Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Van bieu cam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.91 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

BIẾT LÀ CON THƯƠNG MẸ


Tôi thật hạnh phúc khi được sống trong mọt gia đình đầm
ấm, yên vui, đầy tình yêu thương của cha mẹ và anh chị
em. Tôi là con út trong nhà và người tơi u nhất chính là
mẹ tơi. Gia đình tôi tuy không khá giả nhưng rất hạnh
phúc.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

mãi xa tôi. Lúc này không ai khác, bên cạnh tơi là con
cún. Tơi bảo vói nó những điều ngớ ngẩn và khóc ịa.


Tơi tự nhủ: “Mẹ ơi, hơm nay có phim Mưa sao băng đấy.
Tối nay con sẽ không ngủ đâu, con sẽ ước nguyện cùng
sao băng, dù chỉ là ngôi sao trong phim mẹ ạ! Con ước mẹ
sẽ bên con suốt đời. Hãy về với con mẹ nhé! Mẹ biết là
con thương mẹ khơng!”


NHĨC ƠI,TẠM BIỆT!


Tại sao vậy? Tại sao lại như thế? Tại sao Nhóc phải chết!
Chị khơng muốn… ngày hôm qua sẽ mãi mãi không đến.
Chị không muốn Nhóc chết như thế!


Ơng Trời quả thật là trêu người. Tại sao lại mang Nhóc
đến với chị, cho chị nụ cười, niềm vui và hạnh phúc để rồi
lại mang Nhóc đi mất, để lại trong chị là những hàng lệ
tn rơi trên khóe mi và trong những kí ức về Nhóc. Chị
khơng hề nghĩ đến khơng cịn Nhóc ở trên đời nữa, khơng
có Nhóc ai sẽ chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với chị đây, chị
không tự tin khi khơng có Nhóc ở bên cạnh.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

“bệnh tật” bởi hai chữ ấy đã mang Nhóc lên trời cùng vì
sao. Hai chữ ấy đã khắc cho chị một vết thương lịng
khơng bao giờ phai.


Chị nghĩ rằng lời nói yêu Nhóc của chị đã quá muộn,
Nhóc sẽ chẳng bao giờ nghe thấy nữa! Chị cứ mãi nghi
ngờ, mới hôm qua là thế, mà sao hơm nay Nhóc khơng
thể cử động được nữa, trái tim nhóc khơng cịn đập nữa.
Nhóc xa chị thật rồi!


Dù rằng bây giờ Nhóc khơng cịn ở bên chị nữa nhưng kí
ức về Nhóc ln nằm trong một góc của trái tim chị, chị
cũng tự nhủ rằng: “Từ giờ phút này sẽ khơng khóc nữa, sẽ
cho Nhóc thấy chị là người mạnh mẽ. Dù rằng khơng thể
nhìn thấy mặt bé Nhóc lanh lợi, hoạt bát của ngày xưa
nữa, nhưng chị sẽ nhớ Nhóc mãi!”


“Nhóc ơi! Lần này chúng ta thật sự phải nói lời tạm biệt
thật rồi! Chị sẽ nhớ Nhóc lắm đấy!”


BỐ


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

không phải là ca sĩ, giám đốc hay thương nhân mà chỉ là
một người nông dân bình thường. Bố ln vui vẻ, mạnh
mẽ và có một giọng nói rất ấm áp. Tuy mình là con gái
nhưng rất giống bố đấy. Mình mạnh mẽ, kiên cường và
hài hước như bố.


Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ta mong
muốn . Bố bị ung thư giai đoạn cuối, mặc dù đã cố chạy


chữa nhưng bố chỉ sống được hơn nữa năm. Cái tin này
thật khủng khiếp. Mẹ mình thì như người mất hồn cịn
mình thì khóc suốt. lúc vào bệnh viên thăm bố, bố cười và
bảo rằng: “Con gái ngốc à! Bố không sao đâu, chẳng phải
con vẫn thấy bố cười đấy thơi?”. Mình biết bố chỉ nói thế
thôi, chứ bố đau lắm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

<i>cẩm thạch này bố tặng con, chúc con gái ngoan của bố </i>
<i>học giỏi, mau lớn và luôn vui vẻ. Hôn tạm biệt con”.</i>


Bố ơi! Con sẽ cười, con sẽ kiên cường vượt qua thử thách
này, con sẽ làm bố hãnh diện. Con tin rằng bố vẫn luôn ở
bên con và mẹ mãi mãi. Chỉ cần nở một nụ cười là mọi
chuyện buồn sẽ qua.


Con yêu bố nhiều! Bố suốt đời là thần tượng của con.


MẸ ƠI! HÃY HIỂU LÒNG CON


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

có lúc con vơ tình làm mẹ buồn lịng mà khơng hề hay
biết. Như lúc này đây, con đang trách mẹ tại sao cứ đi
hoài, đi mà khơng cho con biết, để con phai khóc sướt
mướt, và chợt nhận ra con thương mẹ biết nhường nào.
Mẹ sẽ không ngờ một đứa con gái thường ngày lạnh nhạt,
ít cười, ít nói lại khóc và nói nhiều như vậy. Mỗi giọt


nước mắt là một niềm thương, nỗi nhớ, nỗi ao ước mẹ
quay về cạnh con. Con gái của mẹ mít ướt nhanh lắm đó,
mẹ mau về với con nhé! Con biết, mẹ phải xa con vì



những lo toan cuộc sống, những nếp nhăn trên trán mẹ là
sự đánh đổi lấy sự bình an, mạnh khỏe của con, vai mẹ
oằn xuống lá do gánh hết những cực nhọc cho con sung
sướng, nhưng sao con vẫn mong mẹ về với con.


Ước gì con lớn thật nhanh để đỡ đần mẹ, chăm sóc, lo
lắng cho mẹ, bù đắp lại những mất mát của mẹ. Con


muốn thét lên “Mẹ ơi! Con yêu mẹ, mẹ mau về với con ,
mẹ ơi!”


ƠN THẦY


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

học khá tất cả các mơn, đặc biệt mơn Văn tơi u nó vơ
cùng. Thế nhưng tôi lại rất yếu môn thể dục, những năm
cấp hai điểm thể dục của tôi cao nhất cũng chỉ có 6 điểm.
Cứ mỗi lần kiểm tra thể dục, y như có cái gì đó tra tấn, tôi
vô cùng hoang mang lo sợ.


Lên cấp ba, tôi luôn bị ám ảnh bởi môn thể dục, không
hiểu sao tơi lại sợ nó đến như vậy. Cũng may mà tôi đã
gặp thầy, mặc dù mới vào trường dạy hai năm nhưng
tiếng tốt về thầy quả không sai. Thầy rất quan tâm đến
học sinh, đặc biệt là tơi. Dường như thầy biết rõ những gì
tơi nghĩ mỗi khi học thể dục. Vì vậy mà thầy thường


xuyên chỉ bảo cho tôi cách khắc phục những yếu điểm.
Các động tác khó thầy ln hướng dẫn kĩ càng. Một thời
gian sau, nỗi ác cảm của tôi về mơn thể dục biến đâu mất.
Thay vào đó, tôi luôn hăng hái tập và rồi tôi yêu môn này


từ bao giờ không biết. Điểm thể dục được nâng cao hẳn
lên, lần đầu tiên được điểm 8 tôi đã vui biết bao.


Tôi đã đến cảm ơn thầy vì những gì thầy đã dạy tơi. Giờ
đây tơi đã dược chọn vào đội tuyển bóng rổ của thầy, do
thầy chủ nhiệm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

thầy và tôi ln ghi nhớ những gì thầy đã dạy tơi. Tơi rất
yêu mến thầy và thầy là giáo viên tốt nhất mà tơi từng
gặp. Đó là thầy Bình dạy thể dục trường tôi. Tôi thầm
cảm ơn thầy nhiều!


BỐ YÊU QUÝ CỦA CON!


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

áp, mềm mại vô cùng. Bố rất hiền và đôi lúc cũng rất
nghiêm khắc. Cái hồi tôi là một học sinh tiểu học, con
toàn bị bố mắng, những lời mắng yêu thương.Nhưng từ
khi lên cấp hai. Con thấy bố không quan tâm đến con nữa,
chỉ những luc con đạt thành tích cao, chỉ thấy bố khẽ


cười. Tại sao vậy bố? Con tự hỏi như vậy. Chẳng lẽ bố
muốn con trưởng thành mà khơng cần bố hay vì lý do
khác hả bố?


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×