch nói. Với ý thức chủ động học tập phương Tây để
đổi mới nền văn học nước nhà, thực hiện tôn chỉ của Tự Lực văn đoàn, ông đã tìm
đến văn học Anh Pháp và có sự tiếp nhận sáng tạo độc đáo kĩ thuật sáng tác trong
thể loại truyện ngắn. Đặc biệt là thể loại truyện trinh thám. Tiếp thu linh hoạt năm
hình mẫu truyện trinh thám của nhà văn Mỹ Edgar Poe mà hầu hết các nhà viết
truyện trinh thám coi là khuôn mẫu, kết hợp tư duy Đông – Tây độc đáo, Thế Lữ

đã có nhiều thử nghiệm mới mẻ, góp phần đặt nền móng cho truyện trinh thám
Việt NamD[4, tr. 10].
Nguyễn Thị Minh Thái trong +,RSTT> "3 đã nhận xét
rằng U 00> "3=+,!0#
AV+,R3I=/3.#='5=+,R9W=
+,R#)*"'">?@=!X$"YZ
= &=J-[I/?'9V+,)*9K
>D
Luận văn thạc sỹ //7"'(+, và +,
+".#7'1**I$S\]TRS\^_
Ngoài ra còn có một số công trình nghiên cứu khác về Thế Lữ như +,R
'9W*!/I (Phan Trọng Thưởng); +,=0"I, 
OJ?H;#7='5'1*'$ (Hoài Anh); "'
")*0 (Hoàng Minh Châu) Ở những bài viết này, phần lớn
các tác giả đều khẳng định tính chất mở đường và những đóng góp của Thế Lữ cho
quá trình hiện đại hoá văn học.
5
Tuy nhiên, trong quá trình nghiên cứu và tìm tài liệu, có ít công trình nghiên
cứu truyện ngắn Thế Lữ qua hướng thi pháp. Nếu có thì cũng chỉ tồn tại dưới
những nhận xét, đánh giá mang tính khái quát, với những phát hiện mang tính riêng
lẻ của các nhà nghiên cứu. Mặc dù vậy, đó vẫn là cơ sở quan trọng, làm tiền đề
khoa học để tôi đi vào nghiên cứu vấn đề truyện ngắn Thế Lữ bằng hướng thi pháp.
Với lòng ngưỡng mộ tài năng và văn chương của ông, tôi sẽ đi vào nghiên cứu
vấn đề này trên cơ sở kế thừa và phát triển những kiến giải của những người đi
trước.
3. ĐỐI TƯỢNG, PHẠM VI NGHIÊN CỨU
3.1. Đối tượng nghiên cứu
Đối tượng nghiên cứu của đề tài là "'()*+,-*.
//`"'"a.
3.2. Phạm vi nghiên cứu

Phạm vi khảo sát của đề tài của tôi được giới hạn với những truyện trinh
thám được sáng tác trong giai đoạn 1930 -1945.
4. PHƯƠNG PHÁP NGHIÊN CỨU
Để hoàn thành khóa luận này, chúng tôi sử dụng một số phương pháp chủ
yếu sau:
* Phương pháp lý luận thi pháp học: Đề tài trích dẫn các khái niệm, lý thuyết
từ các nguồn tài liệu chính thống làm cơ sở lý luận cho việc triển khai đề tài.
* Phương pháp phân tích – tổng hợp: Phương pháp này được sử dụng trong
đề tài nhằm khái quát các quan niệm, các bình diện nghệ thuật của truyện ngắn
trinh thám của Thế Lữ qua góc nhìn thi pháp học.
* Phương pháp so sánh - đối chiếu: Chúng tôi sử dụng phương pháp này để
thấy được sự tiến bộ, sự sáng tạo, đổi mới của truyện trinh thám Thế Lữ so với thể
loại truyện ngắn giai đoạn trước 1930.
6
* Phương pháp thống kê, phân loại: Chúng tôi sử dụng phương pháp này
nhằm hệ thống hóa các bình diện nghệ thuật theo hướng thi pháp. Đồng thời, xác
định cụ thể các bình diện đó qua mỗi tác phẩm.
5. ĐÓNG GÓP CỦA ĐỀ TÀI
Trong quá trình thực hiện đề tài chúng tôi đã làm sáng tỏ nhiều vấn đề liên
quan đến các bình diện thi pháp học của truyện trinh thám Thế Lữ. Qua đó, chúng
tôi nhận thấy một số đóng góp của đề tài như sau:
∗ ;!M!5V
- Làm rõ quan niệm nghệ thuật của Thế Lữ về con người.
- Khái quát các bình diện nghệ thuật truyện trinh thám Thế Lữ qua góc nhìn
thi pháp học như cốt truyện, nhân vật, không gian, thời gian nghệ thuật, ngôn ngữ.
- Khẳng định vai trò và vị thế của Thế Lữ là người tiên phong và đặt nền
móng cho thể loại truyện trinh thám Việt Nam.
∗ ;H2V
- Đề tài của chúng tôi sẽ là một nguồn tư liệu tham khảo cho bạn đọc khi tiếp
nhận với truyện ngắn Thế Lữ. Đặc biệt, đối với truyện trinh thám.

6. KẾT CẤU KHÓA LUẬN
Ngoài phần mở đầu và phần kết luận, khóa luận của tôi được kết cấu trong 3
chương:
Chương 1: Quan niệm nghệ thuật về con người.
Chương 2: Cốt truyện, nhân vật, không gian, thời gian nghệ thuật trong truyện trinh
thám Thế Lữ.
Chương 3: Ngôn ngữ trong truyện trinh thám của Thế Lữ.
7
Chương 1
QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT VỀ CON NGƯỜI
1.1. Khái quát quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học
Quan niệm nghệ thuật về con người là một phạm trù rất quan trọng, được
nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong thi pháp học. Mặc dù hiện nay, khái niệm này
chưa được các nhà nghiên cứu định nghĩa một cách thống nhất và chặt chẽ,
nhưng nó phần nào gợi mở cho chúng ta hướng đến đối tượng chủ yếu của văn
học. Trần Đình Sử trong I".//7 đã viết: #7'
5!09HMb;?9 =*c-*'"[
8
2và “d.O'50>X.!*c-*
'=*Jbe!-*';bD1#>2
J O>-*'; O[22, tr. 23]. Có thể khẳng
định, quan niệm chính là một phương tiện thiết yếu của sáng tạo nghệ thuật.
Quan niệm nghệ thuật về con người trong tác phẩm văn học chính là bước đi
thiết thực để đến với chiều sâu của tác phẩm, của các giai đoạn văn học.
Macxim Gorki đã từng khẳng định: #7!K7D Đó là nghệ
thuật miêu tả, biểu hiện con người. Do vậy, con người chính là đối tượng chủ
yếu của văn học. Dù miêu tả thần linh, ma quỷ, đồ vật hoặc đơn giản là miêu tả
các nhân vật, văn học đều nhằm mục đích miêu tả và thể hiện vào con người.
Thực tế đã chứng minh rằng, không có một tác phẩm, một tác giả hay một nền
văn học nào lại chỉ đơn thuần nói về thiên nhiên mà không liên quan đến con

người. Nói cách khác, mục đích miêu tả của nhà văn là hướng đến thể hiện con
người.
Quan niệm nghệ thuật về con người là khái niệm cơ bản nhằm thể hiện
khả năng khám phá, sáng tạo trong lĩnh vực miêu tả, thể hiện con người của
nhà văn. Có thể nói, nó giống như một chiếc chìa khóa vàng góp phần gợi mở
cho chúng ta tất cả những gì bí ẩn trong sáng tạo nghệ thuật của mỗi người
nghệ sỹ nói chung và từng thời đại nói riêng.
Giáo sư Trần Đình Sử cho rằng: f*''5;I!
0  ( W*=  !M J   2  3+=    =   "c  '= 
.=J)*#;IO2'"I/g)*
.[23, tr. 15]. Tức là, quan niệm nghệ thuật về con người sẽ đi vào phân
tích, mổ xẻ đối tượng con người đã được hóa thân thành các nguyên tắc,
phương tiện, biện pháp thể hiện con người trong văn học của tác giả. Từ đó, tạo
nên giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ cho các hình tượng nhân vật trong tác phẩm.
Chính vì vậy mà chúng ta thấy được hình tượng nghệ thuật trong tác phẩm.
9
Giáo sư Huỳnh Như Phương cũng đóng góp tiếng nói của mình bằng một
các nhìn khá bao quát: f*''5;I2'.
)*#;9K"+!M)*/g[5, tr. 7]D
Cũng bàn về quan niệm nghệ thuật về con người, Từ điển Thuật ngữ
văn hc định nghĩa: f*''5;I!.b3
"I=!'-+g."I.b/gD1(4/$
"&>///9=/I)*#=!4
I)*.b#79F)*?'5[7, tr. 76]D
Từ những khái niệm trên về quan niệm nghệ thuật về con người chúng ta
có thể khái quát cách hiểu đơn giản như sau:
Quan niệm nghệ thuật về con người được hiểu là cách nhìn, cách cảm,
cách nghĩ, cách cắt nghĩa lí giải về con người của nhà văn. Đó là quan niệm mà
nhà văn thể hiện trong từng tác phẩm. Quan niệm ấy bao giờ cũng gắn liền với
cách cảm thụ và biểu hiện chủ quan sáng tạo của chủ thể, ngay cả khi miêu tả

con người giống hay không giống so với đối tượng.
1.2. Quan niệm nghệ thuật về con người trong truyện trinh thám Thế Lữ
Con người là trung tâm của văn chương, vừa là đối tượng mà văn chương
hướng đến, phản ánh, thể hiện, vừa là thực thể cảm nhận vẻ đẹp của chính văn
chương. Mỗi nhà văn, nhà thơ đều có một đời sống riêng của mình, họ sống, cảm
nhận không chỉ riêng mình mà còn quan sát, phân tích đời sống của những người
họ gặp, những người xung quanh họ Để từ đó họ có một nguồn vô tận những văn
liệu sống đa dạng mà mỗi nhân vật của nhà văn sau này đều phảng phất một tính
cách, một suy nghĩ mà đã thoáng qua in đậm trong tâm trí của họ.
Tuy nhiên quan niệm về con người mỗi thời đại lại có những chuẩn mực
khác nhau, mỗi nhà văn lại có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau về con người. Là
10
người tiên phong trong lĩnh vực truyện ngắn, với tài năng và sự nhạy bén của mình,
Thế Lữ cảm nhận và viết về con người theo cách riêng của ông, theo sự vận động
của xã hội Để rồi từ đó hình thành nên đặc trưng, quan niệm riêng của ông về con
người. Và trong đề tài này tôi sẽ khái quát một số kiểu con người nổi bật trong
truyện ngắn trinh thám của ông như: QI!M"c=I!7!=I
*>/D
1.2.1. Con người lý trí
Con người. Chỉ hai từ nhưng chúng ta có thể hiểu được sự khác biệt, sự nổi
trội của chính chúng ta so với phần còn lại của tự nhiên. Chúng ta đến với thế giới
bằng phần “con” là bản năng tồn tại, ăn uống, sinh hoạt, duy trì nòi giống Nhưng
chúng ta có suy nghĩ, có lý trí, trước mỗi hành động chúng ta đều lường trước kết
quả của nó. Đây chính là phần cấu thành nên phần “người” trong chúng ta. Và khi
bước vào văn chương con người vẫn sẽ hiện lên đầy đủ tất cả những đặc trưng
riêng của mình. Qua mỗi nhân vật ta lại thấy được đặc trưng riêng của mỗi tính
cách người. Và trong truyện ngắn của Thế Lữ, con người lý trí hiện lên một cách
đầy đủ, rõ ràng qua những nhân vật như Lê Phong trong *dhI,
Tuấn trong "$%&. Chính những nhân vật này đã thể hiện sức mạnh lý
trí của con người trong văn học qua cách nhìn của Thế Lữ.

Ở truyện trinh thám của Thế Lữ, con người lý trí xuất hiện khá đậm nét. Hầu
hết kiểu con người lý trí thường là những nhà trinh thám tài ba. Họ dùng đầu óc,
khả năng tư duy của mình để phán đoán sự việc theo một chuỗi logic khoa học.
Chính nhờ lý trí, các nhân vật trinh thám của Thế Lữ khoác lên mình một bức màn
kỳ bí, mỗi hành động, suy nghĩ của các nhân vật này đều ẩn chứa sự tư duy, liên kết
với nhau mà chỉ cần bỏ lỡ một tình tiết thì người đọc sẽ rất khó để tiếp nhận và xâu
chuỗi các mắt xích cho đến hồi kết.
11
Nhân vật chính của truyện trinh thám Thế Lữ là phóng viên Lê Phong của
báo Thời Thế, mang dáng dấp hình tượng thám tử danh tiếng Sherlock Holmes của
nhà văn Anh Arthuz Conan Doyle. Thế Lữ dồn hết niềm tin, kỳ vọng vào nhân vật
này. Lê Phong chủ yếu của ông và xây dựng thành một hình tượng lý tưởng. Lê
Phong và Mai Hương cùng với những nhân vật trinh thám khác của Thế Lữ là
những nhân vật lãng mạn nhưng không quá mơ mộng. Lê Phong là một chàng trai
tài hoa, phong nhã, tài giỏi, tận tụy với nghề phóng viên trinh thám đầy bất trắc mà
anh yêu thích đến say mê. Anh vừa sắc lạnh, quyết đoán tỉ mỉ vừa tinh tế, mơ
mộng, thoáng nhẹ chút hài hước ý nhị, si tình và đắm đuối trước người đẹp. Óc
phán đoán, khát vọng khám phá những vụ án, những bí mật che dấu đằng sau
những manh mối dù là nhỏ bé nhất. Hơn nữa, anh còn có khả năng tư duy, hồi
tưởng như một # đã giúp anh làm tốt công việc của một phóng viên
trinh thám tại một tờ báo vào loại danh tiếng nhất.
Trong truyện *dhI= con người lý trí được thể hiện rõ
qua nhân vật Lê Phong. Câu chuyện bắt đầu từ cái chết của bác sĩ Đoàn- một người
có danh tiếng trong ngành y học. Một cái chết làm chấn động dư luận bởi nó diễn
ra giữa một buổi lễ long trọng tại trường Cao đẳng mà tất cả mọi người không hề
hay biết nguyên do. Để tìm ra hung thủ của vụ án, Lê Phong đã phát huy mọi tài
năng vốn có của mình. Phải thừa nhận rằng, tài trí của anh rất thông minh, vượt trội
hơn người. Lê Phong có tài suy đoán và lập luận rất chặt chẽ. Dường như, mọi việc
xảy ra đều không qua được tầm kiểm soát của con mắt nhà nghề. Đối với Lê
Phong, suy nghĩ và phán đoán luôn luôn hoạt động, không ngừng nghỉ ở mọi lúc

mọi nơi: iY*#Y*W=9HI'.-c>#4.
>+I*I'3$Y*"%!0'>35!N!IKDi
9(/A9j"I,'*9B!"I"*Y>Y
$@kILbH*$9j2>F;"*DRồi l
."K;0;.=hI%=>*>c:*!$=9 
>Lc>:*!Dl/JW*=W/.
12
*[X"c)**3G%W"8k$*D
09F)**9BkI9b*)*8kI$0[20, tr 54]D
Con người anh còn có sự phân lập giữa hai thái cực của lý trí và tình cảm.
Điều đó được thể hiện rất rõ khi anh đối diện với người đẹp (Mai Hương): 
hI>>@/W.+Di-J;>m?@=k+
n="'=4J?>;!')*
*0o?@?=K+=-+!+!$Di3O.
b/p"*"4*9(>*.3H.=+q0I*I
(+,V
RhJ`*W3[+aDd*I(9(k!=9K8*=N
>3+3*I;3c20DDD*43;I;![20,
tr 83]D
Lúc nào cũng thế, anh luôn luôn để lý trí hoạt động một cách nhanh nhạy,
luôn có sự giao tranh để nhận định vấn đề: 6+Ke+=*e0
'"*2?N8rIA#"F')**!DDD5!03
kI.=!03>+o?s!'t+b+X=+*
b/J.X;3.*NK"cIkIq37
*u[20, tr 98]. Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập như để tự chất vấn lòng mình, để
thúc giục lý trí phải hành động.
Nét nổi bật ở hình tượng Lê Phong đó chính là sự suy tưởng. Anh thường ôn
lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó một cách tỷ mỹ và tường tận: “Khi nào lý trí
không đủ sức suy đoán một việc gì, thì anh gọi đến sức tưởng tượng, đến trực giác,
và đến cái tài đặc biệt mà anh gọi là cái “giác quan thứ sáu” của mình” [20, tr. 98].

Đó cũng là một lối làm việc riêng của Lê Phong.
13
Phong cách làm việc của Lê Phong đôi khi cũng khiến độc giả phải băn
khoăn, chú ý theo dõi: v%hI>I**!$=JC2"4
A=(*e(!$=b+"KX+:*%%D
A*P.5=9*?@?=*N!Le:%=
!.K"c*3@>ccD"hIw>.0/I
OD1I$I.F!*%)D1*3+*!K=.
2!hIkI//W7*=*!(+=+K"c=+@
!H28r0'>J=*2!5/[19, tr. 131].
Nhân vật song đôi với Lê Phong là Mai Hương. Chính cô là người đã giúp
anh điều tra ra hung thủ của vụ án ám sát bác sĩ Đoàn. Mai Hương sinh ra như chỉ
để tô đậm thêm cho Lê Phong, làm tấm gương phản chiếu của Lê Phong.
Nhân vật Lê Phong còn được tác giả khắc họa trong truyện  ! -
một tác phẩm trinh thám đặc sắc của Thế Lữ. Nguyên do cái chết của Đường đã
làm cho câu chuyện trở nên ly kỳ, hấp dẫn. Người đọc như cũng bị cuốn hút vào
từng trang sách để cùng nhà trinh thám đi tìm ẩn số của những con chữ và nguyên
nhân dẫn đến cái chết của Đường. Kỳ Phương và Lê Phong được Thế Lữ miêu tả
dưới cảm thức của con người lý trí. Đó là hai đối thủ kỳ địch nhau trong làng trinh
thám An Nam. Kỳ Phương cũng như Lê Phong đều là người thông minh, tài trí
nhưng mỗi người lại có một phong cách làm việc riêng. Kỳ Phương điềm tĩnh, nhã
nhặn, suy luận chặt chẽ nhưng có phần chậm chạp. Lê Phong lại khác, anh ưa hành
động hơn là tĩnh tại. Anh có cách làm việc rất khoa học, lập luận logic, thường
đoán trước được mọi việc. Có lẽ, đó là một khả năng bẩm sinh thiên tài mà không
phải ai cũng có:
hI)x>/0=xPV
R [$dR:u63@+uKX+0*u
14
.8k%%*V
R lr*/LD19*I*3+![$u

R6!')*DKX0=!B;).*+7
D"Y>'>>.>I*!$!+u'>*
FKuP8k*39Fg=23+Di3JI
I3+!$Di$F"7*d=P*d!L!.
H.**+8)*6F"0.D"I3*
K((=3+*@k+I?0 2
+
Một vụ án ly kỳ lại càng làm kích thích lý trí của anh. Lê Phong quyết định sẽ
tìm ra hung thủ trong vòng bảy ngày trước Kỳ Phương và thanh tra Mai Trung. Sự
nhạy cảm với hiện thực, cùng với tài năng trinh thám đã giúp anh dần dần vén được
bức màn bí mật về cái chết của Đường. Hung thủ càng xảo quyệt bao nhiêu thì Lê
Phong càng tài tử đến bấy nhiêu. Anh lập mưu để tội phạm sa lưới, bằng cách đăng
tin người đã chết vẫn còn sống: 9*&V+6$
A+p"!Kyzl.**3DDD
R6+p"!K=b,*>@!'=L
I"G29 O[19, tr. 105]D
Mượn tin báo để lừa đối thủ vào tròng, đó là một diệu kế thông minh, một trí
tuệ tuyệt vời. Để rồi bằng mưu mẹo đóng giả Đinh Võ Thạc tại nhà thương Phủ
Doãn, Lê Phong cùng với Nông An Tăng đã bắt được kẻ tội phạm và không phải là
ai khác mà chính là Đinh Võ Thạc, người mà chúng ta đã tưởng chết.
Cái tài trí của Lê Phong cũng được Kỳ Phương mến mộ: F!L
!!L4=.!!LI3+K"@099 !$
DUH3c5 4hIx!03c"?sDl*X
15
I!'?s=*X9j0>+/I9K9(+.*
>*(,!L*D5="I[=!'
*)*hIH9H-9bFODEXI>+
-JD*5!>+-JH.!P"*>r0!O=
>3+/['/[!NDUI*I
3+,3c5)*8Y3P?F/59H-M3)*=(

W*I*2$9*I.O,* >m?@>*0*
++[19, tr 163]D
Phải nói rằng, Lê Phong có tài quan sát rất tinh tế, ngay từ buổi tối đi xem xi
nê, anh đã nhận ra được hung thủ giết chết Đường: d!3+X!K
!(=;!=*wDDDQN$e!-k=I$3=
#?sDJ!$c!L8J"*$=J*&
8k4/34=d%3$=>+"G)!$D
$,:x>7DD73or/I+.!L%
"I+3=**!$!A=J"I,I$/=
**ec>D>3*I$8b4I*= 
-***/bt"r,*9H9{=$-*kI
0*PY*4*O*DUHH+0!%
9=0)*)=5"*0!LJ
,K?$=,! !I7>2.+=
!+(.>|oAIX3(D!$W"*O0
nIP=9*/L+3JI$Vi"J !by
 !*OY!L%8k8>*y$.O4"*=
! !"J=2"G)*X[19, tr. 171 – 172].
Lê Phong quả là một phóng viên trinh thám tài ba, làm cho người đọc đi từ
ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
16
Truyện 1,r, cũng cho thấy con người lý trí của Lê Phong. Mở
đầu truyện là bức thư của một người không quen, nét chữ phụ nữ, ký tên Kiều Anh,
gửi đến tán tụng và gần như tỏ tình với Lê Phong, nhà trinh thám nổi danh. Trong
khi bạn bè mừng khen anh tốt duyên thì Lê Phong thản nhiên viết thư trả lời:
:I6I@l;i
*DDD
7!=.3+>/J!ID1,!>k
A>rI!(=!(="!!J0JD1+
O(!Y*O03b"J!I6I@l;i.8!p

b'7D3+"Gl;ic!=+=
!$3+"G+I3Gb3LN8ItA/
3LI,*kIC/LDE+O:*"*.+
H=Y!$0!L="%4+/kI!L+8I."*=
0qI!H3*=/J0!*}!=.%
+:*9qD
+8IN*I3$8k24*DDD
0#9W"*.=!$*D
hI=>c3L[8, tr. 254 – 255].
Cái làm cho Lê Phong đoán ra được những điều trên cũng chính là cái đã đưa
anh khám phá ra nguyên nhân cái chết bí mật của một thiếu nữ, qua một bức thư
viết bằng thơ lục bát QLJ:
 .J;
N*>r/>O!
f+K=*J-*
17
62*0x*
903
!NJ/c:9
Q,.{,.
o!IN3+/5.
~YK+I
•*8?4! ."
Chỉ là một bài thơ thôi, thế mà sự ly kỳ của nó ghép lại, JX, khám
phá ra được ý nghĩa đích thực của bài thơ và là cái đầu mối để diễn ra câu chuyện
tình lắt léo, bất ngờ và cũng là nguyên nhân cái chết thương tâm của người con gái.
Xây dựng thành công nhân vật Lê Phong, hẳn có lẽ một phần Thế Lữ đã ảnh
hưởng tư duy khoa học, chủ nghĩa duy lý của Edgar Poe mà hình tượng về thám tử
Dupin là một điển hình. Dupin- một người lập dị, sống đơn độc, mặc dù chẳng phải
là cảnh sát hay một thám tử tư, song bằng phương pháp phân tích, suy luận rất độc

đáo, ông đã nhanh chóng phanh phui được nhiều tội ác. Tiêu biểu là trong truyện
Vụ huyết án phố Morgue, cũng như Lê Phong, Dupin là con người có những ý
tưởng và cách nghĩ rất lạ. Trong khi cảnh sát không tìm ra manh mối để phá vụ án
thì Dupin lại là người khám phá ra bí ẩn của vụ án. Đó là cái chết của hai mẹ con
bà Etpany-một cái chết kỳ lạ và khủng khiếp mà chỉ có một thiên tài, một trí tuệ và
đầu óc phán đoán sắc sảo như Dupin mới có thể giải đáp được những thắc mắc của
dư luận. Đúng như lời nhận xét của một người bạn Dupin: Anh bạn tôi quả là một
con người tuyệt vời. Tôi vô cùng cảm phục năng lực suy đoán và điều tra của anh,
nhờ đó mà nổi tiếng về sự thông minh, sáng tạo. Tôi muốn đặc biệt đề cao những
kiến giải sâu sắc của anh, là phủ nhận những cái sai đang tồn tại, giải thích những
cái đúng chưa tìm thấy.
18
Có thể thấy, Lê Phong là một hình dáng của Dupin mà Thế Lữ đã sử dụng để
xây dựng kiểu con người lý trí.
Trong truyện kinh dị, con người lý trí cũng được thể hiện khá rõ nét. Đó là
những nhân vật có đầu óc phân tích khoa học và quan sát sự vật hiện tượng.
Truyện  tuy có vẻ rùng rợn quái đản nhưng lại đề cao sự tin
tưởng vào khoa học, vào trí tuệ con người. Ông quan Châu để đối phó với hang
Văn Dú, để tìm ra vàng bạc cất giấu, không dùng đến thầy mo cúng bái, không tin
vào những phép yểm thần chú. Ông sử dụng đầu óc quy nạp, thu nhập từng tài liệu
để dựng lại câu chuyện, óc suy diễn để giải thích hiện tượng, óc quan sát và thực
nghiệm để tìm ra nguyên nhân của sự chết người, đó là óc suy luận duy lý. Quan
Châu quả là một viên quan tài trí, làm việc không theo cảm tính mà theo một cách
suy luận khoa học: DDDf+!,!3c5=MW*wI=
MW*/J?&+K!H"c99 ..4
OD
dYy7-*7-€-'!(yQe!0b!!$=0G.
!,K?A?N2."*)*=N0G.!Y*I*(/J
,$4DDDD1*=*>(!Y*KD*>q=
37I7dI=FKx!,K-;/r/

'DlD*3+Dv%*9B.I"*W*>c=*9B>/I>.O
4k[8, tr. 14].
Bằng đầu óc suy đoán và lý trí của mình, ông quan Châu đã khám phá ra những bí
ẩn trong tờ giấy và tìm ra được nơi cất giữ vàng. Đúng như Khái Hưng đã nói:
l9H.8J"*>O/!5!'=>0>+-JI!>
K((,D Bí mật đã được hé lộ sau khi ông tìm thấy một
mảnh giấy khác được lồng ép trong tờ giấy trước. Dần dần tất cả mọi thắc mắc đều
được giải đáp thỏa đáng nhờ trí thông minh và tài suy luận của quan Châu. Quan
19
Châu chẳng những tìm được vàng mà còn điều tra ra nguyên nhân của những cái
chết bí ẩn.
Trại Bồ Tùng Linh cũng là một truyện khá đặc sắc của Thế Lữ. Nhân vật
Tuấn là một thư sinh đam mê văn chương và cái đẹp, nhưng anh vẫn là người hành
động theo lý trí. Ở Tuấn, ta bắt gặp một con người thức tỉnh, tự phân tích cảm giác,
và tự quan sát: 3+K"cCW3.R* 5!YL
!q*)*J8LD(!L*., &"
+?FYD
l=>.>D
1C0J!$D0J00=>!!$=
.Y*O+VO=!$!BI=""'$BDW3[V
dYy!MHy1C09b.=09H.DDD05.*L
M+D•Ku•".=F"4A.=Y> k
N>*RFp>".= 4'"*"
$"4}9DJ>2%OR""F
K=bKDD[8, tr. 354 – 355]D
Sự cám dỗ, tình yêu của Lan Hương tuy có lúc làm anh trở nên ngớ ngẩn, si
tình nhưng vẫn không thể làm nhục trí anh. Đôi khi Tuấn hành động theo lời chỉ
dẫn của con tim nhưng cũng có lúc lý trí lại chiến thắng con tim. Bởi trong vườn
tình ái ấy, Tuấn vẫn luôn khám phá, muốn tìm hiểu rõ về thân phận của Hoàng Lan
Hương- một người thiếu nữ đẹp nhưng vừa hư vừa thực: iIWV

R*d=**"I>IJ>(!*!Hu[8. Tr
387]D
Tuấn yêu Lan Hương như thế nhưng anh không vì tình yêu mà quên mất
công việc: Y3qA/9*&"F;"4=>>r!'"I
20
>?*?c4*DUH>cc?I0b.?>m?@=&49HF
!NK=>"H+/JF+/g)*DiC3.W
"I9H9F=C"I9H>+9*9*"I!L/3./
?s3G!#Dd.J)**KIO!,!Le
xI*n/"I3.O2(4DQJ,p
$%0/.*de>!O+JKMDi
*3'w$I/g'54*D1#9W
,*,K/L9*(e>-/Kc,J8L
!DiC*=kI-*')**=+*3JX="
*='9W45F[8, tr. 399 – 400]D
Là một thư sinh lại là một trí thức Tây học giàu óc phân tích, tôn thờ thuyết
duy lý, nên anh cũng không thể tin vào câu chuyện ma quỷ hão huyền ấy. Bởi vậy
mà ở cuối tác phẩm, Tuấn và Bình đã tìm ra lời giải đáp về thân phận của Hoàng
Lan Hương. Đó là một cô gái ở chùa đã chuyển đi từ mấy hôm. Thế nhưng, đây
vẫn chỉ là một giả thuyết, cái màn bí mật, huyền ảo ấy vẫn còn bao trùm lên toàn bộ
câu chuyện. Có lẽ, đó là cách mà Thế Lữ xây dựng cốt truyện, làm cho độc giả
ngạc nhiên, bỡ ngỡ và như muốn mời gọi trí tưởng tượng của người đọc cùng suy
nghĩ và tìm ra hồi kết cho tác phẩm. Đây cũng là một nét độc đáo trong truyện ngắn
Thế Lữ.
Truyện Con châu chấu tre có kết cấu đơn giản nhưng vẫn cuốn hút người đọc
bởi những tình tiết ly kỳ và tài suy đoán của cậu bé Tân. Bằng những suy xét, óc
phán đoán, cậu bé đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết bí ẩn của ông xã Cờ:
R$=I3+$9*I8X+7y
*(V
RY!Iy

21
1K3G0b7"HoA""7=
>+!MG/JLM"%PV
R‚+*+u
RQ!{!;yK=!{K!yE8X qI"KGUb
=4!K!!*IDDD%M=2I!{-A/I"I=F*
9*DDD!LrDDDhJ"%DDD(w+DDD
Q*9J"*"Ib*"oXI.O"*9HHDUI
!4N$I$I98r+,!B9K8*t3F+GK
>}k![8, tr. 504]D
Truyện Cái đầu lâu cũng cho thấy tài quan sát, đánh giá sự việc của nhân vật
Đàm:<6`!6aJ?@x!FI5> $
"*JDQ*4"G!K">*N4=4!0
8I=CN@DDDY!L8k!$!K43K.X(O=y
6X(O<;;3c<F"I*<[8, tr. 232]D
Có thể nói, con người đầu thế kỷ XX là con người tiếp xúc với khoa học.
Mọi việc đều giải thích, phân tích và suy đoán. Vì thế cái mới, cái hay của văn học
mà Thế Lữ có, đó là con người có đầu óc phân tích khoa học.
Thế Lữ đã rất thành công khi xây dựng kiểu con người lý trí. Biểu hiện con
người lý trí, nhà văn như muốn đề cao trí thông minh, óc phán đoán của con người.
Thông qua đó, Thế Lữ muốn nhấn mạnh yếu tố khoa học trong văn chương cũng
như trong cuộc sống những năm đầu thế kỷ XX.
1.2.2. Con người lọc lõi
Với truyện ngắn Thế Lữ, người đọc không ít lần bị bỡ ngỡ, cảm thấy kinh
ngạc trước khả năng sáng tạo của ông. Chỉ trong một truyện ngắn ông đã đưa ra hai
kiểu con người trái ngược nhau, hai kiểu người cùng chung một tuyên không gian,
22
thời gian cũng như hoàn cảnh đã có được những sự ứng phó riêng biệt để qua đó
khẳng định mình. Chúng ta có thể gọi họ là những con người lọc lõi và một nữa kia
chính là kẻ ngớ ngẩn, ngu dốt nhưng bị bao quanh bởi cái suy nghĩ tự tại, tự coi

mình là kẻ thông minh, lõi đời. Và trên hết sự lọc lõi, khôn khéo của con người đã
được Thế Lữ khai thác tối đa.
Chuyện chỉ là một kinh nghiệm cay đắng, một bài học nhớ đời của một tay
móc túi chuyên nghiệp tên là Hai Nhiêu. Chuyện chỉ ngắn có mấy trang. Nhưng nó
cho thấy khả năng nghệ thuật truyện ngắn của Thế Lữ. Đó là truyện trong truyện
QK'"+)D
Nhân vật  nghe chuyện từ một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, dáng
vẻ như ông ký về hưu cùng đi trong toa hạng ba chuyến tàu chạy Hòn Gai với
mình. Nhân vật  được kể lại câu chuyện từ chính miệng Hai Nhiêu. Trước đó,
>M đã giới thiệu Hai Nhiêu là bậc -K:"I/>o(/, nghĩa là
không lấy của người nghèo và coi việc ăn cắp là một nghệ thuật, nghĩa là càng khó
lấy càng thích, càng được dịp trổ tài.
Hai Nhiêu đang đi kiếm ăn ở Hải Phòng thì được tin vợ ốm phải xuôi Nam
về quê thăm. Xuống tàu thủy, bác ta quan sát xem có món 90/ nào không nhưng
liếc con mắt nhà nghề nhìn qua, bác ta thấy thất vọng không kiếm chác được gì.
Đang khi đó thì trên tàu xảy ra cảnh lộn xộn: Một người nhà quê “chỉ có một
cái lồng gà rỗng, với trong đó một gói mo chừng đựng cơm nắm, và hai cái nồi đất
mới, miệng bưng bằng giấy nhật trình” đang bị người nhà tàu la lối, đòi đuổi xuống
vì thiếu một hào tiền vé.
Thấy cảnh khốn khổ và trái tai trái mắt đó, Hai Nhiêu nổi máu anh hùng liền
bỏ tiền ra mua vé cho người nhà quê kia. Khi tàu cập bờ, người nhà quê chèo kéo
Hai Nhiêu vào quán, gọi cơm đãi, khiến bậc quân tử kẻ cắp phải lấy làm nghi hoặc,
không biết có phải vị khách kiếm thêm của mình bữa cơm không.
23
Nhưng không, bí mật được tiết lộ: Người nhà quê mang theo ngót năm trăm
bạc, giắt theo trong người thì sợ nguy hiểm mất cắp, nên mới bày ra cái kế 
!%4%=!$)*0->!0I2"J
;DDDc=N>o(/I2M+,*. Hai Nhiêu nghe thấy sự thật đó
thì choáng người đi vì tiếc của.
Chuyện chỉ có thế nhưng truyện không chỉ có thế. Tác giả đã khéo cho thấy

cả tâm lý của hai hạng người: Cái ranh mãnh của người nhà quê và sự cảm động
thức dậy trong người làm một nghề xấu xa. Nhưng sự cảm động đó lại chính là sự
ngu dốt của kẻ tự kiêu. Hắn coi mình là người có khả năng quan sát, đánh giá siêu
việt, coi ăn trộm là cả một nghệ thuật nhưng trớ trêu thay lại bị sự ranh mãnh của
một lão nhà quê đánh lừa. Người nhà quê hồn nhiên không biết trước mặt mình là
một tay bợm già, mà chỉ thấy đó là 0-M* đã ra tay giúp mình, dù là
trong một màn kịch do mình dựng ra. Hai Nhiêu thì thấy cái việc mình mua vé cho
người nhà quê kia tự dưng khiến cho ">o(/)*3J0D
Để đánh lừa được những tên trộm giảo hoạt và đầy rẫy trên tàu như Hai
Nhiêu, lão nhà quê đã có một vỡ diễn đầy ngoạn mục. Bằng sự lọc lõi, hiểu biết về
cái xã hội mình đang sống đã giúp lão đoán biết được những gì xảy ra và đối phó
với nó một cách hoàn hảo. Qua cuộc đối thoại của lão với người soát vé tên Khách
và Hai Nhiêu chúng ta có thể nhận thấy điểu đó:
Rg=I;1*+0IDQI4LI
@+>!3+=I*I"J=L>kD
l.b!%V
RQ!=> ;.!.ulyQ!/J8 K=
>!D
1-!$+!>rIlCH>k=
9*d*1/J(V
R.*+3+!;='./J!?,+Dd*!,!
!M)**2*09*>Ou
24
l!V
RQ@>/+ydG!M.!!.y
1-x0!%"p=4"I0IY
H(=*%4='33G5".[8, tr.
205].
Để tạo dựng lòng tin, và đánh lừa kẻ khác, Lão nhà quê đã lấy được sự tin
tưởng và thương hại của Hai Nhiêu. Một kẻ tự coi mình là tên trộm siêu việt.

Và Hai Nhiêu vô tình từ một kẻ trộm đã trở thành một người tốt, một
kẻ cứu giúp đúng lúc:
Vì saoul/J.3X!O0;'R'4w
'.1.uR.JO,
;!>*30KH[8, tr. 206].
Nhưng sự tự tin đó của Hai Nhiêu nhanh chóng bị tan biến chỉ sau một đêm.
Khi tàu đến bến, qua bữa cơm thịnh soạn và câu chuyện của người nhà quê kia kể
thì Hai Nhiêu không khỏi choáng váng. Choáng váng vì sự lọc lõi của lão nhà quê,
choáng váng vì tiếc món tiền lớn trước mắt và cũng choáng vác vì sự tự kiêu ngu
dốt của mình cũng như cái lòng tốt hiếm hoi đặt nhầm chỗ.
Thế Lữ chỉ phác qua tâm lý nhân vật chút ít thế thôi nhưng đã làm sâu thêm
truyện ngắn, làm cho câu chuyện trên tàu thủy không hẳn là chuyện ăn cắp. Mà biết
đâu cái người đàn ông dáng vẻ ông ký kể lại chuyện được nghe kể về Hai Nhiêu
cho nhân vật “tôi” nghe lại không phải là chính Hai Nhiêu? Hình thức truyện trong
truyện có thể có một dụng ý đó. Mặc dù câu kết truyện khiến bật cười cho Hai
Nhiêu mà răn được cho nhiều người: *.++0@*2")*"c
> )*.Hb*"G!9*=>I
,!%"I*%. Tưởng như thấy được một nụ cười của
nhà văn giễu nhân vật, giễu người đời.
25

×