Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (4.98 MB, 142 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Philippines hy vọng với loại tầu mới tự sản xuất trong nước sẽ góp phần cải thiện sức
mạnh hải quân của quốc gia này
Đọc bài “<b>Trung Quốc tung “chiêu”mới, ngư dân Việt Nam laođao</b>”, đăng trên GSTT.VN ngày
25/5/2012, người đọc không khỏi phẫn nộ về sự tàn bạo của Trung Quốc đối với ngư dân Việt Nam; đặc biệt
Trung cộng đa tung ra chiêu mới, xem ra rất hiệu quả; và với tình hình này, nếu như khơng có sự cương
Ngồi phần nhấn mạnh được viết sau tiêu đề của bài viết, đi sâu vào bài viết, người đọc cịn có được vài
thông tin rất đáng lo ngại như sau:
<i>“… trước đây Trung Quốc thường dùng chiêu bắt tàu, đòi tiền phạt, rồi chọn tàu dỏm thả ngư dân Việt Nam </i>
<i>ra. Thế nhưng chiêu này khơng cịn phát huy hiệu quả, do ngư dân khơng nộp tiền phạt. Vì vậy, gần đây khi</i>
<i>bắt được tàu ngư dân Việt Nam là Trung Quốc sử dụng triệt để việc cướp, phá sạch tài sản và ngư lưới cụ </i>
<i>trên tàu, nhằm đánh vào kinh tế để ngư dân kiệt quệ, khơng có tiền để mua sắm phương tiện và chi phí để </i>
<i>ra khơi.</i>
<i>Khơng dừng lại ở đó, ngư dân xã Bình Châu cho chúng tôi biết, những năm trước đây, Trung Quốc cướp tài </i>
<i>sản nhưng chỉ lựa hải sản ngon để lấy. Còn từ đầu năm 2012 đến nay, cả năm tàu cá bị Trung Quốc bắt thì </i>
<i>tàu nào cũng bị cướp sạch tài sản và phá tan tành máy móc, ngư lưới cụ. Ngư dân Nguyễn Nam cịn cho </i>
<i>hay, chuyến ra biển này anh và nhiều ngư dân đánh bắt ở vùng biển Hồng Sa cịn chứng kiến máy bay </i>
<i>trực thăng Trung Quốc bay sát mặt nước từ 10-20m. Có đêm, ngư dân thấy bốn trực thăng bay quần thảo </i>
<i>như thế. “Có đêm đang lặn thì máy bay lượn sát muốn gãy cần ăngten bộ đàm. Chắc là họ bay xem mình có</i>
<i>làm gì trên mấy đảo khơng...”, ngư dân Nguyễn Chín tiếp lời”.</i>
Từ thực tế diễn ra trên Biển Đông trong các năm qua, ta có thể so sánh sự thua thiệt của Việt Nam so với
Trung Quốc trên 5 lĩnh vực chính, như sau:
<b>1. Về lực lượng cảnh sát biển: VN 0 – 1 TQ.</b>
Đoạn trích dẫn trên đây cho ta thấy, Ngư trường Hoàng Sa hiện Trung Quốc đang hoàn toàn làm chủ, “<i>trực </i>
<i>thăng Trung Quốc bay sát mặt nước từ 10-20m”.</i>
Có phải do “quả đấm thép” Vinashin và bây giờ là Vinalines đã thua lỗ tổng cộng hơn 100 ngàn tỷ đồng, cho
nên việc đóng tàu phục vụ an ninh, quốc phòng trên biển đã bị phá sản, để bây giờ khơng có tàu hỗ trợ ngư
<b>2. Về Ngư trường Hoàng Sa: VN 0 – 2 TQ.</b>
Nếu không được Nhà nước hỗ trợ và tìm giải pháp kịp thời, thì chắc chắn ngư dân Việt Nam sẽ buộc phải bỏ
ngư trường Hoàng Sa, vì càng đi biển, ngư dân ta càng khánh kiệt; thậm chí bị đe dọa tính mạng như đã
từng nhiều lần xẩy ra.
Có thể nói, đây là “tỷ số” đánh gục ý chí của ngư dân Việt Nam; đồng nghĩa với việc Việt Nam đã tự mình
giao ngư trường Hồng Sa cho Trung Quốc. Cơng nhận vùng biển Hoàng Sa là của Trung Quốc.
Bài học xung quanh việc tranh chấp giữa Philippines và Trung Quốc về bãi cạn Scarboroug trong thời gian
qua cho ta thấy, bằng sự cương quyết của mình, Nhà nước và nhân dân Philippines đang được sự ủng hộ
mạnh mẽ khơng chỉ là Mỹ mà cịn có các cường quốc trong khu vực như Nhật Bản, Hàn Quốc…
Ngược lại, do thiếu cương quyết, cho nên Việt Nam đang bị Trung Quốc lấn tới; đồng thời không tranh thủ
được dư luận quốc tế.
Việt Nam đang thực sự mắc mưu Trung Quốc trên lĩnh vực này.
Không ai hiểu bài học này bằng chính người Việt Nam qua 2 cuộc kháng chiến dành thắng lợi vừa qua. Vì
vậy, bỏ qua bài học này là việc làm khó hiểu của lãnh đạo Việt Nam hiện nay.
<b>4. Thua ngay trong quan hệ Việt – Trung về vấn đề Biển Đông: VN 0 – 4 TQ.</b>
Chỉ tính riêng trong lĩnh vực khai thác cá trên Biển Đơng, thì Việt Nam cũng đã giành cho Trung Quốc phần
chủ động; trong khi ngư dân Trung Quốc tự tung tự tác trên vùng biển Việt Nam và còn được các tàu Hải
giám Trung Quốc bảo vệ, thì Việt Nam bỏ mặc sự rủi ro cho ngư dân của mình. Mỗi khi tàu của ngư dân bị
bắt, thì Người phát ngơn Bộ Ngoại giao Việt Nam phản đối và yêu cầu Trung Quốc nhanh chóng trả lại tàu
cá, và ln lặp lại điệp khúc quen thuộc “ Việt Nam có đầy đủ cơ sở pháp lý khơng thể chối cãi…”, mà khơng
<b>5. Việc khơng cho phép biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn ngồi Biển Đơng: VN 0 – 4 TQ.</b>
Về lĩnh vực này đã có nhiều bài phân tích sau khi diễn ra 11 cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn
ngồi Biển Đơng trong năm 2011; Rõ ràng là, việc cấm không cho phép nhân dân tổ chức biểu tình trong
năm 2012 cũng với chủ đề trên chắc chắn sẽ mang lại nhiều hệ luy trong việc bảo vệ chủ quyền trước một
Trung Quốc ngày cành hung hăng và ngang ngược.
25.5.2012
<i><b>Mai Thanh Hải</b> - Gần 2 năm trước, đúng ngày thành lập </i>
<i>QĐNDVN (22/12/2010), tàu cá QNG-66192TS do Thuyền trưởng Lê Minh Tân điều khiển đã nhổ neo, hướng ra quần đảo Hoàng </i>
<i>Sa hành nghề hái rau câu.</i>
Tuy nhiên, đến này hôm nay họ vẫn chưa trở về và người cuối cùng nhìn thấy họ là những ngư dân trên tàu QNG-9029TS, khi
chạy qua khu vực đảo Bom Bay, Hoàng Sa.
Đến Lý Sơn bây giờ, la cà ở xóm chài nào cũng được nghe chuyện về những ngư dân mất tích ở Hồng Sa, gần nhất là 6 người
đàn ông trên tàu QNG-66192TS gần 2 năm trước.
Đó là những cái tên quen thuộc với mọi người dân Lý Sơn: Lê Minh Tân, Hồ Văn Lâm, Nguyễn Hoàng, Trần Văn Lành, Trương
Văn Tiến và Nguyễn Đảng.
đêm ngư dân trên tàu QNg-50003 TS chứng kiến có 4 chiếc trực thăng bay lượn trên tàu ngư dân hành nghề lặn ban đêm trên
các rạn nổi thuộc quần đảo Hoàng Sa"..., lại nhớ đến câu chuyện, những giọt nước mắt của cha mẹ, vợ con 6 người đàn ơng mất
tích, mà mình đã được gặp, hồi đầu năm rồi, khi ra với Lý Sơn và tức ngực, xót xa tận cùng cho mạng sống mong manh của
những người đàn ông con trai - trụ cột của gia đình, trằn lưng ra, đổ máu xuống, trước bão tố, sóng biển, súng pháo, đạn lê của
Cháu Trương Thị Nhiều, 15 tuổi, con gái đầu của ngư dân Trương Văn Tiến
Những ngôi mộ của ngư dân Lý Sơn, đều có cờ Tổ quốc, như khi họ đi biển ngoài Hoàng Sa
Xuất bản lúc 10:11:00 CH
Nhãn: CHỦ QUYỀN - BIỂN ĐẢO, VĂN HÓA - XÃ HỘI
<b>Nặc danh</b>22:40:00 25-05-2012
Cái tiêu đề ko thể hay và đau hơn! Có nơi nào khốn khổ và đau thương như Đất Nước và Nhân Dân của chúng ta
khơng?!!!
Trả lờiXóa
2.
<b>Phong vũ</b>23:19:00 25-05-2012
Cờ tổ quốc bay trên nóc mộ
Ngư dân ơi, sao khổ thế này?
Ra khơi đánh cá đêm ngày
Chồng đi ra biển không về biệt tăm?
Biển quê là đất làm ăn
Đến nay " đồng chí" nó săn, nó lùng
Tàu bè súng ống đùng đùng
Bắt dân đánh đập khắp vùng biển ta.
Tàu ta đi đánh bắt xa
Trung quốc nó bắt không tha cho về
Trung ương ta vẫn đề huề:
" các đ/c bạn ăn thề với nhau"
Biểu tình là dẹp cho mau, "bạn" mừng.
Loa đài ta nói thẳng thừng:
" phản đối, phản đối...độ chừng mấy niên?
Than ơi, người chết có yên?
Xác phơi sóng biển, mồ yên trên bờ?
Hỏi trên: " cho đến bao giờ
Hải quân, cảnh sát rời bờ giúp dân?"
Xin đừng " đồng chí kết thân"
Đồng bào dân biển mn phần hết trơng !
Trả lờiXóa
3.
<b>mamchauson</b>01:48:00 26-05-2012
Đắng lịng. Chẳng biết nói chi
Bê nguyên Mộ gió về ghi trang nhà
Vùng biên cho tới Biển xa
Sao dân mãi khổ tại Ta hay mình ?!
Được đăng bởi Nguyễn Thông vào lúc 16:09:00
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên Facebook
Nhãn: báo chí, hồng sa trường sa, ngư dân, trung quốc
Người dân VN lùng sục khắp các thôn bản, ngõ ngách,
nhà nào có mèo là mua về để bán sang TQ.
Có một thời gian, nơng dân VN đua nhau lấy móng trâu để bán.
Doanh nghiệp chế biến chè VN đã từng lao đao vì thiếu
nguyên liệu trầm trọng sau vụ tận thu chè vàng của TQ.
Số cáp quang bị cắt trộm được thu hồi.
<b>Phải đặc biệt lưu ý khi giao thương với TQ</b>
Theo GS-TS Bùi Chí Bửu, Viện trưởng Viện Khoa học Kỹ thuật Nơng
nghiệp miền Nam thì “rõ ràng Trung Quốc đã có một chính sách rất lớn
trong vấn đề thu mua này”. GS-TS Bửu vạch trần bản chất của sự việc:
“Thương nhân Trung Quốc mua có chọn lọc chứ khơng phải bất cứ mặt
hàng nào cũng mua đâu. Tốc độ phát triển kinh tế của Trung Quốc đang
rất nóng.
Do vậy, nguyên liệu bị thiếu hụt rất nghiêm trọng và VN là thị trường béo
bở. Nhưng điều đáng nói Trung Quốc chưa bao giờ ký nghị định thư với ta
mà chỉ thích mua theo đường tiểu ngạch”.
Do vậy, trong giao thương với các DN Trung Quốc, theo GS-TS Bùi Chí
Bửu: Nhà nước và DN cần đặc biệt lưu ý.
Bởi lẽ: “Trong làm ăn với VN, TQ ln có những chính sách căn cơ, lâu dài
chứ không đơn giản, ăn xổi ở thì như nhiều người nghĩ. Hiện VN đã gia
nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) nên muốn cấm họ mua cũng
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
và 161 nước khác đã tham gia hiệp ước này.
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
ngại Công ước này có thể làm suy yếu khả năng của Mỹ trong các tranh chấp tài nguyên khí đốt và dầu mỏ ở thềm
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Công ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phòng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà cịn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngoài khu
vực đó.
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Xét cho cùng, đây chính là vấn đề về khía cạnh pháp lí và luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ cần có một công cụ sắc bén là
luật pháp quốc tế để có thể cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc tại biển Đơng. Việc chưa phê chuẩn Cơng ước có
ý nghĩa pháp lý quan trọng này khiến cho Hoa Kỳ ở "thế bí" trong các cuộc tranh luận với Trung Quốc về mặt lý lẽ,
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngoài"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phòng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đơng khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đơng?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Cơng ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đơng.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tun bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành cơng cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
Tuy nhiên, một số nghị sĩ đảng Cộng hịa vẫn hồi nghi và kiên quyết phản đối việc gia nhập Công ước UNCLOS do
lo ngại về một số hệ quả, như việc Mỹ phải tham gia vào một ủy ban có hơn 160 thành viên mà Mỹ sẽ khơng có
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn công ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hịa băn khoăn, việc gia nhập cơng ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập cơng ước khơng hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta.
Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
ngại Công ước này có thể làm suy yếu khả năng của Mỹ trong các tranh chấp tài nguyên khí đốt và dầu mỏ ở thềm
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Công ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phòng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đơng Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
Xét cho cùng, đây chính là vấn đề về khía cạnh pháp lí và luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ cần có một công cụ sắc bén là
luật pháp quốc tế để có thể cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc tại biển Đơng. Việc chưa phê chuẩn Cơng ước có
ý nghĩa pháp lý quan trọng này khiến cho Hoa Kỳ ở "thế bí" trong các cuộc tranh luận với Trung Quốc về mặt lý lẽ,
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngoài"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phòng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đơng khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đơng?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Cơng ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đơng.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tun bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
Tuy nhiên, một số nghị sĩ đảng Cộng hịa vẫn hồi nghi và kiên quyết phản đối việc gia nhập Công ước UNCLOS do
lo ngại về một số hệ quả, như việc Mỹ phải tham gia vào một ủy ban có hơn 160 thành viên mà Mỹ sẽ khơng có
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước không hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Công ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
ngại Cơng ước này có thể làm suy yếu khả năng của Mỹ trong các tranh chấp tài nguyên khí đốt và dầu mỏ ở thềm
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Cơng ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phịng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ ba, ông nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà cịn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Xét cho cùng, đây chính là vấn đề về khía cạnh pháp lí và luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ cần có một cơng cụ sắc bén là
luật pháp quốc tế để có thể cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc tại biển Đông. Việc chưa phê chuẩn Cơng ước có
ý nghĩa pháp lý quan trọng này khiến cho Hoa Kỳ ở "thế bí" trong các cuộc tranh luận với Trung Quốc về mặt lý lẽ,
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngoài"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phòng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đông.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tuyên bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành cơng cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
Tuy nhiên, một số nghị sĩ đảng Cộng hịa vẫn hồi nghi và kiên quyết phản đối việc gia nhập Công ước UNCLOS do
lo ngại về một số hệ quả, như việc Mỹ phải tham gia vào một ủy ban có hơn 160 thành viên mà Mỹ sẽ khơng có
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước khơng hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Cơng ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
ngại Cơng ước này có thể làm suy yếu khả năng của Mỹ trong các tranh chấp tài nguyên khí đốt và dầu mỏ ở thềm
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Cơng ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phịng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ông nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà cịn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đơng Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
Xét cho cùng, đây chính là vấn đề về khía cạnh pháp lí và luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ cần có một cơng cụ sắc bén là
luật pháp quốc tế để có thể cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc tại biển Đông. Việc chưa phê chuẩn Cơng ước có
ý nghĩa pháp lý quan trọng này khiến cho Hoa Kỳ ở "thế bí" trong các cuộc tranh luận với Trung Quốc về mặt lý lẽ,
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngoài"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phòng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đông.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
Tuy nhiên, một số nghị sĩ đảng Cộng hịa vẫn hồi nghi và kiên quyết phản đối việc gia nhập Công ước UNCLOS do
lo ngại về một số hệ quả, như việc Mỹ phải tham gia vào một ủy ban có hơn 160 thành viên mà Mỹ sẽ khơng có
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hòa cho biết không đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hịa băn khoăn, việc gia nhập cơng ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước không hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thông qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Cơng ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
ngại Công ước này có thể làm suy yếu khả năng của Mỹ trong các tranh chấp tài nguyên khí đốt và dầu mỏ ở thềm
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Công ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phòng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngoài bờ biển nước Mỹ, mà còn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đông Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
Xét cho cùng, đây chính là vấn đề về khía cạnh pháp lí và luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ cần có một cơng cụ sắc bén là
luật pháp quốc tế để có thể cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc tại biển Đông. Việc chưa phê chuẩn Công ước có
ý nghĩa pháp lý quan trọng này khiến cho Hoa Kỳ ở "thế bí" trong các cuộc tranh luận với Trung Quốc về mặt lý lẽ,
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngồi"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phịng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Công ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã không hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Cơng ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đông.
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình luôn ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
Tuy nhiên, một số nghị sĩ đảng Cộng hịa vẫn hồi nghi và kiên quyết phản đối việc gia nhập Công ước UNCLOS do
lo ngại về một số hệ quả, như việc Mỹ phải tham gia vào một ủy ban có hơn 160 thành viên mà Mỹ sẽ khơng có
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước khơng hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Cơng ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
và 161 nước khác đã tham gia hiệp ước này.
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
ngại Công ước này có thể làm suy yếu khả năng của Mỹ trong các tranh chấp tài nguyên khí đốt và dầu mỏ ở thềm
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Công ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phòng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, khơng chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà còn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đông Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
Xét cho cùng, đây chính là vấn đề về khía cạnh pháp lí và luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ cần có một cơng cụ sắc bén là
luật pháp quốc tế để có thể cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc tại biển Đông. Việc chưa phê chuẩn Cơng ước có
ý nghĩa pháp lý quan trọng này khiến cho Hoa Kỳ ở "thế bí" trong các cuộc tranh luận với Trung Quốc về mặt lý lẽ,
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngồi"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phịng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Cơng ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đơng.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tuyên bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Công ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà cịn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngoài khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đông.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tuyên bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành cơng cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước không hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Công ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
và 161 nước khác đã tham gia hiệp ước này.
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
lục địa. Trong khi đó, những nghị sĩ ủng hộ việc này đều đưa ra rất nhiều lí do liên quan đến kinh tế, an ninh và ảnh
hưởng của Mỹ nếu tham gia Công ước này. Trong bài phát biểu tại diễn đàn Luật về Cơng ước Biển, Bộ trưởng Quốc
phịng Mỹ Panetta đã liệt kê năm lý do tại sao Công ước Luật biển tăng cường an ninh quốc gia của Mỹ.
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngoài bờ biển nước Mỹ, mà còn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đơng Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
đặc biệt khi Trung Quốc mang tham vọng "bá quyền", luôn coi Biển Đông là "ao nhà" và coi Mỹ chỉ là "người ngoài"
tại khu vực. Bộ trưởng Quốc phòng Panetta tuyên bố trong Hội Nghị về Luật Biển: "Đã tới lúc Hoa Kỳ cần có chỗ ngồi
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đông.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tuyên bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành cơng cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Tuy nhiên, một số nghị sĩ đảng Cộng hịa vẫn hồi nghi và kiên quyết phản đối việc gia nhập Công ước UNCLOS do
lo ngại về một số hệ quả, như việc Mỹ phải tham gia vào một ủy ban có hơn 160 thành viên mà Mỹ sẽ khơng có
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước không hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Công ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
và 161 nước khác đã tham gia hiệp ước này.
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngoài bờ biển nước Mỹ, mà còn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đơng Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đông.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tuyên bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành công cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước khơng hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
26/5/2012 06:10 AM
|
Send Email
Print
|
o
o
<b>CHIA SẺ</b>
<b>Trung Quốc đã tung ra những hồ sơ lịch sử để củng cố tuyên bố chủ quyền về một bãi cạn tranh chấp ở gần </b>
<b>Philippines tại Biển Đông.</b>
Theo các chuyên gia hàng hải, trong khi chiến dịch tuyên truyền rõ ràng thể hiện việc Bắc Kinh sẽ có quan điểm cứng rắn
với Manila ở cuộc đụng độ tại bãi cạn Scarborough thì những lý lẽ pháp lý chính xác cho các tuyên bố chủ quyền của Trung
Quốc và phạm vi lãnh thổ bị ảnh hưởng lại vẫn không hề chắc chắn.
Giống như hầu hết các tuyên bố chủ quyền với toàn bộ vùng biển giàu tài nguyên và chiến lược quan trọng Biển Đông, Bắc
Kinh vẫn còn mơ hồ về các chi tiết.
Theo tiết lộ của WikiLeaks, một chuyên gia luật hàng hải cấp cao
của chính phủ Trung Quốc đã thừa nhận không biết căn cứ lịch sử
cho đường 9 đoạn. <i>Ảnh: wordpress</i>
"Sự mập mờ này phục vụ mục đích trong nước của Trung Quốc là đảm bảo tính hợp pháp của chính phủ và thỏa mãn quan
điểm dân chúng”, Sun Yun, một chuyên gia đối ngoại Trung Quốc tại Washington D.C từng là nhà phân tích cho Tổ chức
nghiên cứu khủng hoảng quốc tế cho biết.
<b>Điểm nóng </b>
Xung đột chủ quyền ở Biển Đông khiến nơi đây trở thành một trong những điểm nóng nhất, có nguy cơ châm ngịi cho
xung đột tại châu Á - Thái Bình Dương.
Trung Quốc, Philippines, Việt Nam, Malaysia và Brunei đều có tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông - vùng biển cung cấp
khoảng 10% lượng cá đánh bắt toàn cầu và mang giá trị 5 nghìn tỉ USD trong giao dịch thương mại đường biển.
Mỹ - nước tuyên bố có lợi ích quốc gia ở Biển Đơng - gần đây đã tiến hành tập trận hải quân với Philippines gần bãi cạn
Scarborough. Họ tăng cường sự hiện diện trong khu vực với nỗ lực thực hiện một phần chiến lược “trục xoay” hướng về
châu Á sau hơn một thập niên chiến tranh ở Iraq và Afghanistan.
Đối đầu gay gắt ở bãi cạn Scarborough (mà Trung Quốc gọi là đảo Hoàng Nham) bắt đầu từ tháng trước, khi Bắc Kinh điều
tàu hải giám ngăn chặn không cho Philipines bắt giữ các ngư dân Trung Quốc ở khu vực tranh chấp.
Cả Bắc Kinh và Manila đều tuyên bố chủ quyền với bãi cạn. Philippines nói, nó nằm trong phạm vi 200 hải lý vùng đặc
quyền kinh tế (EEZ) - nghĩa là họ có quyền khai thác các tài nguyên tự nhiên trong khu vực này.
<b>Hồ sơ lịch sử</b>
Trong một phản ứng có phối hợp từ Bắc Kinh, người phát ngơn chính thức của chính phủ, các nhà ngoại giao cấp cao và
báo chí đều đưa ra những viện chứng lịch sử từ các triều đại cổ xưa để đáp trả tuyên bố chủ quyền của Manila.
Họ nói, tài liệu cho thấy, các thủy thủ Trung Quốc đã phát hiện ra đảo Hoàng Nham từ 2.000 năm trước và trích dẫn hồ sơ
các chuyến thăm, quyền hoạch định bản đồ cũng như cư trú của bãi cạn từ thời Tống (960-1279 SCN) cho tới thời kỳ hiện
đại.
Một người phát ngơn chính phủ Philippines hơm thứ tư cho hay, Trung Quốc có gần 100 tàu thuyền ở bãi cạn, gồm cả 4 tàu
tuần tra chính phủ. Trước đó, Manila u cầu tất cả tàu thuyền Trung Quốc rời khỏi khu vực.
Bộ Ngoại giao Trung Quốc trả lời rằng, chỉ có 20 tàu cá Trung Quốc tại đây - một số lượng bình thường tại thời điểm này
trong năm và khẳng định họ hoạt động phù hợp với pháp luật Trung Quốc.
<b>Đường 9 đoạn</b>
Các chuyên gia lưu ý rằng, Bắc Kinh thường xuyên đưa ra phạm vi tuyên bố chủ quyền của họ với cái gọi là đường 9 đoạn,
bao trùm khoảng 90% trong 3,5 triệu km2 Biển Đông trên các bản đồ Trung Quốc.
Ranh giới mơ hồ này lần đầu tiên được chính thức cơng bố trên một bản đồ của chính quyền Trung Quốc năm 1947 và
được tái hiện ở những bản đồ sau đó.
Trong khi Bắc Kinh khơng gặp khó khăn gì khi sản xuất ra những bằng chứng lịch sử để hỗ trợ cho các tuyên bố chủ quyền
liên quan tới rất nhiều đảo, vỉa đá thì lại có rất ít tài liệu để chứng tỏ bản đồ 9 đoạn xuất phát từ đâu.
Bức điện tín ngoại giao tháng 9/2008 của Mỹ mà WikiLeaks tiết lộ cho thấy, đại sứ quán Mỹ ở Bắc Kinh thông tin rằng, một
chuyên gia luật hàng hải cấp cao của chính phủ Trung Quốc - Yin Wenqiang - đã “thừa nhận” ông không biết căn cứ lịch sử
cho đường 9 đoạn.
Bãi cạn Scarborough rơi vào phạm vi đường 9 đoạn, cũng như quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa - hai nhóm đảo quan
trọng nhất đang có tranh chấp ở Biển Đơng.
<b>Luật Biển</b>
Trung Quốc ln khẳng định có chủ quyền với cả hai quần đảo trên nhưng vẫn chưa xác định rõ bao nhiêu phần lãnh thổ
còn lại nằm trong phạm vi đường 9 đoạn mà họ đưa ra yêu sách tuyên bố chủ quyền.
Một lý do cho sự thiếu minh bạch này là, Trung Quốc đã ký vào Công ước LHQ về Luật Biển (UNCLOS) năm 1982.
Nếu Bắc Kinh xác định rõ các tuyên bố chủ quyền của mình để phù hợp với những quy định của cơng ước này, thì rõ ràng
họ sẽ bị giảm bớt phạm vi lãnh thổ mong muốn và chính quyền sẽ đối mặt với những chỉ trích khi chủ nghĩa dân tộc dâng
cao.
Ở phương diện khác, nếu Bắc Kinh tối đa hóa phạm vi các yêu sách chủ quyền bao gồm toàn bộ hay hầu hết khu vực trong
"Khơng có lựa chọn nào dẫn tới viễn cảnh hứa hẹn”, Sun nói.
Điều đó có nghĩa là Trung Quốc sẽ tiếp tục mơ hồ, các chuyên gia nhấn mạnh, nhất là trong bối cảnh nước này đứng trước
sự chuyển giao lãnh đạo dự kiến vào cuối năm nay.
<b>Thái An </b><i>(theo Reuters)</i>
26/05/2012 - 00:30
Ba tàu huấn luyện hải quân Nhật thăm Philippines vào tuần sau.
Báo <i>Interaksyon</i> (Philippines) ngày 25-5 đưa tin hải quân
Philippines thông báo ba tàu huấn luyện hải quân của lực lượng
phòng vệ biển Nhật sẽ thăm hữu nghị Philippines trong năm ngày
bắt đầu từ ngày 28-5 nhằm củng cố quan hệ hải quân hai nước. Ba
tàu gồm JS Kashima, JS Shimayuki và JS Matsuyuki.
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Công ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
và 161 nước khác đã tham gia hiệp ước này.
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Lí do các nghị sĩ phe bảo thủ tại Thương viện Mỹ đưa ra để phản đối việc phê chuẩn Công ước Luật biển là do lo
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
trưởng Hillary và Chủ tich Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey tại buổi điều trần hôm 23/5 (Ảnh:
Reuters)
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, khơng chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà còn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngồi khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đông Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Cơng ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đơng khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đơng?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Cơng ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đơng.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tun bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành cơng cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hịa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền của Mỹ, đồng thời bác bỏ lập luận của những người chống UNCLOS, cho rằng sự chống đối này dựa trên "hệ
tư tưởng và sự hoang đường". Đồng tình với ý kiến của bà Clinton, các lãnh đạo quân sự của Mỹ nhiệt tình ủng hộ
việc gia nhập UNCLOS.
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước không hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Khampha.vn - 5 giờ trước 1 bình chọn
<b>Theo một tài liệu do ASEAN đưa ra hôm 24-5, Bộ trưởng Quốc phòng các nước ASEAN, Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật </b>
INS Rana, một trong bốn tàu chiến Ấn Độ hiện diện ở Biển Đông.
Tác giả: HỒNG MAI
Bài đã được xuất bản.: 26/05/2012 05:00 GMT+7
In
Email
Thảo luận
<b>Từ thời tổng thống Ronald Reagan cho đến nay, Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) chưa </b>
<b>từng được phê chuẩn do gặp phải sự phản đối của các nghị sĩ phe Bảo thủ tại Thượng viên Hoa Kỳ. </b>
Ngày 9/5, theo AFP đưa tin, các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ đã kêu gọi các nghị sỹ phê chuẩn Công ước này, cho
rằng đây chính là sự tháo gỡ nút thắt cho các vấn đề tranh luận với Trung Quốc tại Biển Đông. Ngày 23-4 vừa qua,
Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ đã tổ chức phiên điều trần về việc gia nhập Công ước Luật biển với sự tham gia
của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton và Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Leon Panetta.
Cơng ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) có hiệu lực năm 1994, quy định các vấn đề về giao thông đường
biển, vùng đặc quyền kinh tế, quyền tài phán thềm lục địa, chính sách khai thác; hiện nay đã có 157 quốc gia và Cộng
đồng Châu Âu (EC) tham gia Công ước này. Trong bài diển văn quan trọng tại Diễn đàn Luật Công ước Biển ở
Washington ngày 9/5, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là nước duy nhất trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vẫn chưa phê chuẩn Hiệp ước trong khi Trung Quốc, Pháp, Anh, Đức, Nga, Ấn Độ
và 161 nước khác đã tham gia hiệp ước này.
<b>Năng lượng hay năng lực chính trị?</b>
Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Ngoại
Thứ hai, ông Panetta cho rằng "Điều luật của Hiệp ước vẫn là cơ sở pháp lý vững chắc nhất khi làm cơ sở cho sự
hiện diện toàn cầu của chúng ta, trên mặt biển, ở trên, và dưới biển", tức là bằng cách tham gia công ước, Hoa Kỳ sẽ
bảo vệ quyền tự do hàng hải và tiếp cận toàn cầu cho tàu quân sự và thương mại, máy bay, và các sợi cáp quang
ngầm dưới biển.
Thứ ba, ơng nói rằng văn kiện phê chuẩn sẽ giúp tăng nguồn tài nguyên thiên nhiên và quyền tài phán kinh tế của
Mỹ, không chỉ với 200 dặm hải lý bên ngồi bờ biển nước Mỹ, mà cịn là một thềm lục địa mở rộng vượt ra ngoài khu
vực đó.
Thứ tư, việc gia nhập sẽ "bảo đảm khả năng của chúng ta gặt hái những lợi ích của việc mở cửa ở Bắc Cực- một khu
vực an ninh hàng hải và lợi ích kinh tế ngày càng quan trọng", ơng Panetta nói. Các quốc gia đã bố trí các tuyến
đường vận chuyển mới và các nguồn tài nguyên thiên nhiên khi các lớp băng Bắc Cực tan dần. Luật của Công ước
biển là phương tiện duy nhất đối với việc công nhận của quốc tế và việc chấp nhận tuyên bố thềm lục địa mở rộng
của Mỹ ở Bắc Cực.
Thứ năm, "trở thành một thành viên của Công ước sẽ tăng cường vị thế của chúng ta trong khu vực quan trọng này ".
Bộ trưởng cho biết chiến lược quốc phòng mới của Mỹ nhấn mạnh vòng cung chiến lược quan trọng kéo dài từ Tây
Thái Bình Dương và Đơng Á đến khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á.
tại bàn hội nghị, khẳng định vai trò của một cường quốc hàng đầu và tham gia hiệp ước quan trọng này", "Nó là một
nền tảng pháp lý cơ sở để duy trì trật tự trên các lĩnh vực hàng hải".
Những lí do mà Bộ trưởng Quốc phịng Mỹ Panetta đưa ra dường như đã giải quyết những tồn đọng từ lí do mà
UNCLOS bị phản đối trong Quốc hội Mỹ. Song hơn một thập kỷ qua, những lập luận này không phải không được
nhắc tới. Các nghị sĩ phe bảo thủ vẫn lo ngại việc tham gia Công ước Luật biển có thể xâm phạm tới Hiến pháp Hoa
Kỳ. Những hành động hung hăng của Trung Quốc trong những năm gần đây tại Biển Đông khiến cho sự cần thiết có
cơ chế quốc tế quan trọng như UNCLOS trở nên cấp bách hơn.
<b>Liệu UNCLOS có phải là chiếc chìa khóa tháo gỡ ngịi nổ cho vấn đề biển Đông?</b>
Trên báo Le Monde, các chuyên gia Pháp cho rằng Trung Quốc "đang tìm cách chiếm lấy các vùng biển" mà Trung
Quốc cho là của mình bằng các tàu bán quân sự và tàu cá. Bắc Kinh đã khơng hề có dấu hiệu thỏa hiệp trong cuộc
tranh chấp kéo dài cả tháng trời với Philippines tại bãi cạn Scarborough từ ngày 8/4. Thượng nghị sĩ McCain đang
kêu gọi thượng viện nhanh chóng phê chuẩn Cơng ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) nhằm tạo cơ sở cho
sự hiện diện và can dự trực tiếp của Mỹ tại Biển Đơng.
Mỹ cho rằng "UNCLOS nói rõ rằng tuyên bố về quyền tài phán của một quốc gia đối với tài nguyên phải dựa trên yếu
tố địa lý của đường bờ biển. Việc Trung Quốc tuyên bố quyền tài phán trong đường chữ U, hay đường 9 khúc, mà
không đề cập dù là gián tiếp đến các đặc điểm địa lý từ bờ biển hay đường cơ sở là một vi phạm căn bản luật quốc
tế." Với chiến lược chuyển trọng tâm về châu Á mà Tổng thống Barack Obama đưa ra gần đây, Washington cho rằng
UNCLOS trở thành cơng cụ hịa bình lợi hại nhất cho Mỹ tại thời điểm hiện tại.
Vấn đề về lãnh hải luôn là mảnh đất cho những tranh chấp về chủ quyền và đặc quyền giữa các quốc gia, khiến cho
tình hình ln ở trong trạng thái căng thẳng tiềm ẩn. Riêng với Mỹ, UNCLOS có lẽ đã thực sự cần thiết cho các tính
tốn và lợi ích chiến lược của Mỹ tại các vùng biển. Đó khơng phải là chìa khóa để tháo gỡ vấn đề phức tạp lâu dài,
mà là chìa khóa để Mỹ có thể tiếp cận những mục tiêu an ninh và tăng cường ảnh hưởng trong bối cảnh hiện nay.
<b>Lá phiếu gian nan cho UNCLOS</b>
Từ khi UNCLOS ra đời và có hiệu lực, mặc dù được sự ủng hộ của các đời tổng thống Mỹ của cả hai đảng, Thượng
viện Mỹ vẫn chưa thông qua Công ước này. Đến nay, một số Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa tiếp tục phản đối Cơng
ước. Trước đó, hai chục Thượng nghị sĩ Mỹ đã ký một bức thư do Thượng nghị sĩ Jim DeMint soạn thảo, trong đó thề
sẽ chống lại Cơng ước nếu nó được đưa ra bỏ phiếu tại Thượng viện. Các Thượng nghị sỹ cho biết, họ đặc biệt lo
ngại chủ quyền của Mỹ có thể bị giao cho một cơ quan quyền lực đại diện nhiều nước khác nhau.
Trong phiên điều trần ngày 23/5, Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra lập luận rằng tham gia vào UNCLOS sẽ bảo đảm
cho Mỹ có thể bảo vệ được những lợi ích của mình và có quyền đối với nguồn dầu khí và các tài nguyên tự nhiên
khác trong khu vực thềm lục địa. Bà Clinton cũng khẳng định, việc gia nhập UNCLOS sẽ không ảnh hưởng đến chủ
quyền phủ quyết nào. Thượng nghị sĩ Robert Corker thuộc đảng Cộng hịa cho biết khơng đưa ra quyết định nào về
việc phê chuẩn cơng ước. Trong khi đó, các thành viên khác của đảng Cộng hòa băn khoăn, việc gia nhập công ước
sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền của Mỹ. Steven Groves, một học giả thuộc Quỹ Heritage khẳng định: "Sự phản đối gia
nhập công ước không hề giảm đi mà nó đang gia tăng".
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Thượng nghị sỹ John Kerry, cho biết ông sẽ không đưa việc phê chuẩn
UNCLOS ra bỏ phiếu tại Thượng viện trước cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 11 tới đây, do nhiều nghị sỹ e ngại phải
bỏ phiếu cho một vấn đề nhạy cảm trong lúc đang vận động tranh cử.
Thượng viện Mỹ chưa bao giờ đạt được 2/3 số phiếu để thông qua việc tham gia UNCLOS. Để Thượng viện Hoa Kỳ
thơng qua hiệp ước này, cần phải có 67 phiếu thuận. Hiện giờ, có 53 Thượng Nghị Sĩ Dân chủ, 47 Thượng Nghị Sĩ
Cộng hòa với đa số Thượng nghị sĩ Dân chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Với sự vận động mạnh mẽ và sự ủng hộ của nhiều
nghị sĩ, hi vọng UNCLOS sẽ có được những lá phiếu giá trị mang tính quyết định.
Đoàn đại biểu của tỉnh Hải Dương đã trao tặng bức tượng Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn và nhiều ấn phẩm thời Trần để động viên cổ
vũ tinh thần quân dân huyện đảo. Bức tượng cao 1,59m, rộng 32cm, là một sản phẩm của làng gốm Chu Đậu nổi tiếng. Bức tượng Hưng Đạo
Đại vương - vị danh tướng của dân tộc với 3 lần đánh bại quân xâm lược Nguyên Mông hùng mạnh, một tay đặt lên đốc kiếm, một tay cầm
chiếu văn, chân đạp sóng mặt nhìn thẳng ra phía trước như một thơng điệp của nhân dân Hải Dương nói riêng và nhân dân cả nước nói chung,
mong qn dân Trường Sa ln đồn kết một lịng, chắc tay súng để bảo vệ vùng biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc.
Sau khi tiếp nhận, quân dân huyện đảo Trường Sa đã thỉnh bức tượng Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn vào đặt tại chùa Trường Sa, huyện
Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa.
Được biết, trước đó chính quyền và nhân dân tỉnh Nam Định - nơi khởi thủy vương triều nhà Trần cũng đã cung tiến bức tượng Hưng Đạo Đại
vương Trần Quốc Tuấn tạc bằng đá nguyên khối, cao 11m cho quân, dân đảo Song Tử Tây. Cả hai bức tượng đặt tại đảo Trường Sa và Song Tử
Tây đều dựa trên nguyên mẫu bức tượng Trần Hưng Đạo hiện đặt tại Quảng trường Ba tháng Hai ở thành phố Nam Định.
quốc. Cùng với đó, một phiến đá khắc biểu tượng cột cờ lấy từ cao nguyên đá Đồng Văn và bức tranh cột cờ Lũng Cú được trao tặng. Thượng tá
Nguyễn Văn Hải, chỉ huy trưởng Đảo Trường Sa lớn cũng đã gửi tặng đoàn lá cờ Tổ quốc và 2 cây bàng vng, lồi cây có sức sống mãnh liệt,
là một biểu tượng của Trường Sa quật cường
(PL)- Sáng 24-5, buổi tọa đàm mang tên “Hoàng Sa, Trường Sa - Biển đảo thiêng liêng” đã diễn ra tại Trường ĐH KHXH&NV TP.HCM.
Cập nhật lúc 01:08, Thứ sáu, 25/05/2012 (GMT+7)
<b>Ngày 24-5, tại thị trấn Trường Sa (tỉnh Khánh Hòa), Ðảng bộ, chính quyền và nhân dân các dân tộc </b>
<b>tỉnh Hà Giang làm lễ tặng đá Ðồng Văn, cờ Lũng Cú cho quân và dân huyện đảo Trường Sa. Việc </b>
<b>tặng đá, cờ này thể hiện tấm lòng son sắt của đồng bào 23 dân tộc sinh sống tại Hà Giang luôn </b>
<b>hướng về Trường Sa, cùng quân và dân Trường Sa chắc tay súng thi đua giữ gìn biên giới, thềm lục </b>
<b>địa của Tổ quốc.</b>
Cũng trong dịp này, đại diện quân, dân huyện đảo Trường Sa, Thượng tá Phạm Quang Trung, Chính trị viên
đảo Trường Sa đã gửi tặng đồng bào các dân tộc sinh sống tại Hà Giang lá cờ của đảo.
<b>PV</b>
VTV - 1 ngày trước 0 bình chọn
>Những khoảnh khắc Trường Sa
>Dưới tán bàng vuông Cồn Cỏ
<b>TPO – Cùng ngắm sắc hoa bàng vuông - loài cây trở thành biểu tượng cho chủ quyền, ý chí bền gan, kiên trung, dũng cảm của </b>
<b>cán bộ, chiến sĩ nơi đảo thiêng tổ quốc Trường Sa.</b>
Hoa bàng vuông.
Ngang dọc khắp các các đảo Song Tử Tây, Sơn Ca, Sinh Tồn, Trường Sa Đông đến Trường Sa Lớn (huyện Trường Sa, Khánh Hịa),
bàng vng trở thành cây gắn liền bao đời với đảo, với cuộc sống sinh hoạt của cán bộ, chiến sĩ, người dân. Tuy nhiên, để ngắm được
hoa của lồi cây này khơng phải lúc nào cũng gặp.
Thiếu úy Tuấn, cán bộ trên đảo Sinh Tồn bảo: hoa bàng vuồng chỉ nở về đêm đến sáng, vẻ hoa trắng tinh, thuần khiết, lung linh dưới
bóng đêm. Dường như sau những giờ chịu cái nắng bóng rát, vị mặn chát của nước biển, hoa bàng vng âm thầm khoe sắc đẹp của
mình, như vẻ đẹp, biểu tượng của người lính, cán bộ chiến sĩ trên đảo.
Mờ ảo mỗi đêm.
Cuốn hút ống kính máy ảnh.
làm dun với hoa.
đảo xanh bóng bàng vng.
<b>Nguyễn Huy</b>
> Đội thợ xây trên đảo
<b>TP - Bố mẹ gặp con, vợ gặp được chồng sau hàng trăm ngày xa cách; bình minh trên đảo; người lính hải quân chắc tay súng </b>
<b>canh giữ biển trời, bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc hay đóa hoa bàng vng rực sáng trong đêm...Đó là những hình </b>
<b>ảnh bình dị chỉ có ở Trường Sa.</b>
Căn phòng hạnh phúc trên đảo Trường Sa.
Ngày mới trên đảo Đá Tây.
<b>TP - Trong chuyến ra Trường Sa lần này, có những ơng bố, bà mẹ mang hương, hoa ra thăm những người con hy sinh khi </b>
Chờ đợi để được ra Trường Sa từ tháng 4, vậy mà phải đến đầu tháng 6 tôi mới được lệnh lên đường. 14 giờ ngày 2-6, đồn cơng tác
của chúng tôi họp tại Bộ Tư lệnh Hải quân. Được biết, do đặc điểm về thời tiết, đây sẽ là chuyến đi thăm đảo cuối cùng trong năm 2011
và cũng là chuyến thăm thứ 15, kể từ đầu năm đến nay. Đồn được bố trí trên 2 tàu: Tàu HQ 996 đi thăm các đảo phía Nam; tàu HQ 936
đi thăm các đảo phía Bắc. Tơi có tên trong danh sách tàu HQ 996.
5 giờ 30 phút, đồn cơng tác rời khách sạn để lên tàu ra đảo. Đúng 7 giờ 10, tàu nhổ neo rời bến, từ cảng Đồn 125 Hải qn ra sơng
Sài Gịn hướng về phía biển.
<b>Thăm mộ con</b>
Chuyến đi này, ngồi thủy thủ đồn, cịn có hàng trăm thân nhân, gồm bố, mẹ và vợ của cán bộ, chiến sĩ đang làm nhiệm vụ trên các
đảo ở Trường Sa. Trong đồn cơng tác cịn có thân nhân liệt sĩ ra đảo thăm mộ những người đã hy sinh vì biển đảo thiêng liêng của Tổ
quốc.
Tôi gặp ông Lê Văn Tươi, 53 tuổi, bố của liệt sĩ Lê Văn Tuấn, nhân viên ra-đa đảo Trường Sa Lớn; gặp bà Quách Kim Hồng ở Hịa
Thạch, Tân Phú, TPHCM, mẹ liệt sĩ Qch Hồng Lâm, chiến sĩ trên đảo Trường Sa Đơng. Anh Lâm hy sinh khi mới bước sang tuổi
22...
Tôi cũng đã gặp ông Nguyễn Văn Thọ (65 tuổi, quê ở Hồng Minh, Hoằng Hóa, Thanh Hóa), bố của liệt sĩ Nguyễn Văn Thi. Ông Thọ cho
biết, anh Thi ra đảo Trường Sa từ năm 1999, từng ở đảo Đá Tây, Phan Vinh và Trường Sa Đông. Ngày 14-4-2001, anh hy sinh trong khi
làm nhiệm vụ tại đảo Trường Sa Đơng, khi mới tuổi 26, chưa lập gia đình. Biết tin anh hy sinh cả nhà khóc rịng. Khóc nhiều, một bên
mắt phải của ông Thọ đã không cịn nhìn được.
Ơng kể, anh Thi hiền lành, hiếu thảo... Vừa kể, ông Thọ vừa lấy khăn lau mắt. “Mấy đêm nay, đêm nào tơi cũng khóc. Trong đồn có
nhiều người khơng biết tơi là bố liệt sĩ, gặp cứ hỏi con nhà ơng cấp bậc gì, đang đóng quân ở đảo nào? Đã có vợ con chưa? Mọi người
không biết tôi ra đảo thăm mộ con, chỉ mong muốn cấp trên đưa cháu về nghĩa trang quê nhà…”.
Vậy nhưng, khi nói đến sự việc tàu cá của Việt Nam đánh bắt hải sản ngay trên lãnh hải của mình bị tàu giám hải Trung Quốc bắn đuổi,
Buổi chiều, ngồi trên boong tàu ngắm biển. Gió lộng. Nắng vàng. Biển xanh thẫm tuyệt đẹp. Chàng trai trẻ nhất tàu là Trần Văn Minh,
sinh ra ở Bulgaria, học tại Mỹ, hiện thực tập tại báo Tin học và Đời sống. Minh bảo: “Không đâu đẹp bằng nước mình”.
Phóng viên ảnh Chí Hùng ngồi ở mũi tàu, mắt chăm chăm hướng về phía trước, tay cầm máy ảnh. Anh đang tìm chụp ảnh cá heo, cá
voi. Chí Hùng từng dành 3 năm rịng đi xe máy đến khắp mọi miền đất nước, chụp những hình ảnh đẹp nhất của quê hương, đất nước
và 54 dân tộc anh em. Anh đã đến nhiều đảo của Trường Sa, chộp được những khoảnh khắc tuyệt đẹp. Anh Hùng nói, càng đi nhiều,
càng thêm yêu quê hương, đất nước.
Nghe anh Hùng tâm sự, tôi lại nhớ đến lời Bác Hồ kính yêu căn dặn lực lượng Hải quân: “Ngày trước ta chỉ có đêm và rừng. Ngày nay ta
có ngày, có trời, có biển. Bờ biển ta dài, tươi đẹp, ta phải biết giữ gìn lấy nó”.
Vợ của cán bộ, chiến sĩ trên đường ra Trường Sa thăm chồng (ảnh chụp trên
tàu HQ996) Ảnh: Đỗ Sơn.
Tối 3-6, buổi giao lưu văn nghệ diễn ra ngay trên boong tàu. Thân nhân của các cán bộ, chiến sĩ là bố, mẹ, vợ đăng ký hát, đọc thơ rất
xôm, phá vỡ kịch bản và lấn cả phần biểu diễn của Cty Du lịch Hải Thành. Những câu hát hướng về Trường Sa, về tình yêu quê hương,
đất nước làm cho ai cũng rưng rưng xúc động. “Biển trời quê ta, đẹp như gấm hoa. Nước non một nhà xuôi con tàu ra Bắc vào Nam…”.
Đêm xuống, chúng tôi nằm khểnh trên boong tàu mà ngắm sao trời, biển đêm. Giữa mênh mông trùng khơi là những khoảng sáng trắng,
nhìn hướng nào cũng thấy. Đó chính là tàu câu mực của ngư dân ta.
Ngày 4-6, thời tiết vẫn rất đẹp, tàu HQ 996 lướt trên mặt biển êm ru. Những con sóng nhỏ chỉ đủ rập rình như bàn tay ai đó đưa võng
thật nhẹ. Cả đoàn vẫn khỏe mạnh. Vui vẻ, náo nức nhất có lẽ là các chị em ra thăm chồng. Những người có chồng cơng tác ở Trường
Sa Lớn sẽ được gặp chồng vào sáng sớm mai, 5-6.
Ngồi ăn trưa, mấy cơ bị bác cùng đồn trêu đùa: Giá kể ra vào buổi tối nay thì tốt biết mấy, đỡ phí một đêm đảo ngóng tàu, tàu nhớ đảo.
Trong mấy chị em ngồi đó, có những cơ trẻ măng, vừa cưới xong, chưa kịp có em bé. Có cơ xa chồng đã 2 năm rịng, thế nên mọi người
xúm vào trêu đùa, yêu cầu đợt này ra đảo phải có kết quả đem về. Khi nào có em bé, phải đặt tên thế nào đó cho có dấu ấn của chuyến
5 giờ 40 phút ngày 5-6, tàu HQ 996 cập cầu cảng đảo Trường Sa Lớn. Những bàn tay, vòng tay của bố, của mẹ, của vợ cán bộ, chiến sĩ
siết lấy, ôm chặt. Nghẹn ngào. Rưng rưng…
Hôm qua, 5-6, thừa ủy quyền của Chủ tịch nước, Đại tá Nguyễn Đức Vượng, Phó Chính ủy Bộ Tư lệnh vùng 4 Hải
quân, trao tặng Huân chương Quân công cho đảo Trường Sa, do đã có thành tích đặc biệt xuất sắc trong xây
dựng qn đội nhân dân, củng cố quốc phịng, góp phần vào sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội, bảo vệ Tổ
quốc.
Tàu HQ 505 trên đường làm nhiệm vụ ở Trường Sa - Ảnh tư liệu
<b>Công sự nổi kiên cường</b>
Thời gian bảo vệ tàu và bãi san hô Cô Lin, anh em cứ ít ngày lại lên đảo thay lá cờ để đảm bảo hình ảnh quốc kỳ Việt
Nam ln ngun vẹn. Ngồi hai lá cờ ở đảo, trên tàu HQ 505 còn có một ngọn cờ Tổ quốc khác tung bay.
Những lần có tàu từ đất liền ra tiếp tế cũng mang thêm cờ ra cho anh em để dự phòng thay thế cờ sờn rách. Chính
những hình ảnh thiêng liêng này đã làm ấm lòng chiến sĩ ở cách xa đất liền.
Suốt nhiều ngày, tàu đối phương cứ lảng vảng quanh bãi san hô Cô Lin. Nhưng thuyền trưởng Lễ và chín anh em
bảo vệ tàu khơng hề nao núng. Họ đồng lòng sẵn sàng chiến đấu đến cùng để giữ vững ngọn cờ Tổ quốc. Có chiến
sĩ đã xúc động tâm sự với đồng đội rằng nếu mình hi sinh thì hãy lấy cờ Tổ quốc bọc thi hài để hương hồn mình tiếp
tục canh giữ non sơng đất nước!
Tuy khơng ai nói ra lời, nhưng tất cả đều hiểu rằng mỗi chiến sĩ đang ngày đêm ôm súng bám trụ trên vùng biển này
cũng chính là bia chủ quyền bằng xương máu của Tổ quốc. Chiến sĩ cịn thì chủ quyền cịn và cờ Tổ quốc sẽ đứng
vững.
Từ ngày ủi bãi san hô Cô Lin 14-3-1988, con tàu HQ 505 đã trở thành một công sự thép kiên cường giữ biển. Nó
nguyên là một chiếc tàu vận tải đổ bộ của Mỹ chuyển lại cho quân đội Sài Gòn.
Được đóng từ năm 1942, rộng 18m, dài gần 100m, nó có tải trọng trên 1.000 tấn. Đây là con tàu khá lớn nhưng được
thiết kế để hải vận và đổ bộ nên không được trang bị hỏa lực đủ mạnh như chiến hạm. Từ năm 1975, con tàu này đã
được nâng cấp, sửa chữa lại nhiều hạng mục để trở thành tàu vận tải Trường Sa.
Trước ngày 14-3 lịch sử, tàu HQ 505 đã thực hiện nhiều hải trình chở chiến sĩ và vật liệu ra xây dựng các cơng trình
trên quần đảo Trường Sa. Ngồi ra, tàu cịn tham gia các chuyến đi biển ngược xi Bắc - Nam để vận chuyển lương
thực thời kỳ kinh tế khó khăn.
Trong ký ức của thuyền trưởng Lễ vẫn còn nhớ rõ sau trận hải chiến ngày 14-3-1988, những vết thương do đạn pháo
của đối phương và mưa nắng, sóng gió đại dương đã làm vỏ tàu chuyển sang màu nâu đỏ. Hệ thống điện và một số
bộ phận bị cháy hỏng trên tàu vẫn còn bốc mùi khen khét. Điện bị mất hoàn toàn. Mười người ở lại với tàu chỉ sử
dụng được một bóng đèn nhỏ phát sáng bằng bình ăcquy. Khi ăcquy hết điện, họ sử dụng chính máy xuồng vận tải
nhỏ trang bị trên tàu để sạc lại điện. Lúc đầu, tàu có hai chiếc xuồng này, nhưng một chiếc đã bị hỏng trong sáng
14-3-1988 nên chỉ còn lại một chiếc có thể sử dụng được. Đây là phương tiện di chuyển duy nhất của anh em trên tàu.
“Hệ thống liên lạc xa của tàu chúng tôi bị hỏng, anh em ở lại tàu chỉ có một phương tiện liên lạc tầm ngắn với đảo
Sinh Tồn ở gần đó. Mọi người bám trụ cùng tàu HQ 505 phải tự chủ hoàn toàn cuộc sống giữa biển”. Thuyền trưởng
Lễ kể cứ đầu giờ sáng, anh em lên tập thể dục trên boong để gìn giữ sức khỏe, rồi tiếp tục huấn luyện sẵn sàng
chiến đấu. Chính những hình ảnh này đã khiến các tàu lảng vảng xung quanh quan sát thấy có phần kiêng dè...
<b>Ngày đêm và Tổ quốc</b>
Khi ủi bãi, bảo vệ Cô Lin, két nước trên tàu HQ 505 chỉ còn khoảng 60 khối nước. Anh em phải dè sẻn từng giọt
nước, vì khoảng thời gian tháng 3, tháng 4 vẫn cịn rất ít mưa ở Trường Sa. Buổi sáng, mỗi người được một ít nước
để rửa mặt. Sau giờ huấn luyện buổi chiều họ mới được sử dụng hai chậu nước 5 lít để tắm qua và lau lại bằng khăn.
Mỗi ngày thường chỉ có chiến sĩ đứng gác là mặc quân phục chỉnh tề, còn những người khác đều mặc quần áo ngắn
để hạn chế phải sử dụng nước tắm giặt.
Khẩu phần ăn trên tàu chủ yếu là đồ hộp khô khan. Thi thoảng biển lặng êm, thuyền trưởng Lễ mới cử anh em đi
xuồng máy sang đảo Sinh Tồn gần đó để tiếp thêm gạo và rau khô. Anh em vẫn thường tếu táo với nhau khi nào về
lại đất liền sẽ chỉ ăn “tiệc cao lương mỹ vị” là canh mồng tơi và rau muống xào, ngọn khoai lang luộc trừ cơm để bù
lại những ngày quay quắt thèm nhớ rau xanh trên tàu.
chình có độc tố. Chiến sĩ ngộ độc nặng bị sốt cao, đau nhức nằm rên hừ hừ ở góc tàu, nhưng khi có báo động chiến
đấu lại cố nén đau, bò lên ụ súng...”.
Do khoang tàu bị trúng đạn, cháy khét và mất điện nên mười anh em ở lại bảo vệ tàu ăn nghỉ ln trên mặt boong.
Đây cũng chính là vị trí thuận lợi nhất để quan sát và có thể nhanh chóng sẵn sàng chiến đấu. Cứ năm anh em ngủ
dưới một gầm bệ pháo 40 ly đã bị hỏng trong ngày 14-3-1988. Họ giăng bạt trên bệ pháo để giảm bớt cái nóng như
thiêu đốt của mùa nắng ở Trường Sa. Và những tấm bạt này cũng đánh lừa các tàu đối phương đang lảng vảng gần
đó tưởng rằng các khẩu pháo vẫn cịn tác xạ được.
Những đêm thao thức khó ngủ, anh em nằm tâm sự với nhau chuyện đời lính và kỷ niệm ở quê nhà. Thuyền trưởng
Lễ là người lớn tuổi trong anh em và đã có gia đình nên hay được các chiến sĩ trẻ bắt kể chuyện nhà.
Q ở Thái Bình, ơng lập gia đình từ năm 1975, mỗi năm chỉ lống thống gần vợ được ít ngày. Những buổi hiếm hoi
được gặp nhau, vợ ông hay tâm sự chồng cứ yên lòng ra đi, việc nhà để bà gánh vác. Chính tấm lịng người vợ đã
giúp ơng vững bước xơng pha lên đường vì Tổ quốc.
<b>QUỐC VIỆT</b>
Petrotimes - 24 giờ trước 0 bình chọn
Posted by Kienthanh
1 Vote
<b>Lời giới thiệu:</b><i>Các bạn thân mến, được sự giúp đỡ của tác giả Tổ quốc nhìn từ biển, nhạc sĩ Quỳnh Hợp, KienThanh may</i>
<i>mắn có mặt trên chuyến tàu đi thăm Trường Sa và khánh thành cơng trình Góp đá xây Trường Sa của Báo Tuổi trẻ đầu </i>
<i>tháng 5/2012. Chuyến hành trình 10 ngày trên tàu HQ 936 đã để lại trong tôi ấn tượng rất mạnh mẽ. Blog Kienthanh xin</i>
<i>trân trọng giới thiệu đến các bạn chùm phóng sự hình ảnh và video nóng hổi về chuyến đi này. </i>
Ký sự Trường Sa – Kỳ 1: Xuất phát | Ký sự Trường Sa – Kỳ 2: Phỏng vấn
<b>Ký sự Trường Sa 2012 – Kỳ 1: Xuất phát</b>
<i>Tàu HQ 936 thả neo gần đảo Cô Lin thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam</i>
<i>Lễ tiễn đồn Góp đá xây Trường Sa</i>
Có thể nói, đây là chuyến đi đặc biệt bởi thành phần của chuyến tàu Góp đá xây Trường Sa khá đa dạng: họ có thể là các
nhà doanh nghiệp, các cán bộ chính quyền, cũng có thể là sinh viên, là cựu chiến binh hay người lao động bình thường,
họ có thể là ca sĩ, nhạc sĩ chuyên nghiệp hay chỉ là sinh viên nhạc viện…
<i>…và người ở lại</i>
Ngoài lực lượng phóng viên hùng hậu của báo Tuổi trẻ, cịn có sự tham gia đơng đảo cuả các cơ quan truyền thông, tờ
báo lớn khác như VTC, Người lao đơng, Nhân dân, Văn hóa…
<i>Tàu cứu hộ hiện đại thả neo ở cảng Cát Lái</i>
<i>Quân cảng Cát Lái</i>
<i>Nhộn nhịp Cát Lái</i>
<i>Sơng Sài Gịn, phía xa là Tháp Bitexco</i>
<i>Ké cái hình </i>
Mời các bạn đón đọc tiếp <b>Ký sự Trường Sa 2012 – Kỳ 2: Phỏng vấn</b> những nhân vật đặc biệt trên tàu HQ 936.
<i>KienThanh, 18/5/2012</i>
<i>[Viet kieu ra tham Truong Sa – Nguoi Viet o nuoc ngoai tham Trương Sa – Nguoi Viet hai ngoai ra tham Truong Sa]</i> Ngày
18/4/2012, chuyến tàu Trường Sa HQ571 lịch sử thể hiện tinh thần đại đoàn kết dân tộc chở theo 220 người rời cảng Cát
Lái tiến thẳng ra quần đảo Trường Sa. Trong đó có khoảng 40 đại diện Việt kiều ở hơn 20 quốc gia cùng đại diện của sáu
tôn giáo lớn ở Việt Nam, du học sinh, Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn, chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người
Việt Nam ở nước ngoài và đại diện nhiều cơ quan nhà nước.
>>> Mới:Ký sự Trường Sa – Kỳ 1: Xuất phát
Xem những hình ảnh mới nhất về Trường Sa | Video Tàu chiến TT400TP “made in Việt Nam” | Video 600 người hịa giọng
Nơi đảo xa
<i>Phóng sự đặc biệt chuyến đi thăm quần đảo Trường Sa của Phobolsatv.com.</i>
Kiều bào trở về từ Mỹ, Đức, Bungary, Singapore, Pháp… cùng đại diện của Phật giáo, Hồi giáo, Thiên chúa giáo, Tin
lành… đã dừng lại ở Gạc Ma – Cô lin, nhà dàn DK để làm lễ tưởng niệm, thả hoa đăng cho các liệt sĩ. Họ cũng tham gia
Đại lễ cầu siêu trên đảo Song Tử Tây để cầu nguyện cho linh hồn của các chiến sĩ đã ngã xuống được siêu thoát.
Cùng đi với các cơ quan thơng tấn báo chí trong nước, trên con tàu Trường Sa HQ571 cịn có sự hiện diện đặc biệt của
Phố Bolsa TV, tuần báo Việt Weekly và trang web KBC hải ngoại. Đây là ba đơn vị truyền thông chuyên phục vụ cộng đồng
người nói tiếng Việt ở Mỹ đầu tiên đặt chân đến quần đảo Trường Sa trong chuyến đi từ ngày 18 đến 26-4, theo lời mời
của Bộ Ngoại giao Việt Nam. Chuyến đi đặc biệt này cịn có ca sĩ Lệ Hằng – vợ của ông Nguyễn Phương Hùng, chủ nhiệm
trang web KBC hải ngoại – là ca sĩ hải ngoại đầu tiên đến quần đảo Trường Sa và biểu diễn. Đây cũng là lần đầu tiên bà
Hằng về Việt Nam sau 32 năm.
Video Ca sĩ lệ Hằng hát giao lưu văn nghệ trên tàu Trường Sa HQ571:
<i>Ca khúc Về đây nghe em (Trần Quang Lộc)</i>
<i>Ca khúc Sao rơi trên biển (Nguyễn Vũ)</i>
<i>Hát tặng chiến sĩ trên đảo Trường Sa lớn</i>
Chuyến đi thăm Trường Sa lần này không chỉ là chuyến đi lịch sử của khoảng 40 người con Việt đang sống rải rác khắp
năm châu mà sẽ mãi được nhắc đến sau này trong trang sử của VN. Nhưng quan trọng hơn cả, với những con người xa
xứấy, Trường Sa – Hồng Sa giờ đây khơng đơn giản chỉ là những chấm đen trên bản đồ, mà đã thành hình cụ thể là
những khn mặt, những câu chuyện của từng người con yêu nước hòa trong lịch sử và tương lai của Tổ quốc.
<i>Theo Tuoitre.vn, BaoDatViet.vn, phobolsatv.com</i>
Bà Trương Thị Bông (trái) và Bùi Thị Vân (phải), vợ của các ngư dân Lý Sơn, Quảng Ngãi bị Trung Quốc bắt đang ngóng chờ chồng. Ảnh chụp
REUTERS/Kham
<b>Trọng Nghĩa</b>
TAGS: BIỂN ĐƠNG - CHÂU Á - HOÀNG SA - LÃNH HẢI - TRUNG QUỐC - VIỆT NAM
Kim Huỳnh và Trần Hoàng Tuấn
Gửi cho BBCVietnamese.com từ Canberra và Hà Nội
Cập nhật: 11:39 GMT - thứ năm, 24 tháng 5, 2012
Facebook
Chia sẻ
Gửi cho bạn bè
In trang này
Mặc dù công việc của Stan thành cơng mỹ mãn nhưng anh vẫn thường nản lịng khi về đến căn hộ của mình. Mùi hơi
thối tỏa ra từ ống dẫn trong nhà tắm, điều hòa nhiệt độ thường xuyên hỏng và hơn nữa là anh không bao giờ bắt
được kênh BBC World trên TV.
Phương Tây nhìn người Châu Á thế nào?
Người Việt cần biết gì về Phương Tây?
Tại sao tơi thích học Tiếng Việt
Hầu hết những người sống cùng khu này đều gặp phải vấn đề tương tự, nhưng mà từ lâu mọi người đã từ bỏ ý định
thay đổi gì đó. Chúng tơi chấp nhận những mùi mẽ ấy, thời tiết nóng điên người và mọi thứ khơng được sửa sang.
Nhưng Stan thì khác: anh ấy nghĩ rằng đó là vấn đề nguyên tắc. Anh trả tiền thuê nhà theo giá quốc tế với suy nghĩ
rằng sẽ nhận được dịch vụ và chất lượng theo chuẩn quốc tế. Hơn nữa, Stan cũng tin rằng bằng việc giữ tiêu chuẩn
của mình, anh cũng đang giúp Việt Nam. Làm sao mà người Việt có thể đạt được chuẩn quốc tế ở bất kì lĩnh vực nào
đó nếu ai cũng từ bỏ kỳ vọng của chính mình?
Nhưng đơi khi tính cố chấp của anh chỉ khiến anh thêm thất vọng. Đơn giản là anh không thể có một chiếc điều hịa
nhiệt độ mới trong khi cái anh đang dùng có thể được sửa lại. Tín hiệu BBC ở phịng anh chập chờn là vì đường dây
cáp loằng ngoằng dẫn lên tầng áp mái nơi anh ở. Vì chuyện nọ chuyện kia cùng những vấn đề cố hữu ở đây mà mối
Nhưng Stan cũng xây dựng được một số mối quan hệ thân tình với những người làm trong khu nhà, như chàng trai
tên Sơn trẻ trung nhanh nhẹn.
Stan hướng dẫn Sơn cách ngồi thẳng lưng trên ghế khi sử dụng máy vi tính, anh bảo Sơn rằng chiếc mũ bảo hiểm
nhãn Manchester United của cậu chẳng có cơng dụng bảo vệ gì hết, khơng khác gì cái hộp nhựa. Và nhất là Stan cịn
giật thuốc lá ra khỏi miệng Sơn và ném đi khi anh bắt gặp Sơn hút thuốc.
Gần đây, tơi có cơ hội hỏi Sơn về cảm giác của cậu về cách mà Stan đối xử với cậu. Tôi bảo: “Anh ta hành xử như
thể cậu là một đứa trẻ không thể tự đưa ra quyết định được vậy.”
Sơn đưa ra phản ứng của mình. “Cả lời nói và cách ứng xử của Stan đều đúng. Tư thế của tôi sai nên lưng tôi bị đau,
tôi thực sự nên mang một chiếc mũ bảo hiểm tốt hơn và lái xe cẩn thận hơn, và ai cũng biết là hút thuốc lá có hại cho
sức khỏe nữa. Nhưng đơi lúc tơi khơng thể tự nhắc mình những điều ấy.”
Nhưng tơi cũng biết rằng, mặc dù phóng khống, nhưng Sơn vẫn khơng ưa Stan vài điểm. Sơn là người tự tôn và
yêu nước; cậu am tường lịch sử Việt Nam, văn hóa, ca dao tục ngữ và cảm thấy tự hào khi thảo luận những điều đó
với người sống trong khu nhà này (đặc biệt là những ai biết chút tiếng Việt). Tơi biết cậu giận dỗi vì cuối mỗi tháng
Sơn lại cộng thêm 2,000 đồng vào hóa đơn tiền điện của Stan cho mỗi điếu thuốc bị vứt đi.
Mối quan hệ của Sơn và Stan cho thấy vẫn còn một hố sâu ngăn cách giữa Việt Nam và phương Tây.
<b>Văn minh Phương Tây và Phương Đông</b>
Chúng ta hãy bắt đầu bằng việc xem xét nền văn minh và sự văn minh nghĩa là thế nào. Văn hóa và văn minh có mối
liên hệ rất gần gũi. Tuy nhiên, nếu như văn hóa được xem là nhân dạn và tính cách của một xã hội thì văn minh có
thể được coi là dân trí và đạo đức của xã hội ấy.
Ở phương Tây, văn minh đồng nghĩa với hiện đại hóa cho nên trở nên văn minh là tiến từ đói khổ lên giàu có, từ tĩnh
Người Việt và nói chung người Đơng Á hiểu về văn minh khác, nhấn mạnh đến mở rộng thay vì tiến lên. Trong khi cá
nhân ở phương Tây tìm kiếm sự độc lập thì cá nhân ở phương Đơng lại tìm kiếm sự hòa nhập. Theo Khổng Tử việc
phát triển bản ngã (tu thân) là cái điều kiện tiên quyết để điều hành gia đình (tề gia), và gia đình làm nền tảng cho
việc trị quốc và bình thiên hạ. Theo mơ hình này, việc mở rộng dần dần cho phép duy trì tính liên kết xã hội trong khi
có biến.
Đương nhiên, khơng có nền văn minh nào là hồn hảo hoặc là đồng nhất, và Phương Đơng và Phương Tây hay giao
thoa qua lại. Tuy thế, trong những diễn đàn tôi tham gia gần đây, quan điểm của mọi người chủ yếu xoay quanh lập
trường tiến lên của Stan và mở rộng của Sơn đối với các vấn đề gây tranh cãi ở Việt Nam như gia trưởng, ăn thịt
chó, karaoke và ách tắc giao thông. Một số tranh luận mạnh mẽ nhất từ cả hai phía được tóm tắt dưới đây:
<b>Gia trưởng</b>
Theo tôi, đầu tiên là phụ nữ Việt cần được giải phóng khỏi những áp bức ở nhà và cả ngồi xã hội.
"Theo tơi, đầu tiên là phụ nữ Việt cần được giải phóng khỏi những áp bức ở nhà và cả ngoài xã hội."
Stan
Niềm tin cho rằng chỉ đàn ơng mới có thể nối dõi tơng đường khiến người phụ nữ Việt bị phân biệt đối xử ngay từ
trước khi lọt lịng mẹ. Đây khơng chỉ là tàn tích từ thời phong kiến Nho giáo của Việt Nam. Có thể thấy rõ điều này
qua tỉ lệ trẻ sơ sinh nam nữ chênh lệch hiện nay, và nhà nước đã phải cấm bác sĩ tiết lộ giới tính thai nhi cho các cặp
vợ chồng có thai.
Người vợ hầu như bị phụ thuộc toàn bộ vào chồng. Tôi gần như không bao giờ thấy đàn ông làm việc nhà và thường
là ít hoặc khơng chịu trách nhiệm ni dưỡng con cái.
Ngồi xã hội, tơi thấy phụ nữ phải quét tước, mang vác và bán hàng, làm bất cứ việc gì để trợ giúp gia đình; trong khi
Vì thế, tơi cho rằng khơng gì khiến xã hội Việt văn minh hơn là dành tự do và công bằng hơn nữa cho phụ nữ Việt.
<i>Quan điểm của Sơn</i>
"Chỉ đơn giản là vì phụ nữ Việt khơng giống phụ nữ phương Tây khơng có nghĩa là họ bị áp bức."
Sơn
Chỉ đơn giản là vì phụ nữ Việt khơng giống phụ nữ phương Tây khơng có nghĩa là họ bị áp bức. Ở Việt Nam phụ nữ
cũng được tôn vinh như anh hùng (Hai Bà Trưng và Bà Triệu), nhà thơ (Hồ Xuân Hương và Bà Huyện Thanh Quan)
và những vị thần thánh (thánh mẫu). Việt Nam có Hội Phụ nữ hoạt động mạnh và rộng khắp, đồng thời là nước có tỉ
lệ nữ đại biểu Quốc hội lớn hơn cả Anh và Mỹ.
Khơng phải cái gì thuộc về gia trưởng cũng xấu và cần loại bỏ ngay lập tức. Người đàn ơng và đàn bà Việt có những
vai trị khác nhau bởi vì về cơ bản họ có những mong muốn, phẩm chất, và tính khí khác nhau.
Sự khác biệt này không hẳn là đồng nghĩa với sự nơ dịch; mà hơn hết, sự tổng hịa đàn bà và đàn ông, âm và
dương, là nền tảng để xây dựng cộng đồng hịa hợp.
Vì thế trước khi phá bỏ hồn tồn cấu trúc gia đình phụ hệ là nền tảng cho văn hóa Việt bao thế kỉ nay thì chúng ta
cần xem xét thận trọng xem hành động đó có ý nghĩa như thế nào đối với các giá trị gia đình vốn tồn tại làm nền tảng
cho xã hội Việt Nam.
<b>Ăn thịt chó</b>
<i>Quan điểm của Stan</i>
Là động vật có vú ăn thịt, chó là lồi rất gần gũi với con người. Thịt của chúng “ơ uế” vì rằng chúng ăn thịt của các
loại động vật khác. Ngồi ra, (đây khơng phải là điều tơi muốn nghĩ đến!), thịt chó thật kinh tởm vì chúng ăn cả phân.
Người nước ngồi và Việt Nam nhìn khác nhau về món thịt chó
Ở Hàn Quốc người ta vẫn đơi khi đánh chó để giết thịt, nhưng làm thế để làm tăng mùi vị của thịt là rất tàn bạo và cần
dừng lại ngay, trong trường hợp khơng thể cấm việc tiêu thụ thịt chó.
<i>Quan điểm của Sơn</i>
Việc ni chó làm thú cảnh khơng phải truyền thống ở Việt Nam nên người ta cũng chỉ coi chúng như lợn mà thôi,
thứ thực phẩm mà người phương Tây tiêu thụ với một ý thức rõ ràng. Mà trên thực tế lợn còn gần gũi với con người
hơn chó về nhiều mặt vì lợn đặc biệt thơng minh, và tình cảm nữa và các bộ phận của lợn thậm chí cịn được dùng
để cấy ghép cho người.
Đánh chó trước khi đem giết thịt là vơ nhân đạo. Nhưng mà người phương Tây nhốt những con vật ấy cả đời trong
những cũi bé tí trong những trại tập trung thì cũng vơ nhân đạo chẳng kém.
Tất nhiên với nhiều người, ăn chay là cách ăn duy nhất lành mạnh và có đạo đức. Đứng từ góc độ đó thì người dân
Việt khơng hẳn là chay tịnh, nhưng vẫn cịn tiêu thụ ít thịt và có nhiều tín đồ Phật giáo ăn chay hơn bất cứ nước
phương Tây nào.
<b>Karaoke</b>
<i>Quan điểm của Stan</i>
Ở Việt Nam, tơi khơng sợ gì bằng đi cơng cán hay dự hội nghị và được mời – hay đúng hơn là bị “ép” – hát karaoke.
Điều đó thậm chí cịn tồi tệ hơn cả việc xung quanh đầy rẫy những vodka, cognac và gái gọi.
Như thế không phải là tôi khơng thích nhạc, ngược lại là đằng khác. Vấn đề là ở chỗ karaoke không thực sự là nhạc,
Khái niệm kitsch (tạm dịch là lòe loẹt, giả tạo) có vẻ tương đối lạ lẫm đối với người Việt, nhưng lại rất phổ biến ở
phương Tây. Hát karaoke có thể được coi là một biểu hiện của khoe mẽ bởi lẽ đó là hành động giả làm ngôi sao chứ
không phải là phát triển kĩ năng và tính sáng tạo cần thiết để trở thành một nghệ sĩ chun nghiệp.
Nó thổi phồng cái tơi của những kẻ nghiệp dư trong khi tôn vinh cái ăn theo. Nên khi tôi hát hay nghe hát karaoke, tôi
thấy nó đúng là kiểu giả tạo và khoe mẽ, thế nên tơi chẳng thích karaoke tí nào cả.
Nhiều người phương Tây lạ lẫm vì sự phổ biến của karaoke ở Việt Nam
Tiếng Việt với những dấu lên xuống dập dờn rất giàu tính nhạc. Tất cả mọi thứ từ lời chào, đến thơ phú hay thậm chí
cả những câu chửi cũng được cất lên như những bài ca khi chúng thoát ra khỏi miệng người nói. Chúng tơi khơng
thấy việc đó có gì sai trái mà trái lại nhà cửa và đường phố tràn ngập lời ca tiếng hát lại rất hay. Ở Việt Nam hát là
cách biểu hiện đầy đủ và chân thật những gì trong trái tim và khối óc; karaoke khơng gì khác là một sự biểu hiện ở
mức cao hơn q trình đó.
Tơi cũng khơng thích việc có đầy rẫy gái gọi và những cách hành xử thô lỗ ở các quán karaoke, nhưng tôi cũng biết
là ở phương Tây cũng chẳng thiếu nạn mại dâm, kích dục và bất lịch sự. Trước tiên người Tây nên tập trung vào việc
là hình mẫu cho chính xã hội của mình trước khi áp đặt đánh giá lên người khác.
Vậy nên nếu người Tây cho rằng ai đó hát hết sức bình sinh ở chốn cơng cộng là điên rồ thì chính họ mới là có vấn
đề. Nếu người Tây không thể thưởng thức karaoke mà không hề nghi ngại thì đó chính là vấn đề của họ. Và nếu
người Tây khơng biết hát thì đó cũng lại là vấn đề của họ.
<b>Giao thông hỗn loạn</b>
<i>Quan điểm của Stan</i>
"Nếu nhìn lướt qua giao thơng ở Hà Nội hay Sài Gịn thì thấy người Việt đang ngày một kém văn minh."
Stan
Nếu nhìn lướt qua giao thơng ở Hà Nội hay Sài Gịn thì thấy người Việt đang ngày một kém văn minh. Đường thì
càng ngày càng tắc, người đi đường tranh giành nhau từng tấc đường một, họ leo lên cả vỉa hè, đi sai đường, không
chú ý đèn đỏ, và chẳng để ý gì đến lối đi cho người đi bộ hay cả người đi bộ. Buổi tối thì càng kinh khủng hơn khi có
người say rượu lái xe và những tay hooligan trẻ măng lao ra đường hàng loạt.
Tình trạng thiếu văn hóa giao thông cho thấy Việt Nam ngày càng thịnh vượng không đi cùng với văn minh được
nâng lên hay dân trí tăng.
Kinh khủng nhất là trẻ con bị nhồi nhét và để cho ngồi vắt vẻo trên mô tô: lắc lư trong nơi hay yếu ớt trong vịng tay
mẹ; được nhấc lên cao để có thể nhìn qua vai bố; hay núp giữa hai chân người lái, thò mũi qua đằng trước. Một xã
hội đối xử với trẻ em tệ thế thì khơng thể văn minh được.
<i>Quan điểm của Sơn</i>
Mặc dù lộn xộn nhưng giao thơng Việt Nam cũng có những điểm kì diệu khiến việc lái xe không đến nỗi kinh khủng
lắm. Đơi khi tơi rất ngạc nhiên khi thấy dịng xe cộ lưu thơng được (nếu nhìn vào áp lực lên những con đường và cơ
sở hạ tầng). Nhưng mọi thứ vẫn đang diễn ra, đơi lúc cịn tốt là đằng khác. Nó giống như thể mỗi một người lái xe là
một con cá bơi trong một đàn lớn, một thành viên trong dàn nhạc giao hưởng hỗn loạn. Nếu bạn đào sâu hơn thì có
thể thấy là giao thơng chỉ là một dấu hiệu của dân trí và sự hịa hợp trong xã hội Việt Nam vì đó là lạc hậu và lộn xộn.
"An tồn giao thơng là vấn đề lớn với tất cả người Việt. Tuy nhiên, thủ phạm là thiếu vốn và kế hoạch đầu tư thiếu sát
thực và tầm nhìn chứ khơng phải do dân trí."
Sơn
Tất nhiên là tơi quan tâm đến trẻ em và tương lai và mong muốn góp lời khuyên để giúp bảo vệ chúng tốt hơn nữa.
Tuy nhiên, điều tôi không bao giờ ủng hộ là quan điểm cho rằng người Việt không quý trọng mạng người như người
Tây; hay thậm chí suy nghĩ rằng cuộc sống của người Việt là rẻ rúng và có thể hi sinh mà không cần tưởng niệm hay
Những diễn đàn này cịn thảo luận về việc khơng xếp hàng, sử dụng điện thoại di động cộc cằn, đái bậy, cùng với tập
tục kéo “chim” bé trai để thể hiện là chúng được quý ở miền Bắc. Trên thực tế chúng tôi đạt được không nhiều sự
đồng thuận về bất cứ vấn đề nào kể trên. Nhưng mục đích của việc thảo luận “Người Việt có cần văn minh hơn…
hoặc là mọi người khác?” không nhằm thay đổi quan điểm của mọi người và tạo ra sự đồng thuận mà trên hết là
nhằm giúp chúng ta thoải mái hơn với những khác biệt và từ đó hiểu hơn về nhau.
<i>Tiến sĩ Kim Huỳnh, giảng viên tại Đại Học Quốc Gia Úc, đã viết tiểu sử về gia đình mình trong cuốn Where the Sea </i>
<i>Takes Us: A Vietnamese-Australian Story (HarperCollins 2008). Trần Hoàng Tuấn là một dịch giả tự do và hiện đang </i>
<i>viết tiểu thuyết đầu tay về người đồng tính nam ở Việt Nam.</i>
<i>Bấm Bản gốc tiếng Việt được bà Hà Thị Thu Hương từ Trung tâm Integrated Culture and Language Studies (ICLS) </i>
<i>chỉnh sửa đôi chút v</i>
Tiến sĩ Kim Huỳnh
Gửi cho BBCVietnamese.com từ Đà Nẵng
Cập nhật: 12:34 GMT - thứ sáu, 11 tháng 11, 2011
Twitter
Chia sẻ
Gửi cho bạn bè
In trang này
Nhiều nước Phương Tây đã quen với xã hội đa văn hóa
Tuy nhiên, tôi đã sao nhãng một câu hỏi rất quan trọng: “Nói chung, người Tây nhìn và đối xử với người Việt và
người Châu Á như thế nào?”
Người Việt cần biết gì về Phương Tây?
Văn hóa,
Diễn đàn
Tin mừng là người Tây nói chung nhìn người Châu Á cũng giống như mọi người khác. Vì đạo đức tự do được phổ
biến và cá nhân được đề cao, nhiều nước Phương Tây tin tưởng rằng mọi người nên được đối đãi bình đẳng và
cơng bằng. Có pháp luật ở mỗi nước khuyến khích và bảo vệ lý tưởng này, tức là trong việc làm và cả trong đời sống
công cộng, khơng phân biệt nam hay nữ, gia đình, giới tính, tôn giáo, dân tộc hoặc là chủng tộc. Quan trọng nữa là
những đạo luật này phản ánh sự cởi mở và quyết tâm có cơng bằng xã hội mà đã giúp cho phương Tây thành công
và đáng được đến thăm hay định cư.
nghiệm của tôi sau khi ở Úc hơn 30 năm, rất hiếm khi xảy ra các vụ tấn công bạo lực do kỳ thị chủng tộc. Vì vậy, mỗi
người đi nước ngồi, dù phải lo về an tồn cá nhân, nhưng khơng phải vì thế mà ngần ngại làm chuyến “<i>Tây du ký”</i>.
Tệ phân biệt mà người Châu Á nên chú ý hơn là sự phân biệt “tinh tế hơn”, hiện hữu trong những cửa hàng và quán
ăn nơi mà người bán hàng và hầu bàn có vẻ đối xứ với mình cộc lốc và uể oải hơn những khách không phải là người
Châu Á. Đôi khi chúng ta bị bắt gặp đang nói chuyện to bằng tiếng Việt và người qua đường nhìn chúng ta với thái độ
khinh miệt. Và chúng ta có thể nhận ra khi người khác cười khẩy vì những điều bình thường đại loại như râu tóc,
ngón tay nhỏ dài, một món ăn khơng quen hay cách ta đậu xe hơi.
"Người Châu Á ở các nước phương Tây nhiều khi bị coi như hoàn toàn khác biệt với người Tây và đồng thời hoàn
toàn đồng nhất đối với tất cả người Châu Á khác. Tóc “ta” ln ln đen và thẳng, mắt luôn luôn nghiêng, làm việc
luôn luôn vất vả, học tốn ln ln giỏi và ln ln có hiếu. Đương nhiên, ấn tượng bất di bất dịch này không phải
là vấn đề xấu thực chất; vấn đề ở đây là vấn đề rập khuôn."
Ở nhiều nước phương Tây người Châu Á được xem như di dân thành cơng và hịa nhập tốt với cộng đồng mới. Vì
vậy, sự phân biệt không phải là thách thức hay bất cơng to lớn nhất. Thay vào đó, nhà trí thức Úc, Waleed Aly, đã nói
rất đúng khi miêu tả rằng ở Úc (và có lẽ ở nhiều nước khác), “có mức độ cao của sự phân biệt chủng tộc mức thấp”.
Có nghĩa là người Châu Á bị ép buộc một cách vơ hình sống theo sự mong chờ của người phương Tây và bị phê
bình hay nhạo báng khi họ không tuân theo.
Người Châu Á ở các nước phương Tây nhiều khi bị coi như hoàn toàn khác biệt với người Tây và đồng thời hoàn
toàn đồng nhất đối với tất cả người Châu Á khác. Tóc “ta” ln ln đen và thẳng, mắt ln ln nghiêng, làm việc
ln ln vất vả, học tốn ln ln giỏi và ln ln có hiếu. Đương nhiên, ấn tượng bất di bất dịch này không phải
là vấn đề xấu thực chất; vấn đề ở đây là vấn đề rập khn.
Như tơi sẽ giải thích dưới đây: chúng ta nên chống lại mẫu rập khn này vì chúng ngăn trở sự quan hệ cá nhân và
công việc chuyên nghiệp của người Châu Á ở nước ngoài và đôi khi cả ở trong nước. Hơn nữa, chúng ta nên phản
đối sự phân biệt này không phải là vì sự tiến bộ trong đời sống của “người Ta” thơi, mà cịn để nâng cao nền đức
Có nhiều điều đáng kính trọng về mối quan hệ giữa người châu Á và người phương Tây. Quan hệ này có thể là cầu
nối ở giữa hai xã hội khác nhau.
Cơ bản là, và chắc chắn là việc này không làm ai ngạc nhiên, phụ nữ Châu Á hấp dẫn với nam giới Tây hơn nam giới
Châu Á hấp dẫn với phụ nữ Tây. Theo số liệu điều tra dân số ở Mỹ, khả năng phụ nữ Mỹ gốc Châu Á kết hôn với
người ngồi chủng tộc cao gấp đơi nam giới Mỹ gốc Châu Á lấy vợ ngoài chủng tộc.
Một lý do giải thích sự chênh lệch này là hình tượng của phụ nữ Châu Á ở phương Tây là thanh lịch, quyến rũ và đẹp
kỳ lạ. Một bằng chứng hiển nhiên là trong những phim nổi tiếng như <i>Rambo: First Blood Part II</i>, <i>Good Morning </i>
<i>Vietnam</i>, <i>Đông Dương</i> và <i>Người Mỹ Thầm Lặng </i>(cả hai bản làm 1958 và 2002), các diễn viên nữ Việt Nam chính
trong phim này rất xinh, nhưng cũng thần bí và có nhiều trắc trở trong đời sống.
Cần nói rõ là tơi khơng có ý cho rằng mọi đàn ơng Tây quan hệ với phụ nữ Châu Á đều có mộng tưởng thuộc địa
hoặc luyến tiếc quá khứ. Tôi chỉ muốn nói là hai sự thơi thúc này đã đóng góp đưa tới hình tượng thống trị của phụ
nữ Châu Á ở Phương Tây và có thể giúp giải thích tại sao quan hệ giữa “nữ Ta” và “nam Tây” phổ biến hơn quan hệ
giữa “nữ Tây” và “nam Ta”.
Hình tượng phụ nữ Việt Nam gắn liền với chiếc áo dài
Đàn ông Á Châu tương đối không hấp dẫn ở phương Tây nói chung vì bị xem là q yểu điệu về cơ thể và quá gia
trưởng về xã hội. Trong văn hóa phương Tây, tính điển hình của đàn ơng Châu Á là đầy sát khí và thủ đoạn (nổi tiếng
nhất là Hoàng Đế Nhà Minh tàn ác trong <i>Flash Gordon</i>). Những đàn ông Châu Á đáng yêu thường là hơi lập dị và tức
cười (Jackie Chan, Pat Morita hay John Cho). Trong cả hai trường hợp (kẻ hung ác và bạn tri kỷ), nhân vật Châu Á
không bao giờ bằng được anh hùng Phương Tây rắn chắc và tự tin, và ít khi giành được người đẹp.
Trong khi đàn bà Châu Á có thể đáp ứng quan niệm truyền thống của Tây Phương về phụ nữ, đàn ông Châu Á trở
nên kém hấp dẫn hơn khi được so với quan niệm truyền thống ở Tây Phương về nam giới. Người đàn ông Phương
Tây lý tưởng là vạm vỡ và quả quyết, còn người đàn ông Châu Á lý tưởng là khéo léo và kín đáo.
Quan niệm của Phương Tây về đàn ơng Châu Á có thể thay đổi trong tương lai, nhất là nếu thế kỷ này tiến triển
thành “Thế kỷ của Châu Á”. Tuy thế, cũng giống như khơng có mơn thể thao hay trị chơi nào lại cao cấp hơn mơn
thể thao hay trị chơi khác, có lẽ nam giới Châu Á thực ra không khá hơn hay kém hơn đàn ông phương Tây, tối thiểu
là về mỹ học? Có lý do nào trong thế kỷ 21 để ta tin rằng to lớn hơn thì ln ln tốt hơn?
Như vậy, quan trọng hơn là ta đối đầu với định kiến rằng đàn ông Châu Á không hấp dẫn vì nó khơng sáng tỏ và có
tính chất sơ vanh. Chúng ta cũng nên nghi ngờ tư tưởng Nho giáo đặt đàn ơng vào vị trí cao nhất trong gia đình và
cộng đồng. Những hệ thống cấp bậc gia trưởng đã lỗi thời và bất công, không chỉ làm phụ nữ Tây phát chán, mà phụ
nữ Châu Á cũng thấy thế khi họ “đoạn tuyệt” với những truyền thống và đạo đức đã bắt họ ở nhà và sống dưới quyền
hành của đàn ơng.
Trong <i>Tạp chí Châu Á và Hoa Kỳ Học</i> nhà nghiên cứu Kumiko Nemoto đã phỏng vấn vài chục phụ nữ Hoa Kỳ gốc
Châu Á, những người đã từng hẹn hò hay lấy chồng da trắng. Tất cả những phụ nữ này thể hiện sự buồn giận với
đàn ơng Châu Á vì họ nhìn thấy sự lạc hậu, thiếu thơng cảm và hờ hững. Theo một người được phỏng vấn, đàn ông
Châu Á, “không phải là người hào hoa phong nhã…Họ khơng trìu mến…Tơi nghĩ cá tính của tơi khơng phù hợp với
nhiều đàn ơng Châu Á vì tơi q tự lập.…tơi có tinh thần hướng ngoại q cao.”
Tơi đã từng nghe những người phụ nữ Việt Nam ở những độ tuổi khác nhau và ở những nơi khác nhau thể hiện sự
buồn giận tương tự về đàn ông Việt. Mới đây, khi tôi ráng “làm mối” một người bạn nam cho một người nữ, tôi nhấn
mạnh anh này chu đáo và hiện đại, anh ấy trưởng thành trong hồn cảnh khó khăn nên biết lo cho mình và chăm sóc
cho người khác, anh ấy nấu ăn ngon lành và lau nhà sạch sẽ.
những đàn ơng Tây có quan niệm truyền thống – họ ngờ vực ảnh hưởng của chủ nghĩa nữ quyền lên sắc đẹp và vai
trò về giới."
Chị ấy trả lời, “Tất cả điều đó sẽ thay đổi khi anh ấy có vợ.” Câu này làm cho tơi phải cân nhắc rằng đàn ông Châu Á
Tác giả Mỹ gốc Hàn Quốc, Wesley Yang, mới viết bài tranh luận trong New York Magazine khẳng định nhiều phòng
làm việc ở Mỹ đã xuất hiện cái “trần bằng tre” có khả năng trấn áp một cách kín đáo người Châu Á khơng cho họ
vươn lên. Ơng Yang xác nhận trong những nghề làm ăn qua nhiều thập kỷ, người gốc Châu Á đã chiếm ưu thế như
kinh doanh, luật, y khoa và công nghệ thông tin. Nhưng hiện nay có rất ít người Châu Á giành được vị trí quản lý và
giám đốc.
Ơng Yang tố cáo cái “thành kiến vô thức” này, nhưng lại phê bình nặng nề hơn những người Châu Á làm cho thành
kiến kéo dài. Đặc biệt, sự bất tài của người Đơng Á trong thể hiện tình cảm, sáng kiến và ý chí của họ, có nghĩa là có
định kiến nhìn người Châu Á như người máy hơn là con người.
Nói cách khác, người Châu Á ở Phương Tây được đánh giá như xe máy Honda chắc chắn và bền, nhưng còn thiếu
điểm đặc trưng hiện đại và mốt của xe máy Vespa và thua xa xe hơi BMW mạnh mẽ và sang trọng. Nghĩa là ở
phương Tây nhân viên Châu Á được đánh giá xuất sắc, miễn là họ cúi đầu làm việc chăm chỉ và khơng địi hỏi nhiều
q.
Tơi cũng thích sự hăng hái của ơng Yang, nhưng tự hỏi liệu có phải ông Yang chống đối đạo đức Châu Á chỉ để phục
tùng lý tưởng Mỹ về công việc và sự lãnh đạo. Hình như ơng Yang đang kêu inh ỏi, “Chúng ta người Châu Á cũng trở
thành phương Tây được!”
Điều này đưa ra một câu hỏi, “Người Châu Á có thể đạt được thành cơng và đóng góp cho phương Tây trong lúc cịn
trung thành với Châu Á khơng?” Tơi hy vọng câu trả lời là “Có thể”.
Việc thứ nhất mà người Châu Á trẻ nên suy xét là học thêm về cội nguồn của chính mình. Người Châu Á muốn di
Đối với nhiều du học sinh Châu Á, việc thông thạo kiến thức xã hội, thời sự và di sản văn hóa của mình có nhiều lợi
ích cho việc học tập. Nhiều khi, tôi chứng kiến sinh viên Châu Á ở Úc khơng thành cơng trong bài tiểu luận và cơng
trình nghiên cứu hoặc không tham gia vào thảo luận trong lớp, khơng phải là vì kém tiếng Anh, mà vì thiếu những ví
dụ, vấn đề và ý tưởng được rút ra từ kinh nghiệm của đất nước mình.
Tơi thường nghe nói những loại suy nghĩ và học hành kiểu Châu Á (cụ thể ở Việt Nam) là quá bị động, nên phải cải
tạo cho năng động và sáng tạo hơn. Có thể ý kiến này đúng, tuy nhiên có mâu thuẫn trong việc đấu tranh để cho
năng động và sáng tạo hơn nhưng rốt cuộc chỉ thành ra “như phương Tây thôi”.
"Người thanh niên Việt Nam chuyển đến phương Tây không cần sợ bị ơ nhiễm văn hóa xa lạ làm cho mình mất
thiêng. Chúng ta tồn tại ở giữa phương Đông, phương Tây và những nơi khác, và đồng thời vẫn là người Việt đầy
kiêu hãnh."
Bà Chua nói học gạo “bị đánh giá thấp ở Hoa Kỳ”, trong khi bà cho rằng học gạo giúp làm tăng tiến trí óc, dũng cảm
chịu đựng và cho ta cảm giác mình đạt thành tích nhờ gắng sức. Sau khi con mình trở nên xuất sắc – trong trường
học, khi chơi piano, bơi lội – con mình sẽ thấy hoạt động ấy vui hơn và giá trị hơn (ý niệm này cũng được thể hiện rõ
trong loạt phim <i>TheKarate Kid</i> và <i>Kung Fu Panda</i>). Bà mẹ hổ cho rằng: hổ con kiên tâm chứ không yếu đuối, bà mẹ
luôn chuẩn bị chúng cho tương lai và chứng minh tình yêu của mẹ hổ qua hy sinh lớn lao.
Khi làm việc với vài trăm sinh viên Tây mỗi năm, tôi thấy là họ cũng nên mang tính Châu Á hơn một chút. Nhiều khi
họ bỏ quên hai bổn phận chính của sinh viên: im lặng và nghe lời. Sinh viên Tây thường nghĩ họ có lợi khi tweet,
blog, SMS, hơn là cần phải học từ thầy cô giáo hoặc trong sách vở. Đơi khi vì họ rất bận “multi-tasking” (làm nhiều
công việc trong một lúc), họ không thu được kết quả gì. Đương nhiên, hiện nay nhiều sinh viên Châu Á cũng thiếu tập
trung và thiếu sự rèn luyện trí óc; những người này cũng nên mang tính Châu Á hơn.
Để hiểu người Tây thấy người Ta như thế nào, bạn nên biết là mỗi bên không phải là hồn hảo và mỗi bên đều có
những điểm và tính cách có thể giúp bên kia. Dĩ nhiên người Việt đã biết điều này từ lâu. Trong lịch sử lâu dài, người
“Khơng có văn hóa tinh khiết,” là lời nhắc của nhà nghiên cứu Hữu Ngọc. “Tất cả là sự pha trộn.” Quan niệm này
được chứng minh trong thần thoại nguồn gốc dân tộc (“con Rồng cháu Tiên”), ngôn ngữ (quốc ngữ), tôn giáo (tam
giáo), thời trang (áo dài) và thức ăn (phở). Vì vậy, nếu quá khứ là hướng dẫn cho hiện tại, thì người thanh niên Việt
Nam chuyển đến phương Tây khơng cần sợ bị ơ nhiễm văn hóa xa lạ làm cho mình mất thiêng. Chúng ta tồn tại ở
giữa phương Đông, phương Tây và những nơi khác, và đồng thời vẫn là người Việt đầy kiêu hãnh.
<i>Tiến sĩ Kim Huỳnh là giảng viên tại Đại Học Quốc Gia Úc, đã đăng tiểu sử về gia đình mình trong cuốn Where the </i>
<i>Sea Takes Us: A Vietnamese-Australian Story (HarperCollins 2008) và là một trong hai chủ bút của cuốn sách The </i>
<i>Culture Wars: Australian and American Politics in the 21st Century (Palgrave MacMillan 2009). Bản gốc tiếng Việt </i>
<i>được bà Hà Thị Thu Hương từ Trung tâm Integrated Culture and Language Studies (ICLS) chỉnh sửa đôi chút và BBC</i>
<i>biên tập lại.</i>
Tiến sĩ Kim Huỳnh
Gửi cho BBCVietnamese.com từ Đà Nẵng
Cập nhật: 09:21 GMT - thứ năm, 3 tháng 11, 2011
Facebook
Twitter
Chia sẻ
Lối sống Phương Tây ngày càng hiện rõ ở các thành phố Việt Nam
Nhưng ấn tượng của họ về xã hội và con người phương Tây nhiều khi sai lầm, hạn hẹp hoặc giản đơn. Một số người
nghĩ Phương Tây giống như thiên đàng: một nơi mà mình chắc hẳn được giàu có, hạnh phúc và tự do.
Phương Tây nhìn người Châu Á thế nào?
Văn hóa
Một số khác thấy xã hội ở các nước Phương Tây nguy hiểm, xa lạ và không bao giờ hợp với cách sống của người
Việt. Ai đúng hơn? Phương Tây sự thật như thế nào?
<b>Điểm riêng</b>
Trước hết, chúng ta không nên định kiến cho rằng Phương Tây là một. Mỗi xã hội và mỗi cá nhân đều có tính cách
riêng biệt. Ví dụ, lịch sử nước Anh có lâu dài và trước đây là một đế quốc vinh quang, nhưng hiện nay đã suy tàn.
Như vậy, người Anh có xu hướng nhìn về q khứ.
Họ hay kính trọng truyền thống, phong tục và giai cấp quý tộc. Sự hài hước của người Anh là nhăn nhó và mỉa mai,
đơi khi khiến mình cười cợt và khóc lóc cùng lúc (bạn nên xem <i>The Office</i>, <i>Extras</i>, <i>Psychoville </i>và những phim của
Christopher Morris).
Cịn người Mỹ hay nhìn về phía trước. Theo họ, Hoa Kỳ là miền đất hứa và là quốc gia quan trọng nhất đã chống chủ
nghĩa phát xít và chủ nghĩa cộng sản và cứu thế giới. Nhiều khi họ tin tưởng mình như Chúa cứu thế, một cách nghĩ
được phản ánh trong văn hóa của họ.
Biết bao nhiêu phim Mỹ nói về một người có xuất thân khiêm tốn nhưng đã trở thành vị cứu tinh của thế giới do vận
Còn nếu bạn muốn đi Úc, nên nhớ, ‘Australia rhymes with failure’ (trong tiếng Anh từ ‘Úc’ có vần với từ ‘thất bại’). Vì
người da trắng đầu tiên định cư ở Úc là các tù nhân từ Anh, nên Châu Úc không phải là miền đất hứa mà là miền đất
bị bỏ rơi. Đó là một lục địa vắng vẻ dưới cùng của quả địa cầu.
Người Úc hay chọc ghẹo nhau vì bản năng của họ là thích cơng bằng, khơng thích ai kiêu căng q.
<b>Điểm chung</b>
Mặc dù có nhiều khác biệt, nhưng cũng có những đặc tính chung mà mỗi xã hội Phương Tây đều chia sẻ. Khi hiểu
điều cơ bản này, chúng ta có thể bắt đầu hiểu sâu hơn về những đặc tính riêng biệt của mỗi người. Và có thể trong
tương lai mình sẽ hiểu xã hội, văn hóa và chính trị của người Tây hơn họ hiểu chính họ.
"Mặc dù có nhiều khác biệt, nhưng cũng có những đặc tính chung mà mỗi xã hội Phương Tây đều chia sẻ. Khi hiểu
điều cơ bản này, chúng ta có thể bắt đầu hiểu sâu hơn về những đặc tính riêng biệt của mỗi người."
Một điểm quan trọng mà chúng ta phải biết về người Tây là họ thường thường tắm vào buổi sáng. Khi tôi là thanh
niên, phát hiện ra điều này, tơi đã rất ngạc nghiên. Vì trong các gia đình nói chung ở Châu Á người ta có xu hướng
tắm vào buổi chiều. Tơi đã khơng hiểu vì sao người Tây chịu đi ngủ sau khi làm việc suốt ngày, người đầy mồ hôi và
có vẻ hơi dơ dáy.
Giờ đây tơi hiểu việc tắm của Tây và Ta khác nhau vì lịch sử kinh tế của mỗi phương trời không giống nhau. Theo
truyền thống, người Châu Á là nhà nông và hiện nay ở Việt Nam đa số còn theo chu kỳ sản xuất nông nghiệp: thức
dậy sớm, ngủ trưa và khi làm đồng về tắm vào buổi chiều. Trái ngược lại, nhiều Người Tây cần tắm vào buổi sáng để
giúp họ tỉnh táo và chuẩn bị quần áo công sở để đi làm.
Xã hội của họ là hậu công nghiệp và chủ yếu là thành phần trung lưu. Ở Úc khoảng 20% dân số là giàu, 30% là
nghèo và giai cấp trung lưu chiếm 50% (nghĩa là được học trường cao đẳng hay đại học và thường thường làm trong
văn phịng). Những người này khơng cần tắm vào buổi tối vì họ ít ra mồ hơi ban ngày.
Các nước Phương Tây trở nên giàu có ít nhất là từ sau Thế chiến Hai. Điều này khơng có nghĩa là người Tây tốt hơn
người Việt. Cũng khơng có nghĩa là sống ở các nước Phương Tây sướng hơn sống ở Việt Nam. Chỉ có điều hồn
cảnh giàu có khơng chỉ ảnh hưởng việc tắm mà thơi, mà cịn ảnh hưởng đến quan điểm và cơ cấu xã hội của người
Tây.
<b>Nghịch lý</b>
Một điều mà có thể làm cho bạn ngạc nghiên là ở Phương Tây, người mập nhất nhiều khi lại là người thuộc giai cấp
nghèo và là người lao động. Lý do là dù hầu hết mọi người có khả năng mua xe hơi và có đầy đủ đồ ăn, nhưng nhiều
người khơng có đủ cơ hội để tập thể dục và không hiểu biết về ăn uống để tạo ra lối sống lành mạnh. Khi đến
Phương Tây, bạn sẽ thấy ngay, không phải là tất cả người Tây trơng đẹp đẽ và có vóc dáng mảnh khảnh như diễn
viên trong <i>Glee </i>và <i>Desperate Housewives</i>.
Hơn nữa, có một vấn đề rất lớn ở các nước nói tiếng Anh mà giàu có. Khi người ta lo về tiền bạc, vật chất quá mức,
họ không thể lo về cuộc sống của cộng đồng xã hội. Francis Fukuyama, nhà trí thức gốc Châu Á nổi tiếng nhất tại
Phương Tây, đã nhận xét: chủ nghĩa cá nhân làm cho nền văn minh Phương Tây trở nên sáng tạo và thịnh vượng,
và đồng thời cũng làm mòn dần hầu hết những loại quyền uy trong xã hội. Khơng ai kính trọng ai. Vì vậy, hiện nay ở
Phương Tây gia đình, hàng xóm và quốc gia trở nên yếu đi so với trước đây.
Vào thập kỷ 1970 người Mỹ đi dã ngoại (picnic) trung bình mỗi năm năm lần (nghĩa là họ hay đi chơi ở ngoài trời và
san sẻ đồ ăn mà mỗi người có). Vào cuối thế kỷ 20 người Mỹ trung bình chỉ đi picnic khoảng hai lần mỗi năm thôi.
Đây là một trong nhiều chỉ số chứng tỏ các nước nói Tiếng Anh bị thiếu ‘vốn xã hội’.
Chắc nhiều người Việt cũng biết rằng việc phát triển nền kinh tế nhiều khi gắn liền với những vấn đề xã hội. Tơi có
những người quen ở Việt Nam trước đây nghèo khó, nhà cửa dột nát và chật chội vì nhiều bà con và bạn bè đến ở.
Vào thập kỷ 80 cả nhà phải góp tiền mua một máy truyền hình đen trắng. Nhưng nay gia đình họ cất nhà mới cao
tầng, mỗi phịng ngủ đều có tivi LCD.
Khơng có ai tranh cãi nữa vì khơng có ai tiếp xúc với nhau. Họ thoải mái hơn, nhưng không chắc đã hạnh phúc hơn.
Phương Tây đã trải qua nhiều vấn đề như thế này rồi. Người Việt nên chú ý đến kinh nghiệm của người Tây để tránh
những vấn đề mà họ đã gặp phải.
<b>Nhãn quan chính trị</b>
Hệ thống chính trị khác nhau cũng có thể khiến người Việt khó hiểu khi ở Phương Tây
Vị trí trung tâm của giai cấp trung lưu và điều kiện sống thoải mái trong xã hội Phương Tây cũng định hình nhãn quan
chính trị. Ở Việt Nam, chiếu theo lý thuyết Marx và tư tưởng Hồ Chí Minh, việc đấu tranh của phái tả là vì cơng lý cho
giai cấp vô sản và nông dân. Ở Phương Tây, hai giai cấp này thường có điều kiện sống đầy đủ nên họ sẽ không
tham gia đấu tranh.
Như vậy, phái tả ở Phương Tây không lo về chủ nghĩa duy vật, mà chỉ quan tâm những vấn đề liên quan bản sắc,
văn hóa và phong cách sống. Họ muốn bênh vực quyền lợi cho phụ nữ, cho dân tộc thiểu số, cho người đồng tính,
cho người di dân, cho cả con vật và lẫn người nghèo trong các nước đang phát triển.
Thông thường, họ cảm thấy có lỗi với lịch sử thực dân của phương Tây và cách tiêu thụ quá mức mà đã đóng góp
vào khủng hoảng biến đổi khí hậu. Vì vậy, nhiều người thanh niên phái tả bi quan về xã hội của họ và cảm thấy hơi
tội lỗi và ngại ngùng về sự thịnh vượng. Những người này thèm muốn một đời sống đơn giản. Họ mặc quần áo cũ
rích, hay ăn chay, đạp xe đạp và hay làm việc ở các tổ chức viện trợ. Gia đình họ nhiều khi giàu có nhưng lại phải giả
bộ nghèo khó.
Ngược lại, người theo phái hữu nhìn thấy bổn phận chính của họ là bảo vệ nền văn hóa và văn minh Phương Tây,
chống lại người theo phái tả và những đe dọa khác. Bất chấp khủng hoảng tài chính tồn cầu, những người này kiêu
hãnh vì sự giàu có và sự thành cơng của những nước tự do tư bản. Họ nghĩ từ khi Phương Tây chiến thắng Chiến
Tranh Lạnh, nhất định khơng có tư tưởng nào tốt hơn và có thể đe dọa chủ nghĩa dân chủ tự do.
"Dĩ nhiên, đa số người ở Phương Tây khơng hồn tồn thuộc phái tả hay phái hữu và nhiều khi không theo phái nào.
Tuy nhiên, khi bạn hiểu những điểm này, bạn sẽ bắt đầu hiểu thêm những lực lượng và vấn đề ảnh hưởng tới mỗi
Họ nhìn lại 30 năm và cho rằng sự phát triển ở các nước Châu Á có được là nhờ quyết định giống Tây phương hơn,
như mở rộng thị trường và đơi khi kể cả hệ thống chính trị và xã hội.
Họ muốn mặc quần áo Tây, dùng kỹ thuật Tây, tiêu thụ sản phẩm Tây và đoạn tuyệt với những sự bắt ép của xã hội
cũ. Trong sự biển đổi đồ sộ này, không có ai bị bắt buộc và khơng dân tộc nào bị chiếm làm thuộc địa. Nghĩa là văn
minh và văn hóa Phương Tây đang có duyên rõ rệt với mỗi người. Bởi vậy, theo phái hữu, người Tây nên bảo vệ và
phổ biến tư tưởng của họ để có lợi cho lối sống khắp mọi nơi.
Người thanh niên phái hữu nhiều khi cũng lo về vấn đề đề cao cá nhân, giữ gìn mơi trường và bảo vệ quyền cho
những người bị đè nén bóc lột. Nhưng họ khác phái tả vì họ tin tưởng vào cách giải quyết những vấn đề này được
phát hiện trong sáng kiến, tự tin và sự phát đạt Tây Phương.
Theo họ, người Mỹ, Anh và Úc nên tự tin và tích cực hơn trên trường quốc tế, khơng được quỵ lụy theo các tư tưởng,
văn hóa khác hay cũng trở nên bất an như người phái tả.
Dĩ nhiên, đa số người ở Phương Tây khơng hồn tồn thuộc phái tả hay phái hữu và nhiều khi không theo phái nào.
Tuy nhiên, khi bạn hiểu những điểm này, bạn sẽ bắt đầu hiểu thêm những lực lượng và vấn đề ảnh hưởng tới mỗi
người. Sự hiểu biết này có lẽ làm cho bạn bớt bị ‘sốc văn hóa’ và mở rộng suy nghĩ về những câu hỏi rất quan trọng
như, “Tơi sẽ thích ở Phương Tây khơng? Phương Tây sẽ thay đổi tôi như thế nào? Và tôi sẽ tắm vào buổi sáng hay
buổi chiều?”
<i>Tiến sĩ Kim Huỳnh là giảng viên tại Đại Học Quốc Gia Úc, đã đăng tiểu sử về gia đình mình trong cuốn Where the </i>
<i>Sea Takes Us: A Vietnamese-Australian Story (HarperCollins 2008) và là một trong hai chủ bút của cuốn sách The </i>
<i>Culture Wars: Australian and American Politics in the 21st Century (Palgrave MacMillan 2009). Bản gốc tiếng Việt </i>
<i>được bà Hà Thị Thu Hương từ Trung tâm Integrated Culture and Language Studies (ICLS) chỉnh sửa đôi chút và BBC</i>
<i>biên tập lại.</i>
Michael Bristow
BBC News, Bắc Kinh
Kết quả học tập tốt là mục tiêu hàng đầu trẻ em Trung Quốc phải đạt được.
<b>Một cuốn sách ra bằng tiếng Anh nói các bậc phụ huynh người Hoa nuôi dạy con cái thành công hơn người Phương Tây</b>
<b>đã gây bão táp ở Mỹ và châu Âu nhưng lại chẳng làm ai ở Trung Quốc mảy may ngạc nhiên.</b>
Giáo sư luật Đại học Yale, bà Amy Chua - con gái của một gia đình người Hoa nhập cư vào Mỹ - cho biết giới trẻ Trung Quốc
thường giỏi giang hơn chính nhờ các bậc phụ huynh nghiêm khắc hơn.
Nhiều bậc phụ huynh tin rằng nếu khơng làm vậy thì con cái khơng thể vào được các trường đại học tốt, điều được coi là tối quan
trọng để sau này kiếm được công ăn việc làm tử tế.
<b>Tiêu chuẩn cao</b>
Không phải ai cũng cho rằng nghiêm khắc mới là cách tốt nhất để nuôi dạy con. Một số bậc cha mẹ ở Trung Quốc đang bắt đầu
có quan điểm khác.
Tuy nhiên, việc chống chọi lại một hệ thống đức tin vào sự thành công trong chuyện học hành, vốn đã bắt rễ từ lâu tại nước này,
lại không phải là chuyện dễ dàng.
"Chúng ta phải thích nghi với hệ thống chứ khơng thể địi hỏi hệ thống phải thích nghi với từng cá nhân," bà mẹ Mạnh Tương
Nghi có cậu con trai bảy tuổi nói.
Trường tiểu học Trung Quan Thơn số 2 được coi là một trong các trường học lý tưởng ở Bắc Kinh.
Xét về nhiều mặt thì cơ Mạnh khá giống như nhiều bậc phụ huynh Trung Quốc được mô tả trong cuốn sách của Amy Chua, cuốn
"Chiến đấu ca cho Mẹ Hổ" (Battle Hymn of Tiger Mother).
Cô đã từ bỏ cơng việc của mình để lo chuyện chăm sóc giáo dục con trai. Cơ coi việc đưa bé Nê Thiên Hào, có tên tiếng Anh là
Tom, vào được một trong các trường tiểu học hàng đầu ở Bắc Kinh, là sứ mạng hàng đầu của mình.
Cơ đã thành công sau nỗ lực phi thường.
Cô Mạnh đã phải chuyển nhà vào khu "đúng tuyến" của trường học và ráo riết quan hệ với các giáo viên của trường để nhờ giúp
cho đứa con trai được nhập học.
Cô cũng đã phải trả khoảng thêm 100.000 nhân dân tệ (tương đương 15.000 đơ la Mỹ) các khoản phụ phí.
Thiên Hào vào được trường tiểu học Trung Quan Thôn số 2, nằm ngay gần một số đại học hàng đầu của Trung Quốc và, quan
trọng hơn nữa, gần một số trường "đào tạo gà nịi" có thể giúp cậu vào được các trường đại học tốt.
Cậu đã tham gia các lớp học thêm tiếng Anh và đang được một huấn luyện viên nổi tiếng dạy bơi.
Cô Mạnh cho biết cô đã không khắt khe như một số bà mẹ.
"Tơi khơng địi thằng bé phải đạt 100%. Nếu nó được 90% trở lên là tơi hài lịng rồi," cơ nói. Tỷ lệ như thế mà cơ cho là khơng đòi
hỏi cao!!!
<b>Hạnh phúc tuổi thơ?</b>
Vấn đề lớn nhất ở Trung Quốc là các bậc phụ huynh đang ngày càng khơng muốn để con cái mình được làm trẻ thơ. Chúng
khơng có một tuổi thơ hạnh phúc mà chỉ toàn phải lo học hành, thi cử và rồi cả chuyện đi học thêm nữa.
Giáo sư Yang Dongping, Viện Công nghệ Bắc Kinh
Giáo sư Dương Đơng Bình từ Viện Cơng nghệ Bắc Kinh đã từng bỏ ra nhiều năm nghiên cứu phương pháp nuôi dạy con ở Trung
Quốc.
"Vấn đề lớn nhất ở Trung Quốc là các bậc phụ huynh đang ngày càng không muốn để con cái mình được làm trẻ thơ", Giáo sư
Dương nói.
"Chúng khơng có một tuổi thơ hạnh phúc mà chỉ tồn phải lo học hành, thi cử và rồi cả chuyện đi học thêm nữa."
Ơng nói một phần hướng ni dạy con ở Trung Quốc như vậy là do truyền thống chú trọng vào việc học hành ở nước này.
Chính sách một con khơng chắc giúp được gì trong chuyện này. Khơng những vậy, nó có gây áp lực ghê gớm lên các em, địi hỏi
bọn trẻ phải thành cơng.
Cịn cả những vấn đề khác nữa.
Giáo sư Dương nói rằng việc chú trọng quá nhiều vào thành tích học tập khiến các em cố gắng đạt được điểm cao, nhưng lại trở
nên thiếu sáng tạo và thiếu trí tưởng tượng.
Tại Trung Quốc, người ta cũng ít nhiều băn khoăn về việc người lớn đòi hỏi quá nhiều ở trẻ em.
Karen Zhou, lấy chồng người Úc. Ban đầu cô cho cậu con trai tám tuổi của mình Oliver vào học ở một trường Trung Quốc.
Nhưng sau cô cho con chuyển sang một phương Tây khi nhận thấy cậu con trai thường chán nản và không vui khi tới trường.
Giáo sư Dương Đơng Bình nói các "bà mẹ điên" ở Trung Quốc thường thúc ép con cái quá mức.
"Cháu nó bây giờ vui vẻ hơn nhiều. Về mặt kiến thức sách vở thì có tụt lại một chút, nhưng kỹ năng giao tiếp xã hội và cách suy
nghĩ của cháu thì khác hẳn so với một năm trước đây," cơ nói.
Karen Zhou có lẽ là một ngoại lệ.
Chẳng khó khăn gì nếu quý vị muốn tìm kiếm một thanh niên Trung Quốc, người coi tuổi thơ của mình như một quãng đời chỉ
tồn chuyện học hành, hầu như khơng có thời gian để chơi bời hay tham gia hoạt động thể thao, điều vốn bị coi là làm phí hồi
thời gian quý báu.
Một số người đã thành lập các nhóm hỗ trợ trên Internet, thu hút hàng ngàn thành viên, nhằm kể chi tiết cuộc sống khó khăn của
họ thời cịn bé.
Có một nhóm lấy tên "Tất cả các phụ huynh đều là thảm họa".
Lý Hạnh, phụ trách chuyên mục trên báo Trung Quốc Nhật Báo, đã lên tiếng cho nhiều người khi bà chỉ trích hệ thống.
Bà viết: "Trong cuộc sống có nhiều điều đáng quý hơn là điểm số qua các kỳ thi."
"Truyền thông và hệ thống giáo dục phải chú trọng hơn tới việc nền giáo dục tồn diện nhằm tạo ra những cơng dân tương lai có
khả năng làm việc theo nhóm, có tính sáng tạo, cá tính và khả năng làm việc độc lập."
Tiến sĩ Kim Huỳnh
Gửi cho BBCVietnamese.com từ Đà Nẵng
Cập nhật: 11:30 GMT - thứ sáu, 29 tháng 7, 2011
Facebook
Twitter
Chia sẻ
Gửi cho bạn bè
In trang này
Tác giả và anh trai khi mới đến Úc
Có nhiều lý do. Gia đình tơi rời đất nước khi tơi chỉ hai tuổi và sau một thời gian ở Mã Lai chúng tôi định cư ở
Canberra (thủ đô Úc).
Sách của Anh Đỗ tiếp tục giành giải ở Úc
Giọng châm chọc của Linda Lê
Hơn 100 thuyền nhân VN còn bị giam ở Úc
Cộng đồng Việt kiều ở thành phố Canberra nhỏ, không giống như Sydney hay Brisbane. Bất chấp điều đó và cịn có
nhiều sự thách thức khác, gia đình rất vui ở Canberra và biết ơn Úc Đại Lợi.
Ba má tôi không bao giờ quên quê hương, mà lúc đó – cách đây hơn 30 năm – họ nghĩ việc trở lại Việt Nam khó
khăn như bước trên mặt trăng. Bởi vậy, ba má tôi đổ hết sức để xây dựng cuộc sống mới, nhất là cho hai đứa con
trai của họ.
Cả ba má tơi và chính phủ Úc khi đó đều cho rằng, gia đình phải học tiếng Anh để có thể định cư thành công và hạnh
phúc.
Tôi và anh tôi đã làm quen với bạn bè và học mỗi ngành học mà chúng tơi thích (nhưng tốn thì khá nhất). Với tiếng
Anh, ba má tơi hy vọng tương lai chúng tơi khơng bị kỳ thị vì quá khứ.
Ba má tôi yêu cầu mọi thành viên trong gia đình phải nói tiếng Anh. Điều này vừa có ích nhưng vừa có hại vì sau chỉ
hai ba năm tơi gần như khơng biết tiếng Việt.
Cịn nhớ khi nhỏ và khi có khách Việt Nam đến nhà, tơi hay chạy trốn, không dám ra chào khách và cảm thấy lúng
túng và xấu hổ khi phải mở miệng. Lúc đó đối với tơi, tiếng Việt là một ngơn ngữ kinh hồng.
<b>Nín lặng</b>
Khi 12 tuổi, tơi cịn có thể nghe chút ít tiếng Việt nhưng ráng lắm mới nói được một vài từ. Hơn nữa lại cịn khơng nói
tên họ của mình rành.
Đến mức đấy thì khó đảo ngược được vì ba má tơi rất bận rộn trong việc mở lị bánh mì và phải làm suốt ngày đêm.
Tôi cũng làm phụ ở tiệm khi không phải đi học và cho ba má nghỉ ngơi.
Ngoài việc ở chung một ngơi nhà, chúng tơi ít có thời giờ nói chuyện với nhau. Như vậy từ lúc đó tơi ở trong một hồn
cảnh kỳ dị: nói chuyện được với người Úc nhưng với người Việt thì tơi chỉ có sự nín lặng.
Vào năm 2000, tơi quyết định học tiếng Việt. Ba Má tôi đã về hưu và tôi vẫn còn ở nhà của ba má trong khi học tiến
sĩ.
Tác giả từng viết hồi ký kể về lịch sử gia đình mình
Mỗi buổi sáng tơi đã thức sớm đi bộ với má và mang theo sách học. Vào mùa đông, dù thời tiết dưới năm độ, hai má
con tơi vừa đi vừa nói, ‘à-nh-nhà’, ‘ánh-b-bánh’, ‘ùa-r-rùa’.... Chắc người băng qua đường thấy chúng tôi như vây, họ
thấy kỳ lạ vô cùng.
Nhưng kỳ lạ hơn là khi tôi bắt đầu đi học.
Mỗi buổi sáng thứ bảy cộng đồng Việt kiều Canberra đã tổ chức trường học Tiếng Việt ở cậu lạc bộ Pháp cho trẻ em.
Tơi cịn nhớ ngày đầu tiên đến lớp học khơng có ba má dẫn đến như học trị khác và tơi cảm thấy quá căng thẳng.
Thầy cô giáo biết tiếng Việt của tôi rất dở nhưng vẫn không cho vô lớp mẫu giáo.
Không những tôi lớn tuổi nhất trong trường mà còn lớn hơn cả anh chị đến rước trẻ em về. Đôi khi về tuổi, tôi không
thua xa ba má của họ. Có lúc chúng tơi được học về Âm lịch, tơi cảm thấy cơ đơn vì khơng có ai trong lớp cùng tuổi
Tỵ và cũng không ai ở trong giáp (chu kỳ 12 năm) của tơi.
Có hai người trong lớp mà tơi cịn nhớ rất rõ.
Huy (nó hay dùng tên Tiếng Anh ‘Hugh’) thơng minh nhất trong lớp, mà cũng ồn ào và bất trị nhất. Đúng như vậy, Huy
có nhiều bạn. Nó hay chọc ghẹo thầy giáo bằng tiếng Anh (thường là vì thầy trọc đầu) và khơng bị khiển trách vì tiếng
Anh của thầy khơng rành bằng nó.
Có lúc tơi muốn bảo cho thầy biết, mà sợ làm vậy bị Huy và cả lớp ghét bỏ. Nhiều khi tôi ngờ Huy đã chọc ghẹo tơi
bằng tiếng Việt mà tơi khơng có khả năng hiểu nó nói gì và phản ứng lại. Vì giỏi cả hai tiếng, nó là kẻ hay bắt nạt kinh
khủng. Mặc dù đã qua hơn mười năm, nếu gặp Huy hơm nay tơi cũng rùng mình một chút.
Long là một đứa con trai nhỏ xíu và bạn thân và duy nhất của tơi ở trường. Nó hay đến lớp trễ vì khơng thức dậy kịp.
Mọi người ln ln thấy áo ngủ của nó ở dưới cái áo vét tơng và có một ngọn tóc khơng bao giờ nằm xuống.
Khi mọi người được ra ăn trưa và chơi, Long thường ngồi bên cạnh tơi. Nó chơi computer games và ăn hoa quả mà
má nó cắt sẵn trong khi tơi đọc báo và uống cafe. Long hát líu lo liên tục, biết nhiều bài hát tiếng Anh và tiếng Việt. Có
một lần nó hỏi câu mà tơi khơng biết trả lời: “Tại sao anh nói tiếng Việt kỳ cục quá?”
Cuối kỳ học, mỗi lớp phải chuẩn bị buổi biểu diễn cho Tết Trung Thu.
Tôi tập với các lớp bạn mà thấy kinh hồng vơ cùng khi nghĩ đứng trên sân khấu với cái đèn lồng hay quả bóng và
hát cho cả cộng đồng Việt Nam ở Canberra nghe. Vì thế hai tuần trước Tết Trung Thu, tơi quyết định không đi học
nữa.
Trong thời gian tôi học ở đó, tiếng Việt của tơi tiến bộ nhiều. Về bài thi tôi không bao giờ được đứng thứ nhất, nhưng
đôi khi được xếp thứ ba hay thứ tư. Theo tơi đó là đủ kiến thức để bắt đầu học tiếng Việt ở trường đại học.
Sau khi học tiếng Việt một năm ở trường đại học và có bằng tiến sĩ (về chính trị) tơi nghỉ học vài năm để tập trung lập
nghiệp.
<b>Trở lại</b>
Năm nay tôi trở lại Việt Nam với vợ và có hai mục tiêu: i) viết một cuốn sách về người Việt hiện đại (bằng Tiếng Anh)
và ii) cố học Tiếng Việt đến mức khơng thể qn được.
Hiện tại mục tiêu thứ nhì thấy khó nhất.
Vì sống ở Hà Nội, tơi phải làm quen nghe giọng Bắc, thấy người Hà Nội nói nhanh hơn người Nam và dùng nhiều từ
mà tôi không biết như ‘chăn, điều hịa, hoa quả, thìa and tuyệt vời.’
Như nhiều người khác, tôi thấy việc học các loại dấu tiếng Việt thật là gian khổ.
"Tôi không đồng ý với những người nghĩ: ai không biết Tiếng Việt không phải là người Việt. Tuy nhiên học một chút
thì có lợi nhiều. Vì vậy người nước ngồi và Việt kiều không nên sợ tiếng Việt."
Mặc dù thấy khó khăn, nhưng tơi vẫn rất thích học Tiếng Việt.
Học tiếng Việt cũng có những lợi ích đặc biệt. Nghe dấu thì khó, nhưng nghe được thì giúp ích khơng chỉ về ngơn
ngữ thơi mà cịn về âm nhạc.
Nhà nghiên cứu đã tìm ra rằng những người mà biết tiếng du dương và có dấu như Tiếng Việt hay Tiếng Hoa có
năng lực nghe và nhận ra nốt nhạc một cách hồn hảo như Mozart gấp chín lần người nói tiếng bình thường.
Cũng như thế, tơi nghĩ người Việt có năng lực hát karaoke giỏi gấp 99 lần người Tây. Vợ tôi gốc Úc đang học tiếng
Việt nhanh lắm. Mơt lý do là vì vợ tơi hay hát bài của Trịnh Công Sơn (nhất là những bài Khánh Ly hát).
Tiếng Việt có những đặc tính có khả năng cải thiện tiếng Anh của tôi.
Theo tôi tiếng Việt là một ngôn ngữ đầy chất thơ và người Việt biết quá nhiều bài thơ, tục ngữ và thành ngữ.
Nhiều khi người mới đến Việt Nam cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy một xe máy chở năm người hay đồ đạc và con
vật mà vốn phải dùng xe tải ở nước khác.
Tuy nhiên tôi thấy sửng sốt hơn khi nghe người Việt nhét trong một câu nói rất nhiều ý nghĩa, sự cảm động và hình
tượng.
Ví dụ tơi đã hỏi em thiếu niên gầy nhom giao bình nước lên đến căn hộ của tôi, ‘Em giao bao nhiêu bình mỗi ngày?’
'Mùa hè năm ngối giao 187 bình nước trong một ngày và 180 vào ngày sau, đến khắp mọi nơi ở Hà Nội.'
Tơi nói, ‘187 là số kinh khủng!’ và em trả lời, ‘Đó là số phận của tơi.’ Cịn lâu nữa tơi mới rành Tiếng Việt như em giao
nước. Tôi hy vọng, ‘lửa gần rơm ngày cũng bén’.
Điều hiển nhiên mà quan trọng nhất là khi biết tiếng Việt thì biết thêm về người Việt.
Tơi hiểu rằng đối với người Việt, việc đặt tên cũng mang nhiều ý nghĩa.
Thí dụ tơi có một người bác sanh ra ở miền quê, tên là ‘Biết’. Nhưng sau khi trưởng thành vào thành phố và thêm
được học bác lấy tên ‘Nho’.
Tơi có một bạn ở Hà Nội sanh vào 1975 tên ‘Thắng’ và hai em họ sinh đôi vào thời Đổi Mới tên ‘Phú’ và ‘Quý’. Khi
nào gặp bạn bè và người quen tôi hay suy nghĩ: Trung có trung thành khơng, Thành có thành thật khơng, Hiền có
hiền lành khơng và ln ln thấy Cơ Kiều thật tội nghiệp.
Do hành trình học Tiếng Việt này nên tôi được hiểu biết thêm về nguồn gốc, quê hương tơi, gia đình và bản thân.
Nhưng theo tơi người ta không cần một ngôn ngữ để xác định gốc gác của mình. Tơi khơng đồng ý với những người
nghĩ: ai không biết Tiếng Việt không phải là người Việt.
<i>Về tác giả: Kim Huỳnh là giảng viên về chính trị quốc tế ở Trường Đại Học Quốc Gia Úc. Tiến sĩ đã viết tiểu sử về cha</i>
<i>mẹ mình, Where the Sea Takes Us: A Vietnamese-Australian Story (HarperCollins 2008) và là một trong hai chủ bút </i>
<i>của cuốn sách The Culture Wars: Australian and American Politics in the 21st Century (Palgrave MacMillan 2009). </i>
<i>Tiến sĩ phải bỏ ra mấy ngày và cố gắng hết sức để viết bài này bằng Tiếng Việt và nhờ Giám đốc Hà Thị Thu Hương </i>
<i>từ Trung tâm Integrated Culture and Language Studies (ICLS) sửa lại một chút trước khi xuất bản. Bài viết cũng đã </i>
<i>được BBC biên tập lại. Tiến sĩ sẽ có buổi nói chuyện về ‘Cần biết gì trước khi đi du học?’ tại ICLS Thành phố Đà </i>
VIỆT NAM - MỸ - QUỐC PHÒNG -
Bài đăng : Thứ sáu 25 Tháng Năm 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ sáu 25 Tháng Năm 2012
Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Leon Panetta
REUTERS
<b>Đức Tâm</b>
TAGS: CHÂU Á - CHUYÊN MỤC TRÊN MẠNG - HOA KỲ (MỸ) - QUỐC TẾ - VIỆT NAM
Thứ Sáu, 25/05/2012 22:57
<b>Trong 5 năm, cả nước có 678 người đứng đầu và cấp phó của người đứng đầu bị xử lý do thiếu trách nhiệm để xảy ra</b>
<b>tham nhũng, trong đó xử lý hình sự 101 trường hợp, kỷ luật 577 trường hợp</b>
Facebook
Twitter
Chia sẻ
Vinalines bị tố cáo làm thất thốt hàng nghìn tỷ đồng
Ông Thanh được VnExpress trích dẫn nói hơm 25/5: "Vừa rồi đi tiếp xúc, cử tri kêu lắm, mỗi chuyện tàu thủy lỗ.
Những gì đằng sau vụ Vinalines
Phát lệnh truy nã cựu chủ tịch Vinalines
Khởi tố các lãnh đạo Vinalines
"Trong khi 70.000 hộ gia đình chính sách, tiền hỗ trợ chẳng đáng bao nhiêu mà mãi chưa quyết được, đằng này hàng
nghìn tỷ đổ sơng đổ biển, xót hết cả ruột.
"Vinalines thua lỗ, cựu chủ tịch bỏ chạy, cơng an khơng bắt được. Nói ra cứ như chuyện đùa.
"Cử tri bức xúc mà hỏi không biết trả lời thế nào, mặt cứ trơ ra."
Ông Thanh nói vụ Vinalines cho thấy sự "lỏng lẻo" trong quản lý nhà nước. Điều này thể hiện qua việc chậm phát
hiện vấn đề, tiếp tục thăng chức cho cựu chủ tịch Vinalines Dương Chí Dũng, và cơng an để cho ông này bỏ trốn.
Đây cũng là vấn đề được Thiếu tướng Nguyễn Viết Nhiên, phó tư lệnh Quân chủng hải quân nêu ra trong cuộc thảo
luận ở Quốc hội.
Báo Tuổi Trẻ dẫn lời Tướng Nhiên nói:
"Trước đây Vinashin đổ vỡ, nay đến lượt Vinalines. Tại sao những tập đồn được đầu tư lớn mà chính phủ kiểm sốt
lỏng thế?
Một số đại biểu Quốc hội cho rằng việc bắt Vinalines gánh nợ bớt cho Vinashin càng khiến cho Vinalines gặp khó
khăn hơn.
'<b>Thiếu kiểm sốt</b>'
Trong số những khoản đầu tư gây thất thoát của Vinalines có việc mua ụ nổi sản xuất từ năm 1965 của Nhật hồi năm
2008.
Ụ nổi này bị cho là quá tuổi sử dụng 22 năm so với quy định của pháp luật Việt Nam và có tốn phí lên tới 24 triệu đơ
la, gấp đơi dự tốn ban đầu.
Phó Giáo sư, Tiến sỹ Trần Hoàng Ngân, Ủy viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, nói chính phủ đã không chú ý đúng
mức tới quản lý nguồn vốn ở các doanh nghiệp nhà nước.
Ơng Ngân, cịn là Phó Hiệu trưởng Trường Đại học Kinh tế thành phố Hồ Chí Minh, được báo Sài Gịn Giải Phóng
dẫn lời nói:
"Cái chính là nền kinh tế của chúng ta thời gian qua chạy theo tăng trưởng, nới rộng chính sách tiền tệ, dẫn đến đầu
tư tràn lan, Nhà nước mất khả năng kiểm sốt."
Tiến sỹ Trần Hồng Ngân, Ủy ban Kinh tế Quốc hội
"Cái chính là nền kinh tế của chúng ta thời gian qua chạy theo tăng trưởng, nới rộng chính sách tiền tệ, dẫn đến đầu
tư tràn lan, Nhà nước mất khả năng kiểm soát. Nhà nước khơng đủ lực để kiểm sốt đầu tư.
"Các tập đoàn lại quá lớn trong khi khả năng kiểm sốt có giới hạn."
Tiến sỹ Ngân nói với bờ biển dài, Việt Nam có những tập đồn để khai thác kinh tế biển như Vinashin và Vinalines là
đúng nhưng cơ chế quản lý "chưa rõ ràng, minh bạch".
Cũng giống Tiến sỹ Ngân, Tiến sỹ Nguyễn Đình Cung, Phó viện trưởng Viện quản lý kinh tế Trung ương, nhấn mạnh
sự cần thiết phải kiểm soát chặt chẽ các hoạt động của doanh nghiệp nhà nước.
"Lỗi chính là do hệ thống của mình thiếu kiểm sốt," Tiến sỹ Cung nói với VnExpress.
"Việc chọn đóng tàu, phát triển vận tải biển là một chiến lược đúng. Tuy nhiên hai "Vina" đã thực hiện chưa đúng
chiến lược đó. Nói một cách khác, chiến lược đúng, nhưng chiến thuật thì sai."
Ơng Cung cũng cho rằng Việt Nam nên buộc các công ty nhà nước phải công bố thông tin như những doanh nghiệp
niêm yết trên thị trường chứng khoán, dùng những bên có liên quan tới doanh nghiệp như các nhà đầu tư, nhà cung
ứng, bạn hàng, đối thủ cạnh tranh để giám sát doanh nghiệp nhà nước.
<b>Duy 'ý chí'</b>
Đại biểu Quốc hội Cao Sỹ Kiêm, Chủ tịch Hiệp hội Doanh nghiệp vừa và nhỏ, nói mơ hình phát triển của Việt Nam
cũng góp phần tạo ra các vấn đề như Vinashin và Vinalines.
Ơng Kiêm nói với báo Sài Gịn Giải Phóng:
"Cịn chúng ta phát triển tập đồn dường như theo ý chí, chứ khơng phải thực tế địi hỏi.
"Do đó chúng ta phải gánh hậu quả như việc các tập đoàn sử dụng vốn bừa bãi, trình độ quản lý yếu kém, quản lý
nhỏ cịn chưa được nay đã phải quản lý lớn, cơng nghệ què quặt, rồi khả năng quản trị hạn chế, khiến kinh doanh
khơng hiệu quả."
Báo Sài Gịn Giải Phóng cũng nói tổng số vốn đầu tư từ doanh nghiệp nhà nước lên tới 310.000 tỷ đồng (khoảng hơn
15 tỷ đơ) trong giai đoạn 2006-2010 nhưng "khơng có chương trình giám sát" lượng vốn đầu tư này.