Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (47.27 KB, 2 trang )
Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á viết tắt là ASEAN được thành lập vào ngày 08/08/1967 với sự
tham gia của 10 quốc gia thành viên. Đây được biết đến như là một khu vực rất phức tạp, với sự đa dạng,
phong phú về sắc tộc, chủng người, tôn giáo, địa lý không chỉ giữa các quốc gia với nhau mà còn ngay cả
trong một nước. Tuy vậy ta vẫn nhận thấy sự thống nhất ngay cả khi có sự đa dạng đó. Sự thống nhất của
ASEAN thể hiện ngay trong sự đa dạng ở từng lĩnh vực, và rõ nhất ở trong mục tiêu hoạt động của ASEAN.
Về địa lý, các quốc gia của khu vực được chia ra làm hai nhóm chính: một nửa nằm ở vùng lục địa (bao
gồm các nước nằm trên bán đảo Trung Ấn như Việt Nam, Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanma), nửa còn lại
nằm ở hải đảo (bao gồm các nước nằm trên quần đảo Maxlai, Philippin). Vì lý đó mà khí hậu, cũng như tài
nguyên giữa các quốc gia ở đây không có sự tương đồng, có quốc gia mang khí hậu nhiệt đới gió mùa nòng
ẩm như Việt Nam tạo nên một không gian đa dạng cho thảm thực vật phát triển, lại có quốc gia có khí hậu
ôn đới. Với vị trí địa lý thuận lợi, Đông Nam Á trở thành cửa ngõ giao lưu qua lại giữa những nền văn minh
lớn, nơi giao thương giữa các quốc gia, châu lục, là điều kiện thuận lợi để cho các nước trong khu vực tiếp
cận với thế giới bên ngoài. Sau quá trình tiếp cận và giao lưu đã tạo cho Đông Nam Á một khu vực đa sắc
tộc, đa ngôn ngữ. Các nhà nước, quốc gia Đông Nam Á từ khi ra đời cho đến nay, có sự thay đổi lớn về
ranh giới, địa phận ở mỗi quốc gia, tuy ở những phương diện khác nhau nhưng tất cả các nước đều có chung
hoàn cảnh lịch sử nên dễ dàng thông cảm cho nhau trong quá trình phát triển, vươn lên và hội nhập.
Với nền tảng như thế, cho nên đã hình thành trong nếp sống của cư dân Đông Nam Á những phương
thức sinh hoạt từ thức ăn, trang phục, nhà ở đến các công trình kiến trúc và điêu khắc đồ sộ, đều có những
nét chung với nhau, dựa trên nền tảng của cơ tầng văn hóa bản địa, của cư dân nông nghiệp lúa nước, đồng
thời tiếp thu ảnh hưởng rất lớn từ nền văn hóa lớn của hai quốc gia láng giềng là Ấn Độ và Trung Hoa. Từ
xa xưa, đời sống tâm linh của cư dân Đông Nam Á, đã được quan tâm đến bằng những tín ngưỡng bản địa
đặc sắc, bên cạnh đó, với sự du nhập của các tôn giáo từ bên ngoài vào, đã được người dân ở đây tiếp nhận
và hòa trộn với nền văn hóa bản địa, đáp ứng được nhu cầu và nguyện vọng của họ. Là cư dân nông nghiệp
lúa nước, cho nên, các dân tộc Đông Nam Á có các lễ hội và phong tục tập quán vừa mang bản sắc riêng đa
sắc màu, vừa mang dáng dấp chung của nền nông nghiệp trồng lúa nước. Các hoạt động này vừa giúp cho
cư dân thoả mãn những nhu cầu về đời sống tâm linh, vừa kèm theo các hình thức vui chơi, giải trí, nhằm
tạo một không khí đoàn kết và thân thiện lẫn nhau giữa các con người trong một cộng đồng chung, làng
xóm nói riêng, cả khu vực nói chung. Một hình thức giải trí khác cũng không kém phần hấp dẫn đối với cư
dân Đông Nam Á, đó là nghệ thuật biểu diễn sân khấu truyền thống, và do các nước có sự tiếp cận, giao lưu
và học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, cho nên nền nghệ thuật truyền thống của mỗi nước vừa có nét tương đồng
về nội dung lẫn phương pháp vừa có sự đa dạng về hình thức biểu diễn. Nhìn chung, văn hóa truyền thống